Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86: Nó sẽ khiến chúng ta bị chia cách

Lữ Vĩ là một tay thợ săn dựa vào cảm giác để tìm con mồi, lần này cảm giác của hắn liền chỉ vào Kim Tại Hưởng, muốn cậu trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của hắn. Đáng tiếc hắn vẫn không nhìn thấu được Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng nguyện là diễn viên quần chúng trong thế giới của Điền Chính Quốc, chứ tuyệt đối không chạy đến thế giới của người khác .

Không ai có thể hiểu được rốt cuộc Kim Tại Hưởng yêu Điền Chính Quốc nhiều đến mức nào. Rất rất rất rất rất rất rất yêu!.

Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, bầu trời cũng trở nên u ám hơn. Kim Tại Hưởng mặc áo khoác thật dày, xoa xoa bàn tay bị đông cứng đến đỏ bừng, giờ nghỉ trưa mà trường học cũng không bật điều hòa, cái trường này thực keo kiệt, Kim Tại Hưởng nhìn Điền Chính Quốc gục đầu ngủ trên bàn bên cạnh, lấm la lấm lét một lúc, rốt cuộc muốn đem bàn tay lạnh như băng của mình nhét vào trong quần áo của Điền Chính Quốc, tưởng tượng cảnh Điền Chính Quốc bị lạnh mà giật mình tỉnh dậy, Kim Tại Hưởng liền nhịn không được vui vẻ, Kim Tại Hưởng thiệt giống con gián đánh mãi không chết, mỗi lần đều bị giáo huấn đến thảm, nhưng không học khôn ra được .

Tay mới vừa vươn tới, Điền Chính Quốc mở miệng: “Tớ khuyên cậu đừng làm chuyện điên rồ.”.

Kim Tại Hưởng vội vàng rụt tay lại, thế mà cũng nhìn thấy, cậu ủ rũ dùng đầu đẩy đẩy Điền Chính Quốc: “Tay của tớ rất lạnh, cậu xem, đỏ bừng lên rồi này.”.

Điền Chính Quốc chả buồn ngẩng đầu, tiếp tục gục xuống bàn .

“Này, cậu tốt bụng mà phản ứng lại chút được không.” Kim Tại Hưởng đẩy Điền Chính Quốc .

Điền Chính Quốc bấy giờ mới ngồi dậy, nhìn nhìn tay Kim Tại Hưởng, Kim Tại Hưởng đang đợi sự ôn nhu, Điền Chính Quốc nắm lấy tay Kim Tại Hưởng: “Lạnh lắm à.”.

“Ừ.” Kim Tại Hưởng liều mạng gật đầu .

Điền Chính Quốc vén áo Kim Tại Hưởng lên, đem bàn tay lạnh lẽo của Kim Tại Hưởng đặt lên bụng cậu, động tác mau lẹ khiến Kim Tại Hưởng không kịp ngăn cản, chỉ có cái bụng bị cảm giác lạnh như băng tập kích, Kim Tại Hưởng kêu oai oái .

“Hết lạnh rồi chứ.”.

Kim Tại Hưởng cầm sách trên bàn ném Điền Chính Quốc: “Cậu cái tên quỷ chết tiệt, cậu chờ đấy, ngày nào đó tớ tìm được người ôn nhu săn sóc hơn cậu, cậu hối hận cũng không kịp.”.

Điền Chính Quốc nhíu mày: “Sao hả, cậu muốn đi tìm người khác?”.

Vừa thấy Điền Chính Quốc thay đổi sắc mặt, Kim Tại Hưởng cũng làm theo đổi sang khuôn mặt tươi cười, tựa đầu lên vai Điền Chính Quốc, cười run rẩy cả người: “Thật là, cậu không biết đùa à, chỉ thuận miệng nói đùa trêu tức cậu chút thôi.” Nếu cậu muốn trêu tức Điền Chính Quốc sao tự nhiên lại quay sang lấy lòng hắn .

“Ở trong lớp phát tao làm gì.”.

“Cái rắm, đây là biểu lộ chân tình.”.

“Tất cả biểu lộ đều là tao.”.

“Điền Chính Quốc!!!”.

Luôn bắt nạt mình như vậy, chính là Điền Chính Quốc .

Đợi Kim Tại Hưởng đi WC xong quay trở lại lớp, phát hiện Điền Chính Quốc đã biến mất, cái tên này lại trốn học. Kim Tại Hưởng lắc đầu, đối với hành vi bất lương ấy cảm thấy cực kỳ khinh bỉ và trơ trẽn .

