CHƯƠNG 22
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Tử Thao như kẻ trộm dáo dát từ ngõ tắt phía sau trường học rời đi. Cậu biết nếu cậu về từ cửa chính, nhất định sẽ bị Ngô Diệc Phàm theo phía sau bắt cóc. Cậu đã chịu đựng tên vô lại này đủ rồi, suốt ngày hắn chỉ biết ở trước mặt cậu đùa giỡn ngu ngốc, hắn làm cậu có cảm giác thất vọng, loại cảm giác này từ trước tới nay chưa từng có. Đánh cũng không đi, mắng cũng không đi, không để ý tới hắn, nhưng chính hắn lại có biện pháp khiến cậu từ lãnh đạm lạnh lùng như núi tuyết lại tức giận như núi lửa phun trào. Cứ như đứa đại ngốc đuổi theo hắn khắp nơi.
Đây không phải là lần đầu Tử Thao lẻn về từ ngỏ tắt này. Trong này rất yên ắng, ít khi có người. Cậu cũng không phải ngốc, đương nhiên sẽ không mỗi ngày đều dùng lối này trốn về để Ngô Diệc Phàm phát hiện được. Cậu chỉ biết hễ nghĩ đến lối đi nào thì đi theo lối ấy, làm cho hắn khó lòng phòng bị. Quả nhiên, lần này đã là lần thứ ba cậu thành công trốn thoát khỏi sự đeo bám của Ngô Diệc phàm.
Chỉ là..., ngõ tắt này hôm nay dường như không còn yên tĩnh như trước.
Phía trước truyền đến tiếng đánh nhau thật làm cho cậu phiền lòng, làm sao bây giờ? Đằng trước hình như có chuyện, nên đi tiếp hay quay lại đây ? Tử Thao có chút do dự.
Tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, cậu chưa kịp trốn, đã bị một người nắm ở cổ bắt làm con tin.
"Không được nhúc nhích." Tử Thao chưa kịp thấy rõ tên uy hiếp cậu là người phương nào, đã bị người ấy lẻn ra sau lưng, tốc độ hắn quá nhanh. Cảm nhận qua giọng nói trầm, cậu biết hắn là đàn ông, hơn nữa gã này còn đang bị thương, nhưng không nghiêm trọng, nếu không giọng của hắn sẽ không ồm ồm như thế.
Đuổi sát theo sau là một kẻ có vẻ ngoài tuấn tú, thân thủ vô cùng mạnh mẽ, có điều..., vì sao thoạt nhìn hắn quen mặt như thế? Giống như đã từng gặp qua ở nơi nào đó.
Nghê Liệt lúc vừa đến thấy trong tay Cổ Toàn đang giữ con tin, nhất thời sắc mặt tối sầm, hướng về phía cậu hét lớn: "Cậu kia, cổng lớn đường đường chính chính như vậy không đi, đến đây làm gì? Có phải là chán sống rồi không?"
Tử Thao bị mắng vì làm cản trở, cảm thấy bối rối không hiểu ra sao cả.
Vừa nhìn thấy biểu tình của cậu, khuôn mặt tuấn tú của Nghê Liệt nhất thời toàn bộ tối sầm lại, tên nhóc chết tiệt này, thật không ngờ cậu không nhận ra hắn, tốt xấu gì hắn cũng được xưng là một trong mười đại soái vườn trường, tuy rằng so ra kém Ngô Diệc Phàm danh tiếng lẫy lừng, nhưng cậu cũng không đến mức không nhận ra hắn chứ, huống chi bọn họ cũng đã từng gặp mặt, thật là không thể tha thứ được.
"Cổ Toàn, mày muốn chết à, tên nhóc này tao mới nhìn đã thấy không vừa mắt rồi, muốn chém, muốn giết hay muốn làm gì thì tùy ý, vậy cũng tốt tao khỏi phải tự mình ra tay." Nghê Liệt vẻ mặt chán chán ghét.
