Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38




Chương 38

    Trong tiểu thuyết khởi đầu cho mọi bi kịch của Dương gia không phải là khi nguyên chủ bị đưa đi cải tạo lao động, mà là bắt đầu từ việc Dương Quốc Hữu đã hy sinh vì một nhiệm vụ, chị dâu hai không thể chấp nhận điều đó và đã ra đi theo anh hai.

     Lúc đó ai cũng cảm thấy Dương gia xui xẻo, Từ Tông Bảo và Từ gia dám đối xử với Dương Mộng Liên như vậy cũng là vì Dương gia ngày một không khá hơn, người có thể gánh vác Dương gia chỉ còn lại Dương Gia Hữu thật thà mà thôi.

     Mà nhiệm vụ đặc biệt dẫn đến Dương Quốc Hữu phải hy sinh đó, là bắt đầu từ khi một nữ phóng viên tên là Tô Tình Nhạc biến mất. Nếu Dương Từ nhớ không lầm, người phụ nữ thời trang trước mặt anh hẳn là Tô Tình Nhạc.

     Thực ra Dương Từ đã chờ đợi Tô Tình Nhạc này xuất hiện từ rất lâu rồi. So với những người như Từ Tông Bảo, Tiết Lão Xuyên và Từ Đinh Phương, sự xuất hiện của Tô Tình Nhạc mới là khởi đầu của mối nguy hiểm lớn nhất.

     Mặc dù tình cảm giữa Dương Từ và anh hai không tốt giống như tình cảm với anh ba và chị hai. Nhưng sau khi ở chung với nhau một thời gian, Dương Từ cũng thích người anh hai Dương Quốc Hữu này.

     Huống chi anh hai còn là trụ cột của quốc gia, anh không đành lòng nhìn anh hai hy sinh như vậy. Nếu như anh hai không hy sinh vì nhiệm vụ, với bản lĩnh của anh hai tuyệt đối có thể làm nên sự nghiệp lớn.

     Sau đó chính là chị dâu hai Điền Kiều Kiều, Điền Kiều Kiều thực sự si tình với anh hai, ngay cả khi Điền Kiều Kiều không thích Dương Từ lắm, Dương Từ cũng không muốn nhìn thấy cô ấy chết đi vì tình yêu (tuẫn tình).

     Cho nên Dương Từ vẫn luôn chờ đợi ngày này, theo miêu tả trong tiểu thuyết về việc Tô Tình Nhạc mất tích, anh cũng đoán được rằng chắc chỉ trong vòng hai tháng này, nhưng anh không ngờ lại gặp được cô ấy sớm như vậy.

     Dương Từ nghe vậy liền nhìn Tô Tình Nhạc một cái, rồi chỉ về hướng của đại đội dân quân, "Đại đội dân quân ở đằng kia. Dương Quốc Hữu là anh hai của ta, cô tìm anh ta có chuyện gì sao?"

     Tô Tình Nhạc nghe thấy có chút sửng sốt, có lẽ là bởi vì cô ấy không ngờ rằng mình tùy tiện tìm người hỏi đường lại tìm trúng em trai của Dương Quốc Hữu, nên vẻ mặt của Tô Tình Nhạc rất ngạc nhiên.

     Cô ấy cười và nói: "Không nghĩ đến nha, thực sự không nghĩ đến, em vậy mà là em trai của đội trưởng Dương? Thật là trùng hợp!"

     Dương Từ cũng nói: "Vâng, thật là trùng hợp!"

    Đâu chỉ là trùng hợp đâu, trải qua mấy sự việc phát sinh gần đây, Dương Từ cảm thấy chính mình có một loại vận mệnh. Chính là... tương tự như vận mệnh của Conan vậy, mỗi lần người mà anh tình cờ gặp được, dường như đều là những người sẽ xảy ra rất nhiều việc.

     Dương Từ không thích kiểu vận mệnh này, bởi vì anh là một người rất sợ dính phải phiền phức. Nhưng cho dù trong lòng anh sợ phiền phức đến đâu, bởi vì trong rất nhiều việc anh là người duy nhất biết chuyện, nên nếu trong tình huống anh có khả năng giúp đỡ anh vẫn muốn cứu giúp.

