Chương 20 : Heo , Hạnh phúc nhé ! ^_^(p2)
"Ở bên người mà em chọn nhé, anh sẽ nguyện cầu cho em từng phút
Những kỉ niệm ngày xưa đã rất ngọt ngào
Chỉ riêng mình anh khắc sâu
Ở bên người ta vui em nhé, đừng buồn như bên anh lúc trước
Nếu mai này gặp nhau
Anh muốn thấy nụ cười,muốn thấy một người anh đã yêu
Thật hạnh phúc...!!"
Đó là những lời Hoàng Quân muốn nói ư? Chẳng phải đã hiểu hết những tâm sự của Thiên Ngọc rồi sao? Những giọt nước mắt cũng lăn dài trên má, nó không còn kìm được nữa, có lẽ đã quá sức chịu đựng của nó rồi. Hoàng Quân vẫn nhìn về phía nó, miệng vẫn nở một nụ cười tươi tắn. Nó thấy có lỗi với Hoàng Quân quá nhiều, thấy bản thân mình thật vô tâm và tàn nhẫn. Tự trách bản thân mình đã không thể yêu Hoàng Quân được, tự trách trái tim mình lại tàn nhẫn đến mức này. Nó không muốn khóc nữa, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng ấy.
Đôi mắt ấy dường như muốn chúc nó hạnh phúc, nhưng lúc này lại khiến tim nó nhói vô cùng. Thiên Ngọc lặng người, hướng ánh mắt sang phía bên kia đường, tránh đi ánh mắt quan tâm ân cần ấy, bóng dáng một cậu nhóc quen quen. Hình như là Khang Luân, thằng nhóc này thật hiếu động, định chạy qua đây mà không có người lớn đi cùng sao, đường đông lắm đấy.
Đường rất đông... nó chợt nhìn thấy chiếc xe từ xa đang chạy lại, rất gần Khang Luân, cậu bé vẫn chẳng chút quan tâm, lao vụt ra đường. Thiên Ngọc vội vã lao theo cậu bé, đẩy Khang Luân sang mé đường bên kia một cách nhanh chóng, chiếc xe vội vã phanh gấp, cán vào chân nó. Hoàng Quân giật mình buông đàn, chạy đến bên nó vội vàng. Vết thương nhẹ, cũng may người lái xe còn phanh kịp, Thiên Ngọc có lẽ sợ quá đã ngất xỉu. Xe trên đường dừng hẳn, bà Thục Trinh từ đám đông hốt hoảng chạy lại, ôm chặt lấy Khang Luân:
- Luân. Con không sao chứ?
- Chị Heo... hu...hu...
Thằng nhóc Khang Luân khóc ré lên khi thấy máu trên bàn chân Thiên Ngọc cứ chảy dài xuống lòng đường, tay kéo kéo áo bà Thục Trinh mà nấc lên từng hồi. Hoàng Quân vội vã bế Thiên Ngọc sang bên đường, nhường đường cho xe cộ đi lại. Bà Thục Trinh cứ đứng yên lặng nhìn Thiên Ngọc, hôm nay nếu không có nó, chẳng phải người đang rất đau kia sẽ là Khang Luân sao? Bà cúi người, lấy chiếc khăn nhỏ buộc chặt vết thương lại rồi khẽ khàng:
- Hoàng Quân, đưa cô bé đến bệnh viện nhé.
- Vâng ạ.
Hoàng Quân nhanh chóng đưa Thiên Ngọc vào xe đến bệnh viện, trong lòng dấy lên nỗi lo sợ. Sau một hồi thăm khám kĩ lưỡng, bác sĩ nói Thiên Ngọc không sao, lúc bị chiếc xe đó đâm vào là trong lòng đang lo lắng hoảng sợ nên mới đâm ra ngất xỉu. Hoàng Quân tạm thời an tâm, quay lại nói mấy câu với bà Thục Trinh:
- Có cần gọi cho anh Khang Duy không ạ?
- Vì sao lại phải gọi cho Khang Duy chứ?
- À. - Hoàng Quân thở dài. -Khang Duy chắc chắn sẽ rất lo cho Thiên Ngọc bác ạ.
Bà Thục Trinh khẽ giấu những giọt nước mắt trên khóe mắt, cũng không rõ là khóc vì cái gì nữa. Dù bà không thích sự ồn ào mà Thiên Ngọc tạo ra, nhưng khi cho nó nghỉ kèm thêm Khang Luân, bà lại thấy căn nhà thật trống vắng. Sự im lặng quen thuộc lại làm bà thấy thiếu vắng, khó chịu. Sau hôm ấy, bà mới nhận ra rằng mình đã quá bảo thủ, ép bản thân mình phải ghét cô gái đó, còn trong trái tim, đã để lại một chỗ trống cho cô bé đó rồi.
Qua chuyện hôm nay càng làm bà cảm động, cô bé không màng đến sự an nguy của bản thân, không suy nghĩ toan tính gì mà chỉ vội vàng lao ra cứu Khang Luân. Trái tim cô bé này quả thật chân thành, trước kia, có lẽ bà đã sai? Hoàng Quân đã gọi điện cho Khang Duy. Anh chạy như bay đến bệnh viện, khuôn mặt đầy lo lắng, bồn chồn.
- Chỉ là mệt quá nên ngủ rồi. Con bé không sao.
Bà Thục Trinh lên tiếng giải thích, cốt để cho cậu con trai đỡ lo lắng. Bà sợ Khang Duy sẽ yêu Thiên Ngọc nên không muốn hai người đó tiếp xúc nhiều. Nhưng cuối cùng cái gì phải đến sẽ đến, Khang Duy vẫn yêu Thiên Ngọc như thế này đây. Bà dắt tay nhóc Khang Luân, bước ngược về phía cửa:
- Ta về trước, con ở lại chăm sóc cô bé nhé.
Khang Duy chạm tay vào nắm cửa, đang định mở ra thì cũng vừa lúc có người bên trong đẩy cửa đi ra. Là Hoàng Quân, anh không ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt có chút bực bội mà hỏi:
- Tại sao lại như vậy?
- Cô ấy lao ra đường cứu Khang Luân.
- Tại sao cậu đi với cô ấy?
- Không còn quan trọng nữa. - Hoàng Quân đóng cánh cửa lại, khẽ thở dài một tiếng rồi tiếp lời. - Tôi còn chưa kịp nói với cô ấy câu chia tay. Nhưng có lẽ cô ấy cũng muốn nói chia tay với tôi vào ngày hôm nay. Vì vậy nên giờ thì anh cứ ở bên cô ấy, quan tâm và yêu thương cô ấy. Nếu anh làm cô ấy khóc, tôi sẽ cho anh một trận đó.
Hoàng Quân nói một mạch rồi quay lưng đi thẳng, cậu không muốn để Khang Duy nhìn thấy mình khóc. Là một thằng con trai, cậu không bao giờ muốn tỏ ra mình yếu ớt như thế được.
- Hoàng Quân. - Khang Duy gọi với theo trước khi Hoàng Quân đi ra khỏi cửa. - Cảm ơn cậu.
Bước chân Hoàng Quân hơi khựng lại, cậu giơ bàn tay chào tạm biệt rồi bước thẳng về phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn. Vậy là mọi chuyện đã kết thúc rồi, ngày mai cậu sẽ đi, đây cũng không phải là ý muốn của cậu, nhưng nó làm cho ba mẹ cậu vui. Đối với Hoàng Quân lúc này, điều đó đã quá đủ rồi. Khang Duy đẩy cửa bước vào, Thiên Ngọc đang ngủ.
Một mẩu giấy nhắn nho nhỏ được đặt trên bàn, là dòng chữ của Hoàng Quân. Anh nhẹ nhàng nhấc mẩu giấy lại gần, đôi mắt thoáng buồn.
"Ngày mai tớ sẽ bay. Ba mẹ muốn tớ đi Mỹ cũng Hương Ly. Có lẽ tớ sẽ học cách yêu một cô gái khác, Hương Ly là sự lựa chọn tốt nhất. Vì cô ấy rất yêu tớ. À, tớ lại ích kỉ rồi phải không? Nhưng tớ học cách buông tay cậu ra, rồi cho Hương Ly một cơ hội.
Cũng không biết điều đó có tốt hay không, nhưng tớ biết cậu sẽ thấy thoải mái, tự do hơn lúc này. Tớ cũng biết là cậu thích anh Khang Duy, và anh ấy cũng thích cậu. Tớ bây giờ không còn là kẻ ngăn cản hai người nữa, hai người có thể đến bên nhau.
Nhớ hạnh phúc đấy. Còn nữa, tớ sẽ là người bạn tốt của cậu, sau Nhật Linh. Vì tớ biết với cậu "Nhật Linh là số hai, không ai là số một" rồi. Nhớ đến tớ như thế nhé, nếu mà Khang Duy đó có đối xử tệ với cậu, nhớ bảo tớ, tớ sẽ bay về cho anh ấy một trận tơi tả cho mà xem. Tạm biệt nhé..."
Khang Duy đặt lại mẩu giấy xuống bàn. Hoàng Quân không phải là một thằng nhóc ích kỉ, nó đã lớn rồi khi làm được những điều này. Ngay cả Khang Duy, lúc trước cũng chỉ nghĩ đến cách có thể cướp Thiên Ngọc lại chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ điều này cả. Nhìn Thiên Ngọc đang ngủ rất ngon lành, gò má ửng hồng trông rất dễ thương, anh cúi đầu khẽ đặt lên trán nó một nụ hôn thật nhẹ, miệng nở thành nụ cười mãn nguyện. Đến bây giờ, liệu nó có còn trốn tránh Khang Duy nữa không nhỉ?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Ngọc từ từ mở mắt, đầu vẫn còn đau, nó đảo mắt nhìn khắp phòng, dụi dụi mắt mấy lần chỉ thấy Khang Duy đang đứng trước mặt nó. Anh cười lớn trước sự ngây ngô của nó rồi cung cấp cho nó một số thông tin nho nhỏ:
- Đêm qua đã gọi điện báo cho Nhật Linh, không phải lo đến chuyện cô ấy sẽ lo lắng.
- Em đâu định hỏi điều đó? - Thiên Ngọc nói giọng bất cần. - Hoàng Quân để lại mẩu giấy nhắn trên bàn.
Thiên Ngọc vừa nghe xong vội vã vươn người lấy mấu giấy nhắn trên bàn. Những dòng chữ viết vội nhưng vẫn dễ đọc. Giọt nước mắt lăn dài trên má, nó thấy mình quá có lỗi với Hoàng Quân, nếu cứ để cậu ấy ra đi như vậy thật day dứt.
- Mấy giờ cậu ấy bay vậy?
- Hình như là 9 giờ
- Bây giờ là mấy giờ?
- 8 giờ
- Đưa em đến sân bay được không?
Khang Duy đưa Thiên Ngọc ra khỏi bệnh viện, lao nhanh đến sân bay, chỉ còn có 25 phút nữa máy bay sẽ cất cánh. Cũng không biết Hoàng Quân với Hương Ly bây giờ đang ở đâu mà tìm, nó chạy thẳng vào bên trong, đôi mắt ngân ngấn dáo dác nhìn xung quanh. Bóng người kia có vẻ gì đó quen quen, nó nhanh chóng lại gần, đúng là Hoàng Quân rồi, người bên cạnh là Hương Ly, họ chuẩn bị bay, 20 phút nữa.
- Tớ không nghĩ là cậu sẽ đến.
Hoàng Quân mỉm cười, đôi mắt ánh lên một niềm vui nho nhỏ.
- Tớ phải đến chứ, bạn tốt.
- Ừ. Đúng rồi... - Hoàng Quân cười đồng tình, dang rộng đôi tay. - Vậy ôm bạn tốt một cái trước khi đi chứ?
Thiên Ngọc ôm chặt lấy Hoàng Quân, nước mắt tuôn rơi, miệng lí nhí mấy câu từ đủ để Hoàng Quân có thể nghe được:
- Quân à, cảm ơn cậu.
- Một người nói được rồi. Hôm qua tớ đã nhận được câu này từ Khang Duy. - Chẳng liên quan đến tớ. Thiên Ngọc gạt nước mắt cười, cô quay sang nhìn Hương Ly, dang tay trước mặt Hương Ly, lên tiếng hỏi:
- Tớ có thể ôm cậu chứ?
Hương Ly cũng mỉm cười, ôm chầm lấy Thiên Ngọc.
- Thiên Ngọc. Cảm ơn và xin lỗi cậu.
- Đây là cơ hội của cậu. Cậu và Hoàng Quân nhớ phải hạnh phúc đó.
- Tớ sẽ cố gắng làm điều đó. Nước mắt dù có rơi vào lúc này cũng là giọt nước mắt của hạnh phúc.
Tiếng chị tiếp viên hàng không trên loa yêu cầu hành khách lên máy bay. Hoàng Quân và Hương Ly xách va li bước đi, vẫy tay chào người ở lại, trên môi không quên nở một nụ cười. Bàn tay Khang Duy khẽ đặt lên vai Thiên Ngọc, máy bay vừa cất cánh. Hoàng Quân, Hương Ly, ở bên kia quả địa cầu, hai người nhất định phải sống vui vẻ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com