Chương 2
Chiếc Audi xanh biển quen thuộc chạy qua cửa bọc thép của Tổng Đường nhưng vẫn chưa có dấu hiệu chậm lại, đám đàn em ở phía trước không có một bóng, chiếc xe cứ vậy chạy thẳng qua trạm gác, ngang ngược dừng lại ở cổng lớn.
Trông thấy người bước xuống là Trần Nghị, đám đàn em và bảo vệ đều do dự không dám tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh tức giận đùng đùng xông thẳng vào cửa.
Dọc theo con đường vào đại sảnh, khung cảnh lại trở nên hoàn toàn khác biệt với ban nãy, không có lấy một bóng người, Trần Nghị gần như có thể khẳng định, Eddie đang ở Tổng Đường. Nhưng câu nói đùa ban nãy của Phạm Triết Duệ, có lẽ chẳng còn là lời nói đùa nữa rồi. Nếu không, anh thật sự không tìm ra được lí do nào khác để cho cả Lão đại và Nhị đương gia (aka Châu Minh Lỗi) phải đuổi hết tất cả bảo an lẫn nhân viên trong Tổng Đường đi.
Khi Trần Nghị đang bước vội ở Đại sảnh, anh nhìn thấy Trần Đông Dương và Châu Minh Lỗi đang bình tĩnh ngồi đối diện nhau đánh cờ, thậm chí chẳng có chút chú ý gì đến anh.
Nếu là Trần Nghị của trước đây chắc chắn sẽ vì sự phớt lờ này mà khó chịu, nhưng lòng dạ Trần Nghị lúc này đã bị sự lo lắng dành cho Eddie khỏa lấp mất, đã chẳng thể để tâm đến chuyện khác nữa. Anh vội vàng bước tới hỏi:
"Eddie ở đây đúng không? Em ấy đâu rồi?"
Trần Đông Dương có chút bất mãn, dừng động tác đánh cờ lại, giọng nói pha chút nghiêm khắc đáp:
"Từ lúc nào mà lại không có lễ phép như thế hả? Gọi bố trước rồi muốn hỏi gì thì hỏi."
Ngữ điệu không nhanh không chậm của ông khiến Trần Nghị càng nóng lòng, nhưng anh cũng buộc phải nhịn xuống, hỏi lại:
"Bố, Eddie đâu rồi? Em ấy ở Tổng Đường đúng không? Có phải em ấy phân hóa rồi đúng không?"
Liên tục mấy câu hỏi liên tiếp khiến đầu mày của Trần Đông Dương chau lại, ông rất miễn cưỡng mà "Ừm" một tiếng.
Trần Nghị biết rõ sự khó chịu khi phải khống chế nguồn pheromone mãnh liệt trong người, sự kiên nhẫn và bình tĩnh của anh ngay lập tức biến mất, bước chân anh đã chuẩn bị xông thẳng lên lầu, cho dù phải tìm kiếm từng phòng anh cũng phải tìm ra Eddie.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói mang theo sự phẫn nộ của Trần Đông Dương khiến bước chân của Trần Nghị khựng lại:
"Chính xác thì, Eddie đã phân hóa thành công rồi, bây giờ đang trải qua Kỳ phát tình đầu tiên sau khi phân hóa."
Ba chữ "Kỳ phát tình" đánh mạnh vào đầu Trần Nghị, khiến anh sững sờ giây lát. Anh vô thức đưa ánh mắt không dám tin của mình nhìn chằm chằm Châu Minh Lỗi đang ngồi ở sau lưng Trần Đông Dương, lại phát hiện y cũng đưa ánh mắt chẳng hề trốn tránh mà nhìn lại anh. Chất giọng vẫn bình thản như thường ngày nhưng giờ phút này lại khiến người nghe phát run:
"Không sai, Eddie đã phân hóa thành Omega, là Omega đầu tiên và duy nhất của bang Nghĩa Vân Minh chúng ta."
Nghĩa Vân Minh không tiếp nhận Omega, hay nói đúng hơn, không có một bang phái nào lại đi tiếp nhận Omega yếu đuối cả, cho dù Châu Minh Lỗi không nói rõ nhưng Trần Nghị hiểu ý của y là gì.
Nắm tay nắm chặt bên người vang lên tiếng xương răng rắc, Trần Nghị vẫn chưa kịp nói gì thì tầng hai truyền đến tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, đó là một người hầu thường xuyên làm công việc dọn dẹp ở tầng hai, là một Beta không thể ngửi được mùi pheromone, ánh mắt Trần Nghị tức khắc dính chặt vào cái khay cô ta đang mang đi.