     Bởi vì Dương Từ cũng muốn đến đại đội dân quân, cho nên sau đó cả hai cùng nhau đi. Tô Tình Nhạc có tính cách ấm áp hào phóng, cả đoạn đường cô ấy đã nói chuyện rất nhiệt tình với Dương Từ. Vì để nghe ngóng chuyện của cô ấy, cho nên Dương Từ cũng rất dẻo miệng khi đối mặt với Tô Tình Nhạc.

     Thế là hai người vừa đi vừa tán gẫu, hỏi thăm không ít tin tức của nhau. Ví dụ Dương Từ biết lý do tại sao cô ấy đến đây, ví dụ như Tô Tình Nhạc biết được tình hình gia đình của Dương Quốc Hữu.

     Suy nghĩ của Dương Từ bây giờ rất đơn giản, nếu sự biến mất của Tô Tình Nhạc là ngòi nổ của mọi thứ. Nếu anh cho người nhìn chằm chằm Tô Tình Nhạc, có phải là có thể đảm bảo rằng Tô Tình Nhạc sẽ không xảy ra chuyện gì, đồng thời cũng đảm bảo rằng Dương Quốc Hữu sẽ không vì đi tìm cô ấy mà hy sinh bản thân?

     Về phần tên đặc vụ bắt được Tô Tình Nhạc, mục tiêu của đối phương chính là Tô Tình Nhạc này, nếu như Tô Tình Nhạc không có giống trong tiểu thuyết đi lung tung, đối phương trốn trong bóng tối không bắt được người chỉ có thể ra mặt mà thôi, sau đó bọn họ muốn đối phó với người này cũng dễ dàng hơn nhiều.

     Khi Tô Tình Nhạc mất tích, mọi người đều nghĩ rằng Tô Tình Nhạc đã bị gạt đem bán rồi. Đừng nhìn phương tiện đi lại lúc này bất tiện, đi nhiều nơi đều phải có giấy giới thiệu. Nhưng từ xưa đến nay, nạn buôn người chưa bao giờ biến mất.

     Đặc biệt là ở những vùng sâu vùng xa đó, không biết là do họ ít học hay là thực chất bên trong họ không có cái gọi là lòng đồng cảm, họ không bao giờ đồng cảm với những phụ nữ và trẻ em bị mua tới, thậm chí còn giúp đỡ người thân, bạn bè và đồng tộc của họ phạm pháp phạm tội.

     Tô Tình Nhạc có ngoại hình xinh đẹp, ăn mặc lại càng rêu rao, lại hay nhiệt tình giúp đỡ mọi người, phụ nữ như vậy rất dễ bị nhắm trúng. Cho nên trong tiểu thuyết sau khi cô ấy mất tích, mọi người đều cảm thấy rằng cô ấy đã bị gạt đem bán rồi.

     Trên thực tế, Tô Tình Nhạc thực sự đã bị gạt bán, chỉ là nó khác với gạt bán trên ý nghĩa truyền thống. Đại đa số phụ nữ sau khi bị gạt bán đi, họ đều sẽ bị bán lên núi làm vợ người ta. Bề ngoài thì như là Tô Tình Nhạc bị gạt bán đi, nhưng người đàn ông mua cô làm vợ lại là đặc vụ.

     Tô Tình Nhạc có bối cảnh gia thế đặc biệt, biết được một số thông tin quan trọng. Để không thu hút sự chú ý, tên đặc vụ đã dùng cách gạt bán này để mua cô ấy đi, với hy vọng biết được tin tức hữu ích từ cô ấy. Nhưng không ngờ đến là Dương Quốc Hữu chỉ huy của đại đội dân quân, đã đích thân đuổi theo một "vụ gạt bán thông thường" này.

