Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Kim Taehyung là một nhà hải dương học, Jungkook nghe ngóng được như thế. Nhưng mấy năm nghiên cứu trên cạn của anh ta có thể so với vốn liếng cả đời ở dưới nước của mình được à? Jungkook không tin người kia có thể hơn thua gì mình trong mấy chuyện này.

Vậy nên khi nhận lời mời đến phòng làm việc của Taehyung, Jungkook thật sự không thèm chuẩn bị gì.

Cậu đẩy cánh cửa khá nặng của cabin, búng tay để ngăn nước ở ngoài. Không rõ trong này có đặt cấm chế hay không nên Jungkook cứ cẩn thận trước đã.

"Em đến rồi hả." Taehyung ngẩng đầu lên nhìn cậu, trên bàn vẫn xếp đầy mô hình. "Ngồi xuống chờ anh một chút nhé."

Jungkook không ừ hử gì, kéo ghế ngồi điềm nhiên nhìn người kia xếp đủ thứ đồ trên bàn. Đến khi mặt bàn đã đầy ắp mô hình rồi Taehyung mới dừng lại. Anh mỉm cười với Jungkook, làm cử chỉ mời cậu uống nước.

"Trước tiên, anh mong rằng buổi nói chuyện ngày hôm nay sẽ có được sự hợp tác từ cả hai bên. Anh mong em sẽ giao tiếp với anh trên cương vị một người chia sẻ và tiếp nhận kiến thức, không phải một trận đấu thắng thua. Bản thân anh cũng có những giới hạn mà anh không biết, nhưng có thể Jungkook lại biết rất rõ về chúng. Nếu như em cảm thấy có thể bổ sung vào phần thiếu đó của anh thì anh luôn sẵn lòng lắng nghe."

Jungkook đánh mắt sang hướng khác, trong lòng lại nhảy ra hàng loạt dấu chấm hỏi. Đưa ra tiền đề tranh đấu là anh ta, bảo mình đừng nên tranh đấu cũng là anh ta. Người này thích tự mâu thuẫn à?

"Anh mong Jungkook cũng sẽ đưa ra những mong muốn của mình đối với buổi trò chuyện hôm nay." Taehyung mỉm cười nhìn cậu.

"Tôi chỉ mong anh nói gì cũng nhanh nhanh một chút đi." Jungkook phẩy tay, ngồi tựa lưng vào thành ghế. Taehyung cũng vào một tư thế thoải mái rồi đưa ra mô hình tàu ngầm mà Jungkook ngắm kĩ nhất trong buổi sáng hôm trước.

"Tuy rằng anh có nói kiến thức của em về biển sẽ có nhiều điểm thiếu sót do sự chủ quan nhưng anh cũng không muốn đào sâu vào một vấn đề dễ gây nhàm chán với em như vậy." Taehyung ngước mắt lên nhìn cậu. "Dù sao Jungkook cũng là người sinh sống ở dưới này mà, sao anh có thể so với kiến thức của em được chứ?"

Jungkook không ngại thừa nhận sự đắc ý của mình ở trong lòng. Nhưng biểu hiện bên ngoài của cậu chỉ là một nụ cười mỉm. Taehyung coi sự im lặng đó như câu trả lời, tiếp tục nói.

"Vậy nên anh mong có thể đào sâu hơn vào những thứ ít quen thuộc với em, như là vũ khí dưới nước."

Jungkook có chút hứng thú với đề tài này, ngồi thẳng người dậy.

"Có rất nhiều loại được quân đội đất liền sử dụng, anh sẽ chỉ tập trung vào những thứ tân tiến nhất." Taehyung nháy mắt với Jungkook. "Dù sao mấy thứ kia cũng tính là đồ chơi với em thôi."

"Nói về tàu ngầm nhé. Một loại anh cảm thấy rất hay ho là tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo. Tên viết tắt của nó là SSBN. SSBN có khả năng phóng đầu đạn hạt nhân hoặc triển khai tên lửa đạn đạo phóng từ tàu ngầm. Chúng có khả năng bắn tên lửa đạn đạo từ hàng ngàn kilomet tới mục tiêu. Một đặc điểm tối ưu của SSBN nằm ở việc chúng có thể tấn công im lặng dưới mặt nước, rất khó để bên bị tấn công phát hiện.

