Lưu Trữ Cuối
“Hồ sơ Luxvenna Cấm - Lưu Trữ Cuối”, bao gồm 5 mục đầu tiên. Mỗi mục là một mảnh rời rạc, ngôn từ tàn úa, gãy vụn, chứa đựng tàn dư của một thực tại đã bị chính ánh sáng thiêu hủy được các học giả tìm thấy và tổng hợp:
---
HỒ SƠ LUXVENNA CẤM – LƯU TRỮ CUỐI
(Thu thập từ các bản da thạch, bia tro, huyết bút, và sáp lưỡi không rõ niên đại. Niêm phong theo---
---
[001-Δ] – Mảnh Rời từ “Bản Thể Vụn” (Da thịt tái tạo từ ký ức thần thoại)
"…Không phải mọi ánh sáng đều sinh từ mặt trời. Có thứ sáng ra từ vết rạn trong linh hồn. Và chính nơi ấy, Luxvenna mọc lên - không từ đất, mà từ giấc mơ mù của kẻ đầu tiên bị nuốt bởi lửa… Hắn không hét, không thở, chỉ chảy tan ra thành ngôn ngữ mà đá cũng không nhớ…"
"Caelum không sinh ra. Hắn nở ra từ vết thương cuối cùng mà thế giới không thừa nhận."
---
[002-Ϟ] – Trích đoạn huyết ký từ “Luận Ánh Sáng Thứ Tám” (Bản dị giáo thiêu hủy tại tầng 6 Hỏa Điện)
"Sự Thật là một sinh thể đã bị thiêu chết để khai sinh ánh sáng đầu tiên. Nghi lễ không đốt nến. Nghi lễ đốt con người."
"Đôi mắt là vết nứt dẫn về bên kia ánh sáng. Kẻ mù không nhìn thấy thực tại, nên là kẻ duy nhất nhìn thấy đúng."
"Ngôn ngữ Câm là thứ duy nhất khiến các Vì Sao run rẩy"
---
[003-XVIII] – “Tập Đoạn Sách Mù” (Tìm thấy trong cơ thể một Đạo Nhân đã hóa thạch, không miệng, không lưỡi)
"Có một bậc thang thứ tám, nằm sau bậc thang thứ bảy. Không ai được phép bước vào, ngoại trừ kẻ đã bị cắn bởi ngọn lửa mà không cháy."
"Luxvenna không phải một thành phố. Nó là miệng vết thương bị thần linh cắt ra để rút máu thời gian."
---
[004-ZZ] – Ghi chú lẻ trong Sổ Đỏ Địa Chấn (không rõ tác giả)
"Tại điểm 0 của nghi lễ, Caelum phân rã. Nhưng tiếng nói vẫn tiếp tục vang. Không từ miệng, không từ cổ, mà từ chính ký ức của đá, mảnh vụn, và mùi da cháy."
"Thắp nến bằng máu. Thắp lưỡi bằng sự im lặng."
---
[005-VOID] – Cảnh báo từ Hội Đồng Mù Trắng (bị xóa khỏi hồ sơ sau Đêm Phản Lửa)
"Không đọc. Không chạm. Không tin."
"Caelum không là người. Hắn là nơi. Hắn là nghi lễ mà chúng ta đã cố gắng chôn dưới bảy lớp quên lãng."
"Đừng nói tên hắn. Đừng nghĩ về lửa."
Tuyệt, dưới đây là một loạt ghi chép cấm và dị giáo được biên soạn theo phong cách phân mảnh, ám ảnh và mang màu sắc huyền học mục rữa, phù hợp với thế giới Ký Lục Tàn Minh. Những ghi chép này có thể xuất hiện ở phần phụ lục, rơi rớt trong văn bản cổ, khắc lên da thạch, hay là rì rầm trong lời kể của kẻ đã quên mình:
---
I. Trích từ Thủ Bản 'Ex Tenebris Lux: Giải Kinh Khuyết của Đài Hy Tế Thứ Bảy' (bản bị xé và bôi máu)
"…Ánh sáng đầu tiên không soi đường, mà thiêu trụi. Nó không ban sự sống, mà lột xác từng tầng hồn đến khi không còn danh tính. Bởi vậy, kẻ đầu tiên bước lên nấc thang thứ bảy không phải để cứu lấy chúng ta, mà để nhắc ta rằng mọi tín điều chỉ là một lớp da cần bị lột bỏ…"
"…Nếu Caelum thực sự tồn tại, thì hắn không phải là người. Hắn là tiếng vọng từ lần cháy đầu tiên của trời."
