Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C40 - 42

Chương 40

Dạ Sâm "!!!" Mẹ nó, đây mà là đề cho không điểm hả?

Đi chết đi hí hí cười "Đơn giản không? Nháy mắt là có thể hoàn thành rồi."

Dạ Sâm "Cậu qua đây."

Đi chết đi thận trọng "... Đừng đánh tôi."

"Tôi không đánh cậu." Dạ Sâm nháy mắt phát nổ "Tôi chỉ muốn đồng quy vu tận với cậu thôi!"

Đi chết đi bỉ ổi nói "Thôi mà, không phải chỉ giới thiệu một chút thôi sao, sớm hay muộn cũng thế cả."

Nói thì nói vậy, nhưng loại chuyện này không muộn không được!

Đi chết đi nhắc nhở "Nhiệm vụ cũng đâu yêu cầu cậu phải giới thiệu Nhậm Cảnh là chồng cậu đâu."

Chồng... Chồng... Chồng cái quỷ gì! Dạ Sâm đỏ bừng mặt, vô cùng mất tự nhiên.

Đi chết đi gợi ý "Cậu cứ thoải mái nói với mẹ cậu đây là bạn thì được rồi."

Dạ Sâm vẻ mặt ảo não "Không được!"

Đi chết đi hiếu kì "Tại sao?"

Dạ Sâm một bộ biết vậy chẳng nói.

Cái này ấy à... Thật ứng với câu "tự làm bậy thì không thể sống".

Nhậm Cảnh ra nghề sớm, từ thời mới khoảng mười tám mười chín tuổi. Gương mặt non nớt của anh không chỉ hấp dẫn một đám em gái nhỏ mà còn hấp dẫn cả một đám các bà dì lớn tuổi, trong đó có mẹ Dạ.

Mẹ Dạ thích Nhậm Cảnh đến mức, bà mua một loạt đồ dùng quần áo giống y như Nhậm Cảnh về dằn vặt Dạ Sâm.

Nhưng sự chênh lệch giữa Nhậm Cảnh và Dạ Sâm nhỏ sao?

Đừng nói chiều cao, chỉ cần nói khuôn mặt khí chất thôi cũng kém ít nhất ba điểm rồi!

Hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp!

Nhưng mẹ Dạ vẫn nhất định phải biến con trai thành một "Nhậm Cảnh" thứ hai.

Dạ Sâm điên cuồng phản kháng, cơ mà đến cuối cùng, cậu vẫn phải thỏa hiệp do sự áp bức đến từ bạo lực của cha mình.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, cha Dạ Sâm có nói với Dạ Sâm thế này "Con trai ngoan, nghe lời mẹ, mặc đồ thành Nhậm Cảnh đi, như thế thì mẹ con mới không đi tìm Nhậm Cảnh, biết không? Mẹ con mà quay ra bao dưỡng trai tơ, thì cha con sẽ mất vợ, cha con mất vợ thì con sẽ mất mẹ, con mà mất mẹ, ngày nào cha cũng đánh con."

Dạ Sâm "..." Có khi nào mình có một ông bố giả không?

Cha Dạ nói thêm "Nhưng nếu con nghe lời, cha sẽ thêm một con số 0 vào thẻ của con."

Hai mắt Dạ Sâm sáng rực, dõng dạc nói "Nhất trí."

Có lẽ... Thôi được rồi, là chắc chắn trăm phần trăm, Dạ Sâm bắt đầu "ghét" Nhậm Cảnh từ khi đó.

Đám bạn đểu nhà Dạ Sâm còn trêu "A Sâm, cậu thích Nhậm Cảnh à?"

Dạ Sâm nháy mắt xù lông "Thích cái rắm! Mẹ tôi thích!"

Đám bạn đểu ha hả cười "Nhưng phong cách của cậu với Nhậm Cảnh hoàn toàn khác nhau!"

Dạ Sâm nghiêm mặt "Ý muốn nói tôi là thảm họa bắt chước chứ gì? Thích cứ nói đi, tôi cũng đâu thể chỉ vì thế mà tuyệt giao với các cậu?"

Đám bạn đểu ôm bụng "Không phải thảm họa bắt chước, mà là "nhóc" thảm họa bắt chước."

Dạ Sâm bi phẫn "Mẹ kiếp! Tuyệt giao!"

Cứ tưởng mẹ Dạ chỉ thích một thời gian rồi thôi, ai ngờ mãi đến sau sau này, bà vẫn là một fangirl lớn tuổi trung thành của Nhậm Cảnh.

Khiến Dạ Sâm càng ngày càng ghét anh.

Ghét... Vì dáng cao!

Ghét... Vì đẹp trai!

Ghét... Vì diễn tốt!

Ghét... Vì giành được nhiều giải thưởng!

Nhiều năm tích tụ, thành ra người xung quanh Dạ Sâm, ai ai cũng biết cậu không ưa Nhậm Cảnh.

Đương nhiên trong số người này có bao gồm cả thái hậu nhà cậu.

Mẹ Dạ sau khi phát hiện Dạ Sâm không thích Nhậm Cảnh thì không còn mua quần áo giống Nhậm Cảnh bắt Dạ Sâm mặc nữa. Thậm chí, lúc biết con trai bị xếp hạng "nhan sắc trăm điểm, diễn xuất âm trăm" xong, bà còn an ủi Dạ Sâm "Không phải ai cũng có thể diễn tốt". Ý tứ chính là không phải ai cũng là Nhậm Cảnh.

Dạ Sâm: Không cảm thấy được an ủi tí nào mà chỉ thấy tim đau vô cùng!

Có điều từ đó về sau, mỗi khi có mặt Dạ Sâm, thái hậu ít đề cập đến Nhậm Cảnh hẳn. Chủ yếu là vì "lòng tự trọng" của con trai thôi, chứ thật ra mười năm như một, bà vẫn không ngày nào là không len lén ngắm idol nhà mình.

Dạ Sâm lược trọng điểm kể xong, đi chết đi rốt cuộc hiểu ra lí do khiến cậu có cái vẻ mặt sống không bằng chết.

Ghét người ta nhiều năm như vậy, giờ tự nhiên giới thiệu với thái hậu "Mẹ, đây là... Bạn con", chẳng biết thái hậu sẽ nghĩ gì?

Có khi đến tám chín phần là nghĩ con mình bị đập đầu xuống đất ấy chứ?

Đi chết đi an ủi Dạ Sâm "Chờ thái hậu biết cậu với Nhậm Cảnh đang yêu nhau..."

Dạ Sâm mặt không đổi sắc cắt ngang "Thì ngày này sang năm cậu có thể đi hóa vàng cho tôi được rồi đấy." Cha cậu kiểu gì cũng đánh chết cậu! Đã không sinh được cháu thì chớ, lại còn "dẫn sói vào nhà"!

Đi chết đi độ lượng nói "Yên tâm, ba ba sẽ thắp cho cậu nén hương."

Dạ Sâm "..."

Trong khi Dạ Sâm hãy còn chìm đắm trong nỗi đau đớn tột cùng, tiếng phát thanh viên bên ngoài đã vang lên, tuyên bố "án tử": "Quý khách đến đón người thân xin chú ý, chuyến bay UA089 bay từ NewYork đến sân bay đã hạ cánh lúc chín giờ Bắc Kinh. Cảm ơn quý khách."

Tới rồi, tới rồi! Thái Hậu tới rồi!

Nhậm Cảnh gọi Dạ Sâm "Thời gian không sai biệt lắm, thôi anh đi trước đây."

Nói xong, anh đứng dậy. Dạ Sâm đã hoàn thành nhiệm vụ tứ chi tiếp xúc, thế nhưng vẫn không nhịn được mà nắm chặt tay anh.

Nhậm Cảnh nhìn cậu hỏi "Còn chuyện gì không?"

Thấy Dạ Sâm cũng nhìn mình, lòng Nhậm Cảnh chua xót.

Anh yêu chết cái dáng vẻ này của cậu, cho nên ấm áp nói "Tối nay anh sẽ liên lạc với em."

Dạ Sâm không đáp.

Nhậm Cảnh cúi đầu, khoảng cách càng ngày càng gần.

Khi hai người sắp sửa hôn nhau, Dạ Sâm bỗng nhiên mở miệng "Anh không đi cũng được."

Nhậm Cảnh trợn mắt.

Tim Dạ Sâm nhói lên, ấp úng "Cái đó..."

Nhậm Cảnh run run "Một lúc nữa là chú dì ra rồi."

Dạ Sâm cúi đầu, lấy dũng khí đề nghị "Anh có thể gặp họ không?"

Nhậm Cảnh thở gấp. Có lẽ, cả đời này, Nhậm ảnh đế chưa từng được trải nghiệm cảm giác nào vừa căng thẳng vừa hưng phấn đến thế.

"Ổn chứ?" Anh hỏi.

Dạ Sâm bối rối nhìn Nhậm Cảnh "Là vầy... Mẹ em rất thích anh, ừm, là fan của anh... Em... Em thì... Ý của em là..."

Cậu nói năng lộn xộn, lung ta lung tung, nhưng Nhậm Cảnh lại nghe rõ một cách thần kì.

Rất nhanh, anh đưa ra cho cậu một phương án hoàn hảo "Em xem thế này có được không..."

Dạ Sâm nghe anh nói, hai mắt chậm chạp mở lớn, vẻ mặt vui cười "Quá được!"

Quả thực là quá được! Cậu vừa có thể giới thiệu anh với mẹ mình, mà vừa không bị mẹ nghi ngờ!

Nhậm Cảnh nở nụ cười, cuối cùng còn nói "Anh nhất định sẽ lưu lại với hai người ấn tượng đầu tốt nhất."

Dạ Sâm nghĩ thầm, anh không cần lưu đâu, ấn tượng của anh đã ghim sâu vào nhà em rồi.

Mức độ hảo cảm của mẹ Dạ với Nhậm Cảnh là Max, cha Dạ là Min, còn cậu... Ừm... Cái này không giống lắm...

Chủ ý của Nhậm Cảnh phải nói là tương đối ổn.

Vì sân bay vốn dĩ là một nơi rất dễ để vô tình gặp nhau!

Dạ Sâm sẽ giả bộ vội vàng chạy đến đón cha mẹ, còn Nhậm Cảnh sẽ giả bộ giống như vừa xuống máy bay.

Sau đó, cả hai sẽ lại giả bộ như "vô tình chạm mặt".

Nhậm Cảnh sẽ lên tiếng chào hỏi Dạ Sâm, rồi Dạ Sâm "thuận tiện" giới thiệu anh với mẹ mình.

Quá tự nhiên! Tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn được nữa!

Tuy rằng kế hoạch OK, nhưng Dạ Sâm vẫn có chút căng thẳng nhỏ.

Lúc gặp cha mẹ, cậu cười vô cùng miễn cưỡng.

Mẹ Dạ ôm cậu, tiện thể quệt một vết son lên má con trai "Bảo bối, mẹ rất nhớ con."

Dạ Sâm mặc dù cũng nhớ mẹ, nhưng cậu không nói thẳng, mà mất tự nhiên đáp "Con lớn thế này rồi, mẹ đừng ôm chầm vào lòng như thế nữa."

Mẹ Dạ "Nếu con cao hơn một chút thì mẹ sẽ nhào vào lòng con."

Dạ Sâm "..." Mẹ có cần đâm chọt con trai mẹ vậy không!

Cha Dạ chen ngang nói "Thôi được rồi, mẹ con mệt rồi, chúng ta về nhà trước đã."

Dạ Sâm lười không thèm cằn nhằn cha mình.

Sau khi nói mấy câu, một nhà ba người liền bắt đầu thân mật tố khổ.

Để tạo điều kiện cho cuộc gặp vô tình một lúc nữa, Dạ Sâm lót lời nói "May mà bộ phim của Cố Khê dừng quay rồi, chứ không con cũng không có thời gian đến đón hai người."

Mẹ Dạ hỏi "Tiểu Khê lại quay phim mới à? Mời ai diễn thế?"

Dạ Sâm chờ đúng câu hỏi, nhanh nhẹn đáp "Nhậm Cảnh diễn chính."

Mẹ Dạ quả nhiên hai mắt sáng ngời.

Dạ Sâm tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, "vẻ mặt ghét bỏ" bổ sung "Con còn cảnh phải diễn chung với anh ta nữa cơ."

Mẹ Dạ vội vã "Sao lại dừng quay? Bao giờ quay tiếp, cho mẹ đến xem với."

Mẹ đi xem ai chứ!

Dạ Sâm đang định trả lời, đường nhìn của mẹ Dạ đã bị cướp mất.

Thực ra là đường nhìn của rất nhiều người đã bị cướp mất!

Để chế ra màn vô tình gặp này, Nhậm Cảnh "xuống máy bay" rầm rộ vô cùng, phô trương đúng kiểu siêu sao về nước. Anh mặc một thân Armani thiết kế đầu thu, đeo kính râm sẫm màu, bước chân dài chắc khỏe. Đám người đứng quanh không ngừng điên cuồng lôi điện thoại ra ấn chụp.

Mẹ Dạ hít sâu "Thật là đẹp trai!"

Dạ Sâm cũng nghĩ giống hệt mẹ mình, thật là đẹp muốn chết luôn!

Rụt rè! Rụt rè! Dạ Sâm bình ổn lại tâm trạng, nỗ lực tỏ ra bình tĩnh.

Nhậm Cảnh lơ đãng nhìn lướt qua, hiển nhiên là bắt gặp Dạ Sâm.

Không thể không nói, diễn xuất của ảnh đế đúng là chuẩn mực, đến Dạ Sâm cũng bị anh làm cho sinh ra lỗi giác là hai người bọn họ thực sự chỉ là "vô tình gặp nhau"!

Nhậm Cảnh đi thẳng tới, lên tiếng chào hỏi Dạ Sâm.

Dạ Sâm cũng "khách khí" chào lại.

Nhậm Cảnh lại tháo kính râm, lễ phép hỏi thăm cha mẹ Dạ.

Mẹ Dạ nắm chặt tay con trai. Móng tay được làm vừa đẹp vừa cứng đâm sâu vào thịt khiến Dạ Sâm phát đau.

Cậu cắn răng giới thiệu "Đây là Nhậm Cảnh. Sắp tới bọn con có hợp tác với nhau. Nhậm Cảnh, đây là cha mẹ tôi..."

Trong lúc Dạ Sâm giới thiệu, âm thanh hệ thống của đi chết đi cũng đồng thời vang lên "Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, thưởng 1 điểm sinh mệnh."

Hoàn thành rồi! Tốt quá!

Dạ Sâm cảm động đến muốn khóc! (Chứ không phải bị bấm đến muốn khóc!)

Dựa theo kịch bản, Nhậm Cảnh với cậu chỉ là sơ giao, cho nên chỉ khách sáo vài câu rồi thôi.

Nhậm Cảnh tạm biệt trước. Mẹ Dạ hài lòng đến không biết nói gì hơn ngoài việc ý nhị khen Nhậm Cảnh, chỉ hận không thể khen lên tận trời cao.

Dạ Sâm u sầu.

Đợi đến lúc lên xe rồi, mẹ Dạ mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Bà thở dài nói "Nếu mẹ mà sinh con gái, mẹ nhất định phải gả nó cho Nhậm Cảnh!"

Cha Dạ từ nãy đến giờ vẫn một mực đen mặt hừ lạnh "Con gái tôi mà gả cho thằng đó, tôi chặt gãy chân!"

Dạ Sâm "..." Đột nhiên thấy chân thật đau!

Đi chết đi an ủi "Thôi đừng sợ, may mà cậu là con trai chứ không phải con gái đấy."

Cái loại an ủi này... Chấm âm mười nghìn điểm e là vẫn nhiều!

Chương 41

Tuy vô tình gặp được Nhậm Cảnh khiến mẹ Dạ vẫn rất vui vẻ, nhưng do xa nhà lâu ngày, trong lòng vẫn luôn nhớ nhung con trai, cho nên, chưa được bao lâu, idol đã bị lãng quên, nhường chỗ cho Tiểu Sâm Sâm.

Dạ Sâm với tâm tình của một cậu nhóc cấp hai, bình thường cứ nghe mẹ nhắc đến Nhậm Cảnh là phiền, hôm nay được ngày ngóng trông mẹ kể thì mẹ lại nhất mực không kể vì lo nghĩ cho tâm trạng của cậu.

Ba người về đến nhà, trời đã vào trưa. Mọi người không ra ngoài ăn, mà để mẹ Dạ đích thân xuống bếp xào xào nấu nấu hơn tiếng đồng hồ, hòng bồi bổ sức khỏe cho con trai.

Dạ Sâm khuyên bảo "Mẹ ngồi máy bay lâu như vậy, mẹ mau nghỉ một chút đi."

Nhưng mẹ Dạ chỉ đáp bản thân không mệt, rồi bận bịu chẳng nói gì thêm.

Dạ Sâm dựa vào cửa bếp nhìn bà, trong lòng ngọt ngào, phát hiện bản thân đúng là rất nhớ mẹ.

Cha Dạ lại bắt đầu ngốc ngếch khen vợ. Ông nhỏ giọng nói khẽ với Dạ Sâm "Cưới vợ là phải cưới vợ hiền. Tên nhóc nhà mi noi gương cha một chút."

Khóe miệng Dạ Sâm giật giật.

Cha Dạ khen một lúc lâu, mới vận dụng kĩ năng mất tự nhiên gia truyền của nhà họ Dạ hỏi Dạ Sâm tình hình cuộc sống nửa tháng này.

Dạ Sâm nghe mà trợn trắng mắt: giả bộ gì chứ, phiền chết đi được!

Đi chết đi ha ha cười. Cậu ta cứ như bản thân mình không thế ý!

Mẹ Dạ mặc dù xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng tài nấu nướng thì không chê vào đâu được. Hai cha con sau khi ngồi xuống bàn ăn thì cắm đầu cắm cổ gắp lấy gắp để. Dạ Sâm thậm chí sinh ra cảm giác đồ mình ăn hơn nửa tháng qua chính là đồ cho lợn!

Quả nhiên, nhà hàng có nổi tiếng đến đâu thì vẫn thua đồ ăn mẹ nấu hết!

Đến chiều, cả nhà cùng nhau đi thăm ông nội.

Truyền thống mất tự nhiên của nhà họ Dạ y như một cái kim tự tháp vậy. Cha Dạ đè ép Dạ Sâm, ông nội Dạ lại đè ép cha Dạ. Thế nhưng đè ép cha Dạ thì đè ép thế thôi, chứ ông nội Dạ lại hết mực cưng chiều Dạ Sâm. Điều này khiến cho lúc về đến nhà cũ, địa vị của Dạ Sâm được nâng lên rõ rệt, còn cha Dạ thì ngoan ngoãn tựa một con chim cút. Đừng nói chặt đứt chân con gái... À nhầm, con trai, nặng lời một câu thôi cũng bị người cha già dạy dỗ cho nghiêng trời lệch đất!

Sắc mặt ông nội Dạ ốm yếu, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều.

Trong không khí cơm chiều náo nhiệt, ông cũng ăn được hơn non nửa bát.

Dạ Sâm không biết trong lòng mình là cảm xúc gì.

Thời gian là một thứ tuyệt tình, người ông cao lớn, nghiêm túc trong kí ức, hôm nay đã gù lưng, mất đi khí thế uy nghi như núi, ốm đau, rồi bất đắc dĩ ngồi đợi cái chết giống như biết bao người già khác.

Dạ Sâm tuy buồn nhưng không còn bất lực như lúc trước nữa.

Cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ tháng thật nhanh, cậu muốn có 10 điểm sinh mệnh, cậu muốn nhìn ông nội càng khỏe mạnh, muốn ông được hưởng phúc sau một đời tranh đấu.

Rạng sáng ngày hôm sau, Dạ Sâm ấn số Tiểu Lưu.

"Lịch làm việc hôm nay thế nào?" Thực chất, cậu tính hỏi chuyện quay thử, thế nhưng trực tiếp mở miệng thì xấu hổ quá, cho nên mới uyển chuyển chuyển sang một câu khác như thế.

Tiểu Lưu bị hỏi mà ngẩn hết cả người.

Anh Sâm thế mà lại chủ động hỏi lịch làm việc?

Việc gì? À, à, à việc quay phim ấy à?

Tiểu Lưu thông minh, vội đáp "Kịch bản của "Tình Sâu Đậm" đã gửi đến chỗ em rồi, mai là quay thử. Nhậm ảnh đế có dặn là cứ để anh nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, không cần vội."

Mai? Không! Không kịp nữa rồi!

Dạ Sâm nói "Hôm nay tôi không có việc gì, quay hôm nay không được à?"

Tiểu Lưu thề, đời này, cậu ta chưa từng thấy anh Sâm tích cực chịu khó đến thế!

"Anh Sâm, hay anh cứ nghỉ ngơi đi đã?"

Dạ Sâm bác bỏ "Quay thử thôi mà, mệt được bao nhiêu cơ chứ?"

Mắt thấy Tiểu Lưu cứ lải nhải đắn đo, Dạ Sâm dứt khoát kết thúc "Thôi, để tôi gọi hỏi Nhậm Cảnh xem hôm nay anh ấy quay được không."

Tiểu Lưu "..." Đây là một Dạ Sâm giả đúng không?

Dạ Sâm đang định ấn số Nhậm Cảnh, điện thoại cậu đã tranh phần kêu trước.

"Về cũng không hú một tiếng." Âm thanh lười biếng của Cố Khê từ đầu kia truyền tới.

Dạ Sâm "Hú."

Cố Khê "..."

Dạ Sâm "Hú hú hú."

Cố Khê mắng "Chỉ biết giở trò trước mặt tôi! Nếu cậu có tiền đồ thật, thì đừng có mà đuổi theo người ta sang tận Pháp! Không phải Nhậm Cảnh chỉ đi có ba bốn ngày thôi sao? Thế mà cũng phải theo cho bằng được!"

Dạ Sâm đánh trống lảng "Hóa ra anh còn chưa chặn số của Lão Cá à?" Không cần nghĩ cũng biết nhất định là do Dụ Tinh Triết mật báo!

Cố Khê đảo mắt "Bao nhiêu tuổi rồi chứ? Ai thèm trẻ con thế!"

Không trẻ con! Không trẻ con! Cứ như vị đạo diễn nào đó chỉ vì tức mà chặn số cả dàn chế tác, phó đạo diễn, nam chính, nữ chính không phải tên Cố Béo nhà anh ý!

Dạ Sâm nghĩ đến chuyện quan trọng, không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh ta nữa. Cậu nói "Có chuyện thì nói, không chuyện thì tôi cúp đây."

Cố Khê vội hỏi "Cậu nhận "Tình Sâu Đậm" đấy à?"

Dạ Sâm hơi lúng túng "Không được sao?"

Cố Khê một nhát xuyên tâm "Cậu định comeout?"

Dạ Sâm "..."

Cố Khê "Đừng nói tôi không nhắc cậu, sức khỏe ông nội cậu không tốt, cậu đừng để ông tức đến mức xảy ra chuyện không hay."

Dạ Sâm đương nhiên biết rõ, cho nên, cậu mới hoãn mọi chuyện đến khi lấy được đủ điểm sinh mệnh.

Mà thông qua bộ phim này, cậu nhất định có thể lấy được rất nhanh!

Đến lúc ấy, cậu có thể cho ông nội 10 điểm, mẹ 10 điểm, cha 10 điểm, ông ngoại 10 điểm, bà ngoại 10 điểm, cậu... Chắc cậu của cậu không cần đâu nhỉ? Khỏe mạnh cường tráng thế cơ mà? Có lẽ, nên cho anh họ 10 điểm, em họ 10 điểm...

Ay da, tính ra, cậu phải nỗ lực "kiếm tiền" kha khá đây!

Cố Khê tiếp tục nhắc nhở "Tôi biết cậu đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, muốn tình chàng ý thiếp với Nhậm Cảnh. Thế nhưng... Yêu đương không phải chuyện đơn giản như thế đâu. Cái gì nên giữ khoảng cách thì phải giữ khoảng cách, cái gì nên thăm dò thì phải thăm dò. Cậu đừng có mà chủ động quá, nếu không, đối phương cảm thấy dễ dàng đạt được, sẽ không biết quý trọng nữa đâu, biết chưa?"

Nghe cũng đúng phết đấy! Dạ Sâm vừa đáp lấy lệ, vừa trộm gửi tin nhắn Wechat cho Nhậm Cảnh.

"Em nghĩ..."

Cậu vừa gõ được hai chữ, Cố Khê đã rống lên "Tôi đang nói với cậu đó, cậu có nghe không hả?"

Dạ Sâm giật mình run tay, ấn nhầm vào ngay nút gửi.

Nhậm Cảnh nhanh chóng trả lời "Anh cũng nhớ em."

[想: Vừa có nghĩa là "nghĩ", vừa có nghĩa là "nhớ".]

Ôi... Dạ Sâm đỏ mặt, nhịn không được mà xóa đi lời định nói.

Nhậm Cảnh tiếp tục gửi tới "Ăn sáng chưa?"

Dạ Sâm chuyển cho anh bức anh chụp lại bữa sáng.

Nhậm Cảnh "Nhìn có vẻ ngon nhỉ."

Dạ Sâm không khỏi sinh ra chút ít kiêu ngạo "Tay nghề của mẹ em là vô địch đó."

Trong khi Cố ma ma không ngừng lải nhải "kinh nghiệm yêu đương", Dạ Sâm lại nghe vào tai nọ ra tai kia, tâm trí một lòng đặt trên khung chat.

Mãi đến cuối cùng Cố Khê mới hỏi "Đã hiểu chưa?"

Dạ Sâm vội đáp "Hiểu rồi, hiểu rồi!"

Cố Khê "Nói lại một lần tôi nghe."

Dạ Sâm "..." Tốc độ cúp máy phải gọi là vừa nhanh vừa chuẩn vừa gọn.

Cố Khê nghe âm báo tút tút truyền đến, không khỏi sinh ra cảm giác giống như "con gái lớn không để giữ trong nhà".

Dạ Sâm ngắt máy Cố Khê xong liền ngay lập tức gọi cho Nhậm Cảnh.

Cậu hỏi "Hôm nay anh có bận không?"

Nhậm Cảnh đáp "Sao thế? Hôm nay em có dự định gì à?" Tất cả đều lấy Dạ Sâm làm đầu!

Dạ Sâm nói "Nếu hôm nay anh không bận thì chúng ta quay thử luôn hôm nay đi."

Nhậm Cảnh "..."

Dạ Sâm nhỏ giọng gọi "Không được à?"

"Được chứ." Được không thể được hơn ấy chứ!

Dạ Sâm nghe thế thì hỏi "Vậy quyết định quay sáng nhé?"

Nhậm Cảnh nỗ lực đè ép giọng mình sao cho thực bình tĩnh "Ừ, để anh đi sắp xếp."

Dạ Sâm vui sướng rạo rực "Thế em cúp trước đây."

"Ừ, tạm biệt."

"Tạm biệt!"

Dạ Sâm cúp máy xong, trong lòng tràn ngập sự sung sướng khó tả vì sắp lấy được 10 điểm sinh mệnh.

Đi chết đi biểu thị: Đúng là không nhìn nổi nữa mà!

Giờ hẹn chẳng mất bao lâu đã định xong. Tiểu Lưu đến đón Dạ Sâm, vốn đang định hỏi vất vả cả ngày sao không ngủ thêm một lúc, thì thấy ngay bộ dáng hưng phấn bừng bừng của Dạ Sâm, cậu ta chỉ đành im lặng nuốt hết những lời muốn nói về bụng.

Dạ Sâm đúng là không mệt lắm, vì cậu đã ngủ một giấc khá dài và khá ngon trên máy bay. Ngoài ra, do không bị ảnh hưởng bởi sự chênh lệch múi giờ, cộng thêm thái độ háo hức chờ mong, cho nên tinh thần Dạ Sâm so với bình thường lại càng có chiều hướng tốt hơn.

Lúc sắp đến chỗ của đoàn làm phim, Dạ Sâm vẫn hơi bất an "Chỉ là quay thử, không biết liệu số người có đủ không nữa?"

Ba mươi người nói nhiều không nhiều nói ít không ít. Đối với đoàn làm phim đang quay phim thì không thành vấn đề, thế nhưng, đây chỉ là quay thử...

Có điều, sau khi đến nơi, Dạ Sâm liền biết bản thân mình nghĩ rồi.