Hiện tại Lữ Vĩ đang đứng bên ngoài trường học của Kim Tại Hưởng, trông thấy Điền Chính Quốc rời đi, hắn từng điều tra Kim Tại Hưởng, đương nhiên cũng biết bạn trai của cậu-Điền Chính Quốc, xem ra mình gặp phải đối thủ khó nhằn, nhưng càng khó càng hứng thú, không phải sao? Huống hồ người xuất sắc như Điền Chính Quốc lại chọn Kim Tại Hưởng, chứng tỏ ánh mắt của mình rất chuẩn .

Hắn vào trường, tìm được lớp học của Kim Tại Hưởng, hình như vẫn còn tiết, Lữ Vĩ kiên nhẫn chờ ở bên ngoài. Một lát sau, rốt cuộc cũng ra chơi, Kim Tại Hưởng bước ra hít thở không khí trong lành, vừa lúc đứng bên cạnh Lữ Vĩ, có điều hoàn toàn không nhận ra hắn, điều này khiến Lữ Vĩ bị đả kích, hắn luôn tự cho mình là người dễ khắc sâu ấn tượng .

“Cậu là Kim Tại Hưởng?” Lữ Vĩ hỏi, giọng nói của hắn luôn ẩn chứa sự ôn nhu từ sâu bên trong .

Kim Tại Hưởng mờ mịt quay đầu lại thì thấy Lữ Vĩ, cậu đã hoàn toàn quên mất cái người mà mình từng khen biết ôn nhu săn sóc lại lịch sự này .

Lữ Vĩ cười cười, gợi ý cho cậu: “Hai ngày trước tôi từng gặp cậu trong công viên.”.

Bấy giờ Kim Tại Hưởng mới phản ứng: “Là anh a, ơ, sao anh lại đến đây?”.

“Em trai tôi học ở đây, tôi đến tìm nó có chút việc, nhưng cậu xem tôi bây giờ mới phát hiện ra mình không biết nó học lớp nào, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, tôi thực lo lắng, không ngờ lại gặp cậu ở đây, thật là khéo.”.

Kim Tại Hưởng luôn luôn tốt bụng nhiệt tình thấy Lữ Vĩ buồn rầu như vậy quyết định hỗ trợ: “Cậu ấy tên là gì, tôi tìm giúp anh.”.

“Không cần đâu, sẽ khiến cậu muộn giờ học.” Lữ Vĩ giả bộ thực khó xử, quả nhiên là con cáo già .

Thật lịch sự a, đã lâu không nghe mấy câu đối thoại lịch sự như vậy Kim Tại Hưởng có chút không quen, dáng vẻ không giống ai kia, suốt ngày bảo mình ngu ngốc, ngu ngốc .

“Không sao cả, dù gì tiết sau cũng là giờ tự học, tôi ngồi trong lớp cũng chán.” Kim Tại Hưởng liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống không cạnh mình .

“Vậy làm phiền cậu rồi, tên nó là Lữ Thụ.” Lấy bừa một cái tên giả .

Kim Tại Hưởng và Lữ Vĩ cơ hồ lật tung cả trường nhưng vẫn không tìm được Lữ Thụ, cậu mệt mỏi ngồi ở chân cầu thang, còn tìm nữa, phỏng chừng đến tận lúc tan học mất, Lữ Vĩ mua hai ly cà phê nóng, đưa một ly cho Kim Tại Hưởng: “Thật ngại quá, có thể là tôi nhớ lầm.”.

“Không sao đâu, anh còn sốt ruột hơn tôi mà.” Kim Tại Hưởng uống một ngụm cà phê .

“Cậu thật tốt bụng.”.

Kim Tại Hưởng đột nhiên được người ta khen, ngượng ngùng cười cười: “Nhưng có người nói sự tốt bụng của tôi không dùng được cái rắm gì.”.

“Là do hắn không biết quý trọng cái tốt của cậu.”.

Nghe thấy có người đứng về phía mình, Kim Tại Hưởng cảm thấy trò chuyện rất hợp với Lữ Vĩ, quả nhân là người thành thục, có được người bạn như vậy hẳn không tồi, Kim Tại Hưởng đơn thuần a, có thể nhìn thấy tình yêu trong mắt Điền Chính Quốc, nhưng không nhận ra hổ đói rình mồi trong mắt Lữ Vĩ. Đúng lúc ấy tiếng chuông tan học vang lên, Kim Tại Hưởng đứng dậy: “Tôi phải về rồi.”.

“Ở nhà có bạn gái đang chờ?” Lữ Vĩ hỏi .

“Bạn trai.” Kim Tại Hưởng thẳng thắn .

Đối với sự thẳng thắn của Kim Tại Hưởng, Lữ Vĩ hơi kinh ngạc, chẳng phải rất nhiều người muốn giấu chuyện này sao, Kim Tại Hưởng nhận ra nghi hoặc trong mắt Lữ Vĩ: “Sao vậy, dọa anh à, không tất yếu phải giấu diếm.” Kim Tại Hưởng cười cười nhìn Lữ Vĩ: “Huống hồ, tôi gấp gáp muốn cho cả thế giới biết chuyện này.”.

