Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Dấu Vết Của Người Thư Ký


Căn phòng của Bách im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bụi rơi. Vết mực nhòe đi trên bản ghi chú của Phan Văn Lợi như một cánh cửa hé mở vào quá khứ, một quá khứ mà ai đó đã cố tình che giấu.

"Phan Văn Lợi," Bách lặp lại cái tên, nó lăn trên lưỡi anh với một sức nặng mới. "Ông ta không phải là một nạn nhân ngẫu nhiên trong tương lai. Ông ta là khởi đầu của tất cả."

"Nếu có một sai sót trong hồ sơ vật chứng," An Nhiên suy luận, "ông ta là người duy nhất biết rõ. Hoặc là người đã trực tiếp gây ra sai sót đó, hoặc là người đã bị ép buộc phải im lặng."

"Dù thế nào đi nữa," Bách nói, "ông ta biết một điều gì đó. Và nếu chúng ta biết điều đó, thì Hội Ký Họa cũng biết. Ông ta không còn là một nhân chứng tiềm năng nữa. Ông ta là một mục tiêu."

Sự cấp bách của tình hình hiện ra rõ mồn một. Họ không chỉ điều tra một vụ án cũ, họ đang cố gắng ngăn chặn một vụ án sắp xảy ra.

Bách cầm lấy điện thoại. Anh không thể dùng các kênh chính thức, Trưởng phòng Đức sẽ chặn anh ngay lập tức. Anh phải dựa vào những mối quan hệ cũ, những người còn nợ anh một ân huệ hoặc vẫn còn tôn trọng vị Đại úy ngày nào. Anh gọi cho Trung sĩ già tên Khang bên phòng hồ sơ nhân sự.

"Lão Bách," giọng ông Khang rè rè trong điện thoại. "Lâu lắm rồi mới thấy cậu gọi. Lại gặp rắc rối gì à?"

"Tôi cần tìm hồ sơ của một người đã về hưu," Bách nói nhanh. "Phan Văn Lợi, nguyên Trưởng phòng Lưu trữ của tòa án. Tôi cần địa chỉ cuối cùng của ông ấy. Khẩn cấp."

Có một khoảng im lặng ngắn. "Cậu biết là việc này trái quy định mà," ông Khang nói.

"Tính mạng con người đang bị đe dọa," Bách đáp, giọng anh không có chỗ cho sự đùa cợt.

"...Được rồi. Cho tôi mười phút."

Mười phút sau, Bách nhận được một tin nhắn. Một địa chỉ ở một khu tập thể cũ phía bên kia thành phố.

---

Khu tập thể được xây dựng từ những năm 80, những bức tường vôi vữa đã ngả màu cháo lòng, loang lổ vì mưa nắng. Bách và An Nhiên tìm đến đúng căn hộ trên tầng ba. Cửa khóa ngoài bằng một ổ khóa đã rỉ sét.

Một bà cụ hàng xóm tò mò nhìn ra. "Các cô các cậu tìm ông Lợi à? Ông ấy chuyển đi lâu lắm rồi."

"Bà có biết ông ấy chuyển đi đâu không ạ?" An Nhiên nhẹ nhàng hỏi.

Bà cụ lắc đầu. "Không rõ nữa. Từ hồi vợ mất, rồi nghỉ hưu, ông ấy cứ lủi thủi một mình. Tội nghiệp. Một người đàn ông hiền lành, nhưng mà kỹ tính lắm. Cứ lẩm bẩm đếm mọi thứ. Đếm bậc thang lúc đi, đếm số xe ngoài sân. Chắc là bệnh nghề nghiệp."

Đếm bậc thang.

Câu nói của bà cụ khiến Bách và An Nhiên trao đổi một ánh nhìn đầy ẩn ý. Thói quen của nạn nhân chính là nguồn cảm hứng cho hung thủ.

Họ rời khỏi khu tập thể với một cảm giác thất vọng. Manh mối đầu tiên đã đi vào ngõ cụt. Thời gian đang trôi đi, và họ biết rằng Hội Ký Họa sẽ không chờ đợi.

---

Họ trở lại xe, sự im lặng bao trùm. Bách đấm nhẹ vào vô lăng, một cử chỉ bất lực.

"Chúng ta đang đi sau chúng một bước," anh nói. "Ông ta có thể ở bất cứ đâu trong cái thành phố này."

"Không hẳn," An Nhiên đáp, đôi mắt cô nhìn xa xăm, không tập trung vào cảnh vật bên ngoài mà dường như đang nhìn vào một thế giới khác. "Hãy suy nghĩ như hung thủ. Hắn là một kẻ trình diễn, một đạo diễn. Hắn sẽ không chọn một sân khấu tầm thường như căn hộ chung cư cũ. Mỗi tội ác của hắn đều mang tính biểu tượng sâu sắc."

Cô quay sang Bách. "Vụ xích đu diễn ra ở một công viên bị lãng quên, nơi nuôi dưỡng những huyền thoại. Vụ ma gương diễn ra trong một căn penthouse hào nhoáng, phản chiếu sự giả dối của nạn nhân. Sân khấu là một phần không thể thiếu trong 'tác phẩm' của hắn."

"Vậy sân khấu nào sẽ dành cho một người thủ thư cả đời gắn bó với hồ sơ và những con số?" Bách hỏi, anh bắt đầu hiểu ra hướng suy nghĩ của cô.

"Nơi cất giữ di sản của ông ta," An Nhiên khẳng định. "Nơi lưu giữ cả cuộc đời công tác, và có thể là cả bí mật tội lỗi của ông ta nữa. Một nơi mà ông ta vừa thuộc về, vừa sợ hãi. Chỉ có thể là khu nhà lưu trữ cũ của tòa án."

Đó là một suy luận logic, đầy tính tâm lý, nhưng vẫn chỉ là một giả thuyết. Họ cần sự xác nhận.

Đúng lúc đó, điện thoại của Bách rung lên. Là ông Khang.

"Bách, tôi vừa tìm thấy một chi tiết lạ," giọng ông Khang gấp gáp. "Địa chỉ nhận lương hưu của ông Lợi vẫn là địa chỉ cũ, không thay đổi. Nhưng tôi đã nhờ người quen bên tòa án kiểm tra chéo sổ ra vào của các khu nhà hành chính. Ba giờ trước, có người ký tên Phan Văn Lợi trong sổ ra vào của Trung tâm Lưu trữ Thành phố. Chính là khu nhà cũ của tòa án."

Tim Bách như ngừng đập. An Nhiên đã đúng.

"Quan trọng hơn," ông Khang nói tiếp, "chỉ có ghi nhận lượt vào, không có ghi nhận lượt ra."

Bách không nghe thêm nữa. Anh nổ máy, chiếc xe gầm lên rồi lao vút đi trên phố, bỏ lại những dòng xe cộ phía sau. Giả thuyết và thực tế vừa hợp nhất thành một sự thật kinh hoàng.

Họ đang lao đến sân khấu của một vở kịch đã bắt đầu.

---

Khi họ đến nơi, trời đã nhá nhem tối. Tòa nhà lưu trữ cũ kỹ hiện ra trước mắt họ như một con quái vật đang ngủ say, im lìm và đầy đe dọa. Hầu hết các cửa sổ đều tối om, chỉ trừ một ô cửa sổ trên tầng hai, hắt ra một vệt sáng vàng vọt, yếu ớt.

Cổng chính đã khóa. Nhưng cánh cửa phụ bằng gỗ bên hông lại hé mở, đủ cho một người lách vào. Một lời mời gọi không thể chối từ.

Bách rút súng ra. An Nhiên cũng làm theo. Họ không còn là cảnh sát đang thi hành công vụ. Họ là hai cá nhân đơn độc, sắp bước vào hang cọp.

Họ bước qua cánh cửa, vào trong bóng tối đặc quánh. Mùi giấy mục và ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Sự im lặng bao trùm, một sự im lặng nặng trịch, như thể chính không khí cũng đang nín thở.

Họ đang đứng ở sảnh chính. Trước mặt họ, chiếc cầu thang gỗ lim khổng lồ vươn lên tầng hai như bộ xương sống của một con thú đã chết.

Và từ trên đó, họ nghe thấy một tiếng động.

Cạch.

Một tiếng động rất nhỏ, khô khốc. Giống như tiếng một viên phấn bị bẻ gãy.

Họ biết rằng, họ không đến quá muộn để tìm thấy ông Lợi.

Nhưng có lẽ, họ đã đến đúng lúc để chứng kiến màn hạ của vở kịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com