Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 50

Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng bế Tử Thao đang ngả người ngủ say trên người mình, thật cẩn thận đem cậu đặt ở trên giường, khe khẽ kéo chăn đắp cho cậu thật chu đáo, lại dịu dàng đặt lên trán cậu một nụ hôn khẽ.

"Ngủ ngon nhé em yêu!"

Khi anh khẽ khàng xoay người chuẩn bị rời đi, một bàn tay giữ chặt góc áo anh kéo lại, "Đừng, anh đừng đi."

Anh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cậu đang âu yếm ngước nhìn anh, anh khẽ giọng hỏi: "Em sao vậy? Ngủ không được sao?"

"Đừng, anh đừng đi, ở đây với em." Tử Thao nhích người qua một bên, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo anh nằm xuống.

Ngô Diệc Phàm cởi áo khoác, giầy, chui vào trong chăn, Tử Thao thay đổi tư thế, bên người anh tìm một chỗ thoải mái ngả đầu trên ngực anh, một luồng khí nóng hừng hực từ dưới bụng truyền đến, anh hơi xê dịch người qua bên hít một hơi thật sâu, thanh âm khàn khàn, "Đừng nhúc nhích!" Trời ạ, cậu bé này , dám ở trên người anh xoay tới xoay lui, anh cũng không phải thánh nhân, cậu như vậy không phải có ý định tra tấn anh sao chứ?

"Phàm, anh làm sao vậy? Có phải có gì không thoải mái hay không?" Tử Thao ngẩng đầu, đôi mắt đen láy mở to nhìn anh đầy nghi hoặc, khó hiểu vì sao thanh âm của anh như thế nào đột nhiên lại trở nên quái lạ như vậy. [ Ô HÔ Tử Thao nhà chúng ta ngây thơ quá đê à ]

"Không... Không có việc gì,.." Diệc Phàm vô cùng vất vả cố nhẫn nại, anh cũng không muốn Tử Thao cho rằng anh là một người háo sắc ham mê dục vọng, tuy rằng trước kia anh gần như là vậy, nhưng từ sau khi biết Tử Thao, anh thật đã thay đổi rất nhiều, ngoại trừ cậu, đối với bất kỳ người nào anh cũng không có chút hứng thú, thế nhưng, chỉ đối với cậu, anh thật sự yêu cậu say đắm."Hôm nay em quá mệt mỏi rồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tốt một chút, anh sẽ luôn ở bên cạnh em"

"Woaa...!" Tử Thao uể oải ngáp một cái, đêm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm rồi, cậu quả thật rất mệt mỏi, Tủ Thao từ từ nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ...

Đợi đến lúc hơi thở cậu đều đều bình ổn, xác định chắc chắn rằng cậu quả thật đã ngủ say, Diệc Phàm mới rón ra rón rén xuống giường.

Đêm nay, anh còn có chuyện rất quan trọng phải xử lý.

... ... ...

Hơn mười hai giờ sáng hôm sau, Tử Thao  đang ngủ tự nhiên giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt đong đầy tình cảm nồng nàn ấm áp của Diệc Phàm đang nhìn cậu.

"Chào buổi sáng!" Cậu nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

"Chào buổi sáng" Diệc Phàm say sưa nhìn dáng vẻ còn ngái ngủ làm ngây ngất lòng người của cậu, cả người đều say, thật sự đẹp quá! "Đói bụng chưa, anh đã chuẩn bị sẵn bữa sáng rồi, để anh giúp em hâm nóng lại, trong ngăn tủ anh đã chuẩn bị sẵn quần áo cho em, em rửa mặt chải đầu rồi xuống dưới dùng điểm tâm"

"Uhm," Tử Thao khẽ gật đầu, Diệc Phàm hôn mạnh lên môi cậu một cái, sung sướng cười vang rồi mới rời đi.

Tử Thao sắc mặt ửng hồng nhìn theo bóng lưng anh dần dần rời đi, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Cậu nhanh chóng sắp xếp lại chăn màn, đánh răng, rửa mặt...

