Q.1 - Chương 11: Đánh cuộc xa hoa
Ngũ Hành Bát Vạn luyện đan trận!
Tên này dường như có chút kỳ lạ, nhưng thật ra rất dễ lý giải.
Ngũ Hành, là kim mộc thủy hỏa thổ. Bát Vạn, là tám vạn loại tài liệu thường thấy.
Ngũ Hành Bát Vạn có nghĩa là, trong tám vạn tài liệu cấp 1 thường thấy có thuộc tính ngũ hành, có thể dùng một nguyên lực trận để thu phục toàn bộ. Đây là một luyện đan trận thông dụng rất mạnh!
Mộng Oánh Oánh nghe xong giải thích thì lập tức phản bác: "Nhưng luyện đan trận này hoàn toàn vi phạm lẽ thường và luật luyện dược cơ bản!"
"Luật lệ không có nghĩa là chân lý, vì thế có thể bị phá vỡ." Sở Thiên trước tiên đặt đan lô vào luyện dược trận, thực hiện một cử chỉ mời: "Tới thử xem sao, cái này không khó hơn so với chiên bò bít tết và nấu canh chút nào, ta tin tưởng ngươi có thể làm được."
Sở Thiên đã nói như vậy, Mộng Oánh Oánh đành phải căng da đầu nếm thử một chút.
Ầm ầm ầm!
Nháy mắt khi nguyên lực được thấm nhuần, đan lô nổ tung phát ra tiếng nổ kích động giống như gió lốc, điều này chứng tỏ phản ứng luyện thành đan dược đã bị mở ra.
Theo vận chuyển bình thường của nguyên lực trận siêu cấp, chỉ thấy bên ngoài đan lô xuất hiện vô số phù văn sáng lên, giống như con dấu niêm phong giữ cho đan lô ổn định. Bất luận bên trong có phản ứng kịch liệt cỡ nào, nổ vang dọa người giống như gió lốc cỡ nào, đan lô trước sau đều không chút sứt mẻ.
Hơn mười phút trôi qua, động tĩnh bắt đầu nhỏ dần.
"Được rồi, mở lò đi."
"Không thể nào, thế này đã kết thúc rồi sao? Ta thậm chí còn chưa hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra!"
Sở Thiên gật gật đầu, chỉ cần phối phương chính xác, ổn định, hiệu suất cao, tỷ lệ thất bại gần như bằng không, nguyên lực trận siêu cấp chính là thần kỳ như vậy!
Đây là trí tuệ mấy vạn năm lắng đọng lại, sau đó dùng máy tính siêu cấp làm động lực, cuối cùng sinh ra tri thức vĩ đại này. Đương nhiên, luyện dược trận siêu cấp chỉ có thể nhằm vào tài liệu có thuộc tính trong ngũ hành phổ biến, một số dược vật tương đối cụ thể, hoặc tương đối hiếm có, tạm thời không có cách thống nhất để xử lý chúng.
Sở Thiên lấy ra một viên đan dược màu vàng: "Ngươi xem, đây gọi là Luyện Khí đan, đan dược tốt nhất cho Luyện Thể cảnh, nó có thể tăng cao cảnh giới cho những người có nguyên lực Luyện Thể."
Mộng Oánh Oánh vội hỏi: "Dược hiệu của nó mạnh bao nhiêu?"
"Có thể nói thế này, chỉ cần một viên luyện khí đan, thiên phú dù kém bao nhiêu đều có thể trở thành tu sĩ Luyện Thể cảnh tầng thứ nhất hoặc tầng thứ hai. Nếu như người đó vốn có tu vi Luyện Thể, vậy thì nó sẽ tăng cường độ nguyên lực lên. Quan trọng nhất chính là, loại đan dược này hoàn toàn không có tác dụng phụ."
Đại lục không thiếu đan dược tăng trưởng tu vi, nhưng hầu hết đều có tác dụng phụ. Giai đoạn đốt cháy đều phản chịu sự tác hại của nó, không có được tác dụng ưu tú chân chính của đan dược. Những viên đan dược không những phí tổn luyện chế cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa cho dù ra giá cũng không có người bán. Một số đan dược được giữ trong tay các thế lực, xem như cơ mật, tuyệt đối không lan truyền ra ngoài.
Mộng Oánh Oánh không nghĩ tới bản thân mình cũng có thể luyện chế ra đan dược trân quý như vậy!
Mộng Oánh Oánh ngay lập tức trở nên cực kỳ nhiệt tình, sau đó liền luyện chế ra một viên đan dược thứ hai.
"Chúng ta mỗi người một viên!"
Hai người đồng thời nuốt xuống.
Sở Thiên ngồi xếp bằng, chỉ cảm thấy trong bụng sinh ra cảm giác nóng như lửa, một luồng nguyên khí thuần tuý mở rộng ra khắp người, sau đó thẩm thấu vào trong kinh mạch. Luyện Thể Cảnh là cảnh giới đầu tiên của người tu luyện, khi nguyên lực đều tràn ngập mỗi một kinh mạch, đó là thời điểm bọn họ chính thức bước vào cảnh giới này.
Từ đây, mỗi khi nguyên lực tăng cường, thể chất, lực lượng, tốc độ, tất cả đều cùng tăng lên, do đó càng ngày càng trở nên cường đại.
Khi một kinh mạch cuối cùng bị nguyên lực đả thông, ngay lập tức sinh ra một loại cảm giác thoát thai hoán cốt!
Sở Thiên cuối cùng trở thành tu sĩ Luyện Thể tầng thứ nhất!
Sở Thiên không dừng lại ở đó, đan dược vẫn còn có tác dụng tạo ra rất nhiều năng lượng, hắn cực kỳ thuần thục dẫn đường cho những năng lượng đó, bắt đầu tiếp tục tẩm bổ kinh mạch, khiến cho nguyên lực tiếp tục lớn mạnh, tu vi nhanh chóng được đề cao, từ Luyện Thể tầng thứ nhất, tăng trưởng đến Luyện Thể tầng thứ hai, cuối cùng dừng lại ở trước ngưỡng cửa của Luyện Thể tầng thứ ba.
Chỉ qua hai giờ mà thôi!
Một người ngay cả Luyện Thể Cảnh đều không có, trực tiếp nhảy tới ngưỡng Luyện Thể tầng thứ ba!
Toàn bộ thân thể trở nên mạnh mẽ gấp ba lần, hiệu quả không tồi, khiến người vừa ý. Thời điểm Sở Thiên mở to mắt, Mộng Oánh Oánh cũng vừa vặn hấp thu xong đan dược. Nàng đứng dậy và nhảy dựng lên, ôm chầm lấy Sở Thiên!
Sở Thiên có cảm giác hai đỉnh mềm mại đàn hồi đè xuống giống như núi Thái Sơn đánh tới, khiến hắn cảm thấy huyết mạch sôi sục, không nhịn được nghiêng người về phía trước để cảm nhận nó. Không biết tiểu nha đầu này ăn gì lớn lên, tuổi còn nhỏ nhưng thứ này lại phát triển lớn như thế.
"Oa! Có phải ta đang nằm mơ hay không?"
"Tầng thứ tư, ta đã là Luyện Thể tầng thứ tư!"
"Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi, thật sự rất cảm ơn ngươi!"
"Nếu như tỷ tỷ biết được, nhất định sẽ vui mừng cho ta!"
Một viên đan dược nho nhỏ, tương đương với việc Mộng Oánh Oánh phải khắc khổ tu luyện khoảng ba đến bốn năm!