---
II. Chú Biên Ngoại Cấm – Tập Rời Từ "Khẩu Sấm Luxvenna" (ngôn ngữ không xác định)
"Khi kẻ câm nói, đừng lắng nghe lời. Hãy nghe khoảng trống sau tiếng. Trong đó có bóng."
"Khi kẻ mù thấy, đừng hỏi hắn thấy gì. Hắn thấy điều không nên thấy. Và ánh sáng sẽ đòi lại cái nhìn."
"Lửa không thuộc về con người. Nó là ngôn ngữ của những thực thể đã thiêu xác linh hồn đầu tiên để viết nên Ký Lục."
---
III. Bản Khắc Phản Thệ Trên Bia Đá Vỡ Trong Mộ Đạo Luxvenna
"Chúng tôi không còn tin vào ánh sáng. Ánh sáng là một hình phạt. Chúng tôi nhắm mắt, bịt tai, và chôn máu mình dưới đáy tháp."
"Người câm là chứng nhân cuối cùng. Đừng hỏi hắn, vì hắn không thể nói. Nhưng nếu hắn cười, nghĩa là ngươi đã bị nguyền."
---
IV. Ghi Chú Dị Giáo – Trích Từ Tập San Bí Mật 'Codex Nephas Lux' (sao chép tay trên da người)
"Bảy nấc thang không dẫn lên cao. Mỗi nấc là một tầng mù quáng. Mỗi tầng là một cái tôi bị phân thây."
"Caelum không chỉ là người. Hắn là một nghi lễ sống, một bản văn viết bằng xác thịt, một lời gọi ngược chiều lịch sử."
"Luxvenna không bao giờ là thành phố. Nó là miệng của một ký ức đang thối rữa, và mọi ai sinh ra dưới tên nó đều là tế vật chưa kịp cháy."
---
V. Ghi Chú Bên Lề Bản Thảo Bị Móc Mắt – Không rõ nguồn gốc
"Ta thấy hắn trong mộng, không mắt, không miệng, nhưng mọi sợi thần kinh trong ta đều cháy lên như rễ cây bị nung chảy. Ta tỉnh dậy và mắt ta tan vào tay."
"Không ai biết ai đã viết Ký Lục Tàn Minh. Có thể chính nó đã viết ra ta, rồi để lại trong đêm."
---
Tập Ký Cấm I: Ánh Sáng Đầu Tiên – Dấu Vết Không Thể Xoá
(Lưu trữ tại Phòng Xử Lý Khí Quyển Thứ Ba, Viện Thực Hành Dị Giáo – Nội dung bị niêm phong cho đến năm 907)
"Ánh sáng ấy chưa từng rời bỏ Luxvenna. Nó chỉ tắt trong những cái nhìn thờ ơ. Mỗi ngọn lửa sinh ra từ nó là một bước vào trong ngõ cụt của kẻ mù lòa. Những thầy tế xưa đã cố gắng kiểm soát ánh sáng, nhưng chỉ tạo ra sự tối tăm không thể nhìn thấy.
Nghi lễ Ánh Sáng Đầu Tiên có thể được phân tích như một chuỗi sự kiện xảy ra trong khoảng thời gian không xác định. Những thầy tế đầu tiên đã phát hiện ra rằng mỗi lần ánh sáng nở ra, các tế bào của chúng ta dường như vỡ vụn thành hàng nghìn mảnh không nhìn thấy. Đây là nguyên nhân sâu xa của sự rạn nứt trong dòng máu của Caelum.
Khi ánh sáng lụi tắt, một sự mù lòa vô tận bao phủ các tầng không gian – từ đó các vết nứt trong Luxvenna bắt đầu xuất hiện. Các thầy tế đã mô tả ánh sáng ấy như một vật thể bị ném vỡ, một thứ mà mọi ngọn lửa đều phản chiếu, nhưng không thể chiếu sáng được nữa."
