Phần 2
Mặc dù Đinh Trình Hâm không có trình độ về nhạc khí, nhưng từ nhỏ cũng luyện qua dân ca, giọng hát trong trẻo như tiếng lục lạc, sau đó bị Đinh Tử Minh trêu chọc, cậu liền xin nghỉ, không tiếp tục nữa. Nếu không tính việc thinh thoảng hát vu vơ trong phòng tắm, Đinh Trình Hâm gần mười năm rồi cũng chưa hát lại. Nhưng không có nghĩa tiểu vương tử dân ca đã mai một! Năm đó có tiểu cô nương thậm chí còn chạy theo tặng hoa nha! Tuy rằng có chút khác thường...nữ...Alpha.
Đinh Trình Hâm trước khi mở miệng còn khẩn trương nhìn Hạ Tuấn Lâm một cái, hòng tìm kiếm ủng hộ, nhưng đối phương lại một tay che mặt làm ra bộ không còn thiết sống, thật làm người ta thất vọng mà!
Đinh Trình Hâm run rẩy cất tiếng, được một câu liền ngừng lại.
"Tiếp tục." Mã Gia Kỳ mặt không chút thay đổi nhìn cậu, không cười nhạo đã khiến Đinh Trình Hâm cảm thấy thần kỳ rồi.
Một bài hát rất nhanh liền kết thúc, Đinh Trình Hâm không biết bản thân hát thế nào, cậu chỉ cảm thấy phòng tập vốn yên lặng lại càng trở lên yên lặng hơn.
Đinh Trình Hâm trộm đánh giá ba người họ, Mã Gia Kỳ vẫn là mặt than như cũ, bất quá có chút dấu hiệu thả lòng, Nghiêm Hạo Tường khóe miệng cười đầy ý vị thâm trường...
"Này, giọng của cậu cao thật nha!" Đinh Trình Hâm không biết Lưu Diệu Văn chạy tới lúc nào, một tay quàng lấy cổ cậu, Đinh Trình Hâm cảm thấy bản thân bị ghìm đến nghẹt thở rồi!
"Khụ khu....cậu...không cần kẹp chặt tôi như thế đâu!"
"Kháng cự cái gì chứ, hay là cậu ở lại cùng Hoành ca tớ bầu bạn nhé " Lưu Diệu Văn nhìn về phía Mã Gia Kỳ cái người vẫn chưa nói gì nãy giờ, "Mã Gia Kỳ , có muốn giữ cậu ta lại hay không?"
"Gia Kỳ , chất giọng của Roy không phải anh vẫn luôn kiếm tìm sao?" Nghiêm Hạo Tường đi qua vỗ vỗ vai Mã Gia Kỳ, "Bỏ qua đừng có hối hận a, hơn nữa, nhóc này không phải rất đáng yêu a."
Câu cuối cùng được nói rất nhỏ,chỉ Mã Gia Kỳ nghe được, hắn khinh thường cười nhạo một tiếng, "Đáng yêu cái gì, ngoại trừ thanh âm không tối, còn lại tôi chỉ thấy một tên thích gây sự."
"Roy mau cám ơn đội trường, đợi lát nữa mang theo hành lý tôi dẫn cậu đi đến ký túc xá." Hạ Tuấn Lâm cũng là một tên lọc lõi khôn khéo, vừa thấy ngữ khí Mã Gia Kỳ có chủ dịu đi liền biết chuyện đã thành.
"Đội trưởng " Đinh Trình Hâm không ngại bán manh, cậu biết bản thân phải tỏ ra ngoan ngoãn, Mã Gia Kỳ là loại tính tình cọp giấy, khẳng định ăn mềm không ăn cứng.
"Bớt nịnh đi. Tốt nhất đừng gây phiền phức cho tôi, bằng không tôi nhất định sẽ đuổi cổ cậu ngay lập tức."
"Nga." Đinh Trình Hâm trong lòng xem thường một cái, tên đội trưởng này thật muốn làm khó cậu mà!
Khái niệm về ký túc xá của Đinh Trình Hâm đại khái là dừng lại ở những cải giường tầng trong trường học, hơn nữa còn nghe giang hồ đồn về truyền thuyết ký túc xá của TF "Đừng đem từ đơn sơ so sánh với ta".
