The prophecy
第一部: 花樣年華
Những năm tháng nở rộ
Hoàng hôn buông xuống, tuyết cũng bắt đầu rơi, NamJoon quyết định để bản thân mình được nghỉ ngơi một chút. Cậu có hẹn vào bữa tối, nhưng lại là người cuối cùng rời văn phòng, cũng sắp đến Tết Seollal* rồi. Đáng lẽ cậu nên tỏ ra mình còn một cuộc sống khác ngoài công việc học vị tiến sĩ này.
(*)Seollal là ngày tết cổ truyền mừng năm mới cũng là ngày đầu tiên của năm mới âm lịch của Triều Tiên.
Này tên cuồng việc kia. Em đã xong chưa đấy? Anh đói sắp ngất rồi đây. Chúng ta tính đi ăn tối với nhau cơ mà? Báo anh biết khi nào em chỉnh sửa xong đống giấy tờ với tìm hiểu các thành phần của xà phòng thời Goryeo và sẵn sàng để trở lại làm con người nhé :).
Tin nhắn của Yoongi dài và cộc cằn hơn bình thường, nhưng vẫn mang lại cảm giác hài lòng giống như câu "Anh yêu em" mà Namjoon muốn. Cậu cố trả lời lại bằng một tay, một tay còn lại là để mặc áo mưa, và cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi tay thì bị tròng nhầm bên và điện thoại thì nằm an yên dưới đất. Cảm ơn Chúa vì Yoongi đã mua tặng cậu một chiếc ốp Otterbox (giữa một giàn những thứ thanh thoát hơn) nhân ngày sinh nhật.
Em đến đây, em đến đây. Hôm nay anh muốn ăn gì thế?
Tosokchon. Anh muốn ăn súp.
Tosokchon đúng chứ, hẹn anh chỗ đấy nhé.
Namjoon nhét điện thoại trở lại vào trong túi để đóng nốt mấy khuy áo và trùm khăn kín mít từ cổ lên tai. Mấy tờ giấy cậu thô bạo nhét vào túi bị gập hết góc lại, nhưng cậu mặc kệ, liệng chúng đi và tắt đèn văn phòng.
Đường đến ga tàu điện ngầm đáng lẽ ra có thể ngắn hơn chút nữa, đặc biệt là khi tuyết rơi; nhưng Namjoon không mang theo ô, một phần vì sáng nay cậu ngủ dậy muộn nên không kịp chuẩn bị, một phần cũng vì cậu không phải là kiểu người sẽ để ý đến thời tiết cho lắm. Những bông tuyết nhẹ rơi, vương lên mái tóc và gọng kính, Namjoon thầm biết ơn vì ít nhất chúng không nặng.
Cậu gần như đã đi thẳng đến ga tàu điện ngầm mà không bị sao nhãng bởi bất cứ cửa hiệu nào, nhưng vào giây phút đi ngang qua cửa hàng sách, nhìn thấy trên kệ đang bán lại những danh mục mà cậu chưa từng thấy trước đây, tâm trí cậu như bị thổi bay mất.
Hiển nhiên, Namjoon lao vào tiệm như một cơn gió, sau khi một người mua vừa rời đi, cậu tự hứa với bản thân mình sẽ không ở trong này quá mười lăm phút. Có một vài tựa đề cậu đã từng đọc trước đây, như "Bông hoa đen" và "Bầu trời đầy sao", nhưng thứ ngay lập tức thu hút cậu là cuốn sách với trang bìa in hai hình bóng đang tựa lưng vào nhau dưới bầu trời xanh ngát. "To live again", cậu khẽ đọc. Tiếng điện thoại vang lên cáu kỉnh thành công làm Namjoon giật mình khi đang với lấy cuốn sách.
Nếu em mà còn la cà vào mấy cửa hàng sách lần nữa thì em đi đời rồi đấy! Lần này không đùa đâu!
Namjoon khịt mũi. Cậu cầm lấy cuốn sách và lật đến cuối để xem vài lời bạt
Một câu truyện, một cuốn hồi ký, "To live again" đã bày tỏ rõ lòng thành, sự yêu mến và kính đến đôi tình nhân hiếm có của Goryeo.
Ồ, Namjoon chắc chắn sẽ thích nó cho xem. Lúc đi đến quầy thu ngân mà còn chưa đọc xong phần lời bạt nữa, cậu cố gắng thanh toán xong trước khi đến phút thứ sáu.
"Em lại lao đầu vào mấy tiệm sách đúng chứ?" Yoongi liếm lưỡi khi Namjoon nhẹ nhàng ngồi vào ghế ở Tosokchon mà không đổ một giọt mồ hôi nào, hương thơm dễ chịu của canh gà hầm sâm vấn vương trên quần áo cậu.
"Em không có!"
Yoongi khẽ nâng mày
"Được rồi, em có, nhưng em ở đó còn chưa đến 10 phút nữa"
"Tìm được gì thú vị chứ?"
