Chap 3.
Đã tối muộn nhưng cậu vẫn chưa thấy Kurt vào.
Nhìn qua bên cạnh, mọi người và Doraemon đều đã đi ngủ từ bao giờ, có mỗi cậu là chẳng thể chợp mắt nổi.
Cậu bước xuống tầng đi tìm nhà vệ sinh thì bỗng thấy trong căn phòng bên cạnh có ánh sáng lờ mờ. Nobita ngó đầu vào, là Kurt?
"Cậu vẫn ngồi sửa nó sao?"
Nghe thấy tiếng động, Kurt giật mình quay ra:
"À... Tớ vừa sửa xong rồi" - Kurt hướng ánh mắt xuống chiếc đồng hồ trên tay - "Bây giờ là... đã nửa đêm rồi sao? Haha, tớ xin lỗi, do mỗi khi chế tạo hay sửa chữa bảo bối tớ đều rất tập trung, có khi quên ăn quên ngủ ấy chứ"
"Cậu tuyệt thật đó..."
Nghe đến đây, cậu liền nghĩ tới bản thân mình mà chạnh lòng:
"Chẳng như tớ, làm cái gì cũng không tập trung được hết, cái này cũng không xong, cái kia cũng không được, rốt cuộc tớ chẳng có ưu điểm nào cả"
Nobita mặt ỉu xìu, buồn rầu than thở. Cậu ngước mặt lên khi nghe thấy tiếng cười khúc khích của ai đó:
"C-Cậu cười cái gì chứ?"
Cậu giận dỗi đỏ mặt. Kurt thấy vậy chỉ mỉm cười:
"Không, vì cậu dễ thương đó"
"Hả? Ý cậu là sao?"
"Không có chuyện đó đâu" - Kurt nhìn cậu trìu mến - "Chắc chắn là Nobita cũng có ưu điểm nào đó, chẳng qua cậu chưa nhận ra thôi"
Bất chợt, cậu liền nghĩ ngay tới Doraemon...
"Có lẽ vậy"
Cậu cứ mải mê chìm đắm trong dòng kỉ niệm mà không để ý một ánh mắt dịu dàng vẫn nhìn cậu từ nãy tới giờ
Cậu đi ra khỏi phòng, thầm nghĩ 'Kurt vừa mới động viên mình' Rồi cười cười 'Nhờ vậy mà mình cũng tự tin hơn hẳn, sẵn sàng cho ngày mai rồi!'
...
"Thủ phạm... chính là Kurt!"
Nobita chỉ thẳng cây gậy vào mặt Kurt, dõng dạc kết luận trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Có chuyện gì vậy?
Sáng hôm sau, cả nhóm cùng nhau lên đường để tìm lại cái chuông cho Doraemon. Mọi chuyện rất bình thường cho đến khi tên siêu trộm Deluxe gửi thông báo đến viện bảo tàng :)) Khi dùng bảo bối của cả Kurt và Doraemon tra ra thì mỗi cái máy lại báo một nơi, gây khó dễ cho đội an ninh. Để cho chắc ăn, ông cảnh sát trường yêu cầu canh giữ nghiêm ngặt cả hai nơi, phòng trừ trường hợp bất trắc.
Bằng sự đoàn kết của cả nhóm bạn, các thám tử nhỏ tuổi thậm chí còn bắt được kẻ trộm trước cả ông cảnh sát trưởng ưu tú. Đúng vậy! Người đó là Kurt - người bạn mà cả nhóm đã tin tưởng từ đầu đến giờ.
Tên trộm hết đường chạy, tháo cái nơ trên cổ xuống, để lộ ra nguyên hình thật sự.
Suneo hét lên:
"Mình biết ngay mà, chắc chắn cậu và viện trưởng Ficus là đồng bọn đúng không?"
Shizuka không thể tin được vào mắt mình, người mà mọi người đặt niềm tin vào lại chính là người đứng sau tất cả:
"Tại sao vậy?"
Anh trùng mắt xuống:
"Xin lỗi các cậu..." - rồi lại ngẩng lên với ánh mắt kiên định - "Tớ chỉ muốn hoàn thành ước mơ của sư phụ, khi nào xong xuôi, tớ hứa sẽ trả lại cái chuông cho cậu và trả bảo bối cho bảo tàng"
Doraemon thắc mắc:
"Sư phụ của cậu?"
"Ừm, là tiến sĩ Pepler"
"Tiến sĩ Pepler?"
Cả bọn đồng thanh, không khỏi tò mò.
"Thật ra, ban đầu tớ cũng chỉ là một nhân viên bình thường... Rồi một hôm nọ, tớ vô tình lạc vào căn cứ của sư phụ trong lúc đang đi kiểm tra bảo tàng"
"Chẳng bao lâu sau, sư phụ bắt đầu dạy tớ cách chế tạo bảo bối, sẵn tiện tớ cũng ở lại để phụ giúp tiến sĩ chế tạo kim loại Pepler"
"Kim loại Pepler?"
"Đó là loại kim loại dùng để thay thế cho kim loại gốc dần cạn kiệt. Việc tiến sĩ trốn trong bảo tàng này là để lấy lại các vi mạch quan trọng mà ông gắn vào chủ yếu là các bảo bối được sửa chữa trong bảo tàng"
Doraemon ngộ ra:
"Trong số đó có cả cái chuông của tớ sao?"