Cho nên khi tận mắt nhìn thấy khuôn viên 380 mét vuông lại còn là kiểu biệt thự theo phong cách phương tây, nội tâm một hồi kinh ngạc.
Đinh Trình Hâm sau khi dọn dẹp đồ đạc của mình vào phòng liền đi đến những phòng khác ngó ngơ một chút.
"Cậu đang làm gì ở đó?" giọng nói của Nghiêm Hạo Tường không biết từ đâu truyền tới, Đinh Trình Hâm vốn đang một mình xem CD trên kệ bị giật minh làm rơi một loạt đĩa xuống đất.
"A, cậu...tự nhiên chui ở đâu ra dọa người như thế!!!" Đinh Trình Hâm luống cuống tay chân nhặt lại những đĩa CD rơi trên mặt đất, lỡ làm vỡ thì toi!
"Tôi đã sớm ở trong này, cậu rất chuyên chú, thích Jay thế sao?" Nghiêm Hạo Tường đứng trước ngưỡng cửa, quan sát Đinh Trình Hâm đang bận rộn thu thập trên mặt đất, "Đây là phòng của Gia Kỳ, cậu mà lộn xộn anh ấy sẽ nổi giận đó." "Là phòng của anh ta?!" Đinh Trình Hâm buồn bực vò tóc, miệng nói thầm "Sớm biết thì mình đã không vào..."
"Sao cậu có thể lơ ngơ như thế" Nghiêm Hạo Tường đến cạnh Đinh Trình Hâm ngồi xổm xuống, "Trong phòng dán nhiều áp-phích như vậy mà cậu không nhận ra là phòng ai sao? Cậu với Văn Văn thật ngốc như nhau."
Đinh Trình Hâm lúc này mới phát hiện trên tường đều là áp-phích của Mã Gia Kỳ, trong hình là một nam nhân có ngũ quan phi thường anh tuấn, mặc áo khoác jean, tinh xảo lại cuồng dã, thần khí sắc bén khiến người ta không tự giác được mà có dục vọng muốn thần phục. Đinh Trình Hâm nhịn không được run rẩy bả vai, mị lực Alpha của người này nhiều quá đáng rồi.
"Tôi..."
"Cậu thật là" Nghiêm Hạo Tường nhặt hết CD lại, nhìn Đinh Trình Hâm đang ngần người vừa giận lại vừa buồn cười, "Cho dù Gia Kỳ rất tuấn tú, nhưng một người sống sờ sở đang ở trước mặt là tôi đây thì cậu ít nhiều cũng để mắt đến một chút chứ?"
"..Cái quái gì" Đinh Trình Hâm có chút ngượng ngùng gãi gãi mũi, "Ai thấy anh ta đẹp trai chứ, Trình ca mới đẹp trai nhất. Sao cậu tốt với tôi vậy?"
Trình ca? Không phải Đinh Tử Minh sao.
"Bởi vì thú vị." Nghiêm Hạo Tường đứng lên, nhân tiện kéo cả Đinh Trình Hâm dậy, không biết là cố tình hay vô ý, Đinh Trình Hâm cảm thấy Nghiêm Hạo Tường dùng sức hơi mạnh, cả người liền đứng không vững mà thuận thế bị đối phương kéo vào trong lồng ngực. Đinh Trình Hâm bị hơi thở Alpha gắt gao vây quanh, trí óc có điểm nóng lên, trong lòng thầm kêu không tốt, Nghiêm Hạo Tường còn cố ý nói thầm bên tai mình, "Cậu....mùi thật nhạt."
Tiếng chuông báo động trong lòng Đinh Trình Hâm vang lên, còn chưa kịp nghĩ sẽ trả lời thế nào, ngẩng đầu liền nhìn thấy Mã Gia Kỳ sau lưng mang theo ghita xuất hiện tại cửa.
"Hai người các cậu đang làm cái gì!!" "Hai người các cậu đang làm cái gì!" không cần nhìn biểu tình, chỉ nghe ngữ khí cũng biết Mã Gia Kỳ đang bất mãn thế nào.
Đinh Trình Hâm nhanh chóng tách khỏi vòng tay của Nghiêm Hạo Tường, "Tôi không có làm cái gì hết á...tôi không biết đây là phòng của anh."
"Hạo Tường giữa em với cậu ta có thế nào anh cũng không xen vào" Mã Gia Kỳ đem ghita ném lên giường, "Nhưng không được ở trong phòng anh làm càn. Còn có cậu, lớn lên giống Omega như thế, chắc rất sẵn lòng để người ta thượng chứ gì? Đúng là được mở rộng tầm mắt."
