Chương 67: Ngoại trừ các mặc khác, thì ra tình yêu của cậu nhiều như vậy
Kim Tại Hưởng thấp thỏm bất an ngồi trên sô pha, liên tục chơi đùa ngón tay của mình, muốn tâm tình bình tĩnh đôi chút, nhưng đều phí công, cậu không cách nào đối mặt với ông nội Điền mà bình tĩnh được, hoàn toàn không có biện pháp, hơn nữa cậu mặc một thân quần áo trang trọng dầy cộm giữa hè nóng bức, mồ hôi tuôn ra như tắm, càng khiến kiểu tóc cảu cậu trở nên ẩm ướt, có vẻ chật vật không chịu nổi, ông nội Điền nhìn Kim Tại Hưởng mồ hôi đổ đầy đầu: “Cởi áo khoác ra đi, nhìn cháu nóng đến mức sắp cảm nắng rồi.”.
“Không, không cần, cháu tốt lắm.” Khi nói câu này ra thì đồng thời mồ hôi trên trán Kim Tại Hưởng cũng chảy xuống, đều do hôm nay khí trời oi bức, rõ ràng đã bật điều hòa rồi mà, sao vẫn nóng như vậy, hơn nữa cũng không phải Kim Tại Hưởng không muốn cởi áo khoác, cậu cảm thấy mặc nhiều sẽ nóng chết, cho nên bên trong áo khoác chính là cơ thể trần truồng .
“Cháu đừng cậy mạnh, còn ngại ngùng gì chứ.”.
“Thật sự không cần.”.
Điền Chính Quốc ở bên cạnh lắc đầu: “Mới đến chưa đầy hai mươi phút, đã không nghe lời ông rồi.”.
Kim Tại Hưởng vừa nghe, càng thêm sốt ruột, vội vàng giải thích với ông nội An: “Ông à, cháu tuyệt đối không có ý này, cháu chỉ là, cái kia, bên trong không mặc gì cả.” vừa nói vừa đỏ mặt, Kim Tại Hưởng ở trước mặt ông nội trở nên dị thường hoang mang và thẹn thùng, giống cô vợ nhỏ, dáng vẻ hung dữ giáo huấn hàng ngày đã bay mất sạch .
Điền Chính Quốc sáp lại gần nhỏ giọng nói: “Tớ mãnh liệt khinh bỉ sự gải tạo của cậu.”.
Kim Tại Hưởng chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn, vì sao mỗi lần mình cười nhạo Điền Chính Quốc, hắn luôn tìm được thời cơ thích hợp đáp trả lại mình, thật đúng là một tên tiểu nhân mang thù .
Ông nội Điền tiếp tục nói: “Không mặc thì không mặc, đều là đàn ông con trai cả, sợ cái gì, mau cởi ra, nếu cháu nóng đến sinh bệnh, ông không biết phải ăn nói thế nào với bố mẹ cháu.”.
Nếu ông nội đã nói như vậy, Kim Tại Hưởng đành phải cực kỳ mất tự nhiên cởi áo khoác ra, cảm thấy rất mất mặt, lần đầu tiên đến nhà Điền Chính Quốc cũng cái dáng vẻ này, kết quả mát hơn hẳn, nhưng càng không được tự nhiên, hai tay khoanh trước ngực, che khuất hai điểm nhỏ của mình .
“Chính Quốc, cháu đi lấy cho Tiểu Đinh một bộ quần áo của mình.”.
Điền Chính Quốc nhún nhún vai, đi lên lầu. Kim Tại Hưởng ngồi đối diện ông nội, rất không thoải mái, đành phải đứng dậy, đến phía sau ông nội Điền, đặt tay lên vai ông: “Ông à, cháu giúp ông mát xa, cái khác không dám nói, chứ đây là nghề của cháu.”.
Ông nội Điền vui tươi hớn hở, liên tục gật đầu: “Được được, thực ngoan.”.
Khi lần đầu tiên trông thấy Kim Tại Hưởng, ông nội Điền có chút kỳ quái, Điền Chính Quốc sao lại thích Kim Tại Hưởng, nhưng ngay sau đó ông nội Điền đã phát hiện ra, ở bên Kim Tại Hưởng cực kỳ thoải mái tự tại, cậu suy nghĩ gì, qua vẻ mặt của cậu liền hiểu rõ, nhưng làm việc rất cẩn thận, sợ người ta không thích, loại tính cách mâu thuẫn đơn thuần lại cẩn thận này, khiến người ta buồn cười .
“Bình thường Điền Chính Quốc có bắt nạt cháu không.”.
