Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

C43 - 45

Chương 43

Dựa theo miêu tả trong kịch bản, sau khi được Triển Thần bất ngờ tỏ tình, thì cảm xúc của Án Hàn phải là khiếp sợ và kinh ngạc.

Bởi vì, Án Hàn chỉ là vô thức thích Triển Thần, chứ chưa thật sự ý thức được. Thế mà, bây giờ, anh lại bỗng nhiên nghe thấy Triển Thần nói thích mình ở ngay chốn công cộng. Vậy thì, điều chắc chắn là anh phải cảm thấy khó tin, hay thậm chí là cảm thấy hoang đường vì cho rằng Triển Thần đang đùa bỡn mình.

Nói trắng ra, biểu cảm của Nhậm Cảnh phải là chau mày kinh ngạc trước, rồi tới tức giận.

Thế nhưng...

Nhậm ảnh đế lúc này lại cười rạng rỡ chả khác nào đang đứng trong sảnh hôn lễ!

Cái quỷ gì không biết! Lý Phủ bị ví von của mình dọa cho chết đứng.

Nhậm Cảnh mấp máy đôi môi mỏng, nói với Lý Phủ "Xin lỗi."

Lý Phủ cũng không nghĩ nhiều. Tuy rằng thành tích của Nhậm Cảnh từ đó tới nay vẫn luôn rất tốt, cơ mà, diễn viên nào mà không bị mắc lỗi chứ? Lần này, e là Nhậm Cảnh cũng bị giật mình. Vì có ai ngờ được là biểu cảm của Dạ Sâm lại tốt đến như thế đâu? Đừng nói Nhậm Cảnh, đến bản thân Lý Phủ ông cũng còn ngây ra đây này!

Chỉ là, đạo diễn Lý ngây thơ nhà chúng ta còn chưa ý thức được một điều là cơn "ác mộng" của ông ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Lý Phủ giơ ngón tay cái với Dạ Sâm, khích lệ nói "Tốt lắm, tiếp tục duy trì nhé, chính là cảm giác này đấy."

Dạ Sâm kinh ngạc tròn mắt, vui đến không sao tả nổi.

Cậu được đạo diễn nổi tiếng khen! Câu này mà in ra làm bằng khen, có lẽ nó sẽ là thành tích cao nhất mà cậu đạt được trong cuộc đời diễn viên của mình!

Hệ thống đi chết đi "..." Nhìn cái tiền đồ hạn hẹp này xem!

Dạ Sâm đắc ý, cảm thấy cuộc mua bán này rõ hời, cậu chỉ cần nói mấy câu trong lòng, thế mà lại được khen, hí hí hí.

Nhậm Cảnh nỗ lực rời ánh nhìn khỏi Dạ Sâm. Anh đi tới cạnh Lý Phủ đề nghị "Đoạn này khá ổn, hay là chúng ta quay luôn trailer tuyên truyền đi?"

Lý Phủ đồng ý đáp "Ừ, được." Ông thật sự không ngờ Dạ Sâm lại diễn tốt như thế. Tuy rằng còn tý tỳ vết, thế nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, trái lại, còn tạo ra cảm giác ngây ngô non nớt, tăng điểm cho vai diễn.

Đã quyết định xong nhân vật chính, vậy thì quay trailer cũng là việc nên làm.

Nhân tiện trạng thái của mọi người đang tốt, Lý Phủ cũng thực vui vẻ mà quyết định quay luôn.

Ông không dặn dò Nhậm Cảnh thêm gì nữa, vì dù sao cũng đã là "Lão ảnh đế", cảnh đặc tả thế này hoàn toàn là việc tới tay làm.

Dạ Sâm đứng khá xa, cho nên không biết nội dung cuộc nói chuyện của hai người.

Cậu đang tự mình sung sướng "Khứ Khứ (Đi đi), lặp lại lần nữa đi."

Đi chết đi "..."

Dạ Sâm "Nhanh lên, nhanh lên mà."

Đi chết đi đảo mắt, nói "Chúc mừng cậu hoàn thành nhiệm vụ tháng, thưởng 10 điểm sinh mệnh."

Hai mắt Dạ Sâm cong thành hình bán nguyệt "Lần nữa."

Đi chết đi "..."

Dạ Sâm "Lần cuối cùng!"

Đi chết đi lặp lại lần thứ ba, Dạ Sâm ngây ngốc cười "Lần..."

Đi chết đi phát điên "Cúttttttttt!" Mới thế mà đã bấn hết cả lên!

Dạ Sâm cực cực vui sướng, cứ như cậu vừa trúng năm tỷ vé số, lại còn là năm tỷ đô.

Lý Phủ đi tới nói chuyện quay trailer với Dạ Sâm.

Tâm trạng Dạ Sâm vẫn đang lâng lâng, cho nên vừa nghe đã vội vã gật đầu nói "Được ạ, mọi thứ cứ theo đạo diễn Lý là được ạ."

Thật ngoan! Lý Phủ thầm nghĩ, có lẽ do trước đây ông có chút thành kiến cho nên đã hiểu nhầm cậu nhóc này.

Quay trailer không thể sơ sài như quay thử. Nhân viên đoàn phim ngay lập tức tất bật đi bố trí cảnh quay và sân diễn.

Còn Dạ Sâm thì bị gọi đi làm tóc cùng trang điểm.

Nửa tiếng sau, tất cả vào vị trí, Dạ Sâm tự nhiên lại thấy hơi căng thẳng. Bởi vì tuy được khen, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết vừa nãy mình đã diễn như thế nào. Hình như cậu không hề cố ý biểu hiện hay làm gì thì phải?

Dạ Sâm lo lắng nghĩ, lỡ như lần này cậu làm không tốt thì chẳng phải làm mọi người thất vọng rồi ư?

Dạ Sâm cố xốc lại tinh thần. Cơ mà, có đôi khi, càng là chuyện ta coi trọng, ta lại càng dễ khẩn trương, càng dễ làm sai.

Diễn xuất là phải cố ý biểu hiện, nhưng đối với loại người có kĩ năng âm trăm điểm như Dạ Sâm mà nói, cố ý chẳng khác nào cứng nhắc.

Lý Phủ nhìn Dạ Sâm, trong lòng không khỏi bồn chồn: Đoạn vừa nãy không phải "đóa phù dung sớm nở tối tàn" đấy chứ? Có khi nào giờ hãy chưa hừng đông mà hoa đã muốn lụi rồi không?

Dạ Sâm thấp thỏm, Lý Phủ thấp thỏm, diễn viên chính cũng thấp thỏm: Lại sắp được nghe Sâm Sâm tỏ tình, thỏa mãn quá đi...

Xong xuôi đâu vào đấy, phó đạo diễn hô to một tiếng "Action!"

Bắt đầu rồi! Dạ Sâm bấn loạn tự hỏi, làm sao đây làm sao đây? Đứng im hay là đi vòng quanh?

Nhưng cậu còn chưa kịp tự hỏi xong, Nhậm Cảnh đã đi ra.

Vừa thấy anh, tâm trạng Dạ Sâm liền bình tĩnh lại một cách thần kỳ.

Khi anh nhìn cậu cười, thế giới xung quanh bỗng như tan biến, chỉ còn dư lại mỗi hai người bọn cậu và lời cậu muốn nói.

Dạ Sâm hầu như không bị đứt mạch, cả quá trình diễn xuất đến là thuận lợi. Thậm chí cậu còn vượt qua cả yêu cầu của kịch bản.

Lý Phủ vui vẻ, cảm thấy Nhậm Cảnh quả nhiên tinh mắt. Dạ Sâm này rõ ràng là một viên ngọc thô, đáng giá cho người tới tạo hình.

Máy quay chuyển về phía Nhậm Cảnh, chuẩn bị đặc tả khuôn mặt anh.

Mới đầu, Lý Phủ cứ đinh ninh Nhậm ảnh đế sẽ không sai một lỗi hai lần. Cơ mà, sau khi nhìn màn hình...

Người quay phim và Lý Phủ "..."

Cái qủy gì thế này??? Kinh ngạc đâu? Tức giận đâu? Đây rõ ràng là đang vui như tết!

"Cắt!" Lý Phủ gào lên "A Cảnh, biểu cảm của cậu làm sao thế hả?"

Nhậm Cảnh cố gắng kéo khóe miệng xuống, hắng giọng nói "Xin lỗi, tôi thất thần."

Thất! Thần!

Lý Phủ vẻ mặt khó tin: Không phải ông hẹn nhầm một tên ảnh đế giả đấy chứ?

Lần quay thứ ba, Dạ Sâm càng diễn càng hay. Cậu nhận ra, chỉ cần nhìn thấy Nhậm Cảnh là cậu sẽ tự động nhập vai, thế cho nên cứ thuận theo tự nhiên, đừng nghĩ nhiều là được.

Lại nói, ba chữ "Em thích anh" quả thực rất mị lực, cho dù Dạ Sâm đã nói hai lần, thì đến lần thứ ba, tâm trạng của cậu vẫn y như lúc đầu.

Cậu muốn thổ lộ với Nhậm Cảnh, muốn nói ra, tựa như chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa được tình cảm nghẹn đầy trong lòng.

Biểu hiện của Dạ Sâm phải nói là hoàn mỹ, chỉ là... Nhậm Cảnh...

Lý Phủ day day trán bất lực. Hãy nhìn đi, hãy nhìn cái dáng vẻ ngọt ngào muốn cười nhưng không thể cười này đi! Rốt cuộc là sao thế không biết!

"Cắt..." Lý Phủ bất đắc dĩ nhìn về phía Nhậm Cảnh.

Nhậm Cảnh hít sâu, đi tới nói "Xin lỗi."

Lý Phủ u oán "A Cảnh, có phải cậu có bất mãn gì với tôi không?"

Nhậm Cảnh "..."

Lý Phủ đau khổ ca thán "Chúng ta hợp tác cũng không phải lần đầu, biểu cảm thế này mà cậu lại không làm được là sao? Kinh hãi, khó tả, tức giận, toàn những điều hết sức đơn giản!"