Đinh Trình Hâm bị hắn làm tức chết, vừa ăn phải thuốc nổ hả? Là Alpha thì giỏi lăm chắc? Thô lỗ! Ngu xuẩn! Đứa Omega nào cùng hẳn một chỗ quả thực trong não có shit! Đinh Trình Hâm lao ra khỏi phòng hung hăng đụng vào bả vai Mã Gia Kỳ.
Nghiêm Hạo Tường nhìn bóng dáng Vương Nguyên rời đi thì nhíu mày, "Gia Kỳ anh nói có hơi quá đáng." dứt lời đi ra khỏi phòng còn thuận tay đóng cửa lại.
Mã Gia Kỳ cáu kinh năm vật xuống giường, dạo gần đây chẳng có chuyện gì thuận lợi cả.
Đinh Trình Hâmlang thang đến hoa viên, thấy Lưu Diệu Văn đang ngồi xổm một góc không biết đang làm gì, đến gần xem thì cư nhiên là một con chó teddy nhỏ!
Đinh Trình Hâm thích nhất là cún con mèo con, nhưng chỉ tại Đinh Tử Minh dị ứng với lông thú. Đinh Trình Hâm oán hận than thở hơn trăm lần, vì cái mốc gì mà Đinh Tử Minh đường đường là một Alpha thế mà cả miêu miêu lẫn cầu cầu đều chịu không được.
Lúc sinh ra chắc chắn gien bị đột biến rồi!
"Lưu Diệu Văn , nó là chó của cậu à?"
"Nó được Mã Gia Kỳ nhặt về, nhưng mà Đô Đô vẫn thích tớ nhất!" Lưu Diệu Văn đem chó nhỏ ôm vào trong ngực, ngón tay xoa xoa bụng nhỏ, khiến Đô Đô ngửa cổ thoải mái.
"Mã Gia Kỳ anh ta cũng thích động vật nhỏ?" Đinh Trình Hâm sở sờ đầu Đô Đô, Đô Đô dường như rất cao lãnh, cũng không thèm liếc Đinh Trình Hâm một cái, "Thực không ngờ nha."
"Ai nha, Mã Gia Kỳ chính là như vậy, mặt than đặc biệt hung dữ, chắc dọa cậu rồi phải không?" Lưu Diệu Văn đưa Đô Đô cho Đinh Trình Hâm ôm, ai biết tính Đô Đô cũng rất lớn, tiểu thối nhi một đặng liên nhảy từ lồng ngực Đinh Trình Hâm ra, còn hướng Đinh Trình Hâm thị uy "trợn mắt" sủa hai tiếng.
Thật sự cao lãnh không hổ là chó của Mã Gia Kỳ a!
"Lúc trước mới quen biết anh ấy tớ cũng bị hủ chết, hoàn toàn không dám nói chuyện với anh ấy! Nhưng mà...khi anh ấy đã chấp nhận cậu rồi, lúc sau ở chung rất tốt." Trừ bỏ khuôn mặt đẹp trai còn lại chẳng thấy ưu điểm nào của cái tên Alpha cao ngạo đó cả, đã thế còn bất mãn với mình. Đinh Trình Hâm trong lòng thở dài, chấp nhận? Nào có dễ như vậy.
"Đây là trang phục đêm nay cậu phải mặc," Hạ Tuấn Lâm đưa cho Đinh Trình Hâm một bộ tây trang màu trắng, rõ ràng là may theo yêu cầu, là thiết kế riêng, lấy số đo của Đinh Trình Hâm mà may rất vừa vặn.
"Bữa tiệc lần này chủ yếu để giới thiệu cậu với người trong công ty, nhưng cũng có một số minh tinh cùng phóng viên sẽ tới, cho nên nhất định không được có sai sót gì, hiểu không?"
".Vì cái gì lại ép tôi tham gia mấy cái thứ này! Không thể đợi Đinh Tử Minh về tự anh ấy đi hay sao.."
"Rất tiếc là không được. Trong hợp đồng của công ty với cậu ấy có điều khoản rằng phải vô điều kiện phục tùng những hoạt động mà công ty đã bố tri, công ty cũng không biết Đinh Tử Minh đánh tráo người, vậy nên hoạt động lần này đã được lên kế hoạch từ sớm."