Đề tai này vừa được đưa ra, trong lòng Kim Tại Hưởng quả thực sông cuộn biển gầm, tất cả nỗi khổ tâm đều cuống quýt tuôn trào: “Ông à, ông không biết đấy, cháu bị ức hiếp thảm đến mức nào, trước kia tập quân sự cháu ngất trước mặt cậu ấy, cậu ấy không giúp cháu, ngược lại khiến một tên mập người hôi miệng thối tới cứu cháu, cháu trực tiếp hôn mê bất tỉnh; rủ cháu hẹn họ lại đi nhảy bungee, còn gạt cháu xe điều khiển bằng giọng nói, hại cháu rống nửa ngày, cá tháng tư nói phải cùng Bạch Tiểu Tư kết hôn, làm cháu phát khóc, còn mắng cháu là đàn bà; sinh nhật cháu tìm xã hội đen đến bắt cóc cháu.” Tội ác của Điền Chính Quốc có nói cả ngày cũng không hết, Kim Tại Hưởng liếc thấy ay từ trên lầu đi xuống, vội vàng ngậm miệng lại, bằng không cậu quả thực có thể nói suốt ba ngày ba đêm .
Có điều thứ hắn cầm trong tay không phải quần áo, mà là một chiếc khăn lông ngắn, ném lên vai Kim Tại Hưởng: “Tìm không thấy quần áo, cậu dùng tạm cái này đi.”.
Kim Tại Hưởng tức giận muốn đạp chân Điền Chính Quốc, nhưng Điền Chính Quốc né được, cậu cầm hăn mặt lên: “Đây là cái gì, cậu nghĩ tớ và cậu đang ở nhà tắm hơi à, ông nội, người xem.”.
Ông nội Điền liếc nhìn Điền Chính Quốc: “Cháu cứ bắt nạt người ta như vậy, đến lúc người ta bỏ đi, ông cũng mặc kệ.”.
“Cháu đây là đào tạo cậu ấy.”.
“Vớ vẩn, Tại Hưởng đem chuyện cháu ức hiếp nó như thế nào kể hết cho ông rồi, cháu cũng không còn nhỏ nữa, mà còn ham giỡn như vậy.”.
Hạn phúc tới thật nhanh, Kim Tại Hưởng kích động tý thì ngất, đây là lần đầu tiên cậu được nghe người khác giáo huấn Điền Chính Quốc, cậu quả thực lệ nóng doanh tròng, trên đỉnh đầu ông nội Điền toát ra vòng tròn ánh sáng, chẳng lẽ đây là chúa cứu thế trong truyền thuyết,Điền Chính Quốc nheo mắt lại nhìn thẳng vào Kim Tại Hưởng: “Cậu cáo trạng tớ.”.
“Ông à, người nhìn đi, chính là vẻ mặt này, cậu ấy thường dùng vẻ mặt nàu dọa cháu sợ.”.
“Có ông ở đây, cháu không được ức hiếp Tại Hưởng nữa, nhanh đi lấy quần áo, tìm không thấy thì mua cái mới.”.
Điền Chính Quốc bĩu môi, cũng không chống đối. Lại đi lên lầu, Kim Tại Hưởng cảm thấy bản thân như đã bay đến thiên đường, vẫn luôn tìm nhược điểm của Điền Chính Quốc, hóa ra xa tận chân trơi, gần ngay trước mắt. Cậu cực ky hưởng thụ cảm giác này, không có áp bách, không có trêu đùa, ông nội Điền trở thành chỗ dựa cực kỳ vững chắc cho Kim Tại Hưởng .
Kim Tại Hưởng sử xuất toàn bộ thu đoạn lấy lòng: “Ông à, ông thật sự là người tốt, nơi này có thoải mái không, cháu giúp ông xoa bóp, lát nữa sẽ đấm chân giúp ông, khi tắm giúp ông chà lưng, đúng rồi, cơm chiều cứ để cháu nấu.”.
Người già đều thích nịnh, quả nhiên ông nội Điền được Kim Tại Hưởng nịnh đến vui vẻ, cả ngày không ai đến thăm mình, đột nhiên cả phòng trở nên thật náo nhiệt, ông nội Điền cảm thấy vui vẻ thật sự .
Khi Điền Chính Quốc cầm lấy điều khiển đổi kênh khác, Kim Tại Hưởng không vui: “Tớ đang xem mà.”.
“Đâu liên quan gì đến tớ.”.
Kim Tại Hưởng kéo căng yết hầu rống lên: “Ông ơi, Điền Chính Quốc không cho cháu xem tivi.”.
Giọng nói của ông nội từ hoa viên truyền đến: “Chính Quốc, sao lại tranh với Tại Hưởng, muốn xem thì đến phòng mình mà xem.”.
Điền Chính Quốc ném điều khiển vào người Kim Tại Hưởng, Mạch Đinh lại rống: “Ông ơi, Điền Chính Quốc lấy điều khiển đánh cháu.”.
“Chính Quốc!!”.
Khi Kim Tại Hưởng chuẩn bị nấu cơm, cậu nói với Điền Chính Quốc ở bên ngoài: “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, lại đây giúp tớ a.”.