Cơ mà, điều đáng nói ở đây chính là, biểu cảm "sai lầm" mà Nhậm ảnh đế thể hiện ra lại là biểu cảm khó diễn nhất! Đó là sự thỏa mãn kì lạ, sự sung sướng muốn giấu mà không giấu nổi, sự ngọt ngào nhiễm hồng cả không khí... Rõ ràng khó diễn hơn rất nhiều đấy, biết không hả?

Nhậm Cảnh đang định mở miệng giải thích, Dạ Sâm đã đi tới, lo lắng nhìn anh "Vẫn chưa được sao?"

Lý Phủ thấy Dạ Sâm thì thái độ quay ngoắt 180°, ý vị khen "Tiểu Dạ, cậu làm tốt lắm, càng ngày càng tốt, ai không biết còn tưởng cậu thích Nhậm Cảnh thật luôn ý."

Dạ Sâm "!!!"

Khóe miệng Nhậm Cảnh lại không nhịn được mà khe khẽ cong lên.

Bộ phim này của Lý Phủ kể ra cũng là một hồi đau đớn dằn vặt. Ông nói với Dạ Sâm một chút suy nghĩ của mình xong, lại tiếp tục quay sang trừng Nhậm Cảnh.

Dạ Sâm bèn đỡ lời bênh Nhậm Cảnh, nói "Hôm qua anh ấy bay cả đêm, chắc là vẫn còn mệt vì chưa thích nghi được với việc lệch múi giờ."

Lý Phủ liếc mắt: Mệt á? Sao tôi lại thấy cậu ta vô cùng hăng hái thế?

Dạ Sâm nói tiếp "Gần đây anh ấy luôn mệt mỏi, hình như ngủ không được ngon." Nói xong, chính mình cũng thấy đau lòng.

Nhậm Cảnh nhịn suốt từ sáng đến trưa, giờ nhìn cậu thế này, anh đúng là nhịn hết nổi luôn!

Nhậm Cảnh quay sang Lý Phủ "Có lẽ do hơi mệt thật, tôi sẽ đi điều chỉnh tâm trạng một chút."

Lý Phủ còn biết làm sao? "Ảnh đế" tự mình mời tới, có phải quỳ xuống quay thì ông ta cũng phải quỳ thôi.

Nhậm Cảnh "Tôi về phòng nghỉ trước đây."

Lý Phủ khoát tay "Đi đi, đi đi."

Nhậm Cảnh nhìn Dạ Sâm, cố gắng đè nén âm thanh, nếu không sợ sẽ ngọt chết người "Em có muốn đi cùng không?"

Dạ Sâm vốn dĩ định nói: Em không mệt, em không mệt một tí nào hết. Nhưng sau khi nhìn đôi mắt ngóng trông của Nhậm Cảnh, cậu lại giống như bị ma xui qủy khiến đáp "Có..."

Đạo diễn Lý đúng là nửa điểm "đen tối" cũng không có. Với ông, việc diễn viên đi nghỉ cùng nhau là điều quá mức bình thường, thậm chí họ còn có thể nhân cơ hội đó để thảo luận kịch bản, tìm kiếm cảm giác.

Vừa vào đến phòng nghỉ, Nhậm Cảnh ngay lập tức trở tay chốt cửa. Dạ Sâm còn chưa kịp căng thẳng đã bị anh bế, đặt lên bàn trang điểm.

"Nhậm... Nhậm..." Lời còn chưa ra hết, đối phương đã hôn tới.

Dạ Sâm mở to mắt, tim đập như pháo nổ, bùm bụp khó tả.

Nhậm Cảnh có phần không khống chế được. Anh hôn Dạ Sâm gần như chẳng theo kết cấu nào. Thế nhưng, chính hình thức hôn môi này lại càng khiến da đầu người ta tê dại. Tình cảm vô pháp áp chế cuồn cuộn kéo tới, cảm động đến khôn cùng.

Sau khi hôn Dạ Sâm một lúc, Nhậm Cảnh dịu dàng gọi "Sâm Sâm."

Dạ Sâm không dám đối diện cùng anh.

"Sâm Sâm." Nhậm Cảnh liên tục gọi. Rõ ràng là nhũ danh của mình, nhưng Dạ Sâm vẫn vừa nghe vừa đỏ bừng mặt, ngón tay run run.

Nhậm Cảnh hỏi cậu "Em có thể nói lại lần nữa không?"

Dạ Sâm biết anh muốn nghe cái gì. Kể ra cũng chỉ là nói một câu thôi mà... Dù sao cậu cũng muốn nói với anh.

"Em..." Dạ Sâm vừa nói được một chữ, Nhậm Cảnh đã bất ngờ lấy tay đè lại môi cậu.

Dạ Sâm nhìn anh, trong con ngươi trong suốt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Nhậm Cảnh hít sâu, khẽ nói "Tạm thời đừng nói."

Dạ sâm không hiểu.

Nhậm Cảnh cười "Giờ mà nghe em nói thật, thì chắc hôm nay anh không làm được gì nữa mất."

Phải một lúc lâu, Dạ Sâm mới kịp phản ứng. Cậu khó nhịn được mà cười cong cả mắt.

Nhậm Cảnh muốn hôn tiếp, thế nhưng bên ngoài hãy còn một đống người đang chờ... Chưa kể, môi Dạ Sâm non mềm, mới hôn một chút mà đã sưng đỏ, nếu hôn tiếp, sợ là sẽ bị người phát hiện mất.

Nhậm Cảnh nói "Anh ra ngoài trước, em đi rửa mặt đi."

Dạ sâm đáp "Ừm..."

Lúc Nhậm Cảnh đi ra, Dạ Sâm nhìn hình ảnh bản thân bị phản chiếu trong gương.

Mẹ ơi! Ai kia?

Nếu lúc này mà dùng lời của Cố Béo để hình dung thì chính là bốn chữ "Xuân ý dạt dào"!

Dạ Sâm vội chạy đi rửa mặt để hạ nhiệt.

Nhậm Cảnh cũng vô cùng chu đáo, gọi thợ đến trang điểm lại giúp cậu.

Amiy là thợ trang điểm riêng của Nhậm Cảnh, và cũng là một trong số những tay sai bé nhỏ dưới trướng Dương đại lão. Cô nàng hưng phấn đến mức tim gan đập loạn hết cả với nhau. Không chỉ được nhìn đại bảo bối ở cự ly gần, mà còn được nhìn bộ dạng này của đại bảo bối! Ôi chao, đủ sức khoe khoang cả ngày luôn!

Bình tĩnh bình tĩnh! Amiy tự nhủ, cô nhất định phải làm cho Dạ Sâm khôi phục như bình thường, nhất là đôi môi, tuyệt đối không thể để người khác vừa nhìn qua đã biết cậu bị hôn.

Thế cho nên, lúc Dạ Sâm ra khỏi phòng nghỉ, thật đúng là không ai nhận ra được điều gì bất thường.

Nhậm Cảnh đang bàn chuyện với Lý Phủ. Anh hỏi "Có thể sửa lời thoại này chút không?"

Lý Phủ nhìn anh bằng ánh mắt lạ lùng "Ba chữ đấy thì sửa kiểu gì được?"

Nhậm Cảnh "Thêm hai chữ nữa."

Lý Phủ buồn bực "Cần thiết không?"

"Rất cần!"

Lý Phủ suy nghĩ, cảm thấy cũng không quá ảnh hưởng đến toàn cục.

Hơn nữa, ông thực sự sợ Nhậm ảnh đế diễn hỏng nhiều lần, phải mau chóng giúp anh ta tìm lại tâm trạng mới được.

Lý Phủ đi về phía Dạ Sâm.

"Thêm một cái tên nữa."

Dạ Sâm buồn bực "Cần thiết không?"

Cậu hỏi y hệt như Lý Phủ, Lý Phủ cũng chỉ đành trả lời y như Nhậm Cảnh "Rất cần."

Dạ Sâm không ý kiến gì thêm. Ngày hôm nay của cậu tương đối thuận lợi, đừng nói thêm hai chữ, thêm mấy câu thoại cũng chẳng sao!

Lời thoại ban đầu chỉ là Dạ Sâm hô lên "Em thích anh!", nhưng bây giờ, nó được ghép thêm một cái tên, trở thành "Án Hàn, em thích anh!"

Thay đổi bé nhỏ là vậy, thế mà lại có thể khiến cho Nhậm Cảnh "đổi mình", thành công biểu hiện ra tình cảm mà Lý Phủ đòi hỏi.

Lý Phủ hậm hực, như vầy sớm có phải hay rồi không?

Lại nói... Thêm một cái tên quan trọng đến thế sao?

Quan trọng! Quá quan trọng ấy chứ! Bởi vì tâm tình hoàn toàn không có giống!

Một cái là đại bảo bối chân thành thổ lộ, còn một cái là đại bảo bối chân thành thổ lộ với – người – khác!

Cái này quá mức không giống!

Nhậm Cảnh không hổ là lão thành tinh, tiểu xảo dùng đến là nhuần nhuyễn.

Trên thực tế, Lý Phủ vẫn có chút không vừa lòng.

Lần này, không phải ông không vừa lòng với Nhậm Cảnh, mà là với Dạ Sâm. Có lẽ tại sau khi đổi thoại có chút không được tự nhiên, cảm giác như lúc Dạ Sâm hô tên Án Hàn hơi hơi cứng nhắc, kéo theo ba chữ phía sau cũng ngượng ngùng theo.

Kiểu bỗng nhiên thoát vai ý.

Lý Phủ rất muốn Dạ Sâm đạt được trạng thái của mấy lần trước. Tuy vậy... Ông lại không dám dày vò người ta thêm nữa.

Vì thứ nhất là diễn xuất của Dạ Sâm không ổn định, có lẽ giờ đang trong tình trạng tuột dốc, càng cưỡng cầu sẽ càng tệ hại.