Tên này thật độc ác.
Tử Thao không sợ hãi, chỉ buồn bực, cậu không biết bản thân mình đã đắc tội với tên này khi nào.
"Cậu không sợ?" Thấy vẻ mặt bình tĩnh của cậu , Nghê Liệt vô cùng kinh ngạc, bình thường người nào gặp loại tình huống này không phải nên oa oa kêu to hoặc là khóc lóc cầu xin tha thứ sao chứ?
"Tôi vì sao phải sợ?" Tử Thao nói với giọng điệu bình thản. Nếu thật muốn nói sợ, cậu thật sự cực kỳ sợ Ngô Diệc Phàm dây dưa. Bằng không cậu cũng sẽ không phải mỗi ngày giống như tên trộm lén la lén lút tìm đường bỏ trốn. Sinh mệnh đối với người khác có lẽ rất trân quý, nhưng với cậu còn sống một ngày thì thêm thống khổ một ngày, vô số lần cậu nghĩ muốn chấm dứt đoạn nhân sinh thống khổ này, nhưng mỗi lần nghĩ đến mẹ cậu lại không đành lòng, không còn có dũng khí. Thành thật mà nói, nếu cái gã phía sau giải quyết cậu, không chừng cậu còn rất cảm kích hắn đã giúp cậu sớm ngày thoát ly biển đời thống khổ này.
Lời của cậu, không chỉ làm cho Nghê Liệt, mà ngay cả Cổ Toàn cũng ngây ngẩn cả người. Cậu không phải đang nói dối, cậu thật sự không chút sợ hãi, thậm chí còn ước gì được chết trong tay bọn họ.
"Cậu..." Cổ Toàn do dự, cảm thấy giờ buông tay đang bóp cổ cậu cũng không được, mà bóp mạnh tay cũng không phải. Gặp phải loại con trai quái dị này, hắn không ngờ rằng hắn không thể xuống tay.
"Nếu anh không hạ thủ được, để tôi." Tử Thao cảm nhận được người phía sau đang do dự. Thật sự mà nói nếu giờ mà không thoát đi, Ngô Diệc Phàm khẳng định sẽ đuổi theo kịp. Cậu không sợ chết, nhưng cậu lại sợ Ngô Diệc Phàm đến muốn chết.
"Tôi..." Cổ Toàn cũng không phải thật muốn giết cậu, nhưng hắn đang bị thương, hắn phải có cậu kèm bên mới có thể đủ an toàn rời đi.
"Wow, Cổ Toàn, có nghe hay không, hoặc là giết cậu ta, hoặc là thả cậu ta ra, dùng tên nhóc đó làm con tin, hành vi ấy cũng chẳng phải là anh hùng hảo hán gì đâu, việc này mà truyền ra ngoài, bản thân mày sau này trên đường hành tẩu giang hồ cũng bị các huynh đệ chê cười khinh bỉ ."
Kỳ thật cậu chết cũng tốt thôi, Nghê Liệt ác độc nghĩ, bản thân hắn cũng muốn vậy, nếu thật sự như vậy Tử Uyển cũng sẽ không phải cả ngày lấy nước mắt rửa mặt .
Nghê Liệt thừa dịp Cổ Toàn không đề phòng, nhanh như chớp hướng về phía hắn đánh tới, Cổ Toàn cả kinh, không kịp né tránh, theo bản năng đem Tử Thao đẩy ra phía trước chắn đỡ.
"Ai da..." Tử Thao bị đá trúng bụng, ót phía sau đột nhiên va mạnh vào tường, một cơn đau buốt đến váng đầu hoa mắt. Hắn cố ý, chứng kiến tia hèn mọn cùng đắc ý trong ánh mắt hắn, Tử Thao đột nhiên ý thức được điểm này.
Ngược lại, Cổ Toàn với vẻ mặt áy náy, vội vàng quay qua giúp cậu , "Cậu... Cậu không sao chứ?"
