Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Ỷ vào thân hình linh hoạt, tiểu hài tử thực mau vọt tới trước mặt Bạch Lộc.

Người nhà họ Bạch thấy hắn, trên mặt cũng không có chút kinh ngạc nào.

Đứa nhỏ này chính là ấu đệ của Bạch Lộc, Bạch Lâm. Bạch Lâm hiện nay mới năm tuổi, còn chưa cao tới eo người ta.

Cho nên hắn vừa xông tới, Bạch lão thái gia liền dễ như trở bàn tay mà duỗi tay xách cổ hắn.

Bạch Lâm giống như con cá chạch béo điên cuồng giãy giụa, không những không thoát được khỏi tay lão thái gia mà còn bị Triệu thị lấy mất đòn gánh.

Bạch Lâm mếu máo khóc nức nở, vội vàng hô toáng lên: "Trả đòn gánh cho con ... Không phải, trả tỷ tỷ cho con!".

"Lâm ca nhi đừng nháo, nãi nãi đưa con về nhà ăn kẹo được không?" Lão thái thái Tôn thị dỗ hắn.

Tiểu Bạch Lâm tham ăn nhất, thường nghe tới kẹo thì chuyện gì cũng chẳng lo.

Lúc này lại không giống, hắn không chút nào dao động, dường như không nghe thấy, một cái tay thò tới chỗ người Bạch Lộc.

Bạch lão thái gia tuy rằng lớn tuổi nhưng cũng có sức lực của một người nông dân, Bạch Lâm cố tới mức nghẹn đỏ cả mặt nhưng cũng không cách nào thoát được. Làn da của trẻ con rất trắng, lập tức liền thấy trước cổ đỏ một vòng.

Bạch Lộc thấy mà đau lòng, chỉ có thể ngồi dậy nói: "Gia gia xin hãy buông A Lâm ra đi, cháu sẽ nói chuyện với thằng bé".

Bạch lão thái gia đối với Bạch Lộc vốn mang lòng áy náy, hơn nữa hôm nay Bạch Lộc cũng coi như phối hợp, bọn họ chuẩn bị đưa nàng lên núi, Bạch Lộc không khóc không nháo, khiến lão gia tử mềm lòng vài phần. Cho nên, Bạch Lộc vừa mở miệng, ông liền buông tay.

Bạch Lâm vội vàng tới bên người Bạch Lộc.

Bạch Lộc thấy hốc mắt hắn đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, còn tưởng rằng hắn nhịn không được muốn khóc, liền dứt khoát ôm hắn vào lòng, lấy ống tay áo lau mắt cho hắn.

Tiểu Bạch Lâm lại đem đầu trở ra, mang theo giọng mũi ồm ồm kiên định mà nói: "Đệ mới không khóc! Tỷ tỷ không sợ, đệ bảo vệ tỷ!".

Trong lòng Bạch Lộc đều mềm nhũn một đoàn.

Sau khi tiếp thu ký ức của thân thể này, Bạch Lộc đối với đệ đệ mũm mĩm này vẫn là rất có hảo cảm.

Chỉ là nàng xuyên tới đây hai tháng, lại chỉ thấy hắn có một lần.

Nửa đêm hôm ấy, nàng đột nhiên tỉnh, sau đó liền phát hiện trong ổ chăn cư nhiên lại vô cùng ấm áp, không hề lạnh băng giống ngày thường. Nàng đứng dậy xem xét, liền nhìn thấy trong ổ chăn của mình phồng lên một khối thật lớn.

Đem chăn xốc lên, Bạch Lộc liền thấy Bạch Lâm đang ở trong chăn ngủ ngon lành.

Bạch Lộc đánh thức hắn, hỏi hắn sao lại ngủ ở đây, sao lại chạy tới nơi này của nàng rồi.

Bạch Lâm xoa xoa đôi mắt, nhưng cũng không mở mắt ra, nói với nàng: "Đệ sợ tỷ tỷ lạnh, tới làm ấm chăn cho tỷ, cũng không biết như nào ngủ quên mất".

Bạch Lộc vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Sau đó, Bạch Lâm cũng không ngủ, vuốt ổ chăn ấm ấm nói: "Hôm nay đã ấm rồi, đệ là đại nam nhân, không thể ngủ cùng tỷ được nên đệ đi về trước, mai đệ lại tới nhé".

Bạch Lộc còn không kịp trả lời hắn, hắn liền bước ngắn bước dài xuống giường, lê giày chạy đi.

Nhưng cũng chỉ có một lần, sau đó Bạch Lâm không có đến.

Bạch Lộc cũng không trách hắn nói chuyện không nhớ, hài tử năm tuổi, vốn dĩ cũng hay quên, rất có khả năng ngủ một giấc liền không nhớ.

Chỉ là Bạch Lộc không nghĩ tới đệ đệ nghe chính mình bị tiễn đi, cư nhiên lại cầm theo đòn gánh mà đuổi theo xa như vậy – núi Tam Tiêu cách Bạch gia cũng là cả một chặng đường, người lớn đi cũng mất mười lăm phút.

Trong lòng Bạch Lộc vừa ấm áp vừa chua xót, nhịn không được thở dài.

Bạch Lâm ngồi trong lòng nàng, đôi tay gắt gao nắm lấy vạt áo của nàng, tựa như sợ nàng nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Nghe được nàng thở dài, Bạch Lâm cho rằng nàng giận hắn, vội giải thích: "Tỷ tỷ, đệ không có nói dối, trước đó đệ thật sự nghĩ tối hôm sau sẽ đi xem tỷ nhưng bị nãi nãi phát hiện. Nãi nãi không cho đệ đi, còn nói tỷ đang dưỡng bệnh, đệ đi sẽ quấy rầy tỷ, đệ chỉ cần ngoan ngoãn, tỷ tỷ sẽ nhanh chóng khỏe lại...". Nói tới đây hắn ngừng một chút, lấy một hơi lại nói: "Đệ thật sự không cố ý gạt tỷ".

Bạch Lộc vội vàng đáp: "Tỷ tỷ biết, tỷ không trách A Lâm".

Tỷ đệ bọn họ nói lời như vậy, người nhà họ Bạch nghe được đều thấy không đành lòng.

Triệu thị e sợ trì hoãn sẽ sinh biến, lập tức nói: "Lâm ca nhi lo lắng cho tỷ tỷ cũng đúng, chỉ là vào miếu cũng cần chú ý canh giờ, chúng ta đứng đây nói chuyện cũng không tốt, không bằng để tỷ đệ bọn họ vừa đi vừa nói chuyện".

Tiểu Khương Lâm nghe xong vội nhe răng tức giận,. lại muốn nhảy xuống từ trên ván.

Bạch Lộc bèn ôm lấy hắn, gật đầu nói: "Đúng là nên như vậy, Đại bá, nhị bá đi tiếp là được".

Bạch lão đại cùng lão nhị vô cùng khỏe, nâng thêm một đứa trẻ béo tròn cũng không thành mất sức, đoàn người liền hướng trên núi mà đi.

"A Lâm không vội, nghe tỷ tỷ nói". Bạch Lộc một bên nhuận khí cho Bạch Lâm, một bên đạm đạm nói: "Tỷ tỷ không phải bị vứt bỏ, là bệnh của tỷ tỷ vẫn luôn không tốt, gia gia muốn đưa tỷ tỷ tới miếu để thần tiên chữa khỏi bệnh cho tỷ".

Cảm xúc của hài tử dễ chịu ảnh hưởng của người lớn, nhìn tỷ tỷ tới giờ còn trấn định như vậy, Bạch Lâm thật sự đã bình tĩnh trở lại, nửa tin nửa ngờ hỏi nàng: "Thật sự?".

Bạch Lộc cười cười, lộ ra lúm đồng tiền trên má, càng thêm ôn nhu mà nói: "Đúng vậy nha. A Lâm nhất định là nghe lầm, gia gia, nãi bãi, đại bá, nhị bá đều là người thân nhất của tỷ, làm sao sẽ vì tỷ tỷ bị bệnh mà đem tỷ tỷ ném đi đâu?".

Bạch Lâm quay đầu đi nhìn Bạch lão thái gia cùng Bạch lão thái thái, hai vị lão nhân đều không đành lòng mà xoay người lại nhưng cũng không có mở miệng phản bác.

Triệu thị cười gượng lập tức phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, tỷ tỷ ngươi là đi thỉnh thần tiên chữa bệnh. Chờ trị hết liền trở về".

Bạch Lâm chậm rãi gật đầu, ngay sau đó phản ứng lại hỏi bọn hắn: "Tiên nhân kia không tới thì phải làm sao? Hoặc là tiên nhân không trị hết bệnh cho tỷ tỷ thì làm sao bây giờ?".

Những người khác của Bạch gia đương nhiên là không trả lời, Bạch Lộc liền nhéo mũi hắn nói: "Không tới tỷ tỷ liền về nhà chữa bệnh. Đệ còn nhỏ như vậy, sao giống như ông cụ lo lắng nhiều vậy? Cái đầu nhỏ cả ngày suy nghĩ vớ vẩn".

Tiểu Bạch Lâm bĩu môi nói: "Đệ mới không phải suy nghĩ vẩn vơ, là Bạch Kiệt nói cho đệ biết, nói tỷ tỷ không hết bệnh, mọi người trong nhà đều muốn ném tỷ ra ngoài".

Bạch Kiệt là hài tử của nhị phòng Chu thị, tuổi tác cũng tầm như Bạch Lâm. Nhưng khác hoàn toàn với Bạch Lâm ngoan ngoãn hiểu chuyện, hắn là đứa nghịch ngợm hay gậy sự nhất trong nhà, lên núi leo cây, chọc mèo chọc chó,, còn thích đi nghe lén chuyện của người lớn, học người ta nói chuyện.

Thần sắc trên mặt Chu thị càng thêm xấu hổ, khô cằn cằn mà mắng: "Tên tiểu tử thúi đấy nghịch ngợm quá mức, liền nói bừa. Trở về xem ta thu thập hắn như nào".

Bạch Kiệt cũng thường xuyên gạt người chơi chơi, Bạch Lâm cũng có chút không hiểu rốt cuộc ai nói không đúng rồi. Bạch Lộc trấn an cảm xúc hắn một hồi mới phát hiện giày bông của hắn cư nhiên là lê trên đất, nửa gót chân đều lộ ra bên ngoài. Lúc này chân hắn như cái màn thầu nhỏ đông lạnh đến đỏ bừng, còn dính bùn đất và đá vụn, bàn chân còn bị xước một ít do dẫm vào đá.

Cũng không biết đứa nhỏ này là làm sao có thể chạy tới đây.

Trong tay Bạch Lộc cũng không có khăn, liền lấy một góc chăn ra lau chân cho hắn, Bạch Lâm ngoan ngoãn ngồi trong lòng Bạch Lộc mặc nàng đùa nghịch, sau nhìn thấy trên chăn có ít vệt màu xám xám, hắn mới đỏ mặt ngượng ngùng, muốn đem chân giấu vào trong giày.

Bạch Lộc nhéo chân không buông tay, hắn cố kỵ tỷ tỷ sinh bệnh nên cũng không dám dùng sức. Cứ như vậy Bạch Lộc lau xong hai chân hắn, liền để chân hắn vào trong chăn làm ấm.

Bạch Lâm lâu rồi không thấy tỷ tỷ như vậy, chỉ cảm thấy tỷ tỷ ôn nhu hơn rất nhiều so với trước, nhẹ nhàng hưởng thụ mà rúc vào trong lòng nàng.

Không bao lâu sau, đoàn người liền tới miếu Tam Tiêu nương nương.

Đây cũng không tính là giàu có do thôn có đúng một miếu thờ, gạch xanh cổ xưa, khí đại trang nghiêm, cho dù hiện tại nhìn có chút quạnh quẽ rách nát nhưng cũng không thể so với nhà ngói kém của nông thôn.

Nơi này đều đã có không ít người bệnh chết, lão thái gia cùng lão thái thái khẳng định không thể đi vào.

Triệu thị cùng Chu thị cũng vì vậy mà khiếp đảm, cũng ở ngoài cửa.

Bạch Lâm thế nhưng không sợ, một hai phải cùng tỷ tỷ vào trong.

Bạch lão thái gia cũng không nghĩ ở nơi như vậy giáo huấn hài tử nên để Bạch đại cùng Bạch nhị coi chừng hắn.

Bạch đại cùng Bạch nhị lên tiếng, nâng ván cửa qua bậc thang tiến vào chính điện.

Trong chính điện là một thần tượng khuôn mặt từ bi, bên dưới là một cái bàn thờ cũng có mấy cái đệm bồ hương, bên cạnh là một đống cỏ khô, nhìn có chút bẩn nhưng thật ra Bạch Lộc nghĩ cái loại dơ bẩn này còn tốt hơn không ít.

Nhưng không biết như nào, bên ngoài rõ ràng là ban ngày mà trong chính điện lại thật âm u. Hơn nữa, không biết có phải các bức tường quá mức rắn chắc hay không mà trong điện một động tĩnh cũng không nghe được, an tĩnh như vậy thực có chút quỷ dị. Ngoài cửa sổ, cành lá đại thụ tươi tốt, bóng cây đổ vào trong điện, có hơi lay động, cũng không biết ban đêm sẽ là cảnh tượng đáng sợ cỡ nào.

Bạch đại cùng Bạch nhị tuy là hai đại nam nhân khổng võ hữu lực nhưng thình lình vào tới trong lòng cũng không nhịn được mà phát rét.

Tiểu Bạch Lâm càng không phải nói, sợ tới mức chôn mặt ở cổ Bạch Lộc.

So sánh ra, Bạch Lộc được xem như tỉnh táo nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com