"Được được được, như anh nói như anh nói, tôi ngoan ngoãn nghe lời là được chứ gì."
Bữa tiệc được bố trí thật hoa lệ, ngọn đèn lấp lóa khiến Đinh Trình Hâm muốn mù con mắt. Đinh Trình Hâm đi theo Hạ Tuấn Lâm chào hỏi mọi người xung quanh, cười đến cứng cả miệng, thật vất vả thừa dịp Hạ Tuấn Lâm bị phóng viên cuốn lấy, Đinh Trình Hâm nhanh chân chạy đến tầng thượng, căn bản bỏ trốn bởi vì không nhớ nổi tên của mấy vị tiền bối này.
Không thể ăn quá nhiều, cũng không thể cười to. Còn đặc biệt dặn dò không được đụng vào dù chỉ một giọt rượu.
Shit, tham dự tiệc tùng như thế thì còn gì là vui.
Đinh Trình Hâm rầu rĩ đầy cửa sân thượng, bị gió thổi đến cả người đều thanh tình, cũng bớt phiền muộn một chút. Người ở sân thượng tất nhiên không có nhiều như ở dưới lầu, ở một góc nhóm người đang vây quanh, có tiếng ghita ẩn ẩn truyền ra.
"Đồng đội đã từng sóng vai bước cùng Âm thầm cũng hiểu được ủy khuất của tôi Thời gian vẫn luôn là kẻ nói dối Hóa ra tôi chưa từng mất đi những bờ vai ấy Khi đã trưởng thành tôi chỉ biết chạy thật nhanh
Để rồi nhiều lần sợ hãi bản thân sẽ vấp ngã trong bóng tối
Xin chào ngày mai, kìm nén giọt lệ mà mim cười
Càng tốt đẹp lại càng sợ có được." Đinh Trình Hâm lần đầu tiên biết được mặt ôn nhu này của Mã Gia Kỳ, trong ngọn đèn vàng ấm áp thoạt nhìn không cao ngạo chút nào, hàng mi rậm che mất ánh mắt của hắn, lại có cảm giác trong đó ẩn giấu chuyện xưa, bộ dáng im lặng ôm đàn ghita như vậy thật khiến người ta yêu thích. Con người bá đạo đáng ghét kia thế mà khi hát lên lại nghe hay như vậy...kỳ quái.
Tên Alpha hung dữ kia cư nhiên còn có loại khí chất ưu thương này, Đinh Trình Hâm ngốc ngốc nghĩ ngợi, không phát hiện Mã Gia Kỳ đã nhìn thấy mình, tuy rằng ngoài mặt không cau có nhưng vẫn cứng ngắc không tự nhiên..., Đinh Trình Hâm cũng không muốn ở trước mặt người khác mà gây chiến với hẳn, định xoay người bước đi thì bị Mã Gia Kỳ gọi lại.
"Chiều hôm nay tâm tình tôi không tốt, lời nói có chút quá đáng, là lỗi của tôi." Mã Gia Kỳ đưa cho Đinh Trình Hâm một ly rượu, bản thân cũng uống hết ly rượu trong tay.
Mã Gia Kỳ đích thân mời thì không thể cự tuyệt, chung quanh còn có người nhìn, cho dù là độc dược cũng phải uống, hơn nữa Đinh Trình Hâm cũng không muốn tiếp tục bất hòa với hắn.
"Vậy...ngày mai anh không được quên những lời này đấy." khi đã uống hết Đinh Trình Hâm mới chợt nhớ đến lời dặn dò của Hạ Tuấn Lâm
"Tuyệt đối, tuyệt đối, không thể uống rượu."
Nhưng mà đã không kịp nữa rồi, Đinh Trình Hâm kịch liệt ho khan nhưng rượu đã sớm trôi xuống yết hầu. Mã Gia Kỳ không hiểu sao đột nhiên Đinh Trình Hâm lại ho kịch liệt như vậy, vội đưa tay đỡ lấy lưng cậu. Mới tới gần một chút, Mã Gia Kỳ đã ngửi được một hương vị ngọt ngào, rất nhạt, nhưng rất tuyệt, Mã Gia Kỳ hít sâu một hơi làm trái tim đập mạnh hơn một chút. Hắn còn chưa kịp cần thận phân biệt mùi này từ đâu phát ra, Đinh Trình Hâm nhiên giống như không còn khí lực, cả cơ thể đều ngã nhào lên người Mã Gia Kỳ, sau đó luồng hương ngọt ngào kia bỗng nhiên trở lên nồng đậm vô cùng.