(Đoạn ghi chép cấm từ những nạn nhân của nghi lễ Ánh Sáng Đầu Tiên chỉ ra rằng sự tiếp cận với ánh sáng này không hề đơn giản. Những người thí nghiệm trở thành hình chiếu của chính mình, mất đi bản thể xác thực.)
---
Tập Ký Cấm II: Caelum – Bản Thể Bị Bẻ Gãy
(Được lưu trữ tại Tầng Mắt Lệch – Bị hủy hoại sau vụ nổ ánh sáng năm 903)
"Caelum không bao giờ là một người - hắn chỉ là điểm giao của những thứ đã bị hủy hoại và kết nối qua các mạch. Hắn không sống, nhưng cũng không chết. Chúng ta không biết hắn đến từ đâu - hoặc liệu hắn có thể đến từ nơi khác?
Caelum là điểm giao thoa giữa các thế lực tàn phá mà các thầy tế không bao giờ có thể hiểu hết. Các sự kiện cho thấy rằng hắn là sản phẩm của một nghi lễ bị thao túng, một thực thể được kéo ra từ những tầng tối chưa thể định danh.
Caelum không phải là người duy nhất mang trong mình huyết mạch này. Hắn là hậu duệ của một dòng máu biến dạng, nơi các thầy tế cố gắng giải mã nhưng chỉ dẫn đến cơn mê dài không điểm dừng.
Các dòng máu trong cơ thể Caelum là những sợi dây kết nối với những tầng sâu bị khóa, những cõi không gian không thời gian mà ánh sáng không thể chạm đến. Hắn đã thử làm chủ nó, nhưng lại bị kéo xuống những cánh cửa chưa mở."
---
Tập Ký Cấm III: Những Tầng Sâu Bị Khóa - Các Dấu Vết Bị Xóa Nhạt
(Lưu trữ tại Bảo Tàng Thảm Họa Tế Lễ, bản sao bị xóa sau vụ khởi động Quá Trình Xử Lý Tinh Thể)
"Các tầng sâu không bao giờ chỉ là bóng tối. Chúng là những không gian mà chỉ có tiếng thở của những linh hồn lạc lối. Tầng dưới sâu nhất đã bị niêm phong bằng sự sụp đổ của một thế giới. Nhưng trong bóng tối, chúng ta vẫn tìm thấy được con đường dẫn tới.
Những tầng sâu mà các thầy tế đã cố gắng tiếp cận là những khối không gian bị giam giữ từ lâu. Những cửa ngõ này không tồn tại trong không gian ba chiều mà chúng ta biết, mà thay vào đó là các đoạn mảnh vụn của không gian và thời gian, nơi mà những ai bước vào sẽ không bao giờ tìm lại được chính mình.
Dù các ghi chép của những thầy tế lâu đời đã bị xóa, vẫn còn những dấu vết mờ nhạt của những con đường dẫn đến những tầng tối không thể lý giải. Chỉ những kẻ nào bước vào với dòng máu dị tổ của Caelum mới có thể nhìn thấy chúng - nhưng không thể trở về.
Các dấu vết được gọi là "Cánh Cửa Thất Lạc" - từng được tin là nơi mà những linh hồn của các thầy tế đã bị tiêu hóa bởi chính bóng tối của tầng sâu, mà không thể quay trở lại."
---
Tập Ký Cấm IV: Sự Hợp Nhất – Ánh Sáng và Bóng Tối
(Lưu trữ tại Thư Viện Vũ Trụ Bị Phong Tỏa – Sự thật bị che giấu sau sự kiện trong năm 908)
"Ánh sáng không chỉ là thứ chiếu sáng mà còn là thứ đánh lừa. Bóng tối ấy vốn không phải là sự thiếu vắng của ánh sáng. Nó là hình dạng của thứ đã từng tồn tại, giờ đây bị vặn vẹo, một dạng thức của sự hoàn hảo vỡ vụn.
Đã có những thí nghiệm dùng máu Caelum để cố gắng hợp nhất ánh sáng và bóng tối trong một sự kiện gọi là "Cuộc Hợp Nhất Bị Lãng Quên". Các thầy tế tin rằng nếu họ có thể kết hợp được cả hai, họ sẽ có thể mở ra một cánh cửa xuyên qua các tầng không gian mà ánh sáng không thể chạm tới.
Kết quả là một sự vỡ vụn và một sự lây nhiễm, khiến không gian giữa ánh sáng và bóng tối bị phá vỡ. Bản thể của Caelum trở thành một lỗ hổng trong thực tại, nơi mà ánh sáng đầu tiên giờ chỉ còn là hình ảnh mơ hồ của một thế giới đã bị xóa bỏ."...
(Mỗi phần trong tập ký cấm này mang tính phức tạp, phản chiếu những sự kiện mà những kẻ tìm kiếm sự thật sẽ không bao giờ có thể khám phá hết, vì mọi thứ đã bị phong ấn và che giấu trong các tầng không gian, thời gian, và những mảnh ký ức đã bị tẩy xóa.)
***
GIẢI MÃ NGHI LỄ ÁNH SÁNG ĐẦU TIÊN
Trích từ hồ sơ bị niêm phong trong Lò Thiêu Thứ Chín - Quận Máu Tàn, Luxvenna. Ghi chú bởi Nhân Thể ẩn danh, được xác định là một thực thể không trùng khớp với bất kỳ hồ sơ sinh học đã biết.
"Để ánh sáng tồn tại, trước hết phải đập vỡ cấu trúc của tăm tối. Nhưng tăm tối là gốc, và ánh sáng - chỉ là phản ứng của sự rạn vỡ."
"Nghi lễ không bắt đầu bằng lửa, mà bằng sự quên lãng. Quên lãng bản thể. Quên lãng hình thù. Quên lãng cả tiếng gọi."
I. Cấu trúc của nghi lễ (dựa trên bản Da Thạch nứt – tầng 0 của Huyết Thất):
1. Đối tượng hiến tế: Phải là kẻ đã mất khả năng tri nhận - câm hoặc mù - càng ít giác quan càng tốt, vì càng thuần xác thịt, càng dễ nứt ra dưới ánh sáng.
2. Trung tâm nghi lễ: Không phải đài tế, mà là điểm giao nhau giữa ba huyết mạch cổ xưa - nơi từng có giao thoa giữa các tầng thực tại.
3. Tiêu điểm ánh sáng: Không có lửa. Chỉ là vết rách không gian - đôi mắt bị lột bỏ của các thực thể cổ đại, gọi là Cavurnae Lux.
4. Mục tiêu cuối cùng: Không phải khai sáng, mà là làm sụp đổ định nghĩa về ánh sáng, để Luxvenna có thể nuốt chửng chính ý niệm "ngày mai".
II. Dị thể hóa Caelum Virell (giả thuyết):
Giai đoạn cuối cùng của nghi lễ đã đồng hóa sinh thể tế lễ với khái niệm ánh sáng bị bóp méo. Caelum không còn là người. Không còn là hình. Hắn là vết nứt, là tiếng vọng, là kí ức sống.
"Hắn không nhìn, không nói, nhưng trong hắn - mọi thứ đều nhớ. Mỗi tia sáng đi qua thân xác hắn đều biến thành âm thanh rách toạc của kí ức chưa từng xảy ra."
---
PHỤ CHƯƠNG VI
GIẢI MÃ NGHI LỄ ÁNH SÁNG ĐẦU TIÊN
(Ghi chú ngắn từ tập bản thảo rách “TỬ KINH KÝ” bị giam trong lòng cỗ quan tài không đáy tại Lăng Mộ Họng Xoắn.)
Không ai nhìn thấy ánh sáng đầu tiên.
Không ai nghe được ánh sáng đầu tiên.
Nhưng tất cả đều bị thiêu bởi nó.
Nghi lễ không có khởi điểm.
Người tế không cần trái tim, mà phải nuốt ngược bóng mình.
Bàn thờ phải được đặt nơi không còn khái niệm phương hướng.
Mắt kẻ chủ tế phải được moi từ cái thấy cuối cùng của kẻ khác.