Thứ hai chính là bên phía Nhậm Cảnh, có quỷ mới biết anh ta có lại biến thành thánh diễn lỗi lần nữa hay không.

Cứ thế, khuyết điểm không che được ưu điểm, biểu hiện của Dạ Sâm đã tốt hơn so với tưởng tượng của Lý Phủ nhiều lắm rồi!

Công việc kết thúc lúc gần mười một giờ, Lý Phủ hỏi Nhậm Cảnh "Cùng đi ăn cơm không?"

Nhậm Cảnh nhìn Dạ Sâm, xong quay lại đáp "Tôi hãy còn có việc, hôm khác nhé."

Lý Phủ hỏi Dạ Sâm.

Dạ Sâm nghe Nhậm Cảnh không đi, bản thân cũng không muốn đi. Cậu nói "Tôi cũng có chút việc, hôm khác nhất định sẽ mời đạo diễn một bữa thật ngon."

Lý Phủ chẳng để tâm quá nhiều. Diễn viên mà, ai chả bận? Nhất là loại như Nhậm Cảnh. Cả Dạ Sâm nữa, tiểu công tử ăn chơi phóng đãng, sao có thể thích thú đi ăn cùng một ông lão như ông đây.

Sau khi mọi người tản ra, Nhậm Cảnh hỏi Dạ Sâm "Trưa chúng ta đi đâu ăn được nhỉ?"

Dạ Sâm không đáp mà hỏi ngược lại "Không phải anh có việc sao?"

Nhậm Cảnh chớp chớp mắt "Việc ăn trưa cùng em."

Dạ Sâm kinh ngạc, rồi vui vẻ. Cậu cũng muốn được ăn trưa với Nhậm Cảnh, thế nhưng mà... Trong lòng cậu hãy còn chuyện quan trọng hơn. Cậu phải về nhà cũ một chuyến, phải nhanh chóng chuyển 10 điểm sinh mệnh mà mình vất vả dành được sang cho ông!

Nhậm Cảnh nhìn dáng vẻ do dự của Dạ Sâm, nhanh nhạy nói "Trưa nay em bận à?"

Dạ Sâm đáp "Em định đi thăm ông nội."

Nhậm Cảnh vừa nghe đã vội giục "Vậy em đi mau đi không muộn."

Dạ Sâm ấm lòng, hỏi "Tối nay... Chúng ta..."

Nhậm Cảnh cười cười "Lúc nào anh cũng rảnh hết."

Dạ Sâm cũng cười "Ưm, thế hẹn anh tối nhé."

Hệ thống đi chết đi đúng lúc thông báo "Nhiệm vụ hàng ngày: Nấu cơm cho Nhậm Cảnh, đồng thời mời hai người bạn cùng tới nếm thử."

Dạ Sâm "..."

Đi chết đi "Đề cho không đó nha cục cưng."

Dạ Sâm khó nhịn "Thực chất cậu họ Nhậm đúng không!"

Đi chết đi không biết xấu hổ đáp "Không sai, tôi tên Nhậm Tính đó." [Nhậm 任: Tùy ý, mặc ý => Nhậm Tính 任性: Tùy ý, tùy tính.]

Dạ Sâm "..."

Thôi thôi bỏ qua, anh Sâm hôm nay tâm tình tốt, không thèm tính toán với cái tên hệ thống phế thải đó!

Dạ Sâm và Tiểu Lưu rời khỏi đoàn làm phim, đi thẳng về nhà cũ.

Ông nội thấy cháu trai ngoan nhà mình, vừa mừng vừa sợ "Sao đã về rồi? Có chuyện gì không?" Hôm qua mới vừa ăn cơm với nhau, mà hôm nay đã lại về, ông thực sợ Dạ Sâm xảy ra vấn đề.

Dạ Sâm cảm động, hận không thể ôm ông nội hôn bẹp một cái.

Ông cậu thực tốt, thực mong ông có thể sống lâu trăm tuổi!

Dạ Sâm gọi hệ thống "Tiểu Tiện Tiện, mau ra đây chỉ tôi cách dùng điểm sinh mệnh."

Đi chết đi "..." Ai là Tiểu Tiện Tiện!!!

Dạ Sâm dỗ nó "Được rồi, Tiểu Khứ Khứ, tới giúp tôi nhanh lên."

Ai là dế con!!! [蛐 /qū/ : Dế – 去 /qù/: Khứ (đi).]

Dạ Sâm tiếp tục dỗ "Bố Bố, Đàn Đàn, Liên Liên, Ái Ái, Cửu Cửu, Khứ Khứ, Tư Tư ~~~"

[Bố (vải) Đàn (bắn, xén, phủi) Liên (hoa sen) Ái (yêu) Cửu (số chín) Khứ (đi) Tư (tâm tư) => Lần lượt đồng âm với Bất Đàm Luyến Ái Tựu Khứ Tử (Không yêu thì đi chết đi).]

Hệ thống đi chết đi biểu thị mình hoàn toàn không biết bản thân tên gì nữa rồi!

"Cậu xác định chuyển 10 điểm sinh mệnh của mình sang "ông nội" sao?"

Dạ Sâm hưng phấn nói "Xác định!"

Đi chết đi tuyên bố "Chuyển đổi thành công. Còn dư 6 điểm sinh mệnh."

Dạ Sâm hai mắt trông mong nhìn ông nội, không nhịn được hỏi "Ông nội, ông thấy sao rồi?"

Ông nội Dạ khó hiểu "Cái gì sao cơ?"

Đi chết đi đảo mắt "Cậu còn không tin tôi?"

Dạ Sâm ngay lập tức đáp "Tin!"

Đi chết đi rầm rì "Không nhanh như vậy đâu, ít nhất cũng phải đợi ba bốn ngày mới được. Cuối tuần cậu quay về là sẽ thấy ông nội khỏe mạnh ngay."

Dạ Sâm thật muốn giờ là cuối tuần luôn!

Dạ Sâm ở lại ăn trưa cùng ông nội. Cũng không biết có phải là ảo giác của Dạ Sâm hay không, nhưng cậu vẫn thấy ông nội ăn uống tốt hơn bình thường, hết cả một bát cơm đầy.

Ông nội Dạ cũng tự mình cảm thán "Cơm hôm nay sao thơm ngon vậy nhỉ?"

Dạ Sâm mãnh liệt khen tay nghề của lão Vương, nói tài nấu nướng của ông càng ngày càng lên trình.

Loại cảm giác thành tựu ẩn sâu này, đúng là thích!

Dạ Sâm đợi ông nội ngủ trưa rồi mới đi. Vừa ra khỏi nhà, cậu đã lôi máy ra gọi một cuộc điện thoại vượt biển.

Rốt cuộc, cậu cũng không cần sợ Dạ Lan nữa rồi!

Hai lần Dạ Lan nhằm vào cậu đều không tìm ra chứng cứ liên quan đến anh ta.

Trong đó, lần tai nạn ở Paris cũng bị cảnh sát kết án là sự cố ngoài ý muốn.

Dạ Sâm yêu cầu Tiểu Lưu điều tra mạng lưới quan hệ của người tài xế kia, nhưng tiếc là không tra được cái gì. Đến cả bị người uy hiếp hay mua chuộc cũng không có.

Không đi được đường này thì ta đi đường khác.

Chuyện phạm tội, có lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai. Dạ Lan có thể đi đến ngày hôm nay, có thể ở Singapo phát triển lớn mạnh, nói tay anh ta sạch sẽ, ai cũng không dám tin!

Trước đây, Dạ Sâm chưa từng nghĩ anh ta sẽ không biết điểm dừng như thế, nhưng giờ thì cậu đã rõ.

Dạ Lan muốn giết cậu, vậy nhất định anh ta cũng sẽ muốn giết người khác, tỷ như người ngáng đường anh ta chẳng hạn?

Nếu xét từ phương diện này, có khi nào sẽ nắm được đầu mối nguyên nhân cái chết của mẹ ruột Dạ Lan mười mấy năm trước?

Chuyện đó mà không phải sự cố thật, thì đây đúng là bước đột phá tốt.

Dạ Lan của mười mấy năm trước chắc chắn không thể làm việc kín kẽ như Dạ Lan của bây giờ được.

Một tên nhóc con, giết mẹ ruột rồi, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ đủ bình tĩnh để xử lí cục diện.

Bằng không, hôm nay, anh ta cũng không cần sợ như chim sợ cành cong, chỉ vì nghi ngờ vô căn cứ mà đã vội đi giết Dạ Sâm.

Để tra những chuyện cũ này, có một người có thể giúp.

Chính là anh trai Dụ Tinh Triết, Dụ Tinh Hải – một kẻ kỳ kỳ quái quái không sống theo lối sống bình thường.

Dạ Sâm vô pháp liên lạc với Dụ Tinh Hải, nhưng cậu có thể liên lạc với Dụ Tinh Triết.

Trước đây cứ phải giấu, nhưng giờ thì hết rồi. Mà kể ra thì nói cũng không chẳng sao.

Bởi vì bên phía ông nội, cậu đã không lo lắng gì nữa rồi.

Dụ Tinh Triết hết lần này đến lần khác không nhấc máy.

Trong lòng Dạ Sâm có chút bồn chồn... Tuy nói lúc về nước cậu đã hòa giải với lão Cá, nhưng dù sao cậu cũng đã từ chối anh ta, lẽ nào anh ta thẹn quá hóa giận chặn số cậu rồi?

Hành động này rất phù hợp với phong cách làm việc của giám đốc Dụ.

Dạ Sâm gọi thêm một lượt, vẫn không thấy người nghe.

Làm sao đây... Không tìm được anh Tinh Hải, chẳng lẽ đi tìm cậu sao?

Dạ Sâm nghĩ nghĩ, có chút sợ hãi, cậu đáng sợ lắm!

Đi chết đi lên tiếng nhắc nhở "Có phải cậu nên đi chuẩn bị cho nhiệm vụ hàng ngày một chút không?"

Dạ Sâm lấy lại tinh thần. Cứ nhớ đến chuyện nhiệm vụ là lại thấy không thể yêu thương nổi mà.

Lần đó làm chocolate đã suýt chút nữa là làm nổ phòng bếp rồi, lần này còn bắt nấu ăn... Còn không sợ độc chết Nhậm Cảnh!

Đi chết đi nói thêm "Đừng quên mời hai người bạn nữa nhé."

Dạ Sâm hốt hoảng "Bè có tính không?" Cái khác cậu không nhiều, chứ bè thì thằng nào cũng giống hệt thằng nào!

"Tính." Đi chết đi hắc hắc cười "Nhưng vấn đề là cậu có dám để bọn họ biết chuyện của cậu với Nhậm Cảnh không..."

Dạ Sâm "..." Hóa ra hố ở điểm này à!

Dạ Sâm vội vàng lên tiếng "Tiểu Lưu cũng là bạn của tôi!"

Đi chết đi "Cậu xác định Tiểu Lưu ngồi đối diện cậu và Nhậm Cảnh vẫn nuốt trôi cơm?"

Dạ Sâm "..." Thế mà lại không có cách nào phản bác!

Phải làm sao đây???

Cố Khê coi một người rồi, còn một người nữa...

Dụ Tinh Triết đang ở Paris, cho dù có gọi anh ta về, anh ta cũng chẳng về nhanh như thế được!

Mà cậu thì đâu thể dọn cơm lúc mười hai giờ đêm chứ?

Ba người bọn họ có khi đóng gói gửi cậu đến viện tâm thần mất!

Đang tầm lo lắng, điện thoại của Dạ Sâm vang lên.

Cậu nhìn tên người gọi, vui vẻ ra mặt. Đời này, cậu chưa từng vui sướng khi nhận được điện thoại của lão Cá đến thế.

"Alo." Dạ Sâm nhã nhặn tiếp máy "Anh Triết!"

Dụ Tinh Triết thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại.

Anh ta khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. Thằng oắt con này không biết lại phát bệnh gì nữa không biết?

Dạ Sâm có việc cầu người, thái độ tốt vô cùng "Cậu dậy rồi à? Không làm phiền cậu ngủ chứ? Tôi vừa hay có chuyện tìm cậu..."

"Có chuyện gì gặp mặt hãy nói." Giám đốc Dụ duy trì trạng thái cao ngạo nói.

Gặp... Mặt?

Dạ Sâm chấn kinh "Cậu về nước rồi sao?"

Giám đốc Dụ "Sao? Không được hả? Đây là tổ quốc của tôi, tôi thích về thì về đấy!"

Chương 44

Vâng vâng vâng, anh không thần kinh!

Nói chuyện với lão Cá là phải thuận theo, dỗ dành, chuyện này Dạ Sâm đã quá quen thuộc.

Cậu hỏi "Anh về có việc gì vậy?"

Giám đốc Dụ đáp "Em gái họ kết hôn, tôi về tham gia hôn lễ."

Dạ Sâm buồn bực "Em gái họ nào?" Hai nhà bọn họ khá thân thiết, em gái họ của giám đốc Dụ mà kết hôn, thì kiểu gì cậu cũng bị mời.

Dụ Tinh Triết cường điệu tìm cớ "Con gái nuôi của em gái họ của mẹ tôi."

Dạ Sâm "..."

"Sao? Không được à? Từ nhỏ tôi đã thương nó, về tham gia hôn lễ của nó cũng không được?"

Được được được, anh không thần kinh!

Lúc này mà hỏi tiếp thì chắc chắn sẽ có chuyện.

Dạ Sâm mặc kệ đứa em gái họ cách xa tám trăm dặm nhà giám đốc Dụ, cậu hãy còn chính sự cần làm, cho nên uyển chuyển nói "Nếu cậu đã về, không bằng tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi?"

Dụ Tinh Triết hết sức kinh ngạc "Cậu tốt bụng thế sao?"

Dạ Sâm "Đùa gì vậy? Anh Triết về nước, tôi phải nhiệt tình đối đãi chứ."

Khóe miệng Dụ Tinh Triết cong lên, vô cùng vui vẻ. Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta liền hỏi lại "Chỉ hai chúng ta thôi?"

"À thì..." Dạ Sâm lắp bắp.

Dụ Tinh Triết cảnh giác "Còn ai?"

Dạ Sâm "Chỉ có hai chúng ta thì nhàm chán quá, nên tôi có gọi cả Cố Khê nữa."

Dụ Tinh Triết đảo mắt, thôi thì tên đó hãy còn tạm chấp nhận được.

Anh ta hỏi thêm "Hết rồi?"

Dạ Sâm "..."

Cậu vừa ngập ngừng, tim Dụ Tinh Triết liền lộp bộp rơi "Còn ai nữa? Đám bạn xấu nhà cậu là tôi không có gặp đâu đấy."

Dạ Sâm "..."

Tiếng tim rơi của lão Cá càng vang vọng "Nói, còn ai!"

Dạ Sâm lí nhí "Nhậm... Nhậm Cảnh."

Dụ Tinh Triết "..."

Dạ Sâm cứ quýnh lên, là lời nói ra lại bắt đầu lộn xộn "Chủ yếu là đón gió tẩy trần cho cậu thôi, tuyệt đối không phải là định trước đâu!"

Đi chết đi thật không đành lòng nhìn thẳng thằng con ngu xuẩn nhà mình nói hớ.

Đầu óc Dụ Tinh Triết đột nhiên minh mẫn bất ngờ "Á à, hóa ra các người định trước rồi giờ tiện dịp đón gió tẩy trần cho tôi ư?"

Dạ Sâm còn đang định dãy dụa thêm, nhưng giám đốc Dụ đã nổi điên trước "Tôi phải quay lại Paris!"

Dạ Sâm đau khổ "Cậu mới về nước mà."

Giám đốc Dụ yêu nước đúng giờ lên sóng "Đây là tổ quốc của tôi, tôi thích đi thì đi!"

Mẹ tổ quốc e là muốn đánh chết thằng gấu con này mất thôi!

Tuy thế, Dạ Sâm vẫn phải hạ giọng dỗ dành "Vâng vâng vâng, anh không thần kinh, vậy, chúng ta tối gặp ha?"

Dụ Tinh Triết "Không gặp!"

Dạ Sâm "Tối tôi gửi tin nhắn xác định thời gian và địa điểm cho anh."

Dụ Tinh Triết "Không xem!"

Dạ Sâm "Thế tôi sẽ gọi cho anh."

"Không nghe!"

"Tôi gọi cho Sun." Sun là tổng thư kí bên cạnh Dụ Tinh Triết.

Dụ Tinh Triết hầm hè "Sun mà nghe, tôi sẽ sa thải anh ta ngay lập tức."

Sun đại tổng quản một năm bị đe dọa sa thải ba trăm sáu mươi lăm lần nhưng chưa một lần bị sa thải thành công tỏ vẻ không thèm sợ hãi.

Lúc Dạ Sâm chuẩn bị ngắt máy, cậu nói "Anh Triết, về rồi thì ở lại mấy hôm đi."

Dụ Tinh Triết ấm lòng, nhưng vẫn mạnh miệng: Ở cái rắm, sớm muộn gì tôi cũng bị cậu làm cho tức chết!

Dạ Sâm hẹn xong một người bạn, lại đi hẹn nốt người còn lại.

Cố Khê hỏi "Có những ai?"

Dạ Sâm không dám nói ra tên Dụ Tinh Triết, cho nên chỉ đáp "Tôi với Nhậm Cảnh."

Cố Khê ngắt lời "Tối tôi bận rồi."

Dạ Sâm tức giận! Sao hai tên này ai cũng muốn ngăn cậu kiếm điểm sinh mệnh vậy chứ!

Cậu gắt lên với cái điện thoại "Bận cái rắm, nhanh qua đây đi! Vừa hay lão Cá về nước, chúng ta làm cơm chào đón cậu ta luôn."

Cố Khê vừa nghe liền chấn kinh "Tối tôi bận thật, chuyện quan trọng lắm, không đi không được đâu, liên quan đến sự nghiệp đạo diễn của tôi đấy."

Dạ Sâm nói "Chuyện gì, kể tôi nghe cái coi."

Cố Khê – trên thực tế không hề bận cái rắm gì "..."

Dạ Sâm nổi bão "Cố Béo, nếu như tối nay anh không đến, tôi liền treo cổ ngay trước cửa nhà anh!"

Cố Khê ê ẩm trong lòng: Mẹ nó, ai thèm đi ăn bánh gato miễn phí cơ chứ!

Người đã miễn cưỡng mời đủ, nhưng nhiệm vụ chủ chốt vẫn là tự tay xuống bếp!

Dạ Sâm thân làm một người đàn ông đun nước cũng có thể đun cháy siêu biểu thị, nấu ăn gì đó đúng là làm khó cậu mà!

Dạ Sâm mang tâm lí cầu may hỏi "Chocolate có tính là món ăn không?" Đó là thứ duy nhất mà cậu biết làm.

Đi chết đi đáp "Cậu có thể lên Zhihu hỏi thử xem có thu được một trăm phiếu ngu xuẩn hay không." [Zhihu: Một trang mạng hỏi đáp của TQ, gần giống như Yahoo Hỏi và đáp của Vn.]

Dạ Sâm "..."

Đi chết đi lại nói "Nấu có món thôi mà, đâu phải ép cậu làm tiệc Mãn Hán 108 món đâu, đến mức đó cơ à?"

Dạ Sâm lên tinh thần, nghĩ đi chết đi nói cũng đúng. Nấu có món thôi mà, tiểu thư lá ngọc cành vàng như mẹ còn làm được, lẽ nào cậu lại kém hay sao?

Làm được, anh Sâm, cậu sẽ làm được!

Dạ Sâm xắn tay áo, cầm máy tính bảng lên bắt đầu tải app ẩm thực.

Cậu không cầu đạt tới tiêu chuẩn đầu bếp trong nhà hàng ba sao Michelin, chỉ cần ăn lọt miệng là đủ. [Sao Michelin: là một "giải thưởng" quan trọng trong làng ẩm thực thế giới. Nhà hàng 1 sao là nhà hàng rất tốt so với mặt bằng chung, 2 sao là nhà hàng có chất lượng xuất sắc, 3 sao là nhà hàng có phong cách ẩm thực đặc biệt. Nhà hàng nào được trao tặng đến ngôi sao thứ 3 được xem là đã đạt đến đỉnh cao ẩm thực.]

Bằng không, khiến cho Nhậm Cảnh bị ngộ độc thì thực chẳng hay ho gì.

Dạ Sâm rất biết tự lượng sức mình, cậu chả dại gì đi khiêu chính "món chính", mà chỉ chọn trứng bắc cà chua đơn giản.

Trong nhà không có lấy một mẩu nguyên liệu, Dạ Sâm lại sợ không dám ra ngoài một mình, cho nên gọi Tiểu Lưu mua đồ mang đến.

Tiểu Lưu nghe mà ngẩn cả người.

Cái quỷ gì vậy? Cậu ta theo Dạ Sâm đã sáu bảy năm, đây là lần đầu tiên nghe Dạ Sâm nói muốn mua đồ nấu ăn đó!

Không phải trúng tà đấy chứ?

Nhưng rốt cuộc, thân làm một người trợ lí toàn năng có thể dũng cảm đối chọi với mưa gió, Tiểu Lưu ôm theo dầu đèn mắm muối, cà chua và trứng gà lên lầu.

Dạ Sâm khen ngợi "Thật chu đáo, còn biết đường mua cả dầu cả muối cho tôi luôn."

Tiểu Lưu nhỏ giọng hỏi "Anh Sâm, anh định tự mình nấu à?"

Dạ Sâm đáp "Tôi thử thôi, tối có mời Nhậm Cảnh đến nhà ăn cơm."

Tiểu Lưu hít sâu, cảm thấy như mình vừa nhận được một tấn kinh hách.

Dạ Sâm thấy cậu ta như vậy, liền dặn "Đừng nói với ai khác nhé!"

Tiểu Lưu vội vã làm dấu khéo khóa miệng "Em, Lưu Tiểu Minh, miệng kín như bưng."

Dạ Sâm vỗ vai cậu ta "Cậu đó, đúng là anh em của tôi, đáng tin!"

Người anh em Tiểu Lưu không dám ở lâu thêm nữa. Cậu ta thực sự sợ mình bị tà khí trong ngôi nhà này ám lấy...

Dạ Sâm bắt đầu làm thử trứng bắc cà chua. Quá trình này không chiếm nhiều từ lắm, thôi thì chúng ta bỏ bớt đi ha.

Vì kiểu gì chả...

"Mẹ kiếp, cà chua này cắt kiểu gì vậy? Đã trơn thì chớ lại còn chảy nước!"

"Ôi mẹ! Quả trứng này sao mà yếu ớt thế cơ chứ? Nói cháy là cháy được ngay!"

"A a a, cái thứ đỏ đỏ vàng vàng này thật sự ăn được sao?"

Ừm, sau khi vật lộn một tiếng đồng hồ, Dạ Sâm nhìn thành quả trứng bắc cà chua hơi cháy, hơi sánh, hơi buồn nôn trước mặt, khóc không ra nước mắt.

"Miao ~" Tiếng kêu mềm mại vang lên. Dạ Sâm khom lưng bế lấy mèo con, hôn nó một cái.

Lần đó ô tô gặp chuyện, con mèo cũng bị thương, cho nên Tiểu Lưu phải đưa nó đến bệnh viện chăm sóc, hôm qua mới đón về.

Tuy rằng xa nhau đã lâu, nhưng mèo con rất thân thiết với Dạ Sâm, vừa tỉnh ngủ đã đi tìm cậu làm nũng.

Dạ Sâm bất chợt nảy ra ý tưởng. Cậu giơ nó ra trước đĩa "trứng bắc cà chua", nói "Khứ Khứ, con ngửi xem có thơm không nè." Cậu quyết định không bắt nó ăn mà chỉ để nó ngửi.

"Méo méo éo éo!!!" Con mèo con thảm thiết kêu lên!

Dạ Sâm "..."

Mèo con giãy giụa "đào tẩu" hòng tìm đường bảo mạng, vẻ mặt sống không bằng chết.

Dạ Sâm "..." Đáng sợ đến thế cơ à QAQ!

Nếu như mèo con nói được, đại khái nó sẽ nói: Đáng QAQ!

Đi chết đi đảo mắt "Thành phần như cậu mà vất tới cổ đại, e là khỏi nghĩ đến việc gả chồng luôn."

Dạ Sâm "Cút!!!"

Đi chết chuyển giọng nói "Thôi, không sao, vậy cũng đủ hoàn thành nhiệm vụ rồi."

Dạ Sâm lo lắng hỏi "Nhỡ Nhậm Cảnh không ăn thì sao đây?" Phải ăn thì nhiệm vụ mới tình là hoàn thành được.

Đi chết đi thầm nghĩ, cậu có kho thịt kho tàu rồi đổ thạch tín vào bảo Nhậm Cảnh ăn, thì anh ta cũng sẽ tình nguyện ăn hết.

Cơ mà, nó còn chưa nói ra khỏi miệng, tự bản thân Dạ Sâm đã đỏ mặt "Cho... Cho dù anh ấy không chê, tôi cũng không muốn hãm hại anh ấy như thế."

Đi chết đi tự dưng bị tọng cho một miệng gato, tự nhủ: Thằng con ngốc không biết nấu ăn, nhưng thừa bánh kem quá ha, đủ nuôi sống dân FA toàn cầu luôn!

Vật lộn đến năm giờ chiều, Dạ Sâm – dưới sự chăm chỉ khổ luyện, cuối cùng cũng cho ra được một thứ hồng hồng vàng vàng nhìn không đến nỗi đáng sợ lắm.

Ít nhất thì cũng phân biệt được đâu là cà chua, đâu là trứng gà.

Cậu thở dài nói "Không còn nhiều thời gian nữa."

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Dạ Sâm vội cầm máy nhìn, thấy người gọi là Nhậm Cảnh, khóe miệng liền không nhịn được mà cong lên.

Nhậm Cảnh "Anh ở dưới nhà, em muốn đi ăn ở đâu?"

Dạ Sâm có chút hồi hộp "Anh thấy ăn ở nhà em thế nào?"

Đầu kia rõ ràng im lặng một lúc.

Dạ Sâm quýnh lên "Em... Em đích thân nấu cơm, chúng ta nếm thử mùi vị bữa cơm gia đình, được không?"

Nhậm Cảnh mất một lúc mới phun ra được một chữ "Ừ." Anh thực sự không nói nhiều hơn được, lời nói đều bị ngọt ngào dính hết vào với nhau mất rồi.

Dạ Sâm nói tiếp "Cái đó, em còn hẹn cả Cố Khê với Dụ Tinh Triết."

Đường ngọt tan mất một nửa, Nhậm Cảnh trở lại tình trạng phát âm bình thường hỏi "Giám đốc Dụ về nước rồi sao?"

Dạ Sâm đáp "Ừm, cậu ta vừa mới về hôm nay."

Nhậm Cảnh im lặng.

"Bọn em là bạn tốt, em muốn giới thiệu mọi người với nhau."

Ngọt ngào hóa thành dòng chảy xuôi vào trong tim, thấm đẫm tâm khảm, đến giọng nói ra cũng nị nị "Mở cửa cho anh."

Dạ Sâm "Em tới đây."

Cậu đứng dậy, bước về phía cửa. Thế nhưng, lúc ngang qua sofa, nhìn đám quần áo bị vứt tứ tung, cậu lại phải vội vã quay lại thu dọn một vòng.

Nhậm Cảnh đứng trước cửa mỉm cười.

Dạ Sâm thầm nghĩ, anh ấy thực con mẹ nó đẹp!

Tiếp theo, cậu liền bị ảnh đế đẹp không chịu được hôn xuống.

Dạ Sâm khẽ thở dốc. Nhậm Cảnh nắm hông cậu, hôn đến váng đầu hoa mắt.

Hai người vào nhà, nhiệt độ thân thể cao đến mức điều hòa cũng không tác động đến nổi.

Nhưng may mắn là Dạ Sâm vẫn nhớ rõ vụ cơm tối. Cậu nhỏ giọng gọi "Nhậm, Nhậm Cảnh..."

Nhậm Cảnh bị cậu câu dẫn đến thất điên bát đảo, chỉ muốn lại hôn thêm một chút rồi một chút...

"Miao ~" Mèo con ngây ngô nhìn hai kẻ ra sức gặm cắn lẫn nhau.

Dạ Sâm cứ như một ông bố đang làm chuyện xấu thì bị con gái nhìn thấy, cố sống cố chết đẩy Nhậm Cảnh nói "Em nấu cơm, anh có muốn... Có muốn nếm thử trước không?"

Hai mắt Nhậm Cảnh sáng ngời "Em... Nấu?"

Dạ Sâm căng thẳng gật đầu, rồi cẩn thận nhắc nhở "Đây là lần đầu em nấu, có lẽ không dễ ăn đâu."

Cơ mà, trọng điểm mà Nhậm Cảnh quan tâm chỉ có "Anh là người đầu tiên nếm thử?"

Dạ Sâm đáp "Ừm, ba mẹ em cũng chưa từng được thử."

Nhậm Cảnh mím mím môi, cười khẽ, nhưng như thế tự dưng lại sinh ra một loại cảm giác mê người mang tính trẻ con.

Dạ Sâm nhìn mà tim đập bùm bụp.

Nhậm Cảnh hỏi "Em nấu món gì?"

Dạ Sâm ngượng ngùng nói "Trứng bắc cà chua..."

Nhậm Cảnh "Anh thích món ấy."

Dạ Sâm "..."

Đi chết đi đảo mắt "Nguyên tắc đâu? Giới hạn đâu? Bị chó ăn hết rồi sao!"

Nhậm ảnh đế bị cặp kính tình yêu che mờ mắt, không những không thấy cái thứ hồng hồng vàng vàng kia quỷ dị mà trái lại, còn thấy thực dễ thương.

Dạ Sâm do dự, rốt cuộc vẫn không đành lòng "mưu sát chồng".

"... Cái này nguội mất rồi, để em làm lại lần nữa."

Nhậm Cảnh dằn lại "Không sao."

Dạ Sâm nhanh mắt nhanh tay, vội vã vơ lấy đĩa đổ vào thùng rác "Thôi thôi, để em làm món mới đi."

Nói xong, cậu đeo tạp dề vào và vén tay áo lên.

Nhậm Cảnh nhìn bộ dáng của Dạ Sâm, nhịn không được bật cười "Anh tới giúp em."

"Không!" Dạ Sâm ra sức cự tuyệt "Em muốn tự mình làm."

Nhậm Cảnh tự nhiên thấy lòng ngọt như đổ mật: Sâm Sâm muốn tự tay nấu đồ cho anh ăn!

Dạ Sâm cũng thấy mình nói có phần lộ liễu, nên hơi mất tự nhiên, chỉ đành cố gắng tập trung tinh thần vào trứng và cà chua.

Thành phẩm lần này thành công ngoài ý muốn.

Có lẽ là do đã làm nhiều lần nên tay nghề lên cao, hoặc có lẽ là do được Nhậm Cảnh lơ đãng "chỉ điểm" vài câu, nên chung quy lại, trứng ra lò đã không còn bị tình trạng sền sệt và cà chua thì nát bét. Đem bày ra đĩa, trông cũng khá ra hình ra dạng.

Dạ Sâm trông mong nhìn Nhậm Cảnh "Nếm thử nhé?"

Nhậm Cảnh nghiêm túc gật đầu "Ừ."

Anh vừa gắp một đũa đưa vào trong miệng, Dạ Sâm đã vội hỏi "Thế nào? Thế nào? Thế nào?"

Hai mắt Nhậm Cảnh cong như vành trăng khuyết, không ngần ngại khen "Ngon lắm."

Dạ Sâm hưng phấn "Thật sao?"

"Thật, là thứ ngon nhất anh từng ăn."

Dạ Sâm ngường ngượng "Sao có thể chứ..."

Nhậm Cảnh nói tiếp "Chocolate lần trước cũng ngon nữa."

Ể... Dạ Sâm ngây ngẩn nửa ngày mới hiểu ra là Nhậm Cảnh đang nhắc đến nhiệm vụ tặng quà lần trước.

Lẽ nào anh ấy biết cậu tự tay làm?

Không đâu!

Dạ Sâm giả bộ "Chocolate của tiệm bánh đó thật sự rất ngon!"

Nhậm Cảnh không vạch trần cậu, chỉ chậm chạp nói "Vậy khi nào đến sinh nhật anh, em có thể... đặt cho anh một cái bánh kem chocolate ở tiệm đó được không?"

Dạ Sâm cảm thấy Nhậm Cảnh hẳn là đã biết, mặc dù không biết tại sao anh biết, nhưng biết rồi thì cũng thôi. Dạ Sâm lí nhí "Được..."

Nhậm Cảnh thực yêu chết cái vẻ này của cậu!

Nhưng cũng may là trong anh vẫn còn sót lại chút lí trí. Anh nói "Khi nào thì Cố Khê với Dụ Tinh Triết tới đây?"

Dạ Sâm nhìn thời gian, lúc này mới ngớ ra "Em còn chưa bảo bọn họ, anh đợi chút, em đi gọi điện."

Nhậm Cảnh nhìn bàn ăn trống trải, hơi hơi buồn cười: Lẽ nào bốn người bọn họ chỉ ăn mỗi một món trứng bắc cà chua này?

Anh ấn số Dương Sâm, dặn dò mấy câu.

So với Tiểu Lưu vừa nghe Dạ Sâm muốn xuống bếp đã giật mình khiếp sợ, Dương đồng chí tương đối bình tĩnh.

Gì chứ chỉ cần chuyện liên quan đến đại bảo bối, lão Nhậm nhà bọn họ chả có gì là không làm được...

Mua thức ăn thôi mà, mua cả cái siêu thị cũng hết sức bình thường!

Dạ Sâm gọi điện xong quay lại nói "Xem đầu óc em này, em phải gọi đồ ăn ngoài cái đã."

Nhậm Cảnh thực sự rất muốn cười.

Dạ Sâm nhức đầu lải nhải "Trứng bắc cà chua này chúng ta ăn, đồ ăn ngoài cho bọn họ ăn."

Hết cách rồi, cậu vô pháp làm cả một bàn ăn, cho nên chỉ có thể lợi dụng lỗ hổng hệ thống thôi. Dù sao thì húp chút nước cũng coi như chia sẻ rồi!

Đương nhiên, Dạ Sâm cũng không thể bỏ đói hai vị bạn thân từ xa chạy tới, cho nên, cậu mới quyết định gọi thêm đồ ăn ngoài.

Nhậm Cảnh cười cười "Anh bảo A Sâm đi mua đồ rồi, đợi cậu ấy mang đến anh làm cho."

Dạ Sâm tròn mắt "Anh làm á?"

Nhậm Cảnh "Em nấu cho anh món ngon như vậy, anh cũng nên biểu hiện chút chứ."

Dạ Sâm mãi mới ngộ ra "món ngon" mà Nhậm Cảnh nói chính là món trứng bắc cà chua của mình... Thực khiến người xấu hổ!

Dương đồng chí làm việc nhanh nhẹn, chưa bao lâu đã xách theo bao lớn bao nhỏ đến ấn chuông.

Nhâm Cảnh mở cửa nhận đồ, Dạ Sâm bồn chồn hỏi "Anh biết nấu cơm thật hả?"

Nhậm Cảnh đáp "Biết một chút."

Dạ Sâm nhiệt tình đề cử "Em tải nhiều app ẩm thực lắm, anh có muốn xem không?"

Nhậm Cảnh không đáp mà hỏi tiếp "Em thích ăn gì?"

"Thích ăn á?" Dạ Sâm lắc lắc đầu "Em không kén ăn."

Nhậm Cảnh khen "Thật ngoan."

Dạ Sâm "..." Cậu có nghe nhầm không thế???

Mười lăm phút sau, Dạ Sâm trợn tròn mắt. Trời ạ! Cách dùng dao này! Tư thế này! Kĩ thuật chỉnh lửa này! Mà chỉ gọi là biết có một chút thôi á? Vậy một điểm của cậu còn không biến thành âm mười nghìn điểm?

Dạ Sâm vốn dĩ đã luôn có xu thế trở thành fan của Nhậm Cảnh, lần này liền triệt để biến thân.

"Ngon quá!" Dạ Sâm bốc trộm một miếng khoai tây nhỏ, bị mĩ vị trong mềm ngoài xốp làm cho kinh hãi.

Nhậm Cảnh giơ tay quệt qua khóe môi cậu dặn dò "Cẩn thận không bỏng."

Dạ Sâm phấn khích thử hết một lượt rồi thành thật cảm thán "Trên đời này chỉ có hai người nấu ăn là khiến em tâm phục khẩu phục."

Nhậm Cảnh cười cười nhìn cậu.

Dạ Sâm nói "Một người là mẹ em, còn một người là anh."

Nhậm Cảnh bị cậu hấp dẫn đến khó nhịn, nghiêng đầu hôn xuống.

Thực ra Dạ Sâm hoàn toàn có thể né tránh, vì hai tay Nhậm Cảnh vẫn luôn bận bịu, chỉ có đầu là vươn qua. Như vậy thì Dạ Sâm chỉ cần bước lui về sau một bước, Nhậm Cảnh sẽ hết đường hôn ngay.

Cơ mà, Dạ Sâm không những không nhúc nhích mà trái lại, còn khép hai mắt lại.

Cố Khê từ đó tới nay chưa từng coi nhà Dạ Sâm là nhà người khác, sau khi xác nhận dấu vân tay với cửa chống trộm bước vào, liền đụng ngay một màn hôn hít phấn hường khắp phòng!

Quả nhiên không nên tới mà! Đạo diễn Cố xoay người rời đi, đồng thời xách theo cả chai vang đỏ bản thân mang tới.

Đúng lúc này, Dụ Tinh Triết tới. Anh ta không thấy được tình hình trong nhà, mà chỉ thấy Cố Khê, cho nên chau mày nói "Đứng chắn trước cửa làm gì? Không biết hình thế mình thế nào sao?"

Cố Khê "..."

Dụ Tinh Triết "Thôi, được rồi, anh không còn nặng chín mươi kí nữa."

Cố Khê nghiến răng nghiến lợi hỏi "Mẹ kiếp, cậu về làm cái quần gì thế?"

Dụ Tinh Triết mở miệng liền đáp "Tổ quốc của tôi, tôi..."

Anh ta còn chưa dứt lời, đã thấy hai người phía trong.

Động tĩnh lớn như vậy, Dạ Sâm đương nhiên phải nghe thấy. Cậu nhanh chóng chạy ra khỏi bếp đón khách "Hai người tới rồi à."

Dụ Tinh Triết hơi liếc mắt cũng thấy được cánh môi cậu sưng đỏ.

Lớn hết cả rồi, ai còn không hiểu cơ chứ?

Cố Khê tâm lí mang thù, cố ý chọc đúng chỗ ngứa của Dụ Tinh Triết "Nhậm Cảnh đã đến rồi sao?"

Dạ Sâm đáp "Anh ấy đang nấu cơm trong bếp. Tôi nói các anh nghe nè, tay nghề anh ấy giỏi lắm, nấu ngon cực kì!"

Dụ Tinh Triết tủi thân nghĩ: Rốt cuộc mình quay về làm gì cơ chứ QAQ!

Cố Khê ha hả cười "Có thể nếm thử tay nghề của Nhậm ảnh đế thật là tốt quá đi." Tốt đến mức muốn đập chết tên Dạ Sâm ngu ngốc này luôn!