Đinh Trình Hâm nhũn tay muốn đẩy Mã Gia Kỳ ra để đứng lên, thế nhưng lại càng giống như muốn được ôm vào hơn.
Đang lúc Mã Gia Kỳ chuẩn bị ôm lấy Đinh Trình Hâm, một thanh âm ngăn hắn lại.
"Roy!" Mã Gia Kỳ còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Hạo Tường đã ngồi xuống bể lấy Đinh Trình Hâm đi xuống dưới lầu.
Hạo T...." Đinh Trình Hâm giãy dụa muốn thoát ra, lại bị ánh mắt im miệng của y đè lại.
"Thuốc của cậu, để ở đâu."
Thuốc..... Đinh Trình Hâm hoảng sợ mở to hai mắt. Sau khi uống thuốc, Đinh Trình Hâm dần hồi phục lại trạng thái bình thường, cậu trám mặc bậm môi, Nghiêm Hạo Tường ngôi đối diện trên ghế so-pha, hai người đều im lặng.
"Ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt đi," Nghiêm Hạo Tường đứng dậy chuẩn bị rời đi, "Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện rồi."
".Cậu biết hết rồi?" Đinh Trình Hâm rầu rĩ vùi đầu vào chăn, không dám nhìn thẳng vào mắt của Nghiêm Hạo Tường.
"Tôi a...không phải cậu dị ứng với chất cồn sao?" Nghiêm Hạo Tường ôn hòa cười cười, "Cho nên phải cần thận không thể uống rượu a, ngủ ngon."
Đồ lừa đảo, y căn bản đã biết tất cả. Đầu Đinh Trình Hâm vẫn còn ong ong, không hiểu vì sao y lại cứu mình, tại sao không vạch trần chân tướng?
Mặc kệ thế nào, đây cũng là chuyện tốt với Đinh Trình Hâm, cậu phải cầm cự đến lúc Đinh Tử Minh trở về mới được.
Tắt đèn, chui vào chăn, Đinh Trình Hâm nhằm mắt vào, lại phát hiện, trong đầu đều là hình ảnh Mã Gia Kỳ đang đàn ghita, còn có cái cách hắn cấm ly rượu không tự nhiên mà nhận lỗi với mình, lại còn bộ dạng yếu đuối của bản thân năm trong lòng ngực nóng hổi thấp thoáng mùi dạ hương của hắn.
Sau đó Mã Gia Kỳ còn cười với mình, còn đặt đầu lên vai mình cọ tới cọ lui, giống như một tiểu hổ đòi ăn. Tiếp đó Mã Gia Kỳ hôn xuống môi của cậu, nóng nảy mà xâm chiếm làn da Đinh Trình Hâm, răng nanh của hắn đụng đến nơi nào là nơi đó tựa như bị điện giật, Đinh Trình Hâm không nén được mà rên rỉ. Đến lúc cậu bị cởi cái áo đầu tiên xuống, Đinh Trình Hâm có chút ngại ngùng muốn tìm kiếm sự trấn an của Mã Gia Kỳ, ngẩng đầu lên lại phát hiện đó là khuôn mặt của Nghiêm Hạo Tường
Đinh Trình Hâm vùng vẫy tỉnh lại, hạ thân rõ ràng đã ẩm ướt. Đinh Trình Hâm tuyệt vọng mà che hai mắt lại, mặt đỏ giống như phát sốt, ôi, mình ăn trúng cái gì mà mơ thấy giấc mộng kỳ dị này a.
Đinh Trình Hâm lết chân từ phòng ngủ đi đến nhà tằm chuẩn bị rửa mặt, phỏng chừng giấc mơ tối qua kiểu diễm quá mức, nửa đêm tỉnh lại đầu óc toàn suy nghĩ lung tung căn bản không ngủ lại được, khiến cậu ủy khuất mãi không thôi, chẳng lẽ đây là khúc dạo đầu kỳ phát tình của Omega? Còn mang vào giấc mộng diễn thử hà?
