Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10 : COUPLE IN SCHOOL (p2)

- Tớ...

Thiên Ngọc bối rối, mặt đỏ bừng nhìn lên khán đài. Khang Duy đứng lặng yên, nhìn thẳng về phía ấy, vào thời điểm này, anh không làm gì được cả. Nhật Linh vẫn cất giọng hốt hỏi nó dồn dập, đôi mắt ánh lên dòng nước mằn mặn, như chực rơi xuống.

- Heo. Cậu đừng nói gì được không? Cậu có biết tớ đưa cậu đến đây để làm gì không thế?  

- Gấu à... - Thiên Ngọc dịu giọng.

- Cậu yên lặng đi, không nói gì hết. Đi về, không có tiệc tùng gì cả. - Nhật Linh gắt ầm lên như điên, quay sang trừng mắt nhìn Hoàng Quân. - Còn cậu nữa, trả lời gì chứ, đây đâu phải giờ kiểm tra một tiết. - Cậu có thể đừng quan tâm chuyện này được chứ?

Nó hất bàn tay Nhật Linh ra, bước ngược lại về phía Hoàng Quân, Khang Duy vẫn trên khán đài, đứng yên bất động, đôi mắt anh băng lạnh nhìn thẳng về phía nó, có chút buồn giấu thật sâu trong đôi ngươi đen thẫm. Anh cúi mặt vô thức còn nó khẽ nhún vai, gật đầu: - Tớ đồng ý! Ruỳnh! Sét đánh ngang tai, âm thanh kinh dị ấy lọt vào lỗ tai ba con người.

Khang Duy nghe tim như thắt lại, vẫn cố gắng nở nụ cười vui vẻ, “Cùng chúc mừng cho cặp đôi mới này của trường ta năm nay nhé”. Tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên, Hương Ly cũng vỗ tay, từng tiếng vỗ tay rời rạc, răng nghiến vào nhau nghe ken két, “Thiên Ngọc! Cô đợi đấy”. Vậy là bắt đầu từ giây phút ấy, hai mảnh ghép nào đó như kiểu bị thất tình, đứa thứ ba còn lại chính là con gấu ngu ngốc, đang điên lên vì nhận ra sự ngu ngốc level bá đạo của mình.

Nhật Linh cúi đầu im lặng, giờ thì cô biết cô sai rồi. Nước mắt cứ thế rơi lã chã không ngừng lại, cảm giác tội lỗi dường như hòa cùng mạch máu ăn sâu vào cơ thể. Nhật Linh kéo Thiên Ngọc bỏ đi vội vã. Hương Ly mắt ngân ngấn nước, đứng trước mặt Hoàng Quân chỉ biết cười, nụ cười khó nhọc gượng gạo:

- Sao cậu làm vậy?

- Tớ thích Thiên Ngọc. - Giọng Hoàng Quân nhỏ lại.

- Vậy còn tớ? Còn chuyện giữa hai gia đình chúng ta? - Hương Ly.

-Tình cảm là thứ không thể ép buộc. Chuyện này ba mẹ tớ sẽ thông cảm thôi.

- Cậu nghĩ tớ sẽ để yên cho cô ta à?

- Tớ tin cậu sẽ không làm thế.

Hoàng Quân khẽ cười rồi cũng bỏ đi, không khí bữa tiệc chùng hẳn xuống. Cái cậu Hoàng Quân ấy. Cô bé được cậu ấy tỏ tình. Cô bé vừa rồi cậu ấy gọi là Hương Ly. Cô bé cứ nhắng nhít ầm ĩ ban nãy. Rốt cuộc đã có chuyện gì, rốt cuộc chuyện thế nào? Hình như không ai hiểu được. Khang Duy bật lớn một bản nhạc, anh lại hăng say nhảy trên sân khấu, không khí ồn ào náo nhiệt trở lại, tiếng hò hét ồn ã lại rộ lên khiến mọi người quên đi khung cảnh vừa rồi.

Trật! Khang Duy ngã khuỵu trên khán đài, lần đầu tiên những bước nhảy của anh sai nhịp khiến chân anh đau nhức. Có ai đó nói, hãy để nỗi đau thể xác xóa đi nỗi đau của con tim. Anh đã làm như vậy rồi đấy, nhưng hình như điều đó chỉ là giả dối, vì bây giờ tim anh vẫn đau, thậm chí còn rất đau, rất rất đau.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhật Linh uể oải bước vào phòng, khuôn mặt u tối không còn cảm xúc.

- “Tớ đồng ý!”. Đồng ý cái con khỉ ý. Cậu thích Hoàng Quân à? Nói dối.

Nhật Linh không chịu, cô dù sao cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho chuyện giữa Thiên Ngọc và Khang Duy. Tại sao giờ lại phải đứng nhìn thành quả của mình sụp đổ vào tay kẻ khác chứ? Người Thiên Ngọc thích là Khang Duy, cô dám chắc là như thế! Nhật Linh cứ đi bên cạnh lải nhải mãi về Khang Duy, về Hoàng Quân.

Nhật Linh bây giờ có thể đọc được cả những suy nghĩ mà Thiên Ngọc đang nghĩ, đúng là nó không thể giấu cô bạn thân này được điều gì. Nhưng vậy thì sao chứ? Chẳng phải là Nhật Linh cũng thích Khang Duy sao? Khang Duy cũng thích cô ấy mà, sao cô ấy cứ ra sức lải nhải những câu vô nghĩa như vậy?

- Xin cậu đừng như thế được không? - Nó mệt mỏi lên tiếng. - Cậu đừng trẻ con như thế, chúng ta lớn hết rồi. Và chuyện tình cảm thì không thể ép buộc ai được, phải giải quyết bằng hành động của người lớn.

Thiên Ngọc chấm dứt cuộc nói chuyện bằng chất giọng có chút bực bội. Nhật Linh chán nản bò lên giường, nhắn tin cho Hoàng Anh mà than thở: “Bá ơi, cấp cứu. Con đang thất bại thảm hại rồi!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khang Duy không lên tiếng trách cứ Nhật Linh, chỉ lẳng lặng làm việc, im ắng đến đáng sợ. Nhật Linh trước giờ ghét nhất sự im lặng đấy. Bây giờ Thiên Ngọc đồng ý làm bạn gái Hoàng Quân rồi thì thật khó nghĩ, chịu thua cái tính nết bảo thủ của nó. Nhật Linh cả ngày cũng thở dài thườn thượt, mặt dài như cái bơm, chán nản, buồn rầu.

Tối nay Thiên Ngọc đi gia sư cho Khang Luân, nó cũng đã nghỉ mấy ngày rồi, hôm nay bác Khang Việt gọi điện đến nhắc nhở nó mới miễn cưỡng ép mình đi. Dù sao thì giữa Thiên Ngọc và Khang Duy thật ra cũng chẳng có chuyện gì, không việc gì mà phải tránh mặt nhau hết, việc của ai người nấy lo thôi. Thằng nhóc Khang Luân vẫn ngồi như tượng, không chịu làm bài tập gì cả. Lấy cho nó một cái kẹo mút, nó cũng chẳng có phản ứng gì.

Thiên Ngọc ức chế xách tai thằng nhóc mà gào ầm lên:

- Rốt cuộc em muốn gì đây hả nhóc?

- Em muốn tìm bút chì gấu bông của em. Không thấy nó em không học đâu.

- Sao bảo ghét gấu, gấu chỉ của con gái cơ mà?

- Bạn Mi ngồi bàn trên tặng em.

Thiên Ngọc chán nản lắc đầu, đúng là trẻ con, nói rồi sẽ quên, có đau đớn gì cũng quên, nhanh quên lắm. Giá được làm trẻ con thì tốt, suốt ngày chỉ cần ăn chơi mà không cần suy nghĩ, nhẹ người. Nó chợt cười, hóa ra người ta luôn khao khát những thứ không thuộc về mình, rồi đến khi có được nó thì lại không hứng thú nữa. Con người, quả thật rất tệ.

- Anh Duy í, đã bảo mượn một tí thôi, mua được bút heo bông rồi thì phải trả người ta chứ.

- Thiên Ngọc im lặng, có chút gì đó thoáng qua đôi mắt, “Sao lại phải tìm bút gắn heo bông chứ? Sao lại phải là heo bông?”. Khóe mắt rưng rưng, bờ môi nó khẽ giật lên một chút, im lặng quá.

- Chị lên đó lấy hộ em nhé?

Tiếng thằng nhóc Khang Luân giúp Thiên Ngọc thoát ra khỏi mớ suy nghĩ bùng nhùng ban nãy. Bước từng bước nặng nề sang phòng Khang Duy, nó run rẩy gõ cửa. Vừa chạm tay vào cánh cửa đã tự động bung ra, cửa không khóa. Nó hơi ngượng nghịu cúi mặt bước vào, tưởng tượng ra Khang Duy sẽ nhăn mặt mà chửi ầm lên. Nhưng... im lặng.

Cái lặng như tờ khiến nó ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Khang Duy đang nằm lên cuốn sách Luật chuyên ngành dày cộp, gọng kính đặt hơi lệch khỏi đôi mắt, bàn tay thõng xuống trông mệt mỏi. Mấy ngày không gặp, nó cũng không biết anh ta đã làm những gì mà lại mệt mỏi đến mức này. Cứ lặng đi ngắm nhìn Khang Duy như thế, đôi mắt nhắm nghiền sau gọng kính đặt lệch cứ xoáy vào tâm trí nó.

Sống mũi cao cùng bờ môi mỏng kết hợp hài hòa tạo cho vẻ mặt vốn hoàn mỹ lại càng thêm hoàn mỹ. Thiên Ngọc chìm trong suy nghĩ mông lung rồi bỗng nhận ra một sự thật... Chả biết con muỗi đó từ đâu bay đến, khẽ đậu lên gò má kia... “Pẹp!”

- Đồ con muỗi mất dạy. Dám đốt ôngggggggg.... ......... Vậy là xong!

Phút giây lãng mạn ngọt ngào bị đập bẹp rúm bởi một con-muỗi-mất-dạy nào đó. Thiên Ngọc không nhịn được bật cười. Trên mặt Khang Duy hiện giờ, xác con muỗi vừa được phủi xuống đất nhưng dấu vết của nó vẫn còn in hằn trên mặt anh. Á, giấu mặt vào đâu đây? Khang Duy thấy mất mặt kinh khủng, ngồi cười ngây ngô như dại, chả biết nói gì hết. Thiên Ngọc không hiểu sao cứ tiến lại gần Khang Duy, đưa tay định lau đi vệt đen trên mặt anh.

Bỗng tay anh run run, nắm chặt bàn tay nó khi còn đang giơ lên nửa vời. Thiên Ngọc như thoát khỏi giấc mộng, vội giằng tay khỏi tay anh vùng chạy. “Mình vừa làm cái quái gì thế nhỉ? Đó là người mà Nhật Linh thích mà, mình thích Hoàng Quân... Mình bị điên rồi...”. Khang Duy đứng phía sau im lặng, bàn tay vẫn còn giữ nguyên tư thế lúc nắm lấy bàn tay nó, lạnh, hụt hẫng. Chạy vào phòng Khang Luân như ma đuổi, mặt nó méo xệch.

Thằng nhóc Khang Luân nhăn nhó kéo áo nó đòi bút. Đến giờ nó mới nhớ ra lý do vì sao nó lại vào phòng Khang Duy, nó nhìn thằng nhóc Khang Luân cười thê thảm rồi lẩm bẩm:

- Tìm không thấy.

- Chị đã nói sẽ tìm hộ em cơ đấy. - Nhóc Khang Luân tỏ vẻ giận dỗi.

- Nhưng chị tìm không thấy mà...

- Không biết. Chị tìm đi!

Thằng nhóc Khang Luân tỏ vẻ giận dữ. Gì chứ, ít nhất bây giờ Thiên Ngọc cũng là cô giáo của nó. Học trò mà nói với cô giáo thế đấy, cứ như sai osin vậy.

- Đây. Mày lắm chuyện vừa thôi nhóc.

Khang Duy từ ngoài bước vào, tay cầm chiếc bút chì gắn gấu bông, mặt tối sầm. Khang Luân nhận chiếc bút từ tay anh trai, thấy hàn khí toát ra kinh hãi, bủn rủn chân tay ngồi im làm bài tập Thiên Ngọc giao. Thằng nhóc này cha mẹ nó không sợ, nhưng riêng anh trai nó, chỉ cần lườm một chút là nó đã thấy sợ lắm rồi. Thấy thằng nhóc Khang Luân ngồi chăm chỉ học hành, Thiên Ngọc mới quay ra lí nhí được câu cảm ơn. Khang Duy hơi ngập ngừng, rút cây bút chì có gắn heo bông trong túi ra, dúi vào tay nó.

- Đằng nào cũng mua rồi. Tôi tính tặng cô gái tôi thích nhưng không tặng được. Thấy nó khá hợp với cô nên cho cô. Không cần cảm ơn.

Khang Duy nói một hơi dài rồi chạy vội về phòng mình, đóng chặt cửa lại. Thiên Ngọc cầm cây bút, mặt ngẩn ra. Cũng đúng, nếu mua cho Nhật Linh phải mua bút gắn gấu bông thế kia chứ. Chắc tại sợ đụng hàng với thằng em mới mua heo bông, ai dè Gấu không thích. Thôi kệ vậy, Thiên Ngọc không suy nghĩ gì nhiều, cất chiếc bút chì xinh xắn vào cặp, thật sự cây bút rất đáng yêu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #nhộn#vui