     Để đảm bảo an toàn cho Tô Tình Nhạc, Dương Quốc Hữu đã một mình tìm đến thôn nhỏ trên núi nơi đặc vụ sinh sống. Rất nhiều người trong thôn đó đã bị mua chuộc, Dương Quốc Hữu đã ở đó đọ sức với họ rất lâu, cuối cùng họ đã dùng tính mạng của một đứa bé để đe dọa Dương Quốc Hữu, điều này mới dẫn đến sự hy sinh của Dương Quốc Hữu kiêu dũng thiện chiến.

     Khi đó Dương Từ xem mà chỉ cảm thấy ghê tởm, không nghĩ rằng lại có người có thể tồi tệ như vậy, đến mức vì mục đích riêng mà không tiếc lợi dụng cả con ruột của mình. Cuối cùng người mà họ đã cố gắng hết sức để bảo vệ lại là những kẻ bán nước, người mà bị bọn họ giết lại là những người lính bảo vệ đất nước.

     Rất trớ trêu, rất nực cười và cũng rất đáng buồn ...

     Ngay khi Dương Từ đang nghĩ cách bảo vệ Tô Tình Nhạc, hai người họ đã đến cổng đại đội dân quân. Mục đích chính của chuyến đi lần này của Tô Tình Nhạc là quay một số tài liệu tin tức trong đại đội dân quân, cho nên cô sẽ sống trong đại đội dân quân một thời gian.

     Sau khi Dương Từ đưa người đến văn phòng của Dương Quốc Hữu, anh đã ra ngoài huấn luyện với một nhóm dân quân. Bởi vì hôm nay trong lòng anh có chuyện, cho nên khi luyện tập không có tập trung tinh lực và vô tình bị ngã khi luyện tập cùng người khác.

     Bị ngã như này không là gì đối với Dương Từ, cũng chỉ trầy xước một lớp da trên lòng bàn tay, cho nên Dương Từ không quan tâm lắm. Nhưng tình huống của anh đã bị Dương Quốc Hữu nhìn thấy, sau khi khóa huấn luyện kết thúc anh đã bị Dương Quốc Hữu gọi lại.

     Dương Từ thẫn thờ ngồi trong ký túc xá của Dương Quốc Hữu, đợi đến khi anh hai kết thúc công việc, hai anh em mới cùng nhau đi về nhà. Trên đường đi Dương Từ do dự một lúc, nhưng vẫn không thể không hỏi Dương Quốc Hữu một câu.

     "Anh hai, nếu anh gặp phải nguy hiểm gì đó, anh có thể bảo đảm an toàn của mình trước được không?"

     Dương Quốc Hữu nghe vậy phản ứng đầu tiên chính là, anh ta là quân nhân còn sợ hãi nguy hiểm gì chứ, trách nhiệm của anh ta chính là bảo đảm an toàn cho người khác. Nhưng thấy Dương Từ cau mày nhìn mình, nhớ đến hôm nay khi huấn luyện Dương Từ vẫn luôn mất hồn mất vía, liền thuận miệng hỏi: "Hôm nay ngươi dở dở ương ương như vậy, là đang lo lắng chuyện này sao?"

     Dương Từ nhẹ giọng ậm ừ một tiếng, nhưng lại cảm thấy như thế này rất sến súa, vậy nên liền lật mặt trợn mắt nói ngay: "Không phải là em lo lắng, mà là chi dâu hai lo lắng cho anh. Trước đây nghe chị dâu hai với mẹ nói chuyện, chị dâu hai nói là chị ấy vẫn luôn rất lo lắng cho anh, cảm thấy tính cách của anh quá chính trực, nếu gặp phải một kẻ xấu xa xảo quyệt, với tính cách như này của anh rất dễ xảy ra chuyện."

     "Chị ấy còn nói anh gặp phải chuyện gì, cũng đều không thích nói với người nhà, có đôi khi chị ấy luôn rất sợ hãi, sợ... một ngày nào đó khi tỉnh dậy, đột nhiên anh không còn ở bên cạnh chị ấy nữa rồi."