Dạ Sâm phấn khích giục giã "Tới dọn bàn giúp tôi đi, có cơm bây giờ rồi đây."

Cố Khê đảo mắt, càng cảm thấy mình đồng ý đến đúng là ngu xuẩn.

Dụ Tinh Triết đứng im không nhúc nhích. Dạ Sâm thương anh ta đi lại mệt mỏi, dặn dò "Anh Triết nghỉ ngơi chút đi, ngồi máy bay suốt đêm, chắc là oải lắm."

Dặn xong, còn tri kỉ bê nước trái cây tới "Uống đi uống đi, đã lắm..."

Dụ Tinh Triết mới vừa thấy có chút hưởng thụ, Dạ Sâm đã nói tiếp "Là Nhậm Cảnh vừa mới làm xong đấy. Oa, anh ấy giỏi dã man, biết làm cả nước ép trái cây luôn."

Dụ Tinh Triết "..."

Cố Khê không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng: Tối nay hình như cũng khá thú vị đấy chứ, chỉ cần nhìn bộ mặt nhăn nhúm của Dụ Tinh Triết thôi cũng thấy vui rồi.

Dụ Tinh Triết ngồi trên sofa tức mà không tức nổi. Anh ta nhìn chằm chặp cốc nước ép cứ như nó là anh em đã thất lạc nhiều năm.

Dạ Sâm và Cố Khê cùng nhau dọn bàn ăn, Cố Khê ghé sát lại phía cậu, nhỏ giọng hỏi "Cậu khai thật đi, cậu với Nhậm Cảnh đã ngủ chưa?"

Dạ Sâm đỏ mặt "...Hỏi... Hỏi linh tinh cái gì vậy."

Cố Khê "Anh ta cũng đã quang minh chính đại bước qua cửa rồi, hai người..."

"Chưa!" Dạ Sâm sợ Cố Khê nói bậy, vội vã lên tiếng cam đoan trước "Chúng tôi rất thuần khiết, vô cùng thuần khiết, thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn được nữa!"

"À, thuần khiết đỏ cả miệng ấy hả?"

Dạ Sâm "..."

Cố Khê dùng ngón tay chọc cậu "Cậu để ý cho tôi biết chưa, mới quen có mấy ngày đã mở miệng ra là Nhậm Cảnh Nhậm Cảnh. Lúc trước không phải cậu ghét anh ta lắm à?"

Dạ Sâm "... Cũng không hẳn mà."

Cố Khê "Hờ hờ."

Dạ Sâm thành thật nói "Thôi nào, không phức tạp thế đâu, dù sao thì tôi thích anh ấy, anh ấy cũng thích tôi, thế được rồi chứ gì."

Cố Khê nhìn nhìn thằng con trai ngốc ngếch nhà mình, ghét bỏ đến nghẹt thở.

Thích, thích, thích. Nếu như mọi chuyện chỉ cần thích là đủ, vậy thì... Thì...

Cố Khê lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm nữa.

Nhậm Cảnh bê thức ăn đi ra khỏi bếp, chào hỏi hai người. Cung cách lịch sử, thái độ khéo léo, thực đúng là không nhìn ra được nửa điểm sai sót.

Nhưng lão Cố và lão Cá vẫn chẳng thấy vừa mắt, cảm giác như con rể vào cửa, không đánh một trận thì tay chân ngứa ngáy.

Dạ Sâm hồn nhiên không phát hiện ra mà chỉ biết điểm sinh mệnh đang nhìn mình ngoắc ngoắc. Cậu thầm nghĩ mọi chuyện đều ổn và cậu sắp hoàn thành được nhiệm vụ hàng ngày.

Tiếc là... Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Ai tới cơ chứ?

Dạ Sâm buồn bực nhìn qua mắt mèo, nhất thời sợ hết cả hồn.

Cậu bàng hoàng mở rộng cửa, hỏi "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Thái Hậu không đáp mà hỏi ngược lại "Mẹ... Không nên tới sao?"

Chương 45

Nơi ở của Dạ Sâm chính là nơi mà mẹ Dạ thích đến thì đến thích đi thì đi, đó giờ ai cũng không quản.

Thậm chí trước đây, khi thấy mẹ tới, Dạ Sâm còn hết sức hoan nghênh. Bởi có mẹ tới thực tốt! Nhà có người dọn, quần áo có người giặt, và quan trọng nhất là cơm tối có người nấu, lại còn muốn nấu nhiều bao nhiêu cũng được!

Thông thường Dạ Sâm toàn phải gọi điện cầu Thái Hậu "đến tham quan". Còn Thái Hậu phải "nhìn lịch", trốn chồng xong mới có thể đến. Hai bên lén lút y như kẻ trộm. Nhiều khi, Dạ Sâm thầm oán giận, bản thân chả khác nào tình nhân nhỏ được Thái Hậu nuôi thêm bên ngoài.

Đương nhiên, oán thì oán chứ Dạ Sâm chả dại nói ra. Cậu hãy sợ bản thân không chống đỡ nổi đòn phu thê song kích trong truyền thuyết.

Cho nên mới nói, phản ứng của Dạ Sâm hôm nay thực sự quá khác thường vì không lập tức kéo mẹ vào nhà!

Dạ Sâm bối rối. Cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để giới thiệu Nhậm Cảnh với mẹ.

Đi chết đi khó nhịn nhắc nhở "Không phải cậu giới thiệu rồi sao?"

Dạ Sâm ngộ ra "Ờ ha..." Cậu từng giới thiệu với tư cách là bạn...

Đi chết đi trợn mắt "Lại nói, trong nhà còn một đống người, Thái Hậu phải đến tám mươi phần trăm là cho rằng bạn bè tụ tập."

Hai mắt Dạ Sâm sáng lên "Có lí."

Đúng là người trong cuộc thì u mê, việc này đâu đáng sợ đến thế.

Có Cố Khê với Dụ Tinh Triết, cậu hoàn toàn có thể nói với mẹ là bạn bè tụ tập. Mẹ cậu trước nay chưa từng can thiệp vào việc kết bạn của cậu hay tham dự chơi đùa cùng bọn cậu. Nếu chẳng may bắt gặp, bà hầu như đều trực tiếp rời đi.

Dạ Sâm trấn định tinh thần, cười nói "Sao mẹ lại rảnh rỗi tới đây, ba ra ngoài rồi ạ?"

Giọng điệu này... Chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ? – Dạ Sâm không chắc chắn với hành động của mình nghĩ.

Mẹ Dạ nghi ngờ liếc cậu "Con không giấu ai trong nhà đấy chứ?"

Lông tơ trên người Dạ Sâm nhất loạt dựng đứng. Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con!

Dạ Sâm bị mẹ Dạ nhìn đến chột dạ, cậu vội vã giải thích "Có mấy người bạn thôi ạ."

Mẹ Dạ nhìn giày, đều là nam, không có nữ, cảm thấy Dạ Sâm chắc hẳn cũng chẳng có gan đó.

Dạ Sâm tiến lên nắm tay mẹ, mềm giọng nói "Mẹ, mai mẹ đến nhé, nay con hẹn bọn họ trước rồi, đâu thể đuổi người ta đi được đâu."

Mẹ Dạ hôm nay đến chủ yếu là muốn thăm con trai. Trong khoảng thời gian nửa tháng ở nước ngoài, bà vẫn luôn nhớ nhung Dạ Sâm. Tuy ngày nào cũng gọi điện, đồng thời biết bên cạnh Dạ Sâm chẳng thiếu người chăm sóc, nhưng bản tính làmlàm mẹ mà, có ra sao thì bà vẫn thấy lo, rất muốn nhân dịp quay về này ở cạnh cậu nhiều hơn.

Tiếc là đến không đúng lúc, Dạ Sâm lại đang có bạn bè tụ tập... Thêm bà lão này e là mất cả vui.

Mẹ Dạ chọc chọc ót Dạ Sâm "Sống an phận một chút, đừng có làm chuyện xấu."

Dạ Sâm cười ngượng "Sao có thể chứ ạ?" Âm thanh này thực đúng là cứng đến mức khiến Lý Phủ muốn loại người ngay lập tức, diễn còn không bằng không diễn!

Mặc dù Thái Hậu có phần nghi ngờ, nhưng bà không nghĩ quá nhiều, đúng lúc định rời đi thì có người từ trong nhà đi ra.

Là Nhậm Cảnh thấy Dạ Sâm đứng ở ngoài lâu không về, có chút không yên lòng, cho nên muốn ra xem thế nào.

"Sâm..." Còn chưa gọi xong một chữ phía sau, anh đã mặt đối mặt với Thái Hậu.

Dạ Sâm đứng tại chỗ phát điên: A a a, ông trời, ông muốn diệt ta sao!

Nhậm Cảnh phản ứng trước tiên, anh mỉm cười lên tiếng "Con chào dì."

Mẹ Dạ nháy mắt bất động: Bà lão gì chứ, không cản trở con trai kết bạn gì chứ, thanh niên tụ tập mình không nên quấy rầy gì chứ... Đều là gió thổi mây bay hết!

Giờ này phút này, bà chính là một fangirl bắt gặp thần tượng!

Dạ Sâm nhìn dáng vẻ của mẹ mình, chỉ biết thôi xong, mẹ chắc chắn sẽ không đi nữa cho xem!

Mẹ Dạ cất lời "Là Tiểu Nhậm sao? Không ngờ con với Sâm Sâm lại hợp nhau đến thế." Nói xong, bà lại tiếp tục vui vẻ, thực tốt, con trai với idol là bạn tốt, vậy thì bà có thể quan sát idol trong phạm vi gần rồi.

Dạ Sâm nghe lời này của mẹ xong bỗng nhiên thấy chột dạ... Bọn, bọn con không thân đến thế đâu!