Tử Thao vừa mới xuống lầu, đã nghe mùi thức ăn ngào ngạt, bụng lập tức sôi lên sùng sục. Nhìn thấy trên bàn bày la liệt các món ăn thơm ngon, cậu thèm nhỏ dãi. Muốn tìm kiếm bóng dáng Diệc Phàm, ai ngờ vừa mới quay đầu, cậu lập tức bật cười hì hì, đồng thời, trong lòng ngập tràn cảm giác ấm áp.

Ngô Diệc Phàm quanh mình quấn một cái tạp dề, tay bưng dĩa thức ăn nóng hổi bốc khói nghi ngút đi tới, thấy Tử Thao đang đứng ở chân cầu thang, vội vàng tiếp đón cậu, "Nhanh qua đây nếm thử chút đi, đây là bữa sáng tự tay anh chuẩn bị cho em, đảm bảo ngon không thua gì đầu bếp của nhà hàng năm sao đâu!"

"Thật không đây? Anh đừng có thổi phồng quá như thế." Mặt Tư Thao tràn đầy ý cười, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, cậu cầm lấy đũa gắp một miếng nếm thử. Từ từ thưởng thức, mặt thoáng vẻ kinh ngạc, cậu liên tiếp gắp miếng thứ hai, thứ ba... không ngừng đũa, chẳng mấy chốc đã cạn chén, cậu thậm chí còn không kịp nói chuyện, bởi vì trong miệng cậu còn đầy những thức ăn...

"Oa, thật sự rất ngon!" Tử Thao vẻ mặt thỏa mãn ăn một lèo đến no căng cả bụng mới ngừng đũa, Diệc Phàm lập tức để lên bàn một ly nước chanh, mặt lộ vẻ yêu chiều, "Ăn ngon không? Lần sau anh lại làm cho em nữa nhé." Tử Thao là người đầu tiên được thưởng thức các món ăn do đích thân anh làm, nhìn thấy bộ dáng cậu ăn ngon lành, hài lòng đến như vậy, anh thật mong mỗi ngày có thể tự mình xuống bếp chính tay làm những món ngon nhất cho cậu.

Tử Thao lắc đầu."Không phải ăn ngon..." Diệc Phàm trong lòng nhất thời buồn bã tiu nghỉu, nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của anh cậu khẽ trộm cười, nói tiếp: "Mà là rất ngon, rất rất rất ngon." Diệc Phàm thoáng chốc lại hớn hở như bay bổng lên thiên đường, gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ thỏa mãn không gì sánh được.

"Đồ ngốc!" Tử Thao cảm động đến nỗi không thể dùng lời lẽ nào để biểu đạt hết, cậu cười nhìn anh, "Anh nuông chiều em quá sẽ làm em hư đó."

"Anh chính là muốn làm em hư." Diệc Phàm nhẹ nâng cằm cậu lên, âu yếm nhìn cậu cười tủm tỉm, "Kỳ thật anh làm vậy cũng có mục đích ."

"Thật sao?"

"Em đừng nghĩ anh vĩ đại nhiều như vậy, kỳ thật anh cũng rất ích kỷ, bởi vì nhìn thấy em hạnh phúc anh cũng thấy vui vẻ, nhìn thấy em thương tâm anh thật rất đau khổ, cho nên anh làm tất cả những việc này toàn bộ là đều vì chính bản thân mình."

Tử Thao bị cách nói đùa của anh khiến cho cậu không nhịn nổi mà nở nụ cười. Cậu biết thật ra anh đang dỗ dành an ủi cậu, không muốn cho cậu có quá nhiều áp lực, bị anh nhìn ra tâm tư của cậu thì sao chứ, kỳ thật trong lòng của cậu vẫn còn rất áy náy và hổ thẹn, bởi vì cậu đã làm tổn thương anh rất nhiều, bởi vì cậu yêu anh quả thật cũng không bằng tình yêu anh dành cho cậu, nhiều đến thế,sâu nặng đến thế... Anh tựa hồ dành cả đời anh, toàn bộ con người anh trao trọn trái tim của anh cho cậu, sao anh có thể yêu cậu nhiều như vậy? Tình yêu anh dành cho cậu thật sâu đậm như vực sâu không thấy đáy... nhưng cậu thật không hiểu, cậu cũng không phải quốc sắc thiên hương, tính cách cũng không có gì thật đặc biệt, lại còn thường cùng anh đối nghịch, thậm chí không còn là một người thuần khiết, cậu rốt cuộc có cái gì tốt? Anh hoàn hảo ưu tú đến như thế sao có thể đánh đổi lấy tất cả để yêu cậu, hay là cậu vẫn còn đang nằm mộng, lúc tỉnh mộng toàn bộ cũng đều tan biến?