     Những lời này Điền Kiều Kiều thực sự đã nói qua, trước đây anh không chỉ nghe thấy Điền Kiều Kiều lầm bầm, mà đến cả vào ngày xảy Dương Quốc Hữu ra tai nạn trong tiểu thuyết, Điền Kiều Kiều như cũng cảm ứng được như vậy và nói ra điều này.

     Dương Quốc Hữu nghe vậy hừ một tiếng, "Ngươi cũng thực quan tâm đến chị dâu hai của mình đấy."

     Vốn Dương Từ còn đang âm thầm lo lắng một mình vì tình tiết trong tiểu thuyết, không thể không trợn tròn mắt, lo lắng buồn phiền gì đều tan biến ngay lập tức.

     Anh nghiến răng nghiến lợi sau lưng anh hai, sau đó bất mãn nói: "Còn không phải do anh quá bận sao, vợ của mình tự mình lại không quan tâm, ai hiếm lạ mà giúp anh quan tâm vợ anh chứ, bây giờ mỗi ngày em đều bận thành như thế nào rồi chứ."

     Dương Quốc Hữu nói như vậy cũng không nghĩ nhiều, biểu hiện gần đây của Dương Từ tốt hơn rất nhiều. Điền Kiều Kiều đều nói Dương Từ đã ngoan hơn rất nhiều, không còn chọc phá cô nữa, ngược lại còn dần dần hăng say học tập.

     Lời vừa nãy Dương Quốc Hữu chỉ tùy tiện nói như vậy thôi, đang định nói về buổi huấn luyện hôm nay của Dương Từ, lại nghe Dương Từ đột nhiên nói: "Anh hai, nữ phóng viên mới đến hôm nay rất xinh đẹp, hôm nay trên đường đi có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô ấy. Nếu hôm nay không phải là em đưa cô ấy đến đây, thì có một người đàn ông giống như một tên côn đồ trong số họ, có vài lần muốn đi lên phía trước dáng vẻ như muốn nói chuyện với cô ấy vậy."

     Nếu như là Dương Từ của lúc trước nói lời này, Dương Quốc Hữu sẽ cảm thấy là anh đang có ý tưởng sai lệch gì đó. Nhưng bây giờ Dương Từ lại nói ra những lời như vậy, Dương Quốc Hữu chỉ nhẹ liếc anh một cái, lập tức liền biết Dương Từ nhất định là biết chuyện gì đó rồi, đây là đang vòng vo muốn anh ta phái người theo dõi giùm mình nữa chứ.

     Trên thực tế, Dương Từ lúc trước cũng rất thông minh, nhưng sự thông minh của "hắn" không được sử dụng đúng chỗ. Bây giờ sau khi Dương Từ đã thay đổi tinh lực của mình sang chỗ khác (chuyển sang thích học hành), trí thông minh của anh càng thêm xuất sắc hơn. Đôi khi Dương Quốc Hữu không thể không cảm thấy rằng Dương Từ như vậy hơi quá thông minh rồi.

     Mặc dù không biết rõ Dương Từ đang đề phòng điều gì, nhưng Dương Quốc Hữu nghĩ rằng thân phận đặc biệt của Tô Tình Nhạc, lại là một nữ đồng chí xinh đẹp, vì vậy anh ta thực sự nên tìm người để canh chừng cẩn thận.

     Bên này không đợi hai anh em về đến nhà, từ xa đã thấy rất nhiều người ở trước cửa Dương gia. Thấy vậy Dương Từ còn tưởng là Từ gia đến gây sự, liền vội vàng chạy về nhà.

     Kết quả không đợi anh chạy đến cửa nhà nữa, liền có người chỉ vào Dương Từ và hét lên: "Ai ya, đây không phải là trở lại rồi sao? Nhìn kìa, nhìn kìa, anh hùng nhỏ của chúng ta đã trở lại rồi đây."

     Đợi cho đến khi Dương Từ bị người ta đẩy vào trong nhà, anh mới biết được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Hóa ra là cô gái gặp chuyện hôm trước đó, cả nhà họ đã mang theo quà đến cửa hỏi thăm.