Mộng Oánh Oánh đã từng mơ ước tu vi đạt được Luyện Thể tầng thứ ba, bởi vì chỉ cần đạt tới Luyện Thể tầng thứ ba, nàng có thể trở thành đệ tử chính thức. Nhưng, bất luận nàng nỗ lực cỡ nào, nàng vẫn luôn dừng lại ở đỉnh của tầng thứ hai, chỉ có thể nghẹn khuất làm đệ tử ký danh.
Nàng sao có thể không vui?!
Hiện tại nàng đã nhảy lên tầng thứ tư!
Tu vi của nàng thậm chí không còn thấp hơn Hàn Thiếu Long!
Sở Thiên thực sự không khoác lác chút nào, luyện khí đan thật sự rất tốt, không những có hiệu quả ngay lập tức, hơn nữa ngay cả một chút tác dụng phụ cũng đều không có. Đan dược này tốt gấp mười lần so với bất luận đan dược trứ danh nào mà nàng từng biết!
Loại đan dược này có giá trị kinh người, bởi vì giá trị của đan dược còn cao hơn giá trị tạo ra nó, cho dù bán ra mấy ngàn đồng vàng, cũng sẽ có cả đống người tới đoạt. Nếu như bị thế lực một phương hoặc gia tộc nào đó nắm giữ, không những có thể mạnh mẽ tăng lên thế lực tổng thể, còn có thể trở nên giàu có!
"Đừng ầm ĩ lên chỉ vì một chuyện nho nhỏ, chúng ta đi thôi."
"Cái này cần phải mang theo." Mộng Oánh Oánh nhanh chóng cầm đan lô lên, thật cẩn thận ôm vào trong ngực: "Không thể để người khác nhặt được miễn phí!"
Sở Thiên gật gật đầu, đan lô đương nhiên không đáng giá tiền, nhưng có luyện đan trận trong đó lại hoàn toàn khác, đủ để khiến cho toàn bộ đại lục oanh động, thậm chí nhấc lên một trận huyết vũ tinh phong. Hơn nữa, bản thân Sở Thiên cũng sẽ gặp rắc rối, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người ngoài!
............
Bầu trời phía Đông đã sáng ngời.
Hai người đã ngốc ở trong phòng luyện dược khoảng 4-5 giờ.
Khi đi ra ngoài, không ngờ đã là sáng sớm ngày hôm sau.
"A!" Mộng Oánh Oánh ngay lập tức há hốc mồm: "Ta đã xong rồi!"
Sở Thiên buồn bực: "Sao ngươi lại có phản ứng lớn như thế?"
Mộng Oánh Oánh giống như kiến bò trên chảo nóng: "Nếu như tỷ tỷ biết ta qua đêm ở bên ngoài, tỷ ấy thế nào cũng phải đánh mông ta một trận!"
Mộng Kinh Vũ quản giáo cực kỳ nghiêm khắc, lệnh cấm lớn nhất chính là không cho phép qua đêm không về. Hiện tại không biết tỷ tỷ đã phát hiện ra chưa. Cho dù thế nào, nàng cũng phải về nhà xin lỗi trước, sau đó chậm rãi giải thích. Rốt cuộc, tối hôm qua thu hoạch lớn như thế, tỷ tỷ chắc hẳn sẽ thông cảm cho nàng.
Phải biết rằng, Mộng Kinh Vũ ngoài mặt rất dịu dàng đoan trang, dù có sóng lớn cũng không kinh động, nhưng một khi nàng ấy tức giận, chính là một trận lôi đình, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi!
Trong lòng Mộng Oánh Oánh có chút chột dạ: "Chúng ta nhanh chóng đi thôi!"
Đột nhiên, một tiếng gầm rít từ xa đánh úp tới!
Vút!
Mộng Oánh Oánh hiện tại đã là Luyện Thể đỉnh tầng thứ tư, năng lực phản ứng đã tăng lên rất nhiều, một mũi tên sắc bén giống như răng sói, thẳng tắp bắn về phía Sở Thiên -- Không tốt, có người muốn giết Sở Thiên!
