Chương 65
Chương 65
Nhìn thấy Dương Từ bị Tạ Nghiễn Thanh bọn họ mang đi, Dương Quốc Hữu cũng từ cửa nhỏ phía sau quán ăn rời đi. Mặc dù anh ta cùng Tạ Nghiễn Thanh không qua lại nhiều, nhưng vẫn biết rất rõ về Tạ Nghiễn Thanh, người này đặt ở thời cổ đại chính là một quân tử đoan chính, Dương Từ bị đối phương mang đi Dương Quốc Hữu rất yên tâm.
Bây giờ người khiến Dương Quốc Hữu không yên tâm chính là Trương Khâu Truyền, anh ta có một linh cảm mạnh mẽ không thể diễn tả được, cảm thấy hôm nay là Trương Khâu Truyền đã cố ý làm điều đó. Đối phương đã thương nhớ Dương Từ từ lâu rồi, bởi vì đối phương đã nghe ngóng về Dương Từ từ lâu trước đó, nhưng mãi đến bây giờ mới hành động.
Đối phương có thể đã đợi từ Tết đến nay, lại lượn lờ quanh Dương Từ một thời gian dài như vậy. Một người có kiên nhẫn và khôn ngoan như vậy, không thể nào biết rõ rằng đây là lãnh thổ của Dương Quốc Hữu, còn dám đối xử với Dương Từ như vậy ở đây? Có lẽ hắn ta đang thăm dò thái độ của Dương Từ, cũng đang thăm dò xem có ai đang theo dõi hắn ta hay không?
Nếu lần này không phải do Tạ Nghiễn Thanh đột ngột xuất hiện thì Dương Quốc Hữu dù có ra mặt hay không đối phương cũng đã lời lớn rồi. Bởi vì nếu Dương Quốc Hữu thực sự ra mặt, Trương Khâu Truyền sẽ biết rằng hắn luôn bị người ta theo dõi, sau này khi tiếp xúc với Dương Từ chắc chắn sẽ càng cẩn thận hơn. Lại thêm hắn ta không thực sự làm gì với Dương Từ, dữ dằn nhất thì cũng chỉ bị Dương Quốc Hữu đánh một trận. Dương Quốc Hữu không thể buộc tội hắn ta chỉ vì hắn ta chuốc rượu Dương Từ được.
Nếu Dương Quốc Hữu nhịn được không đi ra ngoài, hoặc nếu Dương Quốc Hữu hoàn toàn không quan tâm đến Dương Từ, thì Trương Khâu Truyền có thể nhân cơ hội ăn đậu phụ. Một chàng trai trẻ và đẹp như vậy, tiện nghi bày ra đó hắn không chiếm thì đúng là một thằng ngu rồi.
Ngay cả khi Dương Quốc Hữu để một người khác đến cứu cũng giống vậy, đến lúc đó Trương Khâu Truyền sẽ thu mình lại như một con chuột vậy. Đều nói là ngàn ngày làm tặc chứ không có ngàn ngày phòng tặc, càng huống chi Dương Quốc Hữu sắp được thăng chức phải chuyển đi rồi, đến lúc đó dù có bản lĩnh đến đâu cũng không thể bảo vệ Dương Từ mọi lúc được.
Nhưng Tạ Nghiễn Thanh thì khác, chỉ cần sau việc này Trương Khâu Truyền đi điều tra, hắn ta liền biết Tạ Nghiễn Thanh là người thủ đô đến, đối phương không phải là người mà Dương Quốc Hữu có thể sai khiến được. Do Tạ Nghiễn Thanh một người ngoài đến cứu Dương Từ, Trương Khâu Truyền sẽ không thể nào đoán được liệu Dương Quốc Hữu có biết chuyện hay không, vậy vở kịch hôm nay sẽ trở nên vô ích rồi.
Đúng như Dương Quốc Hữu đoán, sau khi Trương Khâu Truyền rời khỏi quán ăn, hắn ta đã tìm người nghe ngóng về Tạ Nghiễn Thanh. Vừa nghe thấy Tạ Nghiễn Thanh đến từ thủ đô, hắn ta liền biết đối phương nhất định không phải là người của Dương Quốc Hữu. Nhưng dù vậy, Trương Khâu Truyền cũng không dám xem nhẹ, nếu có thể tốt hơn hết là hắn ta nên thử lại lần nữa.
Đặc biệt là thái độ của Dương Từ, hắn ta muốn biết Dương Từ nghĩ như thế nào? Lưu Tiêm Diễm đã nói rằng Dương Từ là một người rất hám tiền, chỉ cần Trương Khâu Truyền đưa tiền đủ, hắn ta không tin rằng một kẻ hám tiền sẽ không động tâm.
Nhưng điều khiến Trương Khâu Truyền không nói nên lời là thằng nhóc Dương Từ này lớn lên đẹp trai thân hình chuẩn nhưng tửu lượng lại không tốt. Sau khi uống rượu, Dương Từ giống như một kẻ điên vậy, nếu không phải trước đó hắn ta chạy nhanh, có lẽ còn không biết là hắn ta đã bị đối phương đánh thành như thế nào rồi.
...
Bên kia, đám người Tạ Nghiễn Thanh trở về thôn, lúc này ô tô đã đỗ trước cổng Dương gia, Dương Từ dựa vào Tạ Nghiễn Thanh không chịu xuống xe. Nếu như không phải đúng lúc Dương Gia Hữu vừa đi làm về, tiến lên trực tiếp kéo em trai mình xuống xe, với tính cách mềm mỏng của Tạ Nghiễn Thanh còn phải dỗ dành một lúc lâu nữa.
Sau khi Dương Từ rơi vào tay của anh ba, anh không dám làm ầm ĩ như khi ở trong xe. Anh ba của anh là một tay đánh người cực kỳ đâu đấy, nếu anh ồn ào ầm ỉ với anh ba như anh đã làm với Tạ Nghiễn Thanh, hạ màn có thể sẽ diễn một tiết mục mưu sát em trai ruột của mình đấy.
Dương Gia Hữu một đường mang em út trở về phòng, vì để đề phòng em trai say rượu lại phát điên, trực tiếp dùng chăn mỏng bọc anh lại thành một cái kén tằm. Sau đó thấy dáng vẻ của em trai trông rất đáng thương, mới đưa tay ra để lấy đầu của em trai ra khỏi chăn.
Khi Dương Gia Hữu ra khỏi sân, Lưu Tiêm Mai vừa mới từ bên ngoài trở lại và đang nói chuyện gì đó với Tạ Nghiễn Thanh trong xe. Không đợi anh ấy đi qua để cảm ơn vì đã đưa em trai về nhà, anh ấy đã nghe thấy Lưu Tiêm Mai nói với giọng điệu hơi kích động: "Con nói ai chứ? Dượng út của Dương Từ?"
Tạ Nghiễn Thanh gật đầu nói: "Ông ấy nói ông ấy là dượng út của Dương Từ, lúc đó có rất nhiều người đã nghe thấy."
Tạ Nghiễn Thanh nhìn tiểu Lý, tiểu Lý thấy vậy cũng nói: "Đúng vậy, ông ấy tự xưng là dượng út của đồng chí Dương Từ. Nhưng ta cảm thấy đối phương một có chút kỳ quái, bởi vì ông ta cứ để cho tiểu đồng chí Dương Từ uống rượu, một người lớn chuốc rượu một đứa bé rất kỳ lạ."
Tạ Nghiễn Thanh không phải là người thích nói xấu sau lưng người khác, nhưng người đàn ông trung niên mà cậu gặp hôm nay quá kỳ lạ rồi. Cậu nói thế nào cũng có thể coi là thầy của Dương Từ đi, không thể nhìn Dương Từ bị đối phương kéo theo học xấu được, nhất thời không nhịn được nói thêm vài câu.
"Con cũng cảm thấy đối phương rất kỳ quái, tựa hồ là có ý đồ xấu. Bởi vì ông ta... còn động tay động chân với Dương Từ, dù sao thì con cũng cảm thấy rất kỳ quái."
Đây là cực hạn của Tạ Nghiễn Thanh khi nói xấu người ta rồi, cậu có thể nói như vậy liền có thể thấy ