Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35


Chương 35

Dương Từ nghe vậy liền xoa xoa đầu Mao Nha, rồi đưa hai viên kẹo trái cây cho Mao Nha. " Mao Nha làm rất tốt, sau này nếu có chuyện gì thì cũng phải nói cho ta biết. Nhưng chính ngươi cũng phải thông minh chút, gặp phải người lạ thì cũng đừng lại gần bọn họ, nếu có việc gì thì hãy đến gặp ta hoặc anh trai Tụng Quốc của ngươi."

Mặc dù vẻ ngoài của Mao Nha không dễ nhìn, với khuôn mặt bù xù không dễ chọc giận người khác, nhưng dù sao cô bé cũng là một đứa nhỏ. Dương Từ lo lắng rằng khi cô bé đang làm việc cho mình, cô bé sẽ vô tình trở thành mục tiêu của một số kẻ xấu.

Mặc dù Dương Tụng Quốc không cao bằng Dương Từ nhưng trên thực tế, đứa trẻ này là một yêu tinh, không ai trong đội của họ có thể bắt nạt được anh ta. Khi Mao Nha có chuyện không thể tìm được Dương Từ, cô bé cũng có thể tìm đến Dương Tụng Quốc đó để nhờ giúp đỡ.

Khi nhận được hai viên kẹo trái cây Mao Nha ngay lập tức cười rạng rỡ, sở dĩ Mao Nha sẵn sàng giúp Dương Từ, ngoại trừ vì viên kẹo mà Dương Từ đưa là viên kẹo sữa rất đắt tiền, lý do chính là vì nhiệm vụ của cô bé cũng là cắt cỏ. Bây giờ cô bé nhận nhiệm vụ mà Dương Từ giao cho cô, cũng chỉ là cắt nhiều cỏ thêm mà thôi, điều này không khó chút nào đối với Mao Nha.

Tuy nhiên chỉ một hành động thuận tay như vậy thôi cũng có thể khiến cô bé có thêm một chiếc kẹo sữa mỗi ngày mà chẳng mất gì. Hoàn cảnh gia đình của Mao Nha không tốt lắm, cô bé hiện giờ lại là độ tuổi đang trưởng thành, một viên kẹo sữa nhìn thì như không bù đắp được gì nhiều, nhưng ít hay nhiều gì cũng còn hơn không có.

Mao Nha nghe Dương Từ nói thì gật đầu, cô bé nhìn có vẻ ngốc nhưng thực ra không ngốc, nếu không cô bé sẽ không vì có một chút gió thổi cỏ lay mà chạy đến tìm Dương Từ để báo cáo tình hình bên đó.

Dương Từ đưa Mao Nha vào một góc, trả cho cô bé kẹo sữa trong mấy ngày qua lại trả trước kẹo sữa cho tuần tiếp theo, sau đó hai người liền thần thần bí bí mà tách ra.

Lúc đầu Dương Từ muốn đến chuồng bò trước, nhưng không ngờ trên đường lại gặp ông nội xách theo đồ đạc nên chỉ còn cách đi với ông nội trở về. Khi hai ông cháu cùng nhau trở về nhà, họ mới biết được Dương Lăng Húc đã đưa Tô Ấu Đình trở về, cả gia đình đều đang ngồi nói chuyện trong sân.

Hôm nay Dương Từ đi huyện thành cả Dương gia đều biết chuyện, thấy anh xách đồ trở về cũng không có gì ngạc nhiên. Dương Mộng Liên vô cùng có mắt nhìn đi về phía trước, cầm đồ trong tay Dương Từ đến phòng cha mẹ cô.

Dương Mộng Liên nghĩ rằng những món đồ này của Dương Từ lại được mua từ chợ đen. Cô lo lắng rằng bị anh cả và chị dâu cả nhìn thấy, sẽ không cẩn thận mà đem chuyện này nói ra ngoài. Thực sự không phải là Dương Mộng Liên có tâm tiểu nhân, với tính cách của anh cả và chị dâu cả đều coi thường Dương Từ, nên việc họ tố cáo Dương Từ cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao theo cách nhìn bọn họ thì bọn họ cũng chỉ là đang vì việc nghĩa không quản người thân (quân pháp bất vị thân).

Tuy nhiên hành động này của Dương Mộng Liên, ở trong mắt của vợ chồng Dương Lăng Húc và Tô Ấu Đình liền thành Dương Mộng Liên đang che giấu đồ tốt gì đó, là không muốn bọn họ trở về để chiếm lợi trong nhà.

Tô Ấu Đình không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ nhà bọn họ hiện tại kiếm được rất nhiều tiền, cho nên đã sớm coi thường chút đồ này. Nếu không phải hôm nay là ngày 15 tháng 8, cô mới sẽ không nguyện ý trở về nhìn mặt của người Dương gia.

Bây giờ Dương Lăng Húc và Tô Ấu Đình thực sự đã kiếm được rất nhiều tiền, bởi vì hôm nay là ngày 15 tháng 8 hiếm có mà hào phóng một lần, khi họ trở về họ đã mang theo hai cân thịt ba rọi và một cân rượu trắng.

Họ vốn muốn để cho người Dương gia những người sống một cuộc sống khó khăn, dính chút ánh sáng của họ mà được thưởng thức bữa ăn có mùi thịt. Cuối cùng không ngờ rằng phản ứng của Dương gia lại không lớn, ngay cả Dương Từ người tham ăn cũng không thèm nhìn đến thịt nhiều.

Điều này khác với tưởng tượng của Tô Ấu Đình, nếu như là Dương Từ lúc trước khi nhìn thấy người nhà họ mang thịt về, cho dù không đối tốt với chị dâu cả là cô thì cũng sẽ chạy đến chỗ Dương Lăng Húc để tỏ thiện ý. Hơn nữa cô còn mặc quần áo mới mua, đi đôi giày da nhỏ, trước đây đứa em gái nhỏ mỗi khi nhìn thấy đồ tốt trên người cô đều không khỏi ngưỡng mộ nhìn chằm chằm cô.

Nhưng hôm nay hoàn toàn đều không có, Dương Từ không quan tâm đến thịt ba rọi mà họ mang đến, Dương Mộng Liên cũng không để ý nhiều đến đôi giày da mới toanh của cô. Ngay cả mẹ chồng người mà cô luôn coi thường, hôm nay vậy mà lại quàng một chiếc khăn rất thời thượng.

Chiếc khăn của Lưu Tiêm Mai có màu đỏ, bởi vì màu sắc trang nhã và kiểu dáng cũng đơn giản hào phóng, ngay cả Tô Ấu Đình là người đã từng trãi, vào lúc này khi nhìn thấy màu sắc như vậy cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào chiếc khăn đến thất thần.

Dương Từ gần đây đã mua rất nhiều thứ qua Taobao, tích phân hiện tại của anh vẫn luôn không vượt quá 100 điểm. Vừa trở về liền chui vào trong phòng học bài, định đọc sách tích lũy thêm ít tích phân, cho nên hoàn toàn không có để ý tới hai người mới từ trong huyện thành trở về.

Đến giờ ăn tối, vợ chồng Dương Quốc Hữu cũng về. Cả nhà Điền Kiều Kiều tuy đã phân gia rồi nhưng phần lớn thời gian vẫn sống với Dương gia nên không có xa lạ như đại phòng.

Ngoài ra Điền Kiều Kiều luôn hào phóng nên ngày 15 tháng 8 cô ấy đã mang đến rất nhiều đồ ngon đến. Cô ấy mua hai cân dầu đậu phộng, hai cân tóp mỡ, hai cân bánh cốm gạo, hai cân bánh bò từ một cửa hàng tạp hóa và hai món ăn từ một nhà hàng quốc doanh. So với sự hào phóng của bạch phú mỹ Điền Kiều Kiều, mấy thứ mà Tô Ấu Đình mang về liền nhìn thấy không nhiều.

Dương Từ hôm nay cũng mang về rất nhiều đồ, nhưng để tránh cho người khác nhìn thấy sẽ ghen tị nên đồ của Dương Từ hôm nay không cần động vào. Dương Từ mang về hai gói đường đỏ, hai cân trứng ta, hai hộp sữa bột dành cho người già trung niên, hai cân gạo thơm hảo hạng, ba cân đậu đỏ, hai cân chè trôi nước và một hộp lẻ bánh quy sữa.

Hai lon sữa bột cho người già trung niên, một cho ông bà và một cho cha mẹ Dương Từ. Sau khi Lưu Tiêm Mai nhận lấy đồ, bà đã mang một hộp sữa bột và bánh quy ra sân sau. Còn lại những thứ khác, bà cất đi trước, dù sao hai vợ chồng họ cũng cùng bọn họ ăn cơm, có thứ gì tốt cũng sẽ không thiếu bọn họ.

Bà cụ đã uống sữa bột một thời gian, cuối cùng bà cũng biết lợi ích của sữa bột dành cho người già, hơn nữa cũng biết trong sữa bột không có thứ gì tạp nhiễm. Bởi vì gần đây bà rõ ràng là có tinh thần hơn trước, ngay cả chồng bà thỉnh thoảng bị đau chân cũng không còn đau chân nữa.

Cho nên sau khi hết lon sữa bột, bà đã nhờ Dương Từ tìm cách mua một lon khác, sau đó để vợ chồng Dương Mãn Thương cũng uống thử. Cả đời họ đã nuôi dạy mấy đứa con này, họ không được thưởng thức qua những món ngon, đủ loại gian khổ họ ngược lại phải chịu đựng nhiều hơn bất kỳ ai khác. Bây giờ mấy đứa con đã lớn khôn, đã đến lúc tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp.

Bà cụ chỉ muốn nửa hộp bánh quy sữa, món ngon này bà không có răng cũng không thể ăn được, giữ lại nửa hộp cũng chỉ có thể ngâm trong nước nóng để ăn, nửa còn lại để Lưu Tiêm Mai giữ tự mình ăn.

Ban đầu Lưu Tiêm Mai vốn muốn đưa bánh quy cho Tô Ấu Đình, nghĩ rằng cho dù Tô Ấu Đình có làm bà buồn như thế nào, bà cũng không thể bỏ qua cháu trai lớn của đại phòng. Nhưng không ngờ rằng không đợi Lưu Tiêm Mai đưa đồ cho cô, mà trong bữa tối đoàn viên bà đã bị Tô Ấu Đình chọc giận rồi.

Ở kiếp trước của Tô Ấu Đình, khi cô gặp Dương Lăng Húc Dương gia đã xong hết rồi, người thân còn sống cũng không còn mấy người. Chú út Dương Từ bị đưa đi cải tạo lao động, cha vợ vì chuyện này mà mất chức đại đội trưởng, danh tiếng của Dương gia trong đội đã tụt dốc không phanh.

Ngoài ra Dương Quốc Hữu sau đó đã hy sinh trong một nhiệm vụ, Điền Kiều Kiều điên cuồng đã tự tử đi theo anh ta, mọi người đều cảm thấy rằng Dương gia rất đen đủi, không có cô gái nào muốn kết hôn với Dương Gia Hữu.

Cho nên ở kiếp trước, Dương Gia Hữu đã không kết hôn, mãi cho đến khi em gái của anh ấy là Dương Mộng Liên đã kết hôn với một kẻ vô nhân đạo và bị ngược đãi, Dương Gia Hữu đã giết cả nhà của người đàn ông đó, Dương Gia Hữu cuối cùng cũng không có được một người bạn đời tử tế.

Tô Ấu Đình tuổi trung niên gặp được Dương Lăng Húc tuổi trung niên, Dương gia gần như là tuyệt hậu vào thời điểm đó. Đó là lý do tại sao Tô Ấu Đình kiếp trước cố chấp muốn sinh con cho Dương Lăng Húc, cô cảm thấy cuộc đời của Dương Lăng Húc quá khốn khổ, đều bị nhóm người nhà cực của hắn ta liên lụy.

Nhưng kiếp này lại hoàn toàn khác, chẳng những Dương Từ không bị bắt đi cải tạo lao động, mà cha vợ cũng không mất chức đại đội trưởng. Ngay cả Dương Mộng Liên người vốn phải đã đính hôn, giờ cũng sẽ đi công xã cùng học với Dương Từ. Trong loại tình huống như vậy, Dương Mộng Liên sẽ không kết hôn với người đàn ông không thể sinh con đó, Dương Gia Hữu càng không có khả năng vì tội giết người mà bị xử bắn.

Theo đạo lý thì Tô Ấu Đình nên cảm thấy vui mới đúng, như vậy thì gia đình họ không có người thân nào của kẻ giết người cả, cũng không cần phải sợ rằng những đứa trẻ trong gia đình sẽ bị liên lụy. Nhưng... Tô Ấu Đình luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cô luôn cảm thấy quá trình trọng sinh một đời của mình không nên như thế này.