Thực lực của Sở Thiên đã được cải thiện rất nhiều, cộng thêm năng lực Nhập Vi, bình tĩnh thong dong bước ra, né tránh mũi tên. Mũi tên hung hăng cắm vào trên một cánh cửa gỗ, toàn bộ mũi tên đều xuyên nhập vào trong, đuôi của nó vẫn còn đang không ngừng run rẩy.
Nếu như chần chờ nửa giây, hắn đã bị một mũi tên xuyên tim!
Dưới sự hộ vệ của lính đánh thuê cường tráng, một thiếu niên bạch y cầm cây cung dài trong tay đi tới. Thiếu niên khoảng tầm 15-16 tuổi, ăn mặc cực kỳ hoa lệ, kiêu căng đầy mặt. Phía sau lưng thiếu niên chính là một tên mập quấn đầy băng vải trên mặt. Đây không phải Diệp quản gia thì sẽ là ai?
Mộng Oánh Oánh tức giận nói: "Xông vào thị trường luyện dược bắn tên giết người, loại hành vi này quá độc ác, không sợ sẽ khiến cho nhiều người tức giận hay sao?"
"Nơi này, ai không biết tới bổn thiếu gia, ai dám nhiều lời nửa câu? Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, nếu các ngươi đã dám động tới người của ta, vậy thì nên chuẩn bị chấp nhận lửa giận của bổn thiếu gia!"
Một thiếu niên mặc một thân quần áo trắng tinh ngăn nắp chậm rãi đi tới, khi thiếu niên nhìn thấy rõ bộ dáng của Mộng Oánh Oánh, hắn thật ra hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã chuyển sang khinh thường.
"Lớn giọng như vậy, ta còn tưởng là ai? Thì ra là phế vật tiểu thư Mộng gia! Bổn thiếu gia muốn giết ai, không tới phiên một phế vật bình hoa tới quản. Chẳng lẽ là do tình nhân mới của ngươi bồi dưỡng ra sao?"
Khuôn mặt Mộng Oánh Oánh đỏ bừng: "Nói hươu nói vượn, ta không phải là phế vật!"
Mỗi một câu nói của Diệp Phong đều mang theo nồng đậm ý châm chọc: "Thật đáng tiếc cho Mộng Kinh Vũ, để ôm lấy cây đại thụ là Trương đại sư, lúc trước đã hao tổn tâm cơ đưa ngươi đến làm môn hạ dưới trướng ông ta để tu luyện. Kết quả suốt bốn năm qua, tu vi ngươi vừa thấp, học thuật cũng không tinh, thành tích dưới đáy, chẳng làm nên trò trống gì. Ồ, theo tin tức ngày hôm qua vừa mới truyền ra, ngươi đã bị khai trừ? Nếu ta là ngươi dứt khoát sẽ đâm đầu chết đi, nào còn mặt mũi ra ngoài để chốc thêm mất mặt xấu hổ!"
Diệp Phong chỉ mới 15-16 tuổi nhưng tu vi đã đạt tới tầng thứ ba đỉnh, là truyền nhân của hội trưởng hiệp hội luyện dược sư, là thiên tài luyện dược được Thiên Nam Thành công nhận!
Mộng Oánh Oánh so với hắn, nàng chỉ là một con vịt xấu xí đáng thương.
Đương nhiên, đây chỉ là Mộng Oánh Oánh trước kia, hiện tại Mộng Oánh Oánh đã là Luyện Thể tầng thứ tư!
Mộng Oánh Oánh bị chọc trúng chỗ đau trong lòng, tâm tình cực kỳ trầm thấp, nhưng nàng vẫn cố gắng bảo vệ Sở Thiên: "Ngươi thích nói thế nào thì nói, ta quản không được. Sở Thiên là bằng hữu của Mộng gia, nếu như ngươi dám thương tổn tới hắn, tỷ tỷ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi có bản lĩnh thì cứ động tới hắn thử xem!"