“Mơ đi nhé.”.
“Ông ơi!! Cháu chi bảo Điền Chính Quốc đén rửa chút đồ ăn, cậu ấy bảo nằm mơ đi.”.
“Chính Quốc, đừng như vậy, mau đến giúp một tay.”.
Điền Chính Quốc cắn răng, trừng Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng có ông nội, lá gan càng lớn: “Trừng cái gì mà trừng, mau tới giúp tớ.”.
Điền Chính Quốc mặt không đổi sắc bước vào nhà bếp: “Kim Tại Hưởng, cậu phải hiểu được một việc.”.
“Cái gì, cậu muốn làm gì, cẩn thận tớ tố giác cậu với ông nội.”.
“Cậu phải hiểu, cậu không có khả năng ở cạnh ông nội cả đời, chỉ cần rời khỏi căn nhà này, xem lão tử chỉnh cậu thế nào.”.
“Cậu còn uy hiếp tớ, tớ không them nghe, nhanh rửa thức ăn giúp tớ, cậu không ăn cơm, tớ với ông nội còn muốn ăn.”.
“Cậu đang đẩy nhanh ngay chết của mình đấy.”.
“Ông ơi, Điền Chính Quốc nói cháu rời khỏi căn nhà này, sẽ giết cháu.”.
“Nó dám!”.
Chậc, Kim Tại Hưởng đã trở thành một tên chuyên môn cáo trạng không hơn không kém, một khi có cơ hội liền tố giác Điền Chính Quốc, mặc kệ hậu quả, cơ hội báo thù tốt như vậy, Kim Tại Hưởng sao có thể buông tha .
Buổi tối, Điền Chính Quốc tựa vào cửa sổ trong phòng, Kim Tại Hưởng hầu hạ ông nội xong mới quay về phòng, đóng cửa rồi liền chen vào lòng Điền Chính Quốc: “Cho tớ một chỗ.”.
“Tránh ra, nóng chết được.”.
“Ông ơi!! Điền Chính Quốc không ôm cháu.” Điền Chính Quốc bịt miệng Mạch Đinh lại: “Cậu kêu thêm lần nữa có tin tớ ném cậu xuống tầng dưới không.”.
Kim Tại Hưởng cười kéo tay Điền Chính Quốc ra, nhìn ngoài cửa sổ: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”.
Vị trí của căn phòng rất tốt, có thể nhìn rõ toàn bộ khung cảnh trên trời dưới đất, vầng trăng khuyết cao cao treo trên bầu trời, mấy ngôi sao lóe sáng trong đêm, ngẫu nhiên còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu, một tia gió mát thổi qua, là phong cảnh không mỹ lệ cũng không lãng mạn. Kim Tại Hưởng nâng má nhìn trời đêm: “Cậu nói xem, vì sao hồi ức của tớ lại toàn là cậu ức hiếp tớ như thế nào? Không phải cậu nên sửa lại thái độ của mình với tớ ư.”.
“Cậu chỉ nhớ một số việc, mà quên mất cái này cái kia, những gì còn lại mới là cái đáng nhớ.”.
Bị Điền Chính Quốc nói như vậy, Kim Tại Hưởng cũng hiểu được có lý, trong đầu cậu hiện lên cảnh Điền Chính Quốc mua truyện cổ tích cô bé lọ lem cho mình, lễ giáng sinh thỏa mãn mọi nguyện vọng của mình; vì sợ mình tĩnh mịch mà giới thiệu bạn của hắn cho mình làm quen; đến Tết thì nói “tớ yêu cậu”; nấu cơm cho mình; nửa đêm cho dù tay bị đầu mình đè tê rần cũng không rên một tiếng, sinh nhật hát ca khúc viết cho mình, cho dù toàn bộ người trên thế giới đều phản đối, vẫn một mực yêu mình, còn có thật nhiều thật nhiều, nếu không có hồi ức về cơn ác mộng kia, toàn bộ đều là ngọt ngào cậu mang lại. thì ra ngoại trừ các mặt khác, tình yêu của cậu lại rõ ràng đến vậy .
“Ngẫm lại thì thấy hóa ra cậu đối xử với tớ rất tốt.”.
“Lừa cậu, chính là muốn cậu ghi nhớ kỹ, muốn cậu biết, tớ phải cho cậu ngọt ngào rồi đau khổ, tra tấn cậu cả đời.”.
“Điền Chính Quốc! Cậu là đồ đại ma quỷ.”.
“Cả ngày nhường nhịn cậu, cậu hời quá còn gì.”.
“Chúng ta chính là người yêu, người yêu đó!!!”.
“Ai bảo cậu cáo trạng tớ.”.
“Cậu cái đồ quỷ thù dai, quỷ ấu trĩ.”.
“Giống nhau cả thôi.”.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com