Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Jungkook không trả lời, hắn đứng chôn chân một chỗ, mặc cho ánh mắt mình nhìn người kia đi nhanh rồi khuất hẳn sau cánh cửa sân thượng. Jungkook nhìn cánh cửa dần khép lại, nuốt chửng đi thân ảnh nhỏ bé kia, một sự mất mát không tên xuất hiện trong lòng hắn. Nhận được câu trả lời hay không đối với hắn cũng thật vô nghĩa. Bởi, giữa hai người cũng chẳng phải dạng quan hệ gì.

Tiếng chuông vang lên báo hiệu buổi học chiều bắt đầu, Jungkook lơ đễnh từ trên sân thượng nhìn xuống vài chấm đen di chuyển về phía trong, miệng lẩm bẩm đếm, bộ dạng vô cùng nhàn rỗi, tựa như hắn không phải là học sinh của trường. Như một thói quen khó bỏ, hắn quyết định sẽ trốn tiết này, dù sao sau này cũng có người dạy, hắn cũng không cần nghe lời giáo viên lảm nhảm, nói năng khô khan kia.

Bầu trời Gwangju luôn đẹp như vậy, tiết thu thật khiến lòng người yên bình. Nắng nhẹ, tia nắng không gay gắt, những đám mây bay lững lờ, mặc cho làn gió thổi mình đi về phía tây xa xôi kia. Jungkook tựa lưng vào thành tường, nheo đôi mắt mình lại đối diện với mặt trời trên cao, trong đầu nhớ lại ngày hắn thật tình cờ gặp Jung Hoseok.

Mùa đông Busan đặc biệt lạnh, gió từ biển thổi về khiến ai cũng phải đắp lên người tầng tầng lớp lớp áo. Jeon Jung Kook một thân bộ quần áo thể thao đen mỏng manh đi trên đường lớn, không phải hắn sức lớn mạng lớn hay gì, mà chính bởi nhà hết đồ mặc rồi. Tháng này từ tiền nhà, tiền điện, tiền nước và rất nhiều phí chi hoạt khác đều xếp một chồng để trên bàn, Jungkook mắt thấy nhưng lực bất tòng tâm, ai nói Jeon Junghyun anh trai hắn không chịu trả.

Jungkook khom hai tay trước miệng, cảm nhận hơi ấm từ miệng thở ra cũng ấm áp hơn đôi phần. Hắn thong thả đi trên đường, suy tính bữa tối của mình từ vài đồng lẻ kiếm được trong túi quần anh trai. Jeon Junghyun đi ra ngoài từ tối, trước khi đi còn nói mình tháng sau nhất định đổi sang chỗ mới, hai ngón tay cái xoa xoa vào nhau dạng đếm tiền. Khi đó, Jungkook chỉ đơn giản là lắc đầu bỏ đi, hắn không còn là đứa trẻ dễ gạt năm nào, ngoan ngoãn nằm nhà chờ đợi anh trai, đổi lại là một đêm lo sợ, cắn lấy chiếc gối ngăn đi tiếng khóc của mình. Đêm đó, Busan trời đổ mưa, sấm chớp liên hồi suốt mấy tiếng.

" Jungkook, thằng bé này, lâu vậy mới quay lại đây hả?"

" Hôm nay, cháu hết tiền rồi. Cho cháu bát mì thêm mấy xiên chả cá nữa."

Một người phụ nữ lớn tuổi khuôn mặt phúc hậu nhìn thấy bóng dáng Jungkook liền lớn tiếng gọi. Sự trưởng thành của đứa trẻ này, bà dõi theo từng ngày còn vô cùng kỳ vọng. Đứa trẻ này trông có vẻ ngông cuồng, vô tâm nhưng thật ra là một đứa trẻ ngoan. Ngày đó, đám côn đồ đến tiệm mỳ ven đường của bà thu tiền bảo kê tháng, ngặt nỗi tiền bà đã gửi cho con trai ở đại học, hiện tại trong người còn không đủ một bát mỳ bản thân bán ra. Tên đại ca mắt thấy không có tiền, liền không nói hai lời, bảo đàn em đập phá quán. Cả gia đình đều trông chờ vào tiệm mỳ nhỏ này, bà nước mắt giàn dụa, chắp đôi tay già nua vào nhau, cầu xin đám côn đồ không đập phá quán nữa.

" Bọn mày dừng hết cho tao. Cầm tiền rồi cút đi."