Tên lửa đạn đạo có khả năng bắn từ tàu ngầm còn được gọi là SLBM. Chúng có liên quan chặt chẽ tới tên lửa liên lục địa ICBM. Mỗi tên lửa SLBM có thể chứa sáu đầu đạn MIRV có khả năng ngắm bắn nhiều mục tiêu một lúc. Mỗi đầu đạn này có sức công phá từ 150-300 kiloton. Để em dễ hiểu, sức công phá của một quả bom nguyên tử đủ để tiêu diệt một thành phố trên cạn chỉ ngang với một kiloton."

Taehyung đưa ra một mô hình SSBN đến trước mặt Jungkook.

"Đây là tàu ngầm lớp Borei, thuộc Đề án 955 Borey. Chiều dài 170m, nặng 24000 tấn khi lặn. Vận tốc tối đa có thể đạt tới 29 hải lý hay 54km/h dưới nước. Vũ khí được trang bị là 16 tên lửa RSM-56 Bulava và 6 ống ngư lôi 533mm."

Anh nhìn ánh mắt chăm chú của cậu, bàn tay lại đưa mô hình đó ra xa.

"Vậy vấn đề anh đang nói tới là gì? Những thứ này sức công phá rất lớn, cũng khó phát hiện. Mặc dù Borei được xem như một lớp tàu ngầm yếu kém so với các đối thủ như Trident hay M-51, em cũng không thể coi thường nó được." Anh khẽ day day hai bên trán. "Em định sẽ làm gì khi gặp nó? Như em từng nói, em sẽ đánh trả. Vấn đề là gì? Phép thuật của đủ mạnh để đẩy ngược nó bắn ra ngoài sao? Hay em muốn triệu hồi tất cả người dân Long tộc tới tạo lá chắn? Nhưng những thứ này không giống con người hay Long tộc, chúng sẽ không biết mệt, chỉ dừng lại khi đã hết đạn. Khi đó em có sẵn sàng nhìn người dân của mình dần ngã xuống vì đã cương quyết đối đầu với thử đó không?"

"Luôn có một thứ gì đó mạnh hơn năng lực của em và em phải chấp nhận điều đó. Thừa nhận sự yếu kém của bản thân và lựa chọn quay về phòng thủ khi cần thiết là hai việc tối trọng đối với một lãnh đạo tài giỏi."

Jungkook vẫn nhìn không rời mắt mô hình, một lát sau mới ngước mắt lên nhìn Taehyung.

"Ai khiến anh nói ra mấy lời sáo rỗng đó thế?"

Liên tục nhiều ngày sau đó cũng chẳng thấy Taehyung đến tìm cậu nữa. Jungkook coi đó như sự giải thoát, tuân thủ quy luật anh không nói thì tôi im lặng đi làm việc của mình.

Mấy ngày nay chỗ cậu có thêm vài người mới đến. Jungkook không phải làm việc hướng dẫn nhưng ít nhiều vẫn phải chú ý tới họ. Lính mới hay lóng ngóng tay chân, lỡ làm hỏng việc gì thì cả đội phải chịu trách nhiệm cùng.

Cậu nhìn qua số liệu về các khoản vật liệu sử dụng trong đợt tu sửa tường thành vừa rồi, khá hài lòng với bản báo cáo này. Người tổng hợp số liệu lần này là người mới được Minhyuk hướng dẫn, nghe hắn nhận xét lại là đầu óc cũng nhanh, dạy một lần là nhớ. Mấy việc tính toán như này chỉ cần cẩn thận không thừa không thiếu là ổn. Dù sao Jungkook cũng chẳng có yêu cầu cao với mấy việc này. Có làm sai thì đến bước cuối vẫn có người đứng ra kiểm soát, lúc đó lấy lí do người mới còn bỡ ngỡ là lại cho qua thôi.

Jungkook đứng dậy, vươn vai biến về dạng rồng rồi đi quanh cấm chế để tuần tra. Không có việc gì mới phát sinh. Nhiều người hài lòng với phần tường thành mới được tu sửa. Thấy cũng đã hòm hòm rồi Jungkook mới quay về nhà.

Nằm lên giường nhắm mắt được một lúc cậu lại nhớ đến việc mấy ngày trước, cảm thấy bản thân lúc đấy đúng là có hơi trẻ con thật. Mấy lời Taehyung nói tuy vào tai Jungkook lời nào cũng khó nghe nhưng đâu phải bịa đặt chuyện gì. Có nhiều thứ mạnh hơn sức mạnh của Long tộc và đó là sắp xếp của tạo hoá, đó là điều họ phải chấp nhận. Nhưng Jungkook đã đắm chìm trong hào quang của tộc mình quá lâu. Cậu đã nhìn thấy những dãy nhà san sát từ chính điện Long vương, nhìn thấy cấm chế rực rỡ không cần ánh mặt trời, nhìn thấy vùng nước rộng lớn xung quanh phóng xa trong tầm mắt mình, không biên giới. Chấp nhận một thứ hào quang mà cậu đã coi là lẽ sống chỉ là điều cỏn con không dễ chút nào.