Trong khay để rất nhiều thứ lộn xộn, một đống ống tiêm đã qua sử dụng, thậm chí còn có cả mảnh thủy tinh vỡ, trên đó còn có vết máu chưa khô, những thứ trong khay đều thoang thoảng hương hoa dành dành, từng chút từng chút một khuếch tán trong không khí.
Tuy chỉ là một chút xíu pheromone ít ỏi, nhưng lại giống như một mồi lửa vô hình khiến trong lòng mỗi Alpha đều khó khống chế, sự sôi sục của pheromone khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, bản tính cạnh tranh đã được khắc sâu vào trong xương tủy của Alpha, giờ phút này chỉ cần vừa chạm phải liền có thể nổ tung.
"Ông mặc kệ em ấy?"
Giọng nói Trần Nghị lúc này lại lạnh lẽo đến cùng cực, ánh mắt từng chứa đầy sự sùng bái của anh dành cho Trần Đông Dương giờ đây lại bị thứ cảm xúc khác khỏa lấp hoàn toàn, có lo lắng cũng có thất vọng, nhưng nhiều nhất vẫn là không dám tin.
Hai ngày không liên lạc được với Eddie khiến anh vô cùng lo lắng, nhưng sau khi biết cậu ở chỗ Trần Đông Dương thì Trần Nghị lại yên tâm được đôi chút. Bởi anh biết, tuy rằng ông chưa bao giờ nói nhưng Trần Đông Dương thật ra rất yêu thương Eddie. Mà anh từ nhỏ cũng vì chuyện này nên không ít lần ghen tị với cậu, nhưng Eddie cũng là người quan trọng với Trần Nghị, nên những ghen tị vụn vặt này không đủ để thay đổi sự che chở và chăm sóc anh dành cho cậu.
Nhưng anh thật sự không cách nào hiểu được, khi Eddie phân hóa, cách mà Trần Đông Dương làm lại là bắt cậu dùng hết liều này đến liều thuốc ức chế khác, việc này cũng đau đớn không thua gì ép cậu phải tự mình trải qua Kỳ phát tình, huống hồ thuốc ức chế dùng quá liều sẽ có hại cho cơ thể.
"Tại sao không nói cho tôi biết?"
Trần Nghị chỉ cảm thấy cuống họng của mình lúc này nghẹn lại, đến nỗi âm thanh phát ra cũng khản đặc.
Tuy chưa từng gần gũi với bất cứ Omega nào, nhưng anh biết, cách tốt nhất để giải quyết Kỳ phát tình là đánh dấu, nếu như Eddie cần, thì người đánh dấu cậu cũng nên là anh.
Trần Đông Dương đương nhiên cũng biết, nhìn dáng vẻ vừa tức giận lại đau lòng của anh, ông đột nhiên mỉm cười, khóe miệng cong lên một cách mỉa mai:
"Nói với cậu để làm gì? Để cậu thương hại rồi cho thằng bé một cái đánh dấu tạm thời mà không có tình yêu à? Chuyện đó khác gì ra ngoài tìm đại tên Alpha nào đó giải quyết là..."
Lời của ông vẫn còn chưa nói xong, đã bị một đấm của Trần Nghị đánh gãy.
Tuy rằng đã lâu chưa bị đấm thẳng vào mặt, tuy rằng chính Trần Đông Dương cũng đã chuẩn bị trước, nhưng sự phẫn nộ trong lòng vẫn không cách nào đè nén được. Nếu như không phải vì Eddie, hôm nay ông để Trần Nghị còn sống yên ổn bước ra khỏi Tổng Đường thì tên của ông sẽ viết ngược lại.
Nhưng không đợi cho hai Alpha đối đầu nhau, trên tầng lại vang lên một tràng tiếng đổ vỡ, cũng đập vỡ luôn cục diện căng thẳng lúc bấy giờ. Trần Nghị cuối cùng không kìm lòng được, ba bước gộp thành hai chạy lên tầng.
Nhìn bóng người dần biến mất ở tầng hai, Trần Đông Dương sờ khóe môi bị đấm đau của mình, vừa quay đầu thì đụng trúng ngay ánh mắt cười nhạo không hề che giấu của Châu Minh Lỗi. Quả nhiên ngay giây sau y đã cất giọng lạnh nhạt mỉa mai:
"Tên điên nuôi dưỡng ra một thằng nhóc cũng là kẻ điên."
Trần Đông Dương biết y đây là đang lo lắng cho mình, vừa vỗ vỗ bàn tay y vừa bất đắc dĩ dỗ dành:
"Gọi một tiếng bố rồi thì cả đời này là bố của chúng, cũng không thể để tụi nhóc gọi phí được."
