xviii
- Reng reng.
Kurapika ngồi dậy, uể oải vươn tay tắt báo thức, đây là lần đầu tiên em ghét nghe thứ tiếng này đến như thế. Trước đây cho dù bé con có phải dậy cực kì sớm, rời xa chiếc chăn bông ấm áp để đến trường cho kịp thì em vẫn hoàn toàn thoải mái. Ngoại trừ ngay lúc này, dẫu bây giờ đã là 8 giờ sáng nhưng Kurapika lại mệt mỏi vô cùng. Bởi lẽ hôm nay chính là ngày chủ nhật ấy, ngày mà em phải làm rõ mọi rắc rối đang diễn ra.
___________________________________


___________________________________
- Giờ sao? Chiều nay em tính đi không?
- Chắc khỏi, đi để làm gì nữa đâu.
- Ơ thì cứ thử xem sao, anh ở nhà em thấy tiếc quá à.
- Không đi! Anh quyết định rồi.
Ba người còn lại nhìn nhau, họ biết Kurapika một khi đã quyết chuyện gì thì khó lòng mà thay đổi. Chẳng biết sao nữa, em không muốn gặp mặt Chrollo. Lúc nào đối diện với hắn, em cũng cảm thấy bối rối không rõ lý do.
Kurapika suy nghĩ đủ thứ trong đầu, có lẽ hắn sẽ hợp đứng cạnh một cô gái quyến rũ hơn là em. Phải rồi, trước giờ Chrollo chỉ toàn hẹn hò với phái nữ. Chắc là hắn chỉ đang nuối tiếc vì vụt mất một món đồ chơi mới lạ mà thôi, biết đâu nếu em đến công viên như đã hẹn nhưng lại không thấy hắn thì sao? Kurapika thề rằng mình không bao giờ muốn trải qua cảm giác đó.
___________________________________
Cuối cùng, chú mèo nhỏ vẫn giữ nguyên tâm trạng như một mớ bòng bong rồi trở về nhà. Em nuốt tạm hộp mì rồi nằm vật lên giường, thiếp đi mất.
Khi Kurapika tỉnh giấc thì cũng đã xế chiều, nhận ra mình chưa mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, em lật đật đứng dậy mặc tạm cái áo khoác mỏng rồi đi xuống phố. Vì bữa trưa hôm nay Kurapika đã giải quyết rất tạm bợ rồi, nếu đến tối cậu thanh niên chỉ nặng 53kg này còn ăn uống linh tinh xong lăn ra ốm thì lại tốn thêm tiền thuốc men.
Rảo bước trên đường dưới thời tiết se lạnh, Kurapika đút tay vào túi áo, bỗng dưng chạm vào vật gì đó tựa như một tờ giấy bị vò lại. À, ra là tấm vé, thôi tiện đây tìm đại cái thùng rác nào rồi vứt đi luôn cho xong. Cứ thế, Kurapika mải chìm đắm trong đống suy nghĩ lộn xộn của riêng mình nên không cẩn thận va vào một người. Cậu nhóc choàng tỉnh, loay hoay đỡ lấy người kia.
- Thôi chết em xin lỗi, do em nghĩ ngợi linh tinh nên không để ý, chị có sao không ạ?
Cô nàng trông có vẻ như không hề hấn gì cả, phẩy tay cười xoà.
- Không sao không sao, cũng tại chị lo bấm điện thoại xong đếch thèm nhìn đường á mà.
- À dạ haha...
Kurapika hơi bất ngờ, vị này không khó gần như vẻ bề ngoài. Đột nhiên, đối phương nghiêng đầu nhìn em chăm chú, như kiểu đang cố nhớ lại một điều gì đó.
- À thì...sao vậy ạ? Mặt em dính gì hả chị?
- Cái này hơi kì nhưng mà chị hỏi em một câu được không?
- Dạ chị hỏi đi.
- Em có quen ai tên là Chrollo Lucilfer không?
Hả? Khoan khoan, chuyện gì nữa đây? Sao cái tên này lại xuất hiện ở đây nữa?
- Cũng không hẳn là quen ạ, em học chung trường với một đàn anh trùng tên.
- Ồ, vậy còn em? Em tên là gì?
- Kurapika ạ.
Nghe đến đây, cô gái nọ bật cười thành tiếng trong sự hoang mang tột độ của đứa em mới gặp.
- Trời ơi, hèn gì chị cứ ngờ ngợ.
- Đây rồi ha, điểm yếu của Chrollo.
Thật sự, càng đứng đây lâu bao nhiêu, Kurapika lại càng khó hiểu bấy nhiêu.
- Dạ? Điểm yếu... ?
- Thôi không có gì, chị giỡn xíu. Chị là Machi, bạn lâu năm của nó.
Rồi, quả thực lúc này em mới thấm thía câu nói "Trái Đất tròn thật." Bây giờ lang thang ngoài đường cũng va phải người quen của Chrollo, thần kì thế không biết.
- Dạ tình cờ quá.
- Công nhận, mà hai đứa tiến triển tới đâu rồi á?
Bé con ngạc nhiên, mặt đỏ lựng.
- Tiến triển gì đâu ạ, em với ảnh làm gì có gì.
- Ủa sao vậy? Chị tưởng bây giờ phải xong xuôi rồi chứ.
Thấy em bắt đầu ngờ nghệch, Machi đành thở dài.
- Kể em nghe, hôm đó là lần đầu tiên nó tâm sự về chuyện tình cảm luôn. Từ xưa đến giờ nó quen ai cũng suôn sẻ, chia tay còn không thèm buồn cơ mà.
- Xong tự nhiên nó hỏi chị cách tỏ tình, chị còn tưởng thằng quỷ đó bị ai nhập.
Kurapika tự nhiên buồn cười, không ngờ tên ấy cũng có lúc "khờ khạo" phết.
- Chị thấy cũng thú vị nên tận dụng chuyện đó nhờ Chrollo đi xách đồ giùm, vậy mà nó cũng đi thiệt, lâu nay có bao giờ nó chịu giúp chị đâu.
- Mắc cười lắm, nó cứ luôn miệng than là phải làm sao thì em mới đổ, khổ sở ghê.
- Dạ...
- Chỉ có vậy thôi đó em, mà nghe nói nó bị đồn là có bạn gái, chị cũng cạn lời luôn.
Ơ ừ nhỉ? Bảo sao Kurapika cứ thấy cô nàng quen quen, ra là "người yêu tin đồn" của hắn. Thế thì chẳng phải em vẫn đang trách oan Chrollo à?
- Chị xin lỗi nếu làm em hiểu lầm nha. Chà, chị nghĩ là thằng này phải chạy đi giải thích với em rồi cơ. Nhưng mà thôi, để chị đính chính lại cho chắc.
- Tụi chị chỉ là bạn bè bình thường thôi, em không cần phải lo gì hết.
Câu nói như một tiếng chuông báo thức kì lạ vang lên trong đầu Kurapika, em mở điện thoại lên xem, đã là 4 rưỡi rồi.
- Chị ơi bây giờ em có việc gấp phải đi, em xin lỗi ạ. Lần sau mình nói chuyện tiếp nha.
Kurapika nhanh chóng chào tạm biệt Machi rồi cắm đầu chạy, phải chạy thôi, nếu không thì không kịp được, Chrollo sẽ bỏ về mất.
___________________________________



___________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com