Kurt chỉ gật đầu:
"Sau đó, để giúp sư phụ, tớ đã cùng ông tạo ra siêu trộm Deluxe"
Ba bạn "lớn" gật gù:
"Chuyện là vậy sao?"
Rồi bị cắt ngang bởi tiếng hét của hai bạn "nhỏ":
"Khoan đã?! Còn ông viện trưởng Ficus đáng nghi thì sao?"
"Đúng đó, đúng đó! Chẳng phải ông ta là đồng bọn của cậu sao?"
Bạn "mỏ nhọn" và bạn "mập ú" hỏi dồn hỏi dập.
"À... cái đó..."
"Viện trưởng nghĩ rằng khoản tiền bí mật của mình trong khu thiên nhiên - một trong hai nơi trên - sẽ bị trộm mất nên mới lén la lén lút như vậy"
"Trời ạ... ra là như vậy à? Người gì mà yêu tiền thấy gớm"
"Con người thì ai mà chẳng yêu tiền, như tớ nè, nhà giàu cái gì cũng có mà vẫn yêu tiền đ- Á!"
/Binh/ Lời nói của Suneo khiến Jaien ngứa tai mà đấm một phát vào đầu. Nhân lúc không ai chú ý, anh cúi đầu xuống, quyết tâm trong lòng:
"Xin lỗi"
Dứt câu, anh chạy vụt đi, vừa chạy vừa nói:
"Tớ không thể từ bỏ được! Tớ phải giúp sư phụ hoàn thành ước mơ!"
Thấy vậy, năm bạn đang "đánh nhau" và ngăn "đánh nhau" cũng chạy theo.
...
Mọi chuyện đã qua đi.
Nguy hiểm cũng qua, lo lắng cũng qua và giờ là lúc... tìm lại cái chuông :))
Sau khi trò "đuổi bắt" diễn ra, năm bạn trẻ đã biết được rất nhiều bí mật về bảo tàng cũng như tên siêu trộm lừng danh và cùng nhau ngăn chặn một thảm họa lớn, cùng nhau gắn kết tình bạn chặt chẽ hơn. Chỉ mỗi tội vào cái lúc các bạn hiểu nhau nhất thì tiếp bước là lúc chia xa, ai về nhà nấy.
"Nè, các cậu có thể-"
Cậu cắt ngang lời anh:
"Là giữ bí mật chuyện này đúng không?"
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cậu, anh bất giác cười theo:
"Ừm, và các cậu ở lại đây chơi thêm một lúc nữa nha?"
"Đúng đó đúng đó! Doraemon à, chúng ta chỉ cần dùng cỗ máy thời gian trở về lúc chúng ta vừa đi là được mà đúng không?" - Suneo vội năn nỉ
"Còn nhiều chỗ mình muốn đi lắm luôn" - Cả Shizuka cũng vòi theo
"Chỉ ở lại thêm một hai ngày nữa thôi cũng có sao đâu" - Jaien khoác vai Doraemon, gần như nhấc bổng chú mèo máy lên.
"Nên là..." - Sao có thể thiếu Nobita được chứ
"Cho tụi mình chơi thêm chút ~ nha?"
Bốn đôi mắt long lanh, bốn gương mặt trẻ con dí sát vào cái đầu xanh xanh "cứng hơn cả đá". Từng câu từng chữ nhấn mạnh như những đứa trẻ đang làm nũng đòi kẹo.
"Ờm... Vậy thì cũng được"
"Yeaa! Hoan hô!"
"Nhưng các cậu tính ngủ ngoài đường sao? Chúng ta đâu thể ở nhờ nhà người ta mãi được"
Lời nói vừa có lí lại vừa làm bốn bạn đang vui vẻ mất hứng:
"Ờ ha..."
"Thưa các vị khách quý, hiện tại khách sạn của bảo tàng chúng tôi đang có một phòng trống, liệu các vị có muốn ở lại tá túc không?"
Viện trưởng Ficus tiến tới, hoan nghênh các vị anh hùng nhỏ tuổi.
"Tuyệt quá!"
Mặt mày bạn nào cũng nở hoa, nhưng không phải chỉ bốn bạn, hay năm bạn... mà là sáu bạn
______________
Hô hô hô^^
Srr vì W lặn hơi lâu :D Do W vừa hoàn thành một tác phẩm nhỏ mang thương hiệu [LukaNobi]
Cái này end r nên có gì mn qua ủng hộ nhoe :>
______________
Còn cái bộ này thì W đang cố cho nó theo mạch truyện chính nhưng k bị dài dòng ấy, sợ chưa thấy cp chính iu nhau mà đã 10 chap r :))
Do z nên W đã thêm thắt 1s chi tiết để chuyển tiếp sang các mạch truyện quan trọng mà chủ yếu có hint của cp á :>
Nếu cb cảm thấy nhàm chán thì hãy yên tâm! Chap sau sẽ xoáy vô cp ngay ;D
Chúc cb đọc vv :3
[W không có lịch ra chap cụ thể (vì lười) nhưng tb mỗi tuần sẽ có 1 chap nên mỗi cuối tuần cb có thể vào đây check nhó ><]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com