Châu Minh Lỗi lo lắng cho Eddie hai ngày, cũng có ý mặc kệ ông suốt hai ngày nên y hiểu, những lời ban nãy nói ra chỉ để khích tướng Trần Nghị thôi.
"Anh càng xấu xa thì nó sẽ càng đau lòng, càng đau lòng thì nó sẽ càng hiểu rõ tình cảm của mình thôi."
Người bố như anh, đúng là nhiều lo toan thật.
.
Tầng hai không có một ánh đèn, một đoạn hành lang dài đằng đẵng tối tăm không có điểm cuối. Trần Nghị gần như nương theo hương dành dành tiến vào căn phòng sâu trong hành lang nhất, càng tiến sâu vào, hương dành dành càng nồng, cho anh biết rằng Eddie đang ở rất gần.
Giây phút đẩy cánh cửa phòng ra, hương dành dành thơm nồng nàn bao phủ lấy anh. Trần Nghị hoảng hốt, dường như anh cảm thấy mình đã rơi vào một cánh rừng sâu chỉ toàn là hoa dành dành. Hương thơm ẩm ướt và nóng rực ấy tựa như lời mời gọi tha thiết, trêu chọc, kích thích bản tính nguyên thủy trong lòng anh.
Nhưng giây tiếp theo, khung cảnh trong phòng khiến anh chết sững. Căn phòng tối tăm vô cùng lộn xộn, những mảnh sứ vừa vỡ ban nãy nằm đầy trên mặt đất, nhưng lòng anh càng đau đớn hơn khi nhìn thấy dáng vẻ Eddie cuộn người lại nằm dưới chân ghế sofa.
Là một Eddie mà Trần Nghị chưa bao giờ nhìn thấy, cậu mỏng manh đến nỗi chỉ một cái chạm nhẹ thôi cũng có thể vỡ tan.
Eddie trong trí nhớ của anh, là dáng vẻ ngang ngược, từ nhỏ đến lớn đều không nhận thua cũng không bao giờ yếu đuối. Là đứa trẻ bị chất cấm trong người hành hạ cũng chỉ cắn chặt cổ tay chịu đựng, cắn đến khi trong miệng toàn là máu cũng không chịu kêu lấy một tiếng.
Anh không dám nghĩ tới hai ngày qua Eddie đã vượt qua như thế nào. Cả người cậu ướt đẫm, tựa như vừa mới vớt lên từ trong nước. Cậu cuộn người lại giống như một chú mèo con bên vệ đường không ai cần tới. Mái tóc vàng bướng bỉnh thường ngày, giờ đây đã chẳng còn sức để giương nanh múa vuốt, cậu yếu ớt và mong manh nằm yên một góc. Làn da vốn dĩ trắng sáng lại giống như sắp trở nên trong suốt, gần như thấy rõ từng đoạn mạch máu xanh thẳm dưới mu bàn tay.
Dường như cảm nhận được có người bước vào, cậu dùng hết sức ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đỏ bừng và ánh sáng nơi đáy mắt thì mơ hồ, nhưng sau khi cậu nhìn rõ được là ai tới thì lại thả lỏng một chút.
Trần Nghị chưa bao giờ cẩn thận khống chế pheromone của chính mình tới vậy, anh phóng thích từng chút từng chút pheromone của mình để dỗ dành cậu bạn nhỏ trước mắt, đồng thời liếc mắt qua những ống tiêm bị vứt lung tung trên sàn nhà. Anh đưa tay thử chạm vào phần gáy nóng hổi, nhạy cảm của cậu, vẫn may Eddie chỉ run lên chứ không trốn tránh.
Khi đã từng chút tiến tới gần cậu, Trần Nghị mới phát hiện trong lòng cậu ôm chặt một thứ, vậy mà lại là áo khoác của anh. Trái tim Trần Nghị đã đau đến nỗi tưởng chừng không thể đập tiếp được, anh chẳng thể nhẫn nại được nữa, trực tiếp ôm chặt cậu vào lòng mình.
Cơn mưa lớn ngay tức khắc trút xuống khu vườn toàn hoa dành dành, lượng lớn pheromone mãnh liệt bao trọn Omega yếu ớt bên trong. Eddie dường như vừa không chịu nổi vừa vô lực giãy dụa, nhưng sau sự giãy dụa ấy, cậu đã dần dần an tâm nằm trong lòng anh.
Cậu mê man đến mở mắt cũng mệt, cả người cứ vậy mềm nhũn dựa vào cái ôm của anh. Trong lúc mơ hồ dường như cậu cảm thấy Trần Nghị giống như lúc nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu, dỗ cậu ngủ:
"Ngoan, Eddie đừng sợ, anh ở đây rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com