Chương 213: Đã chuẩn bị tất cả để lên ngôi nữ đế
Có vị đại Phật Phác Tố Nữ tọa trấn, Thu Cúc an tâm hơn rất nhiều.
Tuy Phác Tố Nữ đã xuất giá nhiều năm, nhưng thân phận của nàng ở nội đình lại rất đặc biệt. Nàng là trưởng nữ, hơn nữa nhà chồng của nàng còn có thế lực, vì vậy dù có gả xa thì sức ảnh hưởng của nàng cũng không giảm, ngược lại còn khiến lời của nàng có sức nặng hơn.
Thu Cúc thở phào nhẹ nhõm, mời hai vị điện hạ đến chủ điện chờ một lúc. Thu Cúc tự mình bưng nước trà và điểm tâm lên, sau đó mới đến tẩm điện gọi Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa rời giường.
Trong tẩm điện, Phác Thái Anh hoàn toàn quên mất chuyện hôm nay hai vị tỷ tỷ sẽ đến thăm Lạp Lệ Sa. Khoảng thời gian này nàng thực sự rất mệt, vất vả lắm mới có được nửa ngày thanh nhàn. Lạp Lệ Sa đã khỏe, mà đoạn tình cảm nàng bảo vệ nhiều năm cũng đơm hoa kết trái, Phác Thái Anh căn bản không dậy nổi.
Phác Thái Anh quấn chăn nằm bên cạnh Lạp Lệ Sa, mà Lạp Lệ Sa cũng choàng tay ôm lấy chăn, hai người cứ như vậy nằm đối diện nhau, không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười hiểu ý.
Lạp Lệ Sa xót cho Phác Thái Anh, nàng giơ tay vuốt ve gương mặt của đối phương, ngón cái lướt qua dưới mắt Phác Thái Anh, đau lòng nói: "Đã bao lâu điện hạ không được nghỉ ngơi?"
Phác Thái Anh cười nói: "Không phải ngươi cũng gầy sao? Xem ra là cần phải bồi bổ cho ngươi mới được."
---
Thu Cúc lại một lần nữa đi đến trước cửa, nàng nghiêng tai lắng nghe nhưng cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì, vì thế mới lớn gan gõ cửa: "Phò mã gia, điện hạ...đã dậy chưa?"
Phác Thái Anh: "Không xong rồi!"
Lạp Lệ Sa: "Làm sao vậy?"
Phác Thái Anh: "Hôm nay Đại tỷ và Nhị tỷ muốn tới thăm ngươi! Ta vậy mà quên mất chuyện này!"
Phác Thái Anh hét lớn về phía cửa: "Chờ một chút."
Thu Cúc: "Vâng."
Phác Thái Anh trừng mắt nhìn Lạp Lệ Sa: "Còn không chịu xoay người sang chỗ khác?"
Lạp Lệ Sa chớp chớp mắt, nàng "ồ" một tiếng rồi mới xoay người đi.
Phác Thái Anh tìm một lúc mới phát hiện trung y của nàng rơi xuống đất, vì thế nàng đi chân trần đến ngăn tủ tìm cái mới, thế nhưng Lạp Lệ Sa lại chậm rãi nói: "Điện hạ bảo Thu Cúc tỷ tỷ tiến vào hầu hạ là được, buổi sáng Thu Cúc tỷ tỷ đã tới một chuyến." Ngụ ý là những gì nên xem đều đã xem rồi, không cần giấu.
Phác Thái Anh cứng đờ, mặt nàng trực tiếp hồng tới mang tai, không biết làm gì ngoài việc nghiến răng nghiến lợi.
Lạp Lệ Sa nói như vậy càng khiến Phác Thái Anh không muốn Thu Cúc vào hầu hạ. Nàng cũng tìm một bộ quần áo mới cho Lạp Lệ Sa, ném lên trên giường: "Đều tại ngươi! Đại tỷ và Nhị tỷ nhất định đã tới!"
Lạp Lệ Sa cười thành tiếng rồi ôm quần áo đi ra sau bình phong. Sau khi hai người thay đồ xong và chuẩn bị bước ra tẩm điện, không biết là cố ý hay vô tình nhưng Phác Thái Anh lại phát hiện Lạp Lệ Sa luôn nhìn về phía nàng, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Trên cái cổ trắng như tuyết của Phác Thái Anh thình lình xuất hiện vài vết đỏ tím lớn bằng đồng xu. Lạp Lệ Sa tất nhiên biết nguyên nhân, chỉ là nàng không ngờ da của Phác Thái Anh non mềm đến mức như vậy. Hôm qua nàng đã vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn để lại dấu vết.