"Anh nói đi?" Tử Thao đau đến mặt mày trắng bệt, bộ dáng cậu lúc này giống như là không có việc gì sao chứ? Tên ngốc này, bản thân mình còn khó bảo toàn, không ngờ còn có tâm tình quan tâm cậu, thật không hiểu hắn là choáng váng hay đầu óc có vấn đề nữa. "Ngốc, chạy mau đi!" Thấy hắn coi như còn có chút lương tâm quan tâm đến mình, Tử Thao không khỏi có lòng tốt nhắc nhở hắn.
Nga...? Cổ Toàn sửng sốt, xoay người bỏ chạy.
Tử Thao nhân cơ hội này ôm chặt lấy chân Nghê Liệt, giúp Cổ Toàn có đủ thời gian chạy trốn.
... ... ...
"Cái tên nhóc chết tiệt" Nghê Liệt giận dữ, thấy Cổ Toàn càng lúc càng chạy xa, hắn trút toàn bộ nỗi tức giận lên trên người Tử Thao, một cước đá văng cậu ra, "Cậu có biết hắn là ai không? Chính hắn, là người trong hắc đạo, không ngờ cậu lại giúp hắn chạy thoát, cậu có biết tôi đã mất biết bao nhiêu lâu mới tìm thấy hắn, thiếu chút nữa bắt được hắn, vậy mà cậu... Cậu thật đáng chết!"
Hừ! Tử Thao lạnh lùng hừ mạnh, "Tôi chẳng cần biết hắn là ai, tôi chỉ biết là hắn so với anh còn có nhân tính hơn, thế nào? Chẳng lẽ vừa nãy, không phải anh muốn giết tôi nhưng chưa được sao?"
"Cậu thật nhẫn tâm!" Nghê Liệt không giận, ngược lại cười nói, "Tôi không dám giết cậu, nhưng cậu đừng đắc ý, tôi đôi lúc còn có biện pháp có thể khiến cho cậu sống không bằng chết."
"Anh muốn làm cái?" Trên mặt hắn ẩn hiện vẻ tàn nhẫn làm Tử Thao cảm thấy có chút bất an.
"Nói thực ra, bộ dạng cậu rất xinh đẹp. "Nghê Liệt nâng cằm cậu lên, Tử Thao chán ghét hất mạnh tay hắn, hắn cũng không thèm để ý, dùng tay tự mân mê cằm ra vẻ tự hỏi, "Đem một nam nhân xinh đẹp như vậy thưởng cho các huynh đệ của tôi, tôi tin rằng bọn chúng nhất định rất cảm kích nha."
Tử Thao trầm mặc.
"Không biết lúc đó Ngô Diệc Phàm biết chuyện, còn có thể yêu cậu, ?" Nghê Liệt tiếp tục tự nói: "Tôi nghĩ hắn đối với người tình rất kén chọn, nhất định ngay lập tức không chút do dự mà quẳng cậu đi, như vậy Tử Uyển cũng không phải thương tâm mỗi ngày, da, đây thật sự là biện pháp tốt nha."
Đây không phải là lần đầu tiên Tử Thao nghe đến cái tên Tử Uyển này, cậu chỉ biết cô ta là bạn gái cũ của Ngô Diệc Phàm, là em gái của Hội trưởng Hội học sinh, một thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có.
"Tử Uyển là ai?" Tử Thao lúc này mới phát hiện hắn cùng Nghê Ngạo bộ dạng có vài phần tương tự, quả nhiên...
"Tử Uyển là em gái của ta." Nghê Liệt dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu , " Là tiểu công chúa bảo bối của cả nhà chúng tôi, tôi ngay cả lời nói nặng với nó cũng chưa từng nói qua, nhưng cậu lại cướp lấy bạn trai của nó, hại nó thương tâm như vậy, tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào làm thương tổn đến em gái của tôi..."