Nhậm Cảnh là người nhanh trí, anh nói "Hôm nay con gặp may thôi ạ. Dạ Sâm vừa hay có một người bạn từ Paris về nước, cậu ấy hẹn đạo diễn Cố cùng nhau ăn cơm đúng lúc con đang ở cạnh anh ấy, nên anh ấy rủ con cùng tới."

Cái cớ này quá mức thỏa đáng!

Đến mức Dạ Sâm muốn giơ tay lên cho anh một ngón cái ngay lập tức. Nhưng trên thực tế, đến nhìn cậu còn không dám nhìn vì chột dạ.

Mẹ Dạ không cần biết là gặp may hay đúng dịp, tóm lại Nhậm Cảnh người đã ở đây, cơ hội tốt như vậy, bà tuyệt đối không thể bỏ qua!

Mẹ Dạ hỏi Dạ Sâm "Paris? Tinh Triết về rồi ư?"

Dạ Sâm chỉ biết gật đầu thừa nhận "Vâng..."

Mẹ Dạ trách "Sao con không nói sớm? Nó về thì mẹ nên vào gặp mới đúng."

Dạ Sâm khóc không ra nước mắt: Chính vì sợ mẹ vào nên con mới không nói cho ngài biết!

Mẹ Dạ và mẹ Dụ là chị em tốt, quan hệ vô cùng thân thiết, cho nên mẹ Dạ cực kì yêu quý Dụ Tinh Triết. Chỉ cần nghe nói có anh ta về, bà nhất định sẽ vào. Thế nên, Dạ Sâm mới không dám nói.

Nghe thấy động tĩnh, Cố Khê và Dụ Tinh triết đi ra.

Hai người chào hỏi mẹ Dạ. Mẹ Dạ vốn thân quen bọn họ, lúc này lại càng có cớ lưu lại "Chỉ có bốn đứa thôi à?"

Dạ Sâm không muốn mở miệng. Nhưng có "đồng đội heo" ở bên, chuyện cậu không làm tự khắc sẽ có người làm thay.

Dụ Tinh Triết thấy mẹ Dạ thì vui mừng ra mặt. Đây chính là Big Boss! Anh ta nhất định phải giữ bà lại, để xem có mẹ tọa trấn, Tiểu Sâm còn dám ngọt ngấy nữa hay không!

"Vâng, chỉ có bốn đứa bọn con thôi!" Giám đốc Dụ mời chào "Dì tới rồi thì đừng đi nữa, cũng không có người ngoài, dì ở lại ăn cơm với bọn con."

Mẹ Dạ trong lòng hô to được được, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rụt rè "Không tiện lắm đâu, mấy đứa thanh niên tụ tập, bà già này..."

Dụ Tinh Triết đời này chưa từng mồm mép nhanh nhảu đến thế. Anh ta nói "Có gì mà không tiện? Lâu không gặp dì, con còn đang muốn tìm dì chuyện trò. Lại nói, Cố Khê cũng đâu phải người ngoài. Nhậm ảnh đế thì..." Dụ Tinh Triết ngoài cười nhưng trong không cười ngoảnh đầu "Anh không ngại chứ?"

Nhậm ảnh đế sao có thể ngại mẹ vợ? Anh cười tươi như hoa nở "Vinh hạnh ấy chứ, được dùng bữa với trưởng bối, bản thân con cảm thấy, con với A Sâm sẽ càng trở nên thân thiết hơn."

Từ góc độ bạn bè mà nói, lời này thực dễ nghe. Mẹ Dạ nghe mà tâm tình thấy tốt vô cùng.

Dụ Tinh Triết âm thầm bĩu môi, phun ra ba chữ: Lão thành tinh!

Mẹ Dạ cuối cùng cũng vào nhà. Bà nói "Đừng ăn đồ ở ngoài, để mẹ xuống bếp làm cái gì ngon ngon cho mấy đứa." Toàn đám công tử tay không động khói lửa, bà vừa nghĩ liền cho rằng bọn họ gọi đồ bên ngoài.

Nếu là bình thường, Dạ Sâm nhất định vui đến không kiềm chế được, chỉ là bây giờ...

Mẹ Dạ nhìn bàn ăn chật ních "Ồ, ai làm đây?"

Dạ Sâm "..." Không thể nói, nói thì toi đời mất! Mời Nhậm Cảnh đến ăn cơm còn giải thích được, chứ để Nhậm Cảnh đến nhà nấu cơm, cậu biết giải thích thế nào?

Dụ Tinh Triết "..." Không thể nói, đánh chết cũng không thể nói! Không thể tạo cơ hội cho tên lão thành tinh này tiến dần từng bước! Mẹ Dạ vốn đã mê hắn, giờ biết hắn còn nấu được cơm, không phải bà sẽ càng mê hắn hơn?

Cố Khê "..." Lười nói, cơ mà... Tự nhiên thấy lưng lành lạnh bất an.

Quả nhiên, Dạ Sâm và Dụ Tinh Triết trăm miệng một lời "Là anh Khê (A Khê) làm!"

Cố Khê cố chết nhịn xuống xúc cảm muốn trợn trắng mắt.

Mẹ Dạ ngạc nhiên cảm thán "Tiểu Khê giỏi thế, tay nghề không tồi nha!"

Cố Khê còn biết làm gì ngoài cắn răng nhận bừa "Cũng tạm ạ."

Mẹ Dạ ánh mắt tán thưởng khen "Bây giờ con trai biết làm cơm ít lắm, lại còn làm ngon thế này nữa, thực giỏi!"

Dạ Sâm nhịn không được mà cong cong khóe miệng: Thực ra lời này của mẹ là đang khen Nhậm Cảnh.

Cố Khê liếc mắt nhìn Dạ Sâm, trong lòng tràn đầy tiếng thét dài: A a a a a a a!!!

Mẹ Dạ tuy rất vui vì gặp được idol, nhưng bà cũng không muốn khiến nhóm thanh niên mất tự nhiên, cho nên nói "Mấy đứa ăn trước đi, mẹ đi hầm cho mấy đứa nồi canh."

Dạ Sâm vội cản "Không cần đâu ạ, mẹ mau ngồi xuống đi."

Mẹ Dạ "Con là chủ nhà mà bắt Tiểu Khê nấu cơm thì còn ra thể thống gì? Để mẹ tới làm thêm cho mấy món."

Nói xong, bà đi thẳng vào bếp.

Đợi mẹ Dạ vào bếp rồi, Dạ Sâm mới nhỏ giọng dặn dò Cố Khê và Dụ Tinh Triết "Nhất định phải giữ bí mật cho tôi!"

Giám đốc Dụ ngây thơ vô số tội "Bí mật cái gì cơ?"

Dạ Sâm đỏ mặt "Thì cái việc tôi với Nhậm Cảnh..." Cậu vừa nói vừa liếc mắt nhìn Nhậm Cảnh, ngượng ngùng nhưng vẫn nói cho hết "Bọn tôi hẹn hò ý."

Cố Khê: Lão Cá, cậu tội gì phải thế.

Lão Cá bị mười nghìn điểm hung bạo đánh cho thành lão Cá chết.

Nhậm Cảnh nhếch nhếch môi cười, bộ dáng hài lòng thỏa mãn không giấu đâu cho hết.

Dạ Sâm vừa nghĩ, liền vội vàng quay lại nhìn Nhậm Cảnh, giải thích "Không phải em không muốn nói cho mẹ biết, chỉ là thời gian chưa thích hợp, nên đợi thêm..."

Nhậm Cảnh không đợi cậu nói xong đã cắt ngang "Anh biết mà." Nói nói, anh đặt tay phủ lên tay cậu, nắm trọn cả bàn tay.

Dạ Sâm trong lòng ngọt ngào, muốn rút ra lại không nỡ rút ra, không rút ra lại sợ bị mẹ thấy, bối rối vô cùng.

Cố Khê và Lão Cá chết "..." Thật muốn hô to một tiếng: Dì ơi, mau ra BẮT GIAN!

Lúc này, âm thanh hệ thống của đi chết đi vang lên "Chú ý! Đây là một nhiệm vụ cần tính toán, nếu đầu óc không dùng được thì sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ này."

Dạ Sâm "...Lại có nhiệm vụ tùy cơ?"

Đi chết đi "Ừ."

"Gần đây, tần suất xuất hiện của nhiệm vụ tùy cơ nhiều thật đấy."

"Không muốn làm? Vậy thôi, tôi không đọc nữa."

"Làm làm làm!" Dạ Sâm sao có thể buông tha cơ hội kiếm điểm sinh mệnh tốt vậy cơ chứ?

Đi chết đi đê tiện cười "Trứng bắc cà chua cậu làm có tất cả mười sáu miếng cà chưa và hai mươi tư miếng trứng gà. Nhiệm vụ tùy cơ là: Nhậm Cảnh ăn bảy mươi tám phần trăm số cà và chín mươi phần trăm số trứng. Phần còn lại thì trừ cậu ra, phải chia đều cho ba người còn lại.

Đi chết đi lấy hơi rồi tiếp tục "Thưởng 1 điểm căn bản, sau đó tùy theo mức độ hoàn thành mà thưởng thêm, sai số càng nhỏ thì thưởng càng nhiều, hạn mức thưởng thêm cao nhất là thưởng 4 điểm sinh mệnh."

Dạ Sâm ban đầu toan mắng người, nhưng rất nhanh đã đỏ mắt.

Dạ sâm đầu tiên là muốn mắng nhân, đón phân phút đỏ mắt.

5 điểm sinh mệnh! Quá hời!

Đi chết đi đọc thêm điều kiện phụ "Gắp đồ cho Nhậm Cảnh cũng tăng thêm độ hoàn thành cho nhiệm vụ đấy."

Dạ Sâm nghi ngờ "Câu cuối cùng là cậu tự thêm vào đúng không?"

Đi chết đi đáp "Tin hay không tùy cậu, nhưng tôi nói cho biết, chín mươi phần trăm của hai mươi tư chính là hai mươi mốt phẩy sáu đấy!"

Đồ kí chủ ngu ngốc, trải nghiệm một chút cảm giác tính lẻ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #dammy