     Gia đình này cũng khá chú trọng, vừa nhìn liền biết là người ta rất yêu thương con gái mình, khi họ đến không chỉ chuẩn bị những món quà hậu hĩnh mà còn rút ra một lá cờ thưởng đưa cho Dương Từ.

     Sau đó nghe Dương Từ bị Từ Đinh Phương làm khó, gia đình họ thậm chí còn đến nhà Từ Đinh Phương để làm ầm lên. Liên tục mắng mỏ Từ Đinh Phương đến máu chó đầy đầu, mắng cho đến khi chồng của Từ Đinh Phương đánh Từ Đinh Phương trước mặt mọi người mới rời đi.

     Lại nói, chồng con của Từ Đinh Phương cũng thật xui xẻo, Phùng gia nhà họ đều tính tình lương thiện như vậy, không ngờ lại cưới phải một cô con dâu không bớt lo được, làm hại một nhà họ đều bị liên lụy mang tiếng xấu.

     Đặc biệt là cô con gái nhỏ của Từ Đinh Phương, nghe nói cô ấy đã đến tuổi kết hôn rồi, cô ấy không chỉ ưa nhìn mà còn rất chăm chỉ. Bị chuyện cháu trai của Từ Đinh Phương liên lụy, sau này có lẽ cô sẽ khó tìm được một gia đình chồng tốt.

     Trước kia Dương gia náo nhiệt không phải vì chuyện phân gia, thì cũng là bởi vì Dương Từ gặp rắc rối. Lần này bởi vì Dương Từ hành hiệp trượng nghĩa, được mọi người trong đại đội vây quanh ở cửa lớn, vẫn là lần đầu tiên từ trước đến nay của Dương gia.

     Lưu Tiêm Mai rất xấu hổ khi nghe mọi người khen ngợi, khuôn mặt của bà luôn đỏ bừng không biết phải làm sao. Ngay cả Dương Mãn Thương người đã từng trải qua bao phong ba bão táp, cũng không thể ngồi yên vì lời khen ngợi của gia đình đó.

     Trước đây Dương Mãn Thương bị người trong đại đội ghen tị, không phải là bởi vì Dương Lăng Húc có tiền đồ, thì cũng là bởi vì Dương Quốc Hứa, đây vẫn là lần đầu tiên ông dính được chút ánh sáng của đứa con út, điều này khiến cho ông đã một đống tuổi rồi vẫn cảm thấy có chút phơi phới.

     Cho đến khi Dương Từ từ bên ngoài trở về, người được vây quanh và khen ngợi liền biến thành Dương Từ. Dương Từ bị bao vây ở giữa với vẻ mặt sững sờ, nhà của cô gái chỉ khen thì thôi đi, còn động tay động chân với Dương Từ trắng nõn sạch sẽ.

     Mẹ của cô gái kéo Dương Từ và nói: "Ối dồi ôi, gia đình các người thật biết nuôi quá đi. Đứa trẻ này lớn lên thật đẹp trai!"

     Lúc này nghe thấy người khác khen Dương Từ đẹp trai, mọi người nhìn qua mới muộn màng nhận ra, này nếu không nhìn kỹ thật sự không biết đấy, thằng nhóc Dương Từ này lớn lên đẹp trai thật.

     Đôi mắt sưng húp trước đây đã trở thành mắt hai mí, khuôn mặt bánh bao trắng nõn trước đây đã trở thành một anh chàng đẹp trai, lớn lên thì da mềm thịt mềm, trắng trẻo sạch sẽ, sáng sủa mảnh khảnh. Lại thêm có lẽ là gần đây anh đang chuyên tâm học hành, vẻ ngầu lòi của anh đã trở nên thư sinh, giống như những người đọc sách nho nhã ở Tri Thanh Điểm.

     Đương nhiên, nếu Dương Từ có thể xõa ống tay áo xuống để che đi phần thịt rắn chắc và vết sẹo trên cánh tay, thì quả thực trông anh giống như một thư sinh nho nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com