Lạp Lệ Sa vốn muốn nhắc nhở Phác Thái Anh, nhưng lại sợ nói ra sẽ chọc đối phương giận dỗi. Nàng nghĩ: Chắc là Thu Cúc cũng sẽ nhắc nhở nàng ấy.
Vì thế, Phác Thái Anh hồn nhiên để lộ hai ba cái dấu hôn trên cổ, theo Lạp Lệ Sa bước ra tẩm điện.
Phác Thái Anh: "Đại tỷ và Nhị tỷ tới chưa?"
Thu Cúc: "Dạ, hai vị điện hạ đang ở chính điện. Điện hạ...?"
Phác Thái Anh: "Chuyện gì?"
Thu Cúc nhìn thoáng qua Lạp Lệ Sa, nàng nghĩ hẳn là phò mã gia đã nói cho điện hạ rồi, nàng mà lắm miệng thì chủ tử sẽ không vui, vì thế liền giữ im lặng.
Càng tới gần chính điện thì Phác Thái Anh càng áy náy. Lúc này đã là sau giờ ngọ, nàng vậy mà mới thức dậy.
Nếu như chỉ có một mình Nhị tỷ tới thì còn được, cố tình người có phong cách chanh chua như Đại tỷ cũng tới, e rằng nàng không tránh khỏi việc bị trêu chọc.
Vào chính điện, Phác Tố Nữ đang cắn hạt dưa, mà Phác Xu Nữ thì an tĩnh ngồi ở phía đối diện.
Phác Thái Anh: "Đại tỷ, Nhị tỷ."
Lạp Lệ Sa cũng nâng tay hành lễ: "Thần Lạp Lệ Sa, tham kiến hai vị điện hạ."
Phác Tố Nữ: "Muội phu không cần đa lễ, chúng ta đều là người một nhà. Nghe nói ngươi bị bệnh, ngươi có khá hơn chưa?"
Lạp Lệ Sa: "Đa tạ Đại tỷ quan tâm, ta đã khá hơn nhiều."
Lạp Lệ Sa vừa là ngoại thần vừa mang thân phận nam tử, tuy hai vị điện hạ tới thăm nàng, nhưng nàng chỉ có thể ngồi ở vị trí thấp nhất mà hàn huyên vài câu. Lạp Lệ Sa tìm cớ lui ra ngoài, để lại không gian cho ba tỷ muội nói chút chuyện riêng tư.
Chân trước Lạp Lệ Sa vừa mới bước ra cửa điện thì Phác Tố Nữ đã lập tức lấy lại tinh thần. Nàng đã sớm thấy dấu vết trên cổ tiểu muội nhà mình, làm một người từng trải nàng tất nhiên biết đó là cái gì.
Bởi vì ngại Lạp Lệ Sa ở đây nên nàng mới không có nói nhiều, vất vả chờ đợi thì người mới đi, vì thế nàng cũng phải truy hỏi một phen.
Phác Thái Anh thấy mắt Đại tỷ nhà mình sáng lên liền biết không lành, chỉ tiếc nàng còn chưa nghĩ ra đối sách thì Phác Tố Nữ đã giữ nàng lại: "Tiểu muội ngồi bên đây này!"
Phác Tố Nữ đang mang thai, Phác Thái Anh không dám thoát ra nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Phác Tố Nữ.
Phác Xu Nữ nhìn bóng lưng Lạp Lệ Sa đi xa, nàng tìm một cái cớ: "Các ngươi cứ ngồi đi, ta đi một chút sẽ về."
Phác Thái Anh: "Nhị tỷ! Ngươi muốn làm gì vậy? Ta đi cùng với ngươi!"
Thần sắc Phác Xu Nữ hơi mất tự nhiên, nàng thấp giọng nói: "Đi ngoài ngươi cũng muốn đi cùng sao?"