Diệp Phong cười ha hả: "Ha ha ha, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, lời này quả nhiên không sai. Một đại nam nhân lại muốn dựa vào sự bảo vệ của hai nữ nhân để sống. Nói ngươi là phế vật là quá đề cao ngươi. Quả thật ngay cả phế vật cũng không bằng. Một khi đã như vậy, ta cũng lười động thủ."
Diệp quản gia không cam lòng: "Thiếu gia, chúng ta chẳng lẽ cứ như vậy buông tha bọn họ?"
Diệp Phong lộ ra biểu tình khinh thường: "Ra tay đối với một đôi phế vật như vậy, chẳng phải là tự hạ thấp mình hay sao?!"
Hai tên lính đánh thuê bên người Diệp Phong đều rất tinh nhuệ, đoán chừng có tu vi Luyện Thể tầng thứ sáu hoặc tầng thứ bảy. Một người nam tử khôn ngoan nên biết khi nào thì nên rút lui, hôm nào đó tìm lại những mất mát cũng không hề muộn.
Mộng Oánh Oánh túm lấy Sở Thiên: "Hừ, đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi!"
Lúc này, hai tên lính đánh thuê đồng thời cản lại.
Mộng Oánh Oánh nhìn thấy lính đánh thuê cao to, biểu tình lộ ra một chút sợ hãi, vừa kinh sợ vừa tức giận: "Ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?"
"Ta không giết người, nhưng chưa từng nói sẽ bỏ qua chuyện này." Diệp Phong dùng miệng lưỡi hài hước nói: "Các ngươi làm chuyện sai trái, cần phải trả giá một chút đại giới. Hiện tại, hãy ba quỳ chín lạy lão quản gia của ta, chân thành nhận lỗi, bổn thiếu gia khoan hồng độ lượng, việc này sẽ không so đo với các người nữa!"
"Cảm ơn tiểu thiếu gia!" Diệp quản gia hiện lên sắc mặt đắc ý vui sướng, sống lưng cũng thẳng thắn lên: "Quỳ đi, ta chấp nhận lời xin lỗi của các ngươi!"
"Xin lỗi chó săn của ngươi!" Mộng Oánh Oánh bị khi dễ, trong lòng cực kỳ buồn chán, oán hận nói: "Các ngươi không cảm thấy bản thân mình thật sự quá phận hay sao?"
"Quá phận sao? Không không không! Phế vật nên có ý thức của phế vật!" Diệp Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ tuyết trắng ở trên trường bào, "Ở đại lục này, cường giả vi tôn, ai có nắm đấm mạnh nhất chính là công lý. Ta không giết người chính là đã xử lý nhân từ rồi, các ngươi nên học cách cảm ơn, bởi vì những người không biết tốt xấu, thường sẽ không được chết yên ổn."
Sở Thiên bắt đầu cười ha ha, giống như vừa mới nghe thấy một trò đùa hài hước nhất trên thế giới.
Sắc mặt Diệp Phong trở nên âm trầm: "Ta nói buồn cười lắm sao?"
Sở Thiên nói: "Ngươi mở miệng là một câu phế vật, ngậm miệng lại cũng một câu phế vật. Vì vậy ta thật sự rất hiếu kì, cảm giác về sự ưu việt của ngươi đến tột cùng là đến từ đâu?"
Diệp quản gia đứng ra nói: "Thiếu gia chúng ta là thiên tài có tiềm lực luyện dược nhất ở Thiên Nam Thành! Lão sư là hội trưởng hiệp hội luyện dược sư - đại sư Lý Trường Vân! Sao loại tép riu như ngươi có thể nghi ngờ?"
Sở Thiên lại cười ha ha vài tiếng: "Trình độ này của ngươi, thật sự không bằng tiểu hài tử mân mê bùn đất. Cái gì mà đại sư Lý Trường Vân? Năm nay mọi người đều có thể tự xưng là đại sư. Ta thấy hắn còn chưa đủ để xách giày cho ta!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ!