“Hình như tình cảm giữa hai cậu rất tốt?”.

Vừa nhắc đến, Kim Tại Hưởng liền mếu máo: “Làm gì có, tên ấy chỉ biết khi dễ tôi, chỉnh tôi!”.

Lữ Vĩ nhìn phản ứng của Kim Tại Hưởng, vẫn trước sau như một ôn nhu cười cười: “Để tôi đưa cậu về, tránh để hắn lo lắng cho cậu.”.

Lữ Vĩ không lấy tư cách người theo đuổi mà lấy thân phận bạn bè xuất hiện bên cạnh cậu, điều này khiến Kim Tại Hưởng thả lỏng cảnh giác với Lữ Vĩ, dù sao một mình đi bộ về nhà cũng buồn, cậu gật gật đầu, quay về lớp lấy túi xách rồi cũng Lữ Vĩ sóng vai bước đi, Kim Tại Hưởng một mực oán giận, mà Lữ Vĩ chỉ lẳng lặng ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng cho ý kiến .

Điền Chính Quốc trên đường lái xe về nhà liền bắt gặp Kim Tại Hưởng cùng một ông già đeo kính tán gẫu rất vui vẻ, ấy, ấy, Điền Chính Quốc, Lữ Vĩ người ta thực ra mới 28 tuổi thôi. Điền Chính Quốc mặt trầm xuống, siết chặt tay lái, phóng vụt qua hai người, Kim Tại Hưởng trông thấy xe của Điền Chính Quốc tức đến giơ chân: “Anh xem cậu ấy kìa, còn không đợi tôi!”.

“Có lẽ không nhìn thấy.” Lữ Vĩ ý vị thâm trường nhìn theo hướng Điền Chính Quốc rời đi .

“Chắc chắc cậu ấy đã nhìn thấy!” Kim Tại Hưởng khẳng định, còn lái xe nhanh như vậy, chưa có bằng lái, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ .

Lữ Vĩ đưa Kim Tại Hưởng đến tận dưới lầu: “Hôm nay cám ơn cậu.”.

“Tôi mới phải cám ơn anh, nghe tôi nói nhiều như vậy.”.

“Nên làm, tôi đi trước đây, đúng rồi, nếu tay lạnh tắm nước ấm xong sẽ thoải mái lên nhiều.” Dứt lời vỗ vỗ bả vai Kim Tại Hưởng, nhân lúc cậu không để ý trộm lấy điện thoại của cậu, sau đó cười dịu dàng với cậu rồi đi mất, hắn hiểu được, muốn theo đuổi Kim Tại Hưởng phải chậm rãi công chiếm trái tim cậu, cho cậu một người đàn ông mà cậu không có được .

Kim Tại Hưởng sửng sốt, sao anh ta biết tay mình vẫn lạnh? Quan sát thật cẩn thận .

Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, xông lên lầu muốn tìm Điền Chính Quốc lý luận, vừa mở cửa ra liền ồn ào: “Ban nãy nhìn thấy tớ, sao không dừng xe lại, thật là.” Trong phòng lạnh như băng, Kim Tại Hưởng bật điều hòa lại nói tiếp: “Hôm nay tớ mới quen một người bạn mới, tên là Lữ Vĩ, cậu không biết đâu, ôn nhu, săn sóc hơn cậu nhiều.” Kim Tại Hưởng vừa khen Lữ Vĩ tốt vừa vào nhà bếp nấu cơm. Cậu không biết bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn nhất khi yêu, vĩnh viễn không được khen người đàn ông khác trước mặt bạn trai mình .

Điền Chính Quốc càng nghe càng tức giận, đem bao tay giữ ấm vừa mới mua cho Kim Tại Hưởng ném vào thùng rác, vào phòng ngủ hung hăng sập cửa lại. Cái cảm giác chua xót này, thật sự khiến người ta không thoải mái .

Kim Tại Hưởng nghe thấy tiếng cửa mở từ nhà bếp ló đầu ra: “Điền Chính Quốc?”.

Không nhận được hồi âm, Kim Tại Hưởng mờ mịt không hiểu Điền Chính Quốc tức giận cái gì .

Có đôi khi cho dù bạn có được tình yêu vẫn là chưa đủ, phải học cách vận dụng nó như thế nào .

Bởi vì nếu không cẩn thận, thứ khiến chúng ta ngọt ngào, cũng sẽ khiến chúng ta bị chia cách .

Nó rất nóng bỏng, khi bị tổn thương sẽ rất đau đớn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com