"Cho nên bây giờ anh phải giúp nàng loại bỏ tình địch."
Tử Thao giờ đã hiểu được toàn bộ câu chuyện .
Nhìn thấy người trước mắt trong mắt không chút nào che dấu nỗi oán hận, cậu biết hắn nhất định sẽ không để cho cậu sống yên ổn. Tên đàn ông này cùng với Nghê Ngạo không giống nhau, cậu từ trong mắt hắn thấy được sự tà ác.
Tử Thao trong tâm phát lạnh, chẳng lẽ ông trời lại bắt cậu, một lần nữa phải trải qua cái loại thống khổ sống không bằng chết này sao chứ? Không, cậu không muốn.
Cậu vội bỏ chạy...
Nghê Liệt huýt gió lên một tiếng, đột nhiên xuất hiện ba tên thanh niên to cao lực lưỡng tiến tới chắn ở trước mặt cậu, Tử Thao vội lui về phía sau, Nghê Liệt cản lại,cậu định lao qua hắn để chạy, nhưng hắn giữ chặt cậu lại, đem cậu giao cho ba gã phía sau.
"Cút ngay" Tử Thao bị buộc lùi đến góc tường, không còn đường thoát thân.
"Rọet..." tiếng quần áo bị xé rách vang lên, trái tim Tử Thao như bị bóp nát từng mảnh vì sợ hãi, nhìn ba gã thanh niên với sắc mặt ghê tởm, Nghê Liệt đứng dựa tường đối diện, hai tay khoanh trước ngực chờ xem kịch vui, nỗi sợ hãi của Tử Thao bị dồn ép dần dần được thay thế bằng sự căm hận tột cùng.
Cậu hận, cậu thật sự hận, rất hận, hận ..., hận...
Cậu hận đến chết mấy tên chết tiệt này, cậu oán hận ông trời để cậu một lần bị lăng nhục còn chưa đủ, ông trời đến tột cùng còn muốn tra tấn cậu tới khi nào?
"Dừng tay." Nghê Liệt thét to một tiếng, ba gã thanh niên đang sắp hành hung, ngay lập tức dừng tay lại.
Khi hắn nhìn thấy áo quần cậu bị xé rách từng mảnh, trong lòng đột nhiên có chút không đành lòng, "Chỉ cần cậu đồng ý rời khỏi Ngô Diệc Phàm , tôi có thể tha cho cậu."
"Tôi hận..." Tử thao chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt có một hàng nước mắt, hàm răng trắng cắn chặt vào môi đến bật máu.
Nghê Liệt bị ý căm hận mãnh liệt trên gương mặt kia làm cho khiếp sợ...
"Tôi hận anh, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh." Tử Thao cầm lấy con dao nhỏ trên mặt đất...
Nghê Liệt được ba tên thủ hạ đỡ hắn nhắm thẳng về phía sau lui chạy.
Máu tươi văng khắp nơi...
Cậu... từ từ ngã xuống, ánh mắt oán hận gắt gao dõi theo hắn.
Bốn người ánh mắt trống rỗng, không nói nên lời, thật lâu vẫn không thể nhúc nhích.
"Lão... Lão... Đại, chết... chết... chết người... ." Một thanh niên đầu tóc nhuộm đỏ lắp bắp, sợ hãi hỏi hắn: "Sao... Sao... Sao lại như thế... ?"
"Còn không mau đi, chuyện kinh thiên động địa này ai cũng không được nói ra." Nghê Liệt cũng luống cuống. Hắn vốn chính là nghĩ muốn dọa cậu sợ mà thôi, hắn không phải có ý định muốn hại chết cậu, tuy rằng hắn gia nhập bang phái, nhưng hắn chưa bao giờ giết qua người nào cả!
Nghê Liệt luống cuống, ngây người, lo sợ, cuối cùng mặc kệ tất cả, cùng ba tên thủ hạ vội vàng thoát khỏi nơi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com