Lý Trường Vân là nhân vật như thế nào?
Chính là hội trưởng hiệp hội luyện dược sư Thiên Nam Thành!
Chính là người có uy quyền nhất trong lĩnh vực luyện dược của Thiên Nam Thành!
Sở Thiên chỉ là một người không ai biết tới, chẳng lẽ muốn cùng một lúc đắc tội với hai thầy trò này sao?
"Chờ đã, đừng vội cắn người." Sở Thiên nhìn thấy Diệp Phong đang muốn nổ tung, lập tức lớn tiếng doạ người, tiếp tục nói ra những câu kinh người: "Nếu như ngươi không phục, vậy hãy quang minh chính đại thách đấu một hồi. Nếu như ngươi chuyên về luyện dược thì hãy đấu dược. Hãy để mọi người tận mắt nhìn thấy, ai mới là phế vật chân chính!"
Diệp Phong từ nhỏ đến lớn đều chìm đắm ở trong ánh hào quang thiên tài, tự trọng quá cao, tự phụ quá độ, sao có thể chịu đựng được loại này khiêu khích này?
"Ngươi đang tự rước lấy nhục!"
"Một câu, có dám đấu hay không?"
Diệp Phong âm dương quái khí nói: "Ta đã hiểu, bổn thiếu gia là thiên tài luyện dược lóa mắt nhất Thiên Nam Thành. Ngươi đã thách thức bổn thiếu gia, bổn thiếu gia thắng ngươi là đương nhiên. Cho dù ngươi không có khả năng thắng ta, cũng có thể bởi vì khiêu chiến với ta, có thể thu hoạch được thành danh không nhỏ, chút kỹ xảo nho nhỏ này, ta đã thấy nhiều rồi."
Đáng chết!
Gia hỏa này thật sự quá ghê tởm!
Mộng Oánh Oánh cảm giác bản thân mình gần như muốn nôn hết cơm ra.
"Các ngươi đã muốn tự rước lấy nhục, bổn thiếu gia đương nhiên có thể thành toàn, tuy nhiên......" Giọng điệu của Diệp Phong bắt đầu trở nên quỷ dị, "Trong thành này chó mèo giống như các ngươi quá nhiều, nếu mỗi người đều muốn khiêu chiến với bổn thiếu gia, không phải ta sẽ rất bận hay sao?"
Sở Thiên cười rất vui vẻ: "Ngươi muốn chơi như thế nào? Ta đều phụng bồi!"
Diệp Phong lấy ra một tấm thẻ pha lê: "Tấm thẻ này có thể ở rút được 5000 đồng vàng ở bất kỳ ngân hàng nào, ta sẽ dùng 5000 đồng vàng làm tiền đặt cược. Ta biết các ngươi khẳng định không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, vì thế nếu các ngươi thua, ta muốn Mộng Oánh Oánh trở thành hầu gái thị tẩm của ta, trở thành nô tài do ta sai bảo!"
"Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Mộng Oánh Oánh thẹn quá hoá giận, nàng bất chấp tất cả và đưa ra quyết định, "Ta dùng thân phận nhị tiểu thư Mộng gia ký khế ước với ngươi, nếu ngươi có thể thắng, hãy cầm giấy khế ước nợ, tới Thương hội Nam Vân lấy tiền là được!"
Diệp Phong không nghĩ tới Mộng Oánh Oánh lại có được sự quyết đoán như vậy: "Tốt tốt tốt, các ngươi đã thành tâm lấy ra năm ngàn đồng vàng để trả học phí, bổn thiếu gia sẽ đại phát từ bi cẩn thận dạy dỗ các ngươi!"
Năm ngàn đồng vàng đủ để khiến cho Thương hội Nam Vân lung lay sắp đổ chìm sâu vào trong vũng bùn!
Đây quả là một hồi đánh cuộc xa hoa kinh người!
~~~Hết chương 11~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com