Diệc Phàm chăm chú quan sát những sắc thái tình cảm biểu lộ trên mặt Tử Thao, biết cậu lại đang để tâm vào chuyện vu vơ, đi vào chỗ bế tắc. Anh khẽ nâng cằm cậu lên, làm cho cậu nhìn thẳng vào mắt anh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói, "Tử Thao, em hãy nghe cho kỹ, anh yêu em, tình yêu là không có lý lẽ, yêu là yêu, hiện tại cho dù em có xấu xa hư hỏng đến cỡ nào đi nữa, cho dù không ai chịu nổi, anh vẫn yêu em, huống chi em xinh đẹp thiện lương đến như thế, yêu em căn bản là không cần bất kỳ lý do gì, bởi vì đó là chuyện đương nhiên dễ hiểu. Bị cưỡng bức không phải lỗi của em, chuyện đó chỉ càng khiến anh yêu thương em nhiều hơn, anh không phải là một người cổ hủ, cho nên anh tuyệt nhiên sẽ không so đo tính toán em có phải còn là trong trắng hay không, nếu thật muốn so đo mấy cái này, thì trước kia anh đã không phong lưu lăng nhăng tình ái nhiều như vậy. Từ năm anh mười lăm tuổi, bản thân anh cũng không biết anh đã lên giường cùng bao nhiêu người, thật ra anh mới là kẻ làm cho người khác khinh thường, so với anh, em thật không biết em thuần khiết nhiều biết bao nhiêu, anh thậm chí còn lo sợ em biết được cuộc sống thối nát trước kia của anh mà xa lánh anh, không cần đến anh. Tử Thao, bây giờ em đã biết, em có tức giận ghét bỏ anh không? Em có còn cần đến anh không?" Diệc Phàm vẻ mặt lo lắng chăm chú nhìn Tử Thao, khẩn trương chờ đợi cậu trả lời.

Tử Thao trong lòng tràn ngập nỗi xúc động, hai mắt ngập đầy nước mắt, anh, lại một lần nữa tháo ra khúc mắc rối rắm dấu sâu trong tận đáy lòng của cậu, trời ơi, anh đi guốc trong bụng cậu sao? Tại sao cái gì anh nói ra đều luôn có thể lần này đến lần khác tháo gỡ những trăn trở ray rứt trong tận đáy lòng của cậu, lần lượt làm cảm động cậu khiến cậu phải rơi lệ. Có trời đất chứng giám, cho đến tận bây giờ, cậu chưa từng bao giờ là người hay rơi lệ, nhưng từ sau khi nhận biết anh, cậu cuối cùng lại rơi lệ, không phải thương tâm rơi lệ, mà là những giọt nước mắt vì cảm động, vì hạnh phúc.

Nhìn thấy anh lo lắng sợ hãi, Tử Thao vừa khóc vừa cười, liều mạng gật mạnh đầu, "Muốn, muốn, muốn, em muốn." 

Diệc Phàm kích động ôm chầm lấy cậu.

Tử Thao tựa đầu vào trong lồng ngực rắn chắc của anh, hạnh phúc nở nụ cười... ông trời ơi, ông cuối cùng không có quên tôi, cám ơn ông cho tôi được gặp anh, cám ơn ông đã khiến cho tôi yêu anh.

P/S : Mới ngày đầu tiên ở chung mà đã lộ rõ bản chất thê nô công rồi ... Diệc Phàm à , còn đâu hình tượng lạnh lùng nam tánh nữa ...

          

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: