Chương 14: Khó xử
"Tiểu Hân!"
Cả đoàn phim vừa quay xong về đến khách sạn, vừa vào sảnh thì một giọng nói quen thuộc vang lên. Mà người gọi "Tiểu Hân" ngoài mấy người thân ra thì chỉ có Lăng Phong. Quả đúng như dự đoán, khi Ngu Thư Hân quay người lại chính là anh. Sao anh lại tới đây?
Sự xuất hiện của một thiếu gia Thượng Hải như Lăng Phong đương nhiên thu hút ánh nhìn của mọi người. Nhiều người còn âm thầm so sánh anh ta và Thái Từ Khôn. Nếu Thái Từ Khôn mang đến cho người khác cảm giác như gần như xa thì chàng trai vừa xuất hiện lại như ánh mặt trời ấm áp.
"Trời, là bạn trai của Ngu Thư Hân sao?", một người trong đoàn không nhịn được lên tiếng.
Đương nhiên Ngu Thư Hân nghe thấy, cô vội giải thích: "Anh ấy là bạn bình thường thôi. Mọi người lên trước đi, tạm biệt!", nói xong không tự chủ được nhìn sang Thái Từ Khôn nãy giờ ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Phong.
Nói xong cô chạy lại chỗ Lăng Phong, có lẽ anh vừa bàn công việc về vẫn mặc quần áo văn phòng cứng nhắc, mà anh toàn mặc như vậy, có bao giờ anh chịu mặc đồ thoải mái đâu. Khác hoàn toàn với Thái Từ Khôn, chỉ cần rảnh rang là sẽ thả luôn, hoàn toàn không chú ý hình tượng lắm.
"Sao anh tới đây?"
"Nhớ em nên tới thôi." Vừa nói vừa đưa tay lên định vuốt tóc cô, thấy cô cứng ngắc né tránh rồi còn ngoảnh lại nhìn ra sau, anh cười to: "Haha... đùa thôi. Em nghĩ đi đâu vậy. Lăng thị định xây dựng một khu resort ở Giang Nam, tiện đường qua đây thăm em."
Cô tự nhiên lại né tránh anh? Là vì anh ta sao? Cũng đúng, ánh mắt mất tự nhiên vừa nãy của cô đã bán đứng cô, cho dù cô không nói anh cũng biết.
"Vậy bao giờ anh đến Giang Nam?"
"Em hình như muốn anh biến đi lắm đấy!"
Cô bĩu môi: "Em nào dám làm vậy với Lăng thiếu đây. Đi thôi, dù sao em cũng chưa ăn tối, hôm nay coi như hàn huyên đi. Để em gọi cả Lala luôn."
Cô đang định móc điện thoại gọi cho Lala thì Lăng Phong ngăn lại: "Đừng... À, hôm nay coi như chỉ có hai an hem chúng ta thôi. Gọi Lala nữa là bàn ăn thành chiến trường luôn đó."
Cô bật cười: "Cũng đúng, lần nào ăn chung hai người cũng cãi nhau hết."
Thế là Ngu Thư Hân và Lăng Phong đi đến một nhà hàng về món ăn địa phương gần đó.
"Thực ra em thấy muốn ăn món địa phương nên ngồi mấy quán ăn nhỏ ven đường, sẽ ngon hơn." Cô cảm thấy ngồi nhà hàng không chỉ tốn kém mà thức ăn cũng không giữ được vị như ngày xưa nữa.
Lăng Phong bất lực: "Em định lôi một người mặc đồ tây như anh ngồi mấy quán ven đường sao?"
Ngu Thư Hân nhìn Lăng Phong từ trên xuống dưới, lắc đầu nói: "Haiz, em nói con người anh đó, quá cứng nhắc đi. Bình thường không làm việc anh mặc mấy bộ đồ tây này làm gì? Có phải là ông già 40, 50 đâu!"
"Anh quen mặc thế rồi!"
"Con gái bây giờ đâu phải như ngày xưa, thấy đàn ông mặc vest lịch lãm là thích đâu." Ngu Thư Hân vừa húp một thìa súp vừa nói, súp cá ở đây đúng là danh bất hư truyền, món ăn ở đây thiên về vị ngọt mà cô lại khá thích ăn ngọt.
"Vậy còn em, thích con trai thế nào?", anh dừng đũa, nghiêm túc hỏi.
Bàn tay cầm thìa của Ngu Thư Hân ngưng lại, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Phong, cô khẽ cười: "Anh hỏi làm gì? Em á, bây giờ sự nghiệp đang khởi sắc, em chưa muốn vướng vào scandal đâu."
"Anh chỉ muốn nhắc em, đừng nên đặt niếm tin sai chỗ lần nữa. Không đáng đâu."
Ngu Thư Hân ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt lạnh đi vài phần. "Lăng Phong, anh biết em ghét nhất ai thăm dò em mà, và em cũng ghét nhất ai nhắc đến chuyện cũ trước mặt em."
Ánh mắt lạnh lùng của Ngu Thư Hân làm Lăng Phong ngẩn ra, anh chưa bao giờ thấy ánh mắt lạnh đó của cô nhìn anh cả.
"OK. Chúng ta bỏ qua chuyện này đi. Nói chuyện nào khác đi. Anh nghe nói em sắp đi..."
... Sau khi ăn tối xong, Lăng Phong có việc gấp nên vừa đưa Ngu Thư Hân về khách sạn là đi ngay. Chào tạm biệt xong, Ngu Thư Hân bước vào khách sạn. Vào phòng, định đóng cửa thì một cánh tay bất thình lình chặn cửa lại.
"Anh..."
Trong khi Ngu Thư Hân chưa kịp phản ứng gì thì Thái Từ Khôn đã đi vào trong, tự nhiên ngồi xuống sofa như phòng mình.
Ngu Thư Hân tức giận: "Thái Từ Khôn, anh biến về phòng mình ngay đi."
Thái Từ Khôn nhếch môi cười: "Sao? Với anh thì tức giận, với người khác thì cười nói vui vẻ!"
Ngu Thư Hân ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng. Cô khẽ cau mày: "Anh uống rượu?" xử lý đàn ông say rượu là phiền phức nhất.
Thái Từ Khôn đứng dậy, tiến từng bước lại gần Ngu Thư Hân. Cô thấy anh tiến lại gần thì vô thức lùi về sau, đến khi lưng chạm tường không còn đường lui, cô móc điện thoại ra định gọi cho Lala thì bị Thái Từ Khôn giật ra, chiếc điện thoại hạ cánh an toàn trên sàn nhà. Cô nhìn vào ánh mắt đỏ ngầu của anh run lên.
"Tại sao vậy?"
Tại sao cô có thể đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng với anh thì không. Như bữa ăn tối qua, cô có thể cười nói vui vẻ với Vương Nhất Bác, có thể bỏ qua chuyện cũ trò chuyện với Tạ Khả Dần, nhưng với anh lại luôn lạnh lùng. Hơn 2 tháng qua, anh đã cố gắng, dù cô có xa lánh, có mắng mỏ, anh cũng coi như không biết, vẫn mặt dày mà đeo bám cô. Vô ích, cô vẫn hận anh như vậy. Là anh sai, đúng, anh biết ngay khi mình bước ra khỏi căn nhà đó, anh đã sai, nhưng anh có lựa chọn khác sao? Anh không phải sắt thép, anh cũng biết mệt chứ!
"Thái Từ Khôn, anh giở trò điên khùng gì vậy?" Uống say rồi chạy đến chỗ cô làm loạn sao?
Anh ghì chặt lấy vai cô: "Đúng, anh điên rồi, vì em mà phát điên rồi!"
Nói xong, anh ghì chặt lấy cô hôn. Đương nhiên Ngu Thư Hân không để yên, cô ra sức đẩy anh ra. Nhưng anh vốn đã khoẻ, lại thêm say rượu, sức càng tăng lên. Cô càng giãy giụa càng kích thích anh hơn. Dần dần, nụ hôn mạnh bạo của anh càng dai dẳng hơn, càng quấn lấy cô hơn. Đã lâu lắm rồi, anh chưa biết cảm giác được hôn người con gái mình yêu hạnh phúc thế nào.
Ban đầu Ngu Thư Hân còn giãy giụa nhưng càng về sau, cô lại chìm đắm trong nụ hôn của anh. Cô rất nhớ anh,trong hơn hai năm qua, cô vô cùng nhớ anh. Chỉ cần nhìn thấy hình anh trên trang báo, nghe thấy người ta nhắc đến tên anh, thậm chí tên IKUN - fandom của anh thôi là đêm về cô không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt cũng thấy anh, vết thương lại lần nữa bị khoét ra.
Ngu Thư Hân khóc. Cảm nhận được nước mắt của cô, Thái Từ Khôn dừng lại. Anh lấy tay khẽ lau đi giọt nước mặt đang rơi của cô, thì thầm: "Đừng khóc, Thư Hân, em khóc anh sẽ rất đau."
Cô nói: "Thái Từ Khôn, tôi rất ghét anh. Anh không thể tránh xa tôi ra được sao?" Cô thấy cô đã dần quen với cuộc sống không có anh, vậy tại sao anh lại quay lại, phá vỡ mọi thứ dường như đã yên bình của cô?
Thái Từ Khôn ôm lấy Ngu Thư Hân, anh nói: "Thư Hân, yêu anh lại khó như vậy sao? Chúng ta không thể quay về như trước được sao?"
Thế là Ngu Thư Hân nức nở: "Thái Từ Khôn, chúng ta không thể nữa, chúng ta không còn tin tưởng nhau được nữa, tại sao không buông tha cho nhau? Cho dù còn yêu thì sao, bên nhau với một quá khứ hiểu lầm, nghi kỵ nhau, rất mệt mỏi."
Cho dù còn yêu thì sao? Vết sẹo ngày trước vẫn còn, bên nhau nhưng luôn nghi ngờ đối phương, chỉ sợ một ngày có người làm cho vết sẹo đó bị rỉ máu lần nữa. Đó không phải là tình yêu cô muốn.
Anh thì thầm bên tai cô: "Thư Hân, anh thực sự rất yêu em."
Nói xong, anh gục xuống vai cô ngủ thiếp đi. Ngu Thư Hân đưa tay ôm lấy anh, vuốt mái tóc đen dày của anh, khẽ nói: "Kun, em chưa bao giờ hết yêu anh." Chỉ tiếc Thái Từ Khôn đã không nghe được.
Cô để anh lên giường. Vớ lấy chiếc ghế gần đó, ngồi xuống. Anh gầy đi nhiều rồi, gương mặt anh đã nhỏ, khi gầy càng nhỏ hơn. Ngày trước, khi cô luôn miệng kêu giảm cân, anh đã ép cô ăn. Thế là cô nói: "Anh cũng giảm cân mà. Nếu anh không giảm cân nữa, thì mới có quyền nói em." Thế là anh không ép cân nữa, lúc đó mặt bánh bao ngày trước cũng quay trở lại. Bên cô, anh dường như không còn là PD lạnh lùng nữa, trẻ con hơn nhưng cũng rất bá đạo.
Ngày đầu tiên gặp anh, anh nói vài câu hại cô bị treo lên hot search bị mắng chửi. Lúc đó chưa luyện tập, cô cũng giấu được huấn luyện viên dùng điện thoại, đọc đâu đâu cũng là lời mắng chửi, có tức không chứ! Thế là cho dù anh là idol của cô thì cô cũng mặc kệ, thiện cảm giảm xuống âm vô cực.
Lần hai cô gặp anh là trước ngày xếp lớp đầu tiên một hôm. Hôm đó, cô một mình đi thăm thú quanh Chimelong, Khổng Tuyết Nhi cùng Triệu Tiểu Đường thì ở lại phòng chuẩn bị cho buổi xếp lớp ngày mai, Kim Cát Nhã thì hình như không thích cô cho lắm. Đang hí hửng vì mua được một đống đồ ăn vặt ngon thì va ngay phải một người. Ngẩng lên thì ra là PD Khôn - người Ngu Thư Hân cô đang khá tức giận.
"Ngu Thư Hân, bạn đang đi đâu vậy?"
Đừng nói vì sao anh nhớ tên cô, ngay lần đầu tiên cô đã gây ấn tượng cực mạnh với dàn mentor rồi. Nói thật, thấy cô giây phút đầu anh khá không hài lòng, nhưng sau khi thấy cô xin lỗi Jony J lão sư, anh thấy cô gái này cũng thông minh đấy. Bây giờ, nhìn một cô gái nhỏ bé tay xách nách mang, mà còn toàn đồ ăn vặt thế này, anh thực sự nghi ngờ cô đến đây đi thi hay đi du lịch vậy!
Ngu Thư Hân cúi đầu chào: "Chào PD Khôn, em đi dạo xung quanh đây thôi."
"Đi dạo hay đi mua đồ ăn vặt?"
Cô bĩu môi: "Ý nghĩa tương tự nhau thôi. Mà em thấy PD nghiêm túc như vậy chắc không biết thưởng thức mỹ cảnh nhân gian đâu."
Cô gái này cũng biết cà khịa người khác đây...
Anh cúi xuống: "Sao nghe bạn nói đậm mùi cà khịa vậy?"
Cô lùi về sau vài bước: "PD nghĩ nhiều rồi. Nhưng PD đang tự nói mình đấy à?"
"Bạn..." Thế mới biết anh đã bị mắc bẫy.
Thấy vẻ mặt ngớ ra của ai kia, Ngu Thư Hân coi như giải toả được bực bội trong lòng, cười phá lên, không màng đến hình tượng thục nữ.
Nhìn cô cười không ngại ngùng gì, Thái Từ Khôn ngẩn ra. Cô gái này tự nhiên quá đấy. Thế là từ hôm đó, bắt đầu những chuỗi ngày trêu chọc cô, thậm chí không tự điều khiển được mà ngoại lệ gọi tên cô "Thư Hân" thân thiết ngay tập xếp lớp đầu tiên. Đúng là với anh, chỉ có Ngu Thư Hân mới có ngoại lệ...
Ngu Thư Hân lấy điện thoại ấn một dãy số: "Alo, Lala, chị gọi Candy qua phòng em đưa Thái Từ Khôn về." Chưa để bên kia hỏi gì, cô nói thêm một câu: "Em đồng ý tham gia làm mentor trong Thanh xuân có bạn."...
P/s: Mọi người thích ngọt hay thích ngược vậy? Nhiều người thích ngọt nên tui định để hai đứa làm lành sau khoảng 4, 5 chương nữa. Tuy nhiên vẫn có khúc mắc nên vẫn hơi ngược tý. Mn cho ý kiến nha!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com