Giống như là có rất nhiều chỗ không đúng, nhưng cô lại không thể nói ra được điểm nào không đúng? Đặc biệt là trong bữa tối đoàn viên, khi biết đối tượng của Dương Gia Hữu là Vu Hân Tuyết, khuôn mặt của Tô Ấu Đình liền vặn vẹo trong giây lát.

Tô Ấu Đình và Vu Hân Tuyết đều là những thanh niên trí thức, họ là bạn rất tốt ở kiếp trước. Bởi vì kiếp trước bọn họ đều rất bất hạnh, Vu Hân Tuyết bị tên đồng tính lừa lấy tử cung, cô ấy bị một tên nông dân vô ơn ngoại tình trong thời gian cô đang mang thai.

(Kiếp trước chắc lấy phải Trần Túc Thần, rồi trong lúc mang thai thằng đó lại đi ngoại tình á)

Hai người phụ nữ bất hạnh đồng mệnh tương liên, họ giúp đỡ nhau mới thoát khỏi biển khổ. Theo đạo lý thì Tô Ấu Đình được trọng sinh trở lại, nên sớm gặp Vu Hân Tuyết trước, hai người họ nên trở thành bạn thân của nhau mới đúng.

Nhưng đáng tiếc là Tô Ấu Đình người được trọng sinh, trong rất nhiều việc lại ra tay quá độc ác, lại vội vã muốn quyến rũ Dương Lăng Húc. Rất nhiều hành vi của cô Vu Hân Tuyết đều coi thường, vì vậy người bạn ở kiếp trước của cô đã trở thành người qua đường ở kiếp này.

Giờ phút này khi nhìn thấy Vu Tâm Tuyết trở thành chị em dâu của mình, vẻ mặt của Tô Ấu Đình có chút không khống chế được. "Trước kia ta đã nghe nói em ba có người yêu rồi, không nghĩ tới lại là Vu Hân Tuyết ở Tri Thanh Điểm đó."

Vu Hân Tuyết nghe vậy liền cười với cô, rất ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Dương Gia Hữu, trông giống như một cô gái vô hạ. Thấy vậy Tô Ấu Đình không khỏi muốn cười, bởi vì cô cảm thấy Vu Hân Tuyết như vậy thật biết giả bộ.

Rõ ràng kiếp trước Vu Hân Tuyết hung ác hơn cô, nhưng kiếp này cô ấy lại giả làm bạch liên hoa, thậm chí trước kia còn chán ghét thủ đoạn của cô không lên được mặt bàn. Quả nhiên sau khi mất đi mối liên hệ số phận ở kiếp trước, những người tâm cơ như họ không thể làm bạn được.

Bởi vì Tô Ấu Đình trong lòng có quá nhiều chuyện, cho dù cô có cố gắng ra chiêu với Vu Hân Tuyết như thế nào, cô ấy cũng không có phản ứng lại, Tô Ấu Đình khó tránh khỏi có chút kích động, ở trong mắt của Lưu Tiêm Mai thì lại thành cô không thể chấp nhận được Vu Hân Tuyết.

Dù sao thì Tô Ấu Đình đã nhiều lần tìm Vu Hân Tuyết nói chuyện, hơn nữa trong lời nói của cô còn mang theo chút âm dương quái khí, trong mắt người ngoài thì không phải là cô không có việc lại tìm rắc rối sao?

Cho nên khi cô lại tìm Vu Hân Tuyết nói chuyện một lần nữa, Lưu Tiêm Mai không thể không cau mày và nói: "Đình Đình này, da mặt của em dâu ba ngươi có chút mỏng, ngươi đừng có kéo con bé mãi thế."

Tô Ấu Đình nghe thấy vẻ mặt trở nên hơi khó chịu, nhưng cô cũng biết mình có chút không bình thường nên sau khi liếc nhìn Vu Hân Tuyết thì đành phải tạm thời từ bỏ.

Thấy vậy ánh mắt của Vu Hân Tuyết có chút lạnh lẽo, cô nhân lúc cúi đầu uống nước, hơi hơi câu lên khóe môi. Người chị dâu này thú vị thật, vẫn luôn muốn thăm do cô nhất định là đang có chủ ý xấu xa gì đây.

Về việc "đấm đá với nhau" trên bàn ăn, Dương Từ vốn mải mê ăn uống nên không để ý. Bởi vì sau bữa tối còn phải đi đến chuồng bò một chuyến, anh cũng không có thời gian để ý bọn họ đang đấu nhau cái gì.

Vì vậy sau khi mọi người kết thúc bữa tối đoàn viên, Dương Từ đã giúp Dương Mộng Liên thu dọn bát đĩa xong, liền cầm theo một quyển sách muốn chạy ra ngoài. Dương Lăng Húc người đang ngồi trong sân trò chuyện với gia đình, không khỏi khó chịu khi nhìn thấy Dương Từ như vậy, hắn ta nghĩ rằng Dương Từ lại chạy ra ngoài để quậy phá.

"Dương Từ, bây giờ đã khuya rồi, ngươi lại đi đâu nữa đấy? Cả ngày không biết chịu khó học hành, chỉ biết chạy đi quậy phá khắp nơi."

Dương Từ đang nghĩ về người lạ mà Mao Nha đã đề cập đến, hoàn toàn không có tâm tình mà ở đây cãi nhau với Dương Lăng Húc, vậy nên anh không nói lời nào liền tiếp tục bước ra ngoài.

Có lẽ vì thái độ của Dương Từ đã chọc giận Dương Lăng Húc, có lẽ là do hôm nay Dương Lăng Húc đã uống hơi nhiều, Dương Lăng Húc đột nhiên đỏ mặt và đuổi theo Dương Từ ra ngoài.

Dương Lăng Húc vừa đưa tay ra định tóm lấy anh, vừa tức giận gầm lên: "Tên tiểu tử ngươi điếc sao? Không nghe thấy anh trai ngươi nói chuyện với ngươi sao?"

Dương Từ nghe đến đây trợn tròn mắt, giơ tay muốn đẩy Dương Lăng Húc ra. Anh căn bản không muốn nói chuyện với một tên say rượu, huống chi cái tên say rượu này có rất nhiều thành kiến ​​với anh. Không ngờ Dương Lăng Húc đã uống quá nhiều, bị anh đẩy nhẹ một cái mà suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

Dương Từ thấy vậy liền biết rằng chuyện này rắc rối to rồi, Dương Lăng Húc vốn đã có thành kiến ​​​​với anh, hắn ta nhất định sẽ mượn việc bị anh đẩy ngã để làm cớ bắt chẹt. Vì vậy trước khi Dương Lăng Húc đỏ mặt và nổi cơn thịnh nộ, anh đã tự mình ngã phịch xuống đất.

Đúng lúc này, Lưu Tiêm Mai đi ra nhìn thấy đứa con trai lớn say rượu điên cuồng với khuôn mặt tức giận, và đứa con trai nhỏ bị con trai lớn đẩy xuống đất.

Bởi vì trên bàn ăn tối Tô Ấu Đình vẫn luôn nhắm vào Vu Hân Tuyết, Lưu Tiêm Mai trong lòng vốn đã đầy tức giận, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, bà lập tức tức giận nói: "Dương Lăng Húc! Ngươi vậy mà dám động tay với em trai ngươi, trong mắt ngươi không có người mẹ này có phải không? Cả nhà ngươi nếu không hiếm lạ nơi này, thì hiện tại, nhanh chóng , lập tức cút ngay cho ta, cút, cút ngay!"

Tô Ấu Đình còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cô ôm theo đứa con trên tay và Dương Lăng Húc đã bị đuổi ra ngoài. Cô thẫn thờ nhìn cánh cửa đóng sầm lại, nhất thời không biết nói gì.

Họ vốn còn định ở qua đêm, bây giờ đã nửa đêm cũng không có xe để đi đến huyện thành. Nhưng cô lại rất thích thể diện, cho dù bị đuổi ra ngoài cũng không có mặt dày mà gõ cửa, cuối cùng chỉ có thể mang theo vẻ mặt oán hận kéo theo Dương Lăng Húc đi công xã.

Ở phía bên kia Dương Từ người bị "bắt nạt", đã nhận được lời an ủi từ cả gia đình. Ngay cả anh hai, người luôn nghiêng về phía anh cả, cũng đến xoa đầu anh.

"Lần này là anh cả sai rồi, hắn uống chút rượu có chút mê muội, cho nên không biết nặng nhẹ đẩy ngươi. Ngươi cũng đừng quá tính toàn với hắn, hắn cũng giống như ta trước kia, bị thành kiến ​​làm mở mắt thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com