Phác Tố Nữ kéo tay Phác Thái Anh: "Nhị muội ngươi đi nhanh về nhanh, còn Thái Anh ngươi đi làm gì? Ngươi ở lại đây với ta, nào có ai đãi khách giống như ngươi chứ? Bản cung chờ lâu như vậy, ngươi còn muốn bỏ mặc bản cung sao?"
Phác Thái Anh đưa ánh mắt cầu cứu về phía Nhị tỷ, nhưng người sau giả vờ không nhìn thấy, sau đó vội vàng rời khỏi đại điện.
Trong điện chỉ còn lại hai tỷ muội, Phác Tố Nữ buông hạt dưa trong tay xuống, hưng phấn hỏi: "Tối hôm qua có mệt hay không?"
Mặc dù Phác Thái Anh đã chuẩn bị sẵn tâm thế, nhưng hỏi vấn đề này cũng không khỏi quá lộ liễu đi! Hai gò má Phác Thái Anh đỏ bừng thêm một lần nữa.
Phác Tố Nữ thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, một tay nàng ôm bụng, cái tay khác thì vỗ về mu bàn tay của Phác Thái Anh, nàng mỉm cười một cách sảng khoái. Cả đời này, thú vui lớn nhất của nàng chính là trêu cợt mấy đứa đệ đệ và muội muội này, nhưng hiện giờ bọn đệ đệ đều đã lớn, lại tự giữ thân phận như mấy lão già, Phác Tố Nữ cũng không muốn chơi với bọn họ.
Phác Thái Anh: "Mấy ngày nay ta đến chỗ của Lương phi nương nương nên mới ngủ không ngon giấc mà thôi."
Phác Tố Nữ: "Chuyện này có gì đâu mà xấu hổ? Hầu hết đề tài nói chuyện của các phụ nhân đều là mấy chuyện này, ngươi không lừa được ta đâu!"
Phác Thái Anh nghe thấy hai chữ "phụ nhân", trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường. Mặc dù nàng đã sớm búi kiểu tóc dành cho nữ tử đã thành hôn, nhưng sau đêm qua nàng mới hoàn toàn xem mình là phụ nhân.
Nghĩ đến sự dịu dàng của Lạp Lệ Sa sáng nay và hành động thân mật của hai người, Phác Thái Anh cũng mỉm cười.
Phác Tố Nữ rất vui mừng: Muội muội của nàng từ nhỏ đã không có nương, vì thế trưởng tỷ cũng giống như mẹ: Điều nàng lo nhất là tiểu muội nhà mình không rành phong tình, khiến phu thê không hòa hợp.
Phác Tố Nữ lại hỏi: "Muội phu bệnh nặng mới khỏi mà đã vận động kịch liệt như vậy, thân thể không sao chứ?"
Phác Thái Anh: "Đại tỷ! Những gì ngươi nói đều không có!"
Phác Tố Nữ vươn ngón trỏ chọt chọt cổ của Phác Thái Anh: "Lừa ai hả? Dấu vết này không phải muội phu để lại thì chẳng lẽ là tự ngươi cắn sao?"
Phác Thái Anh ngẩn người, như nhớ ra điều gì đó, nàng dùng tay che khuất cổ rồi đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.
Phác Tố Nữ thấy thế cũng không chọc nàng nữa, ngược lại truyền đạt chút đạo làm thê tử, cũng thấm thía nói: "Không phải Đại tỷ có ý xấu trêu đùa các ngươi, mà là tự đáy lòng ta hy vọng hai đứa các ngươi có thể hòa hợp. Tuy ba tỷ muội chúng ta không cùng một mẹ, nhưng rốt cuộc thì vẫn chảy chung một huyết mạch. Nhà đế vương không thể so với gia đình bình thường, mà chúng ta càng bị nhiều thứ trói buộc. Nhị muội...ta mặc kệ, chỉ cần nàng hạnh phúc thì ta cũng yên tâm. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta là công chúa cũng là nữ nhân, ở chung với phu quân thì phải đúng mực, cũng phải nắm cho rõ ràng. Ngươi phải cân bằng giữa việc làm công chúa và làm thê tử, không thể cứ dung túng phò mã, cũng không thể cứ mãi cao cao tại thượng."
Phác Thái Anh thụ giáo, dốc lòng ghi nhớ lời trưởng tỷ.
Phác Thái Anh: "Đại tỷ, ta có chuyện này muốn nói với ngươi."
Phác Tố Nữ: "Ừ."
Phác Thái Anh: "Duyên Quân...bị người ta đầu độc."
Phác Tố Nữ: "Ta đã nghe Nhị muội nói, điều tra hung thủ ra sao rồi? Ngươi cần phải phân biệt rõ ràng, rốt cuộc là đối phương nhắm vào ngươi hay là nhắm vào muội phu."
Phác Thái Anh: "Bởi vì đã điều tra ra nên ta mới muốn hỏi ý kiến của Đại tỷ. Ngự y nói trong điểm tâm có độc, mà Duyên Quân bảo điểm tâm này là Đinh Phụng Sơn đưa cho Duyên Quân."
Phác Tố Nữ: "Đinh Phụng Sơn? À...chính là con trai độc nhất của Đinh Nghi, cháu trai của vợ Trấn Quốc Công Lục Quyền đó sao?"
Phác Thái Anh: "Đúng vậy, chính là hắn."
Phác Tố Nữ: "Chuyện này ngươi định làm thế nào? Nói cho ta nghe trước đã."
Phác Thái Anh: "Ta tất nhiên không định tha cho hắn. Về tình về lý, mưu hại hoàng thân quốc thích đều sẽ bị phán tội chết, một tên Thị lang Công bộ dự bị nho nhỏ mà cũng dám ăn gan hùm mật gấu, chỉ là ta lo rằng...Đinh Phụng Sơn bị người phía sau giật dây. Hơn nữa, hai nhà Đinh Lục vui buồn có nhau, vị trí thái úy mới vừa thay đổi, nếu xử lý người Đinh gia vào thời điểm mấu chốt này thì có quá nhạy cảm không?"
Phác Tố Nữ khẽ cười một tiếng, nàng đáp: "Ta không nghĩ vậy. Hiện giờ Lục gia nổi bật vô song, từ trước đến nay, Lục gia bọn họ chính là gia tộc đầu tiên được truyền binh phù từ đời này sang đời khác, có được thù vinh như vậy thì Lục gia sẽ tạm thời cẩn thận và phòng bị hơn. Ngươi cứ việc lớn mật xử lý, cứ bẩm báo đúng sự thật cho lão Ngũ, chờ tin tức truyền tới tai Lục gia thì bọn họ không chỉ không che chở Đinh phủ, nói không chừng còn sẽ đại nghĩa diệt thân đấy."
Phác Thái Anh bừng tỉnh: "Đại tỷ nói có lý, sao ta không nghĩ tới chứ."
Phác Tố Nữ xích đến gần, thấp giọng nói: "Quan tâm nhiều sẽ bị loạn, huống hồ ở bên ngoài ngươi chỉ là một vị công chúa, người làm chủ vẫn phải là lão Ngũ, ngươi sợ cái gì chứ? Nữ tử quan tâm phu quân thì có tội gì sao? Nếu ta là ngươi, ta không làm lớn chuyện mới là lạ. Ngươi càng biểu hiện giống một phụ nhân thì người khác càng sẽ không nghi ngờ. Chưa đến phút cuối cùng thì không được để người khác biết được chuyện ngươi đang mưu cầu. Trước lúc đó, ngươi không cần cố kỵ quá nhiều."
Phác Thái Anh mở to hai mắt: "Đại tỷ...ngươi đồng ý rồi sao?" Mấy ngày trước đây Phác Thái Anh đã nói chuyện nàng mưu cầu cho Phác Tố Nữ nghe, khi ấy đối phương chỉ nói là cần phải ngẫm lại.
Phác Tố Nữ thở dài: "Bản cung chỉ không ngờ ngươi sẽ có quyết đoán lớn như vậy. Nếu ngươi tin tưởng Đại tỷ thì sao Đại tỷ có thể làm ngươi thất vọng? Hơn nữa...ngoại trừ ngươi ra, mấy huynh đệ kia của chúng ta có thượng vị thì cũng chưa chắc muốn chứa Trấn Bắc tướng quân phủ. Dù bọn họ có nể mặt bản cung thì cũng chỉ có thể cho giữ lại tước vị chứ không cho phép truyền thừa. Bản cung phải suy xét cho tương lai của Phúc nhi và đứa nhỏ trong bụng. Sau khi chuyện thành, đừng quên lời hứa của ngươi là được."
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com