Khi lửa mở mắt và bóng tối trôi ngược vào cuống họng,
kẻ được chọn sẽ phân rã thành các lớp ngữ nghĩa cổ không thể dịch,
và Luxvenna sẽ hát một đoạn nhạc không âm.
Cuối cùng, một ngón tay bằng tro sẽ chỉ về phía không tồn tại.
Và từ đó, mặt trời bị bóp nghẹt sẽ khởi sinh từ lồng ngực vỡ của kẻ câm.
Cảnh báo:
Bản nghi lễ này không nên đọc to. Không nên nhìn vào lúc trời rạng. Không nên nhớ sau đêm thứ ba.
---
PHỤ CHƯƠNG VII
LƯỢC SỬ DỊ NGỮ CÂM CỦA TẦNG DƯỚI
(Bản chép lại từ sợi dây treo cổ khâu ký tự bằng da đầu người đã câm. Bản gốc không còn tồn tại. Tính toàn vẹn: nứt vỡ.)
Dị ngữ đầu tiên không phải là tiếng.
Nó là vết rạn trong yên lặng. Một cơn run. Một ký ức không phải của loài người.
Những kẻ cư ngụ ở Tầng Dưới không dùng miệng.
Họ nói bằng thớ thịt nứt ra, bằng tiếng cựa động của bóng, bằng việc khiến móng tay rụng theo trật tự đặc biệt.
Ngữ pháp của họ dựa trên các kiểu mất trí khác nhau.
Mỗi câu là một cơn co giật.
Dấu chấm là một cái lưỡi cắn đứt.
Dấu phẩy là sự quên đi của mẹ.
Không ai dịch được. Nhưng có kẻ đã nghe. Và từ đó, Luxvenna bắt đầu thở không đúng nhịp nữa.
---
BẢN ĐỒ HUYẾT MẠCH CỦA LUXVENNA
Chuyển biên từ da thạch rạn và bản vẽ máu trên vải da, không rõ niên đại.
"Không thành phố nào tồn tại đơn giản như nó hiện ra. Luxvenna là một tổ thể - một thân xác sống phủ lên hằng triệu năm tế lễ."
"Mỗi con đường, mỗi huyệt mộ, mỗi ngọn tháp - đều là mạch. Mỗi mạch - dẫn về tim. Mỗi tim - nuôi bóng tối."
Các huyết mạch chính đã ghi nhận:
Thất Tuyến Huyết: 7 mạch máu chảy dưới lòng đất nối liền bảy bàn thờ cổ, nơi từng đặt tủy não của các Thánh bị tước danh.
Chu Vi Bạch Huyết: Một vòng tròn trắng mờ dưới mặt đất phía Đông Nam - được cho là nơi từng có hồ máu bị ánh sáng cô đặc phá vỡ.
Đường Xoắn Không Có Kết Thúc: Đường xoắn trôn ốc đi sâu vào tâm Luxvenna - được khắc bằng xương các Giáo Chủ bị thất sủng.
Vị trí tim Luxvenna (giả định):
Nơi giao cắt của ba tuyến chính - được đánh dấu là "Vết Rạn Đầu Tiên" - cũng là nơi diễn ra Nghi Lễ Ánh Sáng Đầu Tiên. Không ai sống sót quay trở lại. Nhưng có tiếng thì thầm luôn vọng ra từ đó, mỗi khi đêm không trăng.
Tuyệt vời, đây là phần tiếp theo:
---
PHỤ CHƯƠNG V
BẢN ĐỒ HUYẾT MẠCH CỦA LUXVENNA
(Tái dựng từ các viền thêu máu trên áo tế lễ bị phong ấn trong Tháp Đen của Lữ Đoàn Câm Thứ Ba. Tính xác thực: không thể kiểm chứng. Cảnh báo: tiếp xúc lâu dài gây xuất huyết nội tâm linh.)
Luxvenna không được xây bằng đá, mà bằng dòng máu bị khóa lại. Mỗi con đường chính là một mạch, mỗi đài tế là một nút thần kinh bị hóa thạch. Nếu nhìn từ trên cao bằng con mắt thứ ba, thành phố sẽ hiện ra như một cơ thể bị cắt dở, vẫn còn co giật dưới lớp đất.