Đám côn đồ tai nghe thấy liền dừng tay, quay lại nhìn đại ca chờ chỉ thị tiếp theo. Tên đại ca nhỏ mắt đánh giá người đối diện, gã nhổ một bãi xuống sàn, giọng nói dè bỉu lên tiếng.

" Nhóc con miệng còn hôi sữa dám mạnh miệng với bọn tao? Mày chán sống rồi?"

" Bọn mày rượu mời không uống muốn uống rượu phạt? Một là cầm tiền, hai là đến cẳng chân bò lết mới chịu?"

Thiếu niên tuy nhỏ tuổi nhưng giọng nói rất có lực, một khí chất trời sinh khiến người ta run sợ. Đám côn đồ kia chân ướt chân ráo được lệnh thu tiền bảo kê, thân người thô kệch, chỉ biết đập phá, đánh nhau dạng quèn, năm sáu đôi mắt nhìn nhau, bàn tay cầm gậy cũng lỏng đi nhiều phần.

Tên đại ca âm thầm đánh giá Jungkook, hay cho một câu tuổi trẻ tài cao, uy lực kia không phải dạng đùa. Dù sao gã cũng chỉ nhận lệnh thu tiền bảo kê, không có tiền thì đập, có tiền thì tha. Quy luật này gã không phải không biết. Gã cười giả lả, tiến tới vỗ vai Jungkook, tay nhận tiền đếm nhanh chóng, liền kéo đàn em rời đi.

Bà chủ tiệm mỳ thấy vậy vô cùng cảm kích cảm ơn Jungkook, nước mắt càng chảy nhiều hơn, ướt đẫm khuôn mặt lấm đen của bà. Jungkook đỡ bà dậy, lấy tay phủi đi lớp bụi trên quần áo bà, hắn cười rạng rỡ, liên tục nói không sao, rồi ba chân bốn tay dựng lại bàn ghế bị đập đổ trên nền đất. Suốt đêm đó, một mình hắn sửa chữa lại tất cả, cả người mồ hôi rơi như mưa, mệt bở hơi tai nhưng nụ cười trên môi vẫn chưa tắt. Kể từ đó, hắn liền trở thành khách quen của quán, còn là ăn thiếu tiền.

Jungkook miệng gọi mỳ, hai tay ma sát nhau đi vào trong quán, hắn chọn chỗ sâu trong cùng ngồi xuống. Vài phút sau liền thấy người phụ nữ phúc hậu đó bưng bát mỳ nóng nổi tươi cười đi về phía hắn. Jungkook nhìn bát mỳ đặc biệt đầy ụ với thịt trên bàn, không khỏi cảm động. Hắn biết bà đối với hắn vẫn câu nệ, lần cứu giúp đó liền ghi sâu vào trong lòng, lúc nào cũng mang cho hắn phần nhiều nhất. Lần giúp đỡ đó là hắn đang ăn trong tiệm thì chứng kiến, lục lọi túi chẳng còn bao nhiêu đồng, Jungkook chạy như bay về nhà lấy số tiền anh trai mình tiết kiệm đưa hết cho đám côn đồ kia.

Bàn tay cầm đùa gắp một đũa đầy mỳ cho vào trong miệng, Jungkook vừa ăn vừa thổi, thân nhiệt người cũng tăng lên. Hắn ăn đến vui vẻ, mắt để ý đám người ngồi bên cạnh bàn chuyện to nhỏ.

" Tao đã báo cảnh sát quán bar khu Geumgok-dong đang giao dịch ma túy, lần này bọn nó chết chắc. Ha ha, dám lên mặt không cho ông đây vào."

" Sao mày biết?"

" Còn không biết sao, chính tao đưa cho một thằng khát tiền đến giao quán đó mà. Đúng là thằng ngu mà."

Đám người nói với nhau thêm vài ba câu liền đứng dậy bỏ về, Jungkook không nhận ra một ai, nhưng trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành. Quán bar khu Geumgok-dong chẳng phải là địa chỉ trên tờ giấy trong túi quần anh trai hắn sao. Jungkook nhớ lại khuôn mặt trước khi đi của anh trai mình liền chửi thành tiếng.

" Mẹ kiếp."

Jungkook bật dậy, chạy nhanh ra khỏi quán, chẳng buồn thanh toán bát mì vẫn đang nghi ngút khói thơm lừng ở bàn kia. Hắn chạy trên đường lớn, trong lòng âm thầm chửi anh trai mình ngàn vạn lần. Jeon Junghyun bị điên hay sao lại giao dịch ma túy. Anh ta thật ngu ngốc để đám người kia dắt mũi, món lời ngon từ trên trời rơi xuống nếu có cũng chẳng đến lượt anh ta hưởng.