Jungkook cũng nhớ rõ sau đó anh đã nói những gì. Rằng một minh quân cần chấp nhận sự yếu kém và phòng thủ khi cần thiết. Chẳng có gì sai cả, nhưng Jungkook không muốn thừa nhận mình đồng tình với anh. Cậu chỉ đơn giản muốn phản nghịch với Taehyung mà thôi, dù là trong mấy chuyện nhỏ nhặt nhất. Chính cậu cũng cảm thấy bản thân quá cố chấp, quá cẩu thả trong nhiều việc nhưng cậu thà làm thằng mất dạy cứng đầu còn hơn làm thằng mất dạy thừa nhận mình mất dạy.

Jungkook vắt tay lên trán nghĩ một lúc, lại thở dài một lần. Chán thật đấy, giờ lại thành người sai. Cậu không để ý biểu cảm ngày hôm đó của Taehyung như thế nào nhưng chắc cũng chả dễ chịu gì.

Mệt chết mất.

Minhyuk cuống cuồng kéo cổ Jungkook rời khỏi văn phòng vào giữa ngày. Cậu vẫn đang vật vờ đọc cho hết mớ tài liệu về việc phát triển các đội hình mới trong quân đội, chưa kịp chỉnh lại quần áo xộc xệch đã bị hắn kéo đi.

"Điện hạ à, bước nhanh lên một chút đi ạ! Việc gấp cực kì gấp đó!"

Jungkook vẫn không đổi sang tư thế chạy chậm của Minhyuk nhưng bước chân đã dồn dập hơn. Nhìn hướng đi của hắn đang tiến vào khu văn phòng kiểm kê, Jungkook mới cau mày hỏi.

"Đến đây làm gì? Bình thường mấy việc này cũng đâu cần cậu quản lí? Cấp dưới đi đâu hết rồi?"

Jungkook đưa ra một lúc ba câu hỏi nhưng không nhận lại được câu trả lời nào. Minhyuk vẫn vội vã kéo cậu đi tới cánh cửa có đóng dấu son đỏ. Jungkook biết đây là phòng của trưởng cục quản lý tài chính nhưng cậu cũng chưa từng bước chân vào đây bao giờ.

Minhyuk chỉ gõ cửa một lần đã nghe thấy tiếng "Mời vào" từ trong phòng vọng ra. Tay hắn đã phát run nhưng vẫn cố mở cửa nhẹ nhàng.

"Cục trưởng, cấp trên của tôi đây." Minhyuk cười giả lả rồi tránh đường để Jungkook lên trước. Cậu cúi chào với cục trưởng, ông cũng hành lễ với cậu.

"Thái tử điện hạ, không ngờ có ngày chúng ta có cơ hội được gặp nhau." Cục trưởng mỉm cười mời Jungkook ngồi. "Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những thành tựu của ngài từ khi còn trong trường quân đội, thật sự là một người trẻ vô cùng xuất sắc."

Jungkook không nể nang mà cắt ngang bài diễn văn này.

"Cục trưởng, thời gian của chúng ta đều có hạn. Mong ông vào thẳng vấn đề."

Cục trưởng vẫn duy trì nụ cười trên môi, đưa một xấp tài liệu lên mặt bàn. Jungkook liếc nhìn trang đầu, nhận ra đây là bảng thu chi chi phí nguyên vật liệu do bên mình làm.

"Có vấn đề gì sao?" Jungkook mỉm cười. Động thái như này hẳn đã coi mình như bên sai để ứng xử rồi.

"Điện hạ, đây có phải danh sách quyết toán các khoản chi cho nguyên vật liệu tu sửa tường thành do ngài phê duyệt không?"

"Phải." Jungkook giở đến trang cuối. Đây là bản in lại của tập tin bên cậu đã gửi sang. Chữ kí điện tử của cậu đang nằm ngay ngắn dưới ô người phê duyệt.

"Điện hạ, mong ngài xem những lời tiếp theo như trao đổi việc công, không lấy quy sang việc tư." Cục trưởng giở đến một trang đã được đánh dấu đỏ. "Trong trang này, tất cả những mục có dấu tích bên cạnh là những mục đã bị kê khống, ít nhất là hơn một nửa so với số liệu do bên phân phối cung cấp cho chúng tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com