Trung tâm huyết mạch nằm ngay dưới Thánh Đài Ánh Sáng Đầu Tiên - nơi Caelum Virell nứt vỡ. Từ đó, bảy nhánh chính lan ra, mỗi nhánh dẫn đến một "cổng tử mạch" - nơi từng có nghi lễ nhưng đã bị cấm gọi tên. Một trong số chúng là Hang Thở Lùi, nơi không gian đảo ngược, và Giếng Thứ Tám, nơi máu chảy ngược lên trời.
Truyền thuyết nói rằng, ai vẽ được toàn bộ bản đồ huyết mạch bằng chính máu của mình sẽ nghe được "tiếng nhịp tim đầu tiên của Thần, trước cả ánh sáng." Nhưng mọi bản đồ từng được tạo ra đều tự cháy hoặc hóa thành ruột sống của sinh vật nào đó chưa được định danh.
Câu cuối trong bản khâu máu:
"Khi mạch cuối cùng cạn, Luxvenna sẽ thở ra cơn mê đã giữ kín từ khởi thủy. Đừng đi tìm bản đồ. Bản đồ đang tìm người."
---
LƯỚI GIÁC CẤM
Trích từ tài liệu cháy dở, được giám định tại Tầng Dưới Nhà Ngục Tro Xám, thuộc Luxvenna hậu-suy-thoái. Không rõ người biên chép.
"Không phải ai cũng nhìn thấy Luxvenna thật. Muốn thấy – phải để từng giác quan rụng đi như vảy chết. Và chỉ còn lại sự cảm thụ phi nhân."
Lưới Giác Cấm là mạng lưới tri nhận không thể phân tích bằng ý thức thông thường, được cho là giao cắt giữa tri giác bị cấm đoán và ký ức bị đè nén bởi nghi lễ.
I. Sáu Hạch Cấm:
1. Âm thanh không nghe được - ngôn ngữ đập vào tai nhưng không thể gọi tên.
2. Ánh sáng không hiện hình - chỉ thấy được khi nhắm mắt.
3. Mùi không thuộc về thế giới này - hít vào là quên đi tên gọi bản thân.
4. Xúc giác lệch tầng - chạm vào vật mà thấy chính mình đang bị chạm.
5. Vị giác của người đã chết - bất kỳ thứ gì chạm môi đều mang mùi mục ruỗng của tương lai.
6. Ý thức phụ trồi lên - trong khoảnh khắc, một "người khác" sống trong đầu ta và rỉ máu qua ký ức.
"Chạm vào lưới giác là tự đâm ngược từng giác quan, cho đến khi bản thể ta không còn thuộc về mình."
---
DANH CẤM CỦA CÁC THỰC THỂ VÔ TỰ
Phục dựng từ các lớp than cháy và dấu chép ngược trong Bản Đá Tầng Vỡ. Cảnh báo: không đọc thành tiếng.
Một số thực thể trong Luxvenna không còn tên. Không phải vì không được đặt tên, mà vì tên đã bị xóa bằng nghi lễ. Tuy nhiên, ta có thể phân biệt chúng bằng tàn tích ngôn ngữ, vết mực đen rò rỉ, hoặc dấu răng trong giấc mơ.
Danh Cấm:
[---]: kẻ sống trong tầng máu thứ ba, chỉ xuất hiện sau ba mươi ngày không ngủ. Có hình dạng như sương ngược chiều, và bàn tay mọc ra từ rốn.
Vael-Aem / Vết Gợn Cuối Cùng: hiện thân của trí nhớ bị xé vụn, đi ngang qua là mất toàn bộ kí ức về kẻ mình yêu nhất.
Imu-Terra: không di chuyển, không nói, không nhìn - chỉ hiện diện trong gương vỡ. Nhìn thấy là phát bệnh hoại thể thần kinh.
Clyrach-Senn: có 72 tên khác nhau, nhưng chỉ một tên thật – ai đọc đúng tên thật sẽ nở hoa thịt và tự lột da mình ra vì tình yêu.
"Cái không có tên - không thể bị ràng buộc. Nhưng chính vì thế - nó có thể đi xuyên qua tên người mà không bị ngăn cản."
***
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com