Hắn tính toán một hồi liền thấy địa chỉ quán bar còn rất xa, chạy thục mạng cũng mất hết ba mươi phút, mà chuyện này không thể chậm trễ hơn. Jungkook đánh liều lấy chiếc xe đạp đang dựng bên tường đạp thẳng về phía trước, trong lòng không ngừng sỉ vả bản thân vô sỉ. Hắn nhất định sẽ bắt Junghyun quỳ xuống xin lỗi chủ nhân chiếc xe này.

Quán bar khu Geumgok-dong rất nổi tiếng, dành cho đám người máu mặt cùng giới thượng lưu. Nơi này đặc biệt náo nhiệt, thú vui chơi chỉ có nhiều chứ không thiếu, một đám cậu ấm cô chiêu nhảy nhót điên loạn cả đêm. Vì có chống lưng phía sau nên quán bar này không coi cảnh sát vào mắt. Cái nhọt này cảnh sát nào có để yên, âm thầm điều tra nhằm giăng lưới bắt trọn. Vậy nên lần giao dịch ma túy này chắc chắn phải thành công, đồng nghĩa với việc anh trai ngu ngốc của hắn sẽ đi tù một gông.

Jungkook nghiến răng ken két, bàn tay nắm chặt gi-đông, chân đạp như bay phi đến khu Geumgok-dong, ngàn vạn lần trong lòng mong mình đến trước cảnh sát lôi xác anh trai về. Gần đến quán bar, Jungkook liền dừng xe, hắn tay nâng xe cất gọn ghẽ vào bãi rác gần đó, đảm bảo rằng sẽ không có tên trộm nào ngó ngàng.

Cách 500m nhưng tiếng nhạc ầm ĩ, ồn ào từ quán bar đã nghe đến rõ ràng, Jungkook tay đút túi áo, thong thả tiến tới, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ. Hắn ăn mặc rẻ tiền, ắt hẳn sẽ bị đuổi ngay từ cửa mà quán bar này lại không có cửa sau, hoặc do hắn không biết. Jungkook mắt thấy một cô gái trẻ váy xẻ tà tới đùi, vô cùng hở hang đang dựa lưng vào tường hút thuốc, liền nhếch mép tiến tới.

" Người đẹp đứng một mình sao?"

Cô gái trẻ liếc mắt nhìn thấy Jungkook khuôn mặt điển trai, ngon lành mới lớn liền sáng mắt, bộ dạng đon đả như con rắn trườn đến bên người hắn.

" Em đứng đây chờ anh đó, cực cưng."

Ả giọng nói chua ngoa bên tai hắn nỉ non, bàn tay còn chu du trên người Jungkook, sờ thấy khuôn ngực rắn chắc của hắn, mắt lại sáng lên vài phần.

" Giúp anh vào trong, chúng ta cùng vui vẻ."

Jungkook nín nhịn cảm giác muốn gạt bộ móng kia ra khỏi người mình, phối hợp nhịp nhàng ôm eo, đưa tình nói một câu. Nhận được cái gật đầu của cô gái kia, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Jungkook trót lọt đi vào quán bar mà không có sự nghi ngờ gì của hai tên vệ sĩ to cao đứng gác cửa.

Hai người đi vào phía trong quán bar, bên trong này không khí so với bên ngoài vô cùng náo nhiệt. Tiếng nhạc xập xình, inh tai nhức óc nhưng tất cả đều hưng phấn, nhún nhảy thân người trên sàn. Jungkook kéo cô gái vào một góc, hắn đưa tay vuốt lên mái tóc của ả, bất ngờ lấy ra một bông hoa hồng trước mặt, thành công nhận được lời tán thưởng của người đối diện. Jungkook ghé đến tai cô gái, giọng nói trầm ấm như bản nhạc du dương.

" Nhắm mắt lại, tự em đếm đến 10, sẽ có bất ngờ cho em."

Jungkook nói xong còn nhìn ả bằng ánh mắt thâm tình ngọt ngào khiến người ả như nhũn ra. Ả ngoan ngoãn nhắm mắt, đôi má còn phảng phất hồng.

Jungkook thấy vậy nhanh chóng lẻn vào đám đông, bản thân không khỏi thấy rùng mình, mối hận với anh trai theo cấp lũy thừa tăng lên. Hắn theo số phòng ghi trên tờ giấy trong túi quần của Junghyun tìm đến.

Jungkook không hề biết rằng, cùng lúc đó, cảnh sát đã thành công lẻn vào quán bar.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com