Người ở đây... Không ít nha!

Đã thế, ánh mắt ai cũng sáng long lanh nhìn mình là sao? Lẽ nào là fan của mình? Dạ Sâm nghĩ mà sướng.

Nhóm chat "Những tay sai bé nhỏ của Dương đại lão" ting ting vang lên: Phóng viên tại tiền phương báo cáo, đại bảo bối đã xuất hiện, xin mời các vị quần chúng hóng chuyện nhanh chân chọn lấy chỗ đứng lí tưởng!

Ba mươi người? Chuyện nhỏ...

Chương 42

Chỉ cần đám trợ lí hóng chuyện nhà Nhậm Cảnh cũng đã có đến tám chín người, cộng thêm với số nhân viên của bên đoàn phim...

Điều kiện chắc chắn có thể đạt chuẩn một trăm phần trăm.

Dạ Sâm vô cùng vui vẻ. Thế nhưng, chưa đầy một lúc sau, cậu lại có chút căng thẳng. Nhiều người như vậy, cái kĩ thuật diễn xuất âm trăm điểm của cậu e rằng lại càng xuống dốc mất!

Đến lúc ấy, diễn ngượng ngạo quá làm đạo diễn ghét thì biết làm sao?

Dạ Sâm vào nghề nhiều năm, chưa từng cảm thấy lo lắng vì diễn xuất, vậy mà lần này, cậu lại thấy bồn chồn hết mực.

Đạo diễn của "Tình Sâu Đậm" tên là Lý Phủ, kinh nghiệm phong phú. Các tác phẩm của ông cho dù không đạt được doanh thu phòng vé, thì cũng vẫn lọt vào top giải phim, rồi giành giải như thường.

Chính vì thế, mà ông mới dám quay loại đề tài kén người này, chứ người khác, họ chả dám đâu.

Ngay từ đầu, Lý Phủ đã nhắm vai chính cho Nhậm Cảnh, nhưng anh lại không muốn nhận. Đơn giản vì vai diễn này quá dễ nổi, không phù hợp với dự định lui giới của anh.

Tuy thế, Nhậm Cảnh lại muốn được diễn chung với Dạ Sâm. Và chủ đề này chính là chủ đề thích hợp nhất.

Anh nói với Lý Phủ "Tôi nhận cũng được thôi, nhưng vai chính còn lại phải để tôi chọn."

Lý Phủ cho là anh muốn nâng đỡ người mới, cho nên dù trong lòng có bồn chồn thì ông vẫn chấp nhận. Bởi vì Lý Phủ biết Nhậm Cảnh làm việc rất có trách nhiệm, người mới anh tìm chắc chắn cũng sẽ là một người mới đáng tin, về mặt diễn xuất hẳn không có vấn đề gì. Hơn nữa, đối với loại đề tài đặc thù này, nếu như có thể chủ động tìm tới một đối tác hợp ý, hiệu quả đạt được sẽ càng tốt hơn.

Có điều, Nhậm Cảnh thế mà lại đề cử Dạ Sâm.

Lý Phủ đương nhiên biết Dạ Sâm!

Trên thực tế, nếu nói đến hình tượng nhân vật thì Dạ Sâm hợp với vai diễn trẻ đẹp, non nớt, đơn thuần này vô cùng.

Thế nhưng mà...

Độ trải đời lại kém nhau quá lớn! Triển Thần một đời dốc sức phấn đấu, sau khi trưởng thành tuy rằng đẹp, nhưng vẫn có sự lắng đọng. Mà sự lắng đọng này, cậu ấm Dạ Sâm e là không thể lột tả ra được.

Đương nhiên, diễn xuất không nhất định phải dựa vào kinh nghiệm mà chủ yếu là dựa vào kĩ thuật.

Chỉ là... Nửa cái giới giải trí này, có ai mà không biết Dạ Sâm chẳng thiếu gì chỉ thiếu mỗi kĩ thuật?

Bảo cậu ta dùng mặt còn được.

Chứ diễn á? Thôi, đừng bàn đến cái chuyện có độ khó cao như vậy có được không?

Vì lẽ đó, Lý Phủ kiên quyết từ chối, một bộ đánh chết cũng không muốn nhận Dạ Sâm.

Nhậm Cảnh thấy vậy liền nói thẳng "Nếu không phải cậu ấy thì tôi không nhận nữa."

Lý Phủ "..." Mẹ nó, ông chỉ cần "hoa tươi" chứ không cần thứ phía dưới "hoa tươi" đâu! (dưới "hoa tươi" là đất)

Đáng tiếc hoa tươi sống chết cũng không chịu dịch chuyển, nói gì cũng nhất định phải đẩy mạnh tiêu thụ.

Phải làm sao đây? Lý Phủ băn khoăn đến ngủ cũng ngủ không yên.

Nhậm Cảnh cũng không đến mức quá vô lí. Anh hạ mình nói với Lý Phủ "Hay là chúng ta cứ quay thử một đoạn trước, nếu ổn thì kí hợp đồng, còn nếu không ổn thì chúng ta lại tính tiếp."

Lý Phủ cẩn thận hỏi "Cái tính này có bao gồm việc chỉ cần cậu không cần cậu ta không?"

Nhậm Cảnh đến nghĩ cũng không nghĩ đáp "Không!"

Đạo diễn Lý oa một tiếng khóc thành Cố Béo nặng chín mươi kí.

Cố Khê nằm không cũng trúng đạn: Mẹ nó!

Cuối cùng, Lý Phủ chỉ đành đồng ý. Thôi thì thử xem vậy, có khi nhìn Dạ thiếu gia diễn ngượng quá, Nhậm Cảnh không chừng lại không cần cậu ta nữa.

Đến lúc ấy, ông ta sẽ có cơ hội!

Đạo diễn Lý giống hệt như một kẻ thứ ba trung tuổi thời thời khắc khắc đều nhăm nhe phá hoại hai người.