"Ừ thì--Vâng, em có tìm được. Nó kiểu như một cuốn hồi ký về đôi tình nhân thời Goryeo ấy."
"Đúng gu em luôn nhỉ" Yoongi nói. "Kể thêm cho anh đi. Hồi ký hửm?"
"Em chịu đó, nếu nó làm anh nản thì sao chứ? Em còn chưa đọc nó nữa, nó nhìn có vẻ thú vị và đang được bán nên..."
"Em không có làm anh chán" Yoongi lãnh đạm nói mà chẳng thèm rời mắt khỏi menu. "Ngay cả khi em dựng anh dậy lúc 3 giờ sáng chỉ để nói về mấy cuộc chiến tranh thương mại đi chăng nữa. Em cứ đọc đi."
Namjoon gọi cho mình một địa gà kho cay trước khi với tay vào túi để lấy cuốn sách ra. Nó có một cái nhãn hiệu trên bìa và mùi sách mới mà Namjoon yêu thích, cậu mở sách ra và hít vào một hơi hưởng thụ hương thơm ấy.
"Xưa kia, có một vị pháp sư tại vương quốc của Baekje, người luôn chỉ sống một mình. Khi những vị pháp sư khác được sống trong tu viện cùng nhau, bà bị đẩy đến một đất nước nơi không ai ngoài những khách du lịch lạc đường tình cờ đặt chân đến. Họ tìm tới túp lều nhỏ ấy vì bị thu hút bởi những tầng khói từ ngọn lửa nấu ăn và chiếc đèn lồng trước sân của bà..."
♚
Tên của bà là Han Yongsu. Nhiều người tin rằng bà là vị pháp sư đã phạm phải một tội nghịch không thể tha thứ khi còn đang trong tu viện, hoặc có thể là kỹ năng của bà quá kém. Số đông khác vẫn nói rằng bà, bằng cách nào đó, đã xúc phạm một nhóm nam học giả trong kinh thành, và họ đã đe dọa đến mạng sống của tất cả các pháp sư khác trừ khi họ đuổi bà ra khỏi nhà. Dù cho mọi người có bàn tán chuyện gì đi chăng nữa thì nó vẫn dẫn đến sự thật rằng bà đã sống ở vùng ngoại ô của baekje, tránh xa khỏi nền văn minh đổi mới, một mình đếm mãi những tháng ngày dài vô tận.
Nhưng vị pháp sư Han Yongsu này quả thực chưa từng phạm phải lỗi lầm nào lớn, hay có kỹ thuật tệ. Quá nhất, chỉ có thể nói rằng bà đã chọc giận tầng lớp hoàng gia của Goguryeo vì Han Yongsu, bà là vị pháp sư duy nhất có thể nhìn trước được điềm xấu.
Chính nó đã gây dựng nên tiếng tăm và quyền lực của bà. Bà nhìn thấy trước được những vị hoàng đế yếu ớt trước khi họ ra đời, và biết khi nào cuộc chiến sẽ đi đến hồi kết ngay cả khi nó còn chưa nổ ra. Suốt một cuộc thời gian dài, khắp kinh thành đều biết ơn sự giúp đỡ của vị pháp sư này.
Nhưng rồi một việc đã xảy ra, vị hoàng đế của Silla đã thành hôn với một người phụ nữ ở tầng lớp thấp kém và sau đó đã bị chính vị hoàng hậu mình hết lòng yêu thương ám sát, lôi cả vương quốc xuống bờ vực của sự tuyệt vọng. Ngay khi ấy, Goguryeo nắm bắt lấy cơ hội để đem quân xâm chiếm.
Tòa án hoàng gia xử phạt Han Yongsu vì lời tiên tri bà đã đưa ra trước đó: Hoàng tử sẽ chìm đắm vào tình yêu với một người ở tầng lớp thấp kém, và nếu ngài được trao cho cơ hội để ở bên người ấy, cả vương quốc sẽ luôn được thịnh vượng.
Vương quốc Silla, từ khi ấy, chỉ có thể phục dậy khi đức vua yêu một người phụ nữ thấp kém hơn nhiều so với người mà Người đáng lẽ nên chọn để ngồi lên ngai vàng bên cạnh mình. Việc Han Yongsu không bị xử tử ngay lập tức vì kết cục bi thảm của Silla quả thật là một phép màu, nhưng khi bà sống ở Baekjie, vì đã cảnh báo trước cho họ về cuộc xâm lăng của quân Tang nên được ân xá thành đi lưu vong.
Nhưng bà không hề sai. Không ai có thể đòi hỏi vị pháp sư đưa ra một địa điểm, một cột mốc nhất định hay một cái tên cụ thể trong lời tiên tri mà bà biết. Có lẽ nó chưa bao giờ là về vị vua của Silla, vì ngoài kia vẫn còn một vị hoàng tử khác, người đã đem lòng yêu một kẻ có thân phận thấp hèn. Tên chàng là Kim Taehyung, vị hoàng đế thứ hai của triều đại Kim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com