Bốn phòng ngủ đều ở lầu hai, hai phòng xài chung một nhà tắm, Đinh Trình Hâm ngủ không đủ giấc hai mắt đều díp lại, đẩy cửa phòng tăm ra không nghĩ tới Mã Gia Kỳ đang ở bên trong.
Mã Gia Kỳ hiển nhiên vừa mới tắm xong, trên người còn mặc dục bào, ẩn ẩn có thể thấy rõ đường nét cơ thể. Tóc mới lau khô được một nửa, đang đứng trước gương cạo râu.
"Cậu muốn dùng WC?" "Vậy dùng đi a, đơ người ra đó làm gì."
"..Tôi phải tắm, anh đứng đó sao tôi tẳm được."
"Đều là nam nhân, đều là Alpha" Mã Gia Kỳ quay đầu khó hiểu nhìn Đinh Trình Hâm đang khẩn trương, cảm thấy cũng không còn chán ghét như lúc trước. "Chẳng lẽ cậu có bí mật gì không muốn người khác biết?"
Đinh Trình Hâm một giây nhớ lại chuyện tối qua, không biết Mã Gia Kỳ có nghĩ sâu xa gì không, hiện tại nếu đề hàng năm được nhược điểm, Đinh Trình Hâm cảm thấy Mã Gia Kỳ hoàn toàn sung sướng lấy đó làm cớ mà đuổi cậu đi.
Đinh Tử Minh ơi là Đinh Tử Minh anh thật là cái tên chuyên đi hại người a. Đinh Trình Hâm trong lòng thầm giơ ngón giữa, hy vọng anh bị Trương Chân Nguyên làm đến cúc hoa cũng nở!
Phỏng chừng không phải kỳ phát tình, hơn nữa đã uống thuốc rồi hẳn là không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Đinh Trình Hâm trong lòng cũng không hoảng, chẳng phải chi là khỏa thân thôi sao, nam nhân ai chẳng giống ai, chẳng lẽ Alpha có hai cái ấy ấy hay sao!
Đinh Trình Hâm cản răng cởi quần áo ném xuống trước mặt Mã Gia Kỳ, nhìn tiểu quần lót màu trắng xem ra cũng không làm hắn đau mắt, "Thấy rõ chưa, tôi với anh đều giống nhau."
Đinh Trình Hâm rảo chân đến bồn tắm lớn, xối nước ào ào mà gội đầu, nước ấm chảy qua ngũ quan xinh xắn, đây hoàn toàn là cơ thể xinh đẹp của một Omega, làn da bởi vì hơi nóng mà hồng lên phi thường chọc người ta không thể rời mắt.
Đinh Trình Hâm thế nhưng một chút cũng không để ý, cầm lấy sữa tắm xoa lên người, thỉnh thoảng còn giương mắt liếc nhìn cái người đang đứng một bên Mã Gia Kỳ, như là một loại khiêu khích còn lâu tôi mới chịu thua.
Mã Gia Kỳ hoàn toàn không ngửi thấy mùi Omega, trong không gian chỉ thoảng qua hương sữa tắm, nhưng cái mùi ngọt lịm hấp dẫn tối qua dường như lại ẩn ẩn hiện lên, thật là vô lý, người tên Roy này thoạt nhìn chẳng giống mình một chút nào.
Mã Gia Kỳ lắc lắc đầu, nhóc Alpha này quả thực kỳ quái.
Ai bảo cậu ta lại dễ nhìn như vậy, so với tất cả Omega hắn từng gặp qua không ai được như người này.
Đinh Trình Hâm vốn đang ngâm mình trong bồn tắm hát vu vơ, trông thấy Mã Gia Kỳ mặt than đi ra ngoài, liền nhũn cả người đăm mình vào trong nước, hai lỗ tai không biết vì cái gì mà đỏ lên tựa như cánh hoa hồng.
Thì ra, bị hẳn nhìn thấy như vậy rất không xong.
Mã Gia Kỳ bước ra từ phòng tắm liền nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đã chuẩn bị bữa sáng xong, giống như bình thường mà đến chỗ ngồi bắt đầu dùng cơm, Nghiêm Hạo Tường uống hết ly sữa, không biết cố tình hay không mà nói một câu, "Hôm nay anh rửa mặt lâu thật nha."
Mã Gia Kỳ vừa cắn một miếng bánh mì vào miệng, sững sờ một chút, rồi im lặng không trả lời.
End Phần 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com