Dạ Sâm đang căng thẳng, nhưng sau khi nhìn thấy Nhậm Cảnh, cậu lại thả lỏng hơn rất nhiều.

Nhậm Cảnh dẫn cậu đến gặp Lý Phủ.

Lý Phủ từ xa đã nhìn thấy cả hai, phải nói là... Xứng đôi thật. Tuy Dạ Sâm hơi thấp, thế nhưng đi giày độn vào là ổn.

Chủ yếu là khuôn mặt quá mức ăn điểm, lúc cười rộ lên xinh đẹp vô cùng.

Cơ mà có ăn điểm thế nào, cũng không thể bù nổi cái diễn xuất âm điểm trăm kia!

Lý Phủ rất có nguyên tắc, ông tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước "cái ác" đâu!

Dạ Sâm thấy Lý Phủ thì vẫn khá là ngượng ngùng. Cậu chủ động chào chìa tay ra chào hỏi trước, Lý Phủ cũng hòa nhã bắt lại.

Ông hỏi "Còn chưa kịp xem kịch bản đúng không?"

Dạ Sâm "..."

Nhậm Cảnh đỡ lời "Không sao, tôi có thể nói qua với cậu ấy."

Lý Phủ "Thôi, cứ để tôi nói cũng được."

Ông còn biết phải làm sao? Chỉ đành hy vọng Dạ thiếu gia nhanh chóng rớt đài chứ sao. Hôm nay đoàn phim nhiều người, Dạ Sâm nếu như có thể khiến cho tất cả bọn họ đều choáng váng, vậy thì tâm sự của ông liền lập tức tan biến.

Kể cả Nhậm Cảnh không nhận phim của ông nữa thật, ông cũng không thấy hối hận. Vì dù sao nhận Dạ Sâm, phim cũng hỏng cơ mà.

Nội dung của "Tình Sâu Đậm" kỳ thực rất đơn giản, chính là sự dây dưa tình cảm suốt hơn mười năm của hai nhân vật chính Triển Thần và Án Hàn. Trong đó, có một vài chi tiết tương đối quan trọng. Triển Thần là sinh viên năm nhất đại học, Án Hàn là gia sư của cậu, hai người hơn kém nhau chín tuổi. Triển Thần là tuýp người bộc lộ tình cảm. Cậu ta thậm chí không biết vì sao mình thích Án Hàn, mà vẫn một mực lún sâu, dây dưa cả đời.

Án Hàn bị Triển Thần hấp dẫn, nhưng anh lo nghĩ rất nhiều. Về tuổi tác, về thân phận, cả về tính cách của cả hai.

Tuổi trẻ nhất thời nhiệt tình, mở miệng là thề non hẹn biển. Thế nhưng chờ khi nhiệt tình đi qua, quay đầu cũng là vô cùng dứt khoát.

Ngoài ra, anh còn không muốn hủy hoại Triển Thần.

Con đường này một đi không trở lại, nếu anh đã thích cậu thanh niên như ánh mặt trời này, anh không nên kéo cậu vào vực sâu.

Năm thứ nhất, thực chất chẳng ai hiểu được tâm ý của mình.

Triển Thần chỉ đơn giản là muốn gặp Án Hàn, muốn tìm Án Hàn, muốn nghe Án Hàn giảng bài. Miễn là việc thầy Án quan tâm, cậu ta sẽ luôn là người xung phong đầu tiên.

Học trò như thế, thầy cô nào mà không yêu?

Án Hàn rất quan tâm Triển Thần. Hai người thường xuyên qua lại, cho nên dần dần trở nên quen thuộc. Trong một lần hoạt động ngoại khóa, hai người đi sau cùng, Án Hàn mời Triển Thần cùng nhau ăn cơm, từ đó về sau giống như mở ra then cửa, Triển Thần bắt đầu kề cận Án Hàn nhiều hơn, gần như biến thành một cái đuôi nhỏ.

Lúc này, cả hai còn chưa ý thức được sự biến chất và ấm lên của tình cảm. Thẳng đến khi Án Hàn ra nước ngoài tham dự một hạng mục nghiên cứu khoa học.

Lần đi này mất tận hai tháng. Chia ly đó giờ vẫn luôn là thời điểm giúp con người tỉnh táo. Triển Thần cả ngày cơm không muốn ăn nước không muốn uống. Bạn cùng phòng cậu ta nói cậu ta cứ như vừa mất người yêu.

Quả là một câu mà làm giật mình người trong mộng. Triển Thần phát hiện bản thân yêu thích thầy Án.

Mười chín tuổi là cái tuổi dễ kích động nhất. Cậu không sợ trời không sợ đất, thầm nghĩ muốn đem tình cảm của mình nói cho Án Hàn hay.

Trong hai tháng này, Án Hàn cũng thường xuyên nhớ tới Triển Thần. Mà mỗi lần nhớ tới, anh đều không nhịn được mà mỉm cười lắc đầu. Tiếc là thời gian nghiên cứu quá bận bịu, cho nên không có lúc nào rảnh rỗi tự hỏi.

Ngày về nước, Triển Thần gửi tin nhắn nói muốn đến đón Án Hàn.

Án Hàn rất vui, hứa khi nào về sẽ mời cậu một bữa.

Chia xa hai tháng, lại nhận rõ tâm ý bản thân, thanh niên nhiệt huyết Triển Thần vừa nhác thấy bóng dáng anh tuấn đi ra từ sân bay, cư nhiên không kìm được xúc động, lớn tiếng thổ lộ.

Một câu "Em thích anh" làm lay động trái tim Án Hàn, nhưng cũng làm anh sợ đến không gì sánh được.

Nhậm Cảnh nói với Dạ Sâm "Lát nữa chúng ra sẽ quay thử cảnh này."

Dạ Sâm nghiêm túc gật đầu đáp "Em biết rồi!"

Nhậm Cảnh lại nói "Đừng căng thẳng, cứ tự nhiên một chút là được."

Dạ Sâm "Vâng."

Lý Phủ không ôm quá nhiều kì vọng. Đoạn này trông thì có vẻ dễ, chỉ là Nhậm Cảnh từ sân bay đi ra, Dạ Sâm đến đón. Hai người ở xa xa nhìn nhau cười, Dạ Sâm nói một câu "Em thích anh". Cuối cùng thì kết lại bằng một cảnh quay đặc tả vẻ mặt của Nhậm Cảnh.

Thế nhưng, trên thực tế, với việc ít thoại, ít hành động, đây chính ra lại là cảnh khảo nghiệm năng lực của diễn viên nhất. Vì chỉ có kĩ thuật cực kì cực kì tuyệt vời mới có thể lột trần được tình cảm sâu sắc của nhân vật.

Nhậm Cảnh không đáng lo, đáng lo là Dạ Sâm...

A a a, thật sợ khung cảnh thổ lộ sục sôi lòng người sẽ biến thành ngượng ngùng chết người!

Xét từ góc độ này, kể ra anh Sâm cũng lợi hại ra phết. Người bình thường, mấy ai ngượng được đến mức này cơ chứ.

Do không ôm hy vọng, nên Lý Phủ không nói nhiều, chỉ phất tay ra hiệu.

Để Dạ Sâm có thể tìm được cảm giác, nên khung cảnh được trang trí giống hệt sân bay. Mặc dù nếu nhìn kĩ thì cũng nhận ra là giả.

Dạ Sâm vẫn hơi căng thẳng. Cậu nghe thấy tiếng chỉ đạo của phó đạo diễn, nhưng không biết phải làm gì. Cứ đứng bất động ư? Hay là đi lòng vòng? Hay là nhìn xung quanh?

Lý Phủ nhìn thoáng qua liền không nhịn được mà trợn trắng mắt. Biết ngay mà! Cả người cứng đơ như đá! Chưa gì ông đã ngửi thấy mùi ngượng ngạo đâu đây rồi!

Thế mới nói, Nhậm Cảnh làm sao không biết, tìm một vị "đại thần" đến diễn, anh ta thực sự sẽ không tức mà chết sao?

Dạ Sâm lo lắng một lúc lâu. Thế nhưng vừa nhác thấy Nhậm Cảnh xuất hiện, cậu liền thả lỏng.

Nhậm Cảnh ăn mặc chỉnh tề, kính râm thường đeo được đổi thành kính trắng không màu. Điểm nhấn mang hơi hướng xưa cũ khiến khí chất anh tuấn có phần xâm lược của anh trở nên nội liễm trầm ổn hơn. Giống như thu hết ánh sáng từ bốn phía vào trong mình. Mà ánh sáng ở trong mình này, lại càng thu hút cái nhìn của mọi người.

Hai mắt Dạ Sâm sáng lên, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong cong.

Lý Phủ lúc đầu khá uể oải, thế nhưng vừa thấy cảnh này, ông liền bật người ngồi thẳng.

Ấy... Không giống như mình vẫn nghĩ nha.

Dạ Sâm trên màn ảnh ngũ quan sạch sẽ thanh tú, đôi mắt xinh đẹp ngóng nhìn Nhậm Cảnh lấp lánh như có ánh sao, khiến người xem như cảm nhận được trọn vẹn cái thích của nhân vật.

Không tồi!

Lý Phủ chăm chú nhìn.

Hai người cách nhau một biển người, Nhậm Cảnh nhìn Dạ Sâm mỉm cười.

Nụ cười này rất nhẹ, không dễ phát hiện, thế nhưng Dạ Sâm vẫn thấy cực kì rõ ràng.

Tim cậu bỗng nhiên đập loạn, trong đầu nhảy ra vô số hình ảnh.

Mấy hôm nay, đối với cậu mà nói, sân bay dường như đã trở thành một nơi đặc biệt.

Từ Bắc Kinh đi Paris, rồi từ Paris về Bắc Kinh, tuy thời gian chưa tới ba ngày, nhưng nó lại là một bước tiến lớn, đẩy cậu từ tim mình sang tim Nhậm Cảnh.

Nhậm Cảnh, Nhậm Cảnh, Nhậm Cảnh...

Dạ Sâm gọi thầm tên anh trong lòng. Ba chữ kia, kỳ thật đã sớm quanh quẩn bên khóe môi của cậu. Khiến cậu nửa muốn nói ra, nửa lại ngại ngần nói ra.

Vậy nhưng, lúc này...

Cậu có đầy đủ lí do để nói.

Đó là vì đi chết đi, là vì diễn xuất, cho nên, cậu hoàn toàn có thể lớn tiếng nói ra tâm tư của mình trước mặt nhiều người.

Dạ Sâm thực chờ mong. Không phải căng thẳng sợ hãi hay thấp thỏm lo âu, mà là chờ mong!

Môi Dạ Sâm động đậy, tình cảm khó giấu thuận theo ba chữ kia trào ra.

Nhậm Cảnh, "em thích anh!"

Nháy mắt, cả đoàn phim lặng ngắt như tờ.

Không phải tại diễn lỗi, mà là tại mọi người đang cố ngăn tiếng đập từ tim mình. Cái cảm giác bỗng nhiên muốn yêu thương này là sao chứ?!

Lý Phủ đứng phắt dậy. Ông không thể nào ngờ được, vào giờ phút này, bản thân không những không ghét bỏ Dạ Sâm, mà thậm chí còn ngược lại, quay sang ghét bỏ Nhậm ảnh đế.

"Biểu cảm không đúng!" Lý Phủ la lên "A Cảnh, biểu cảm của cậu không đúng! Phải kinh hãi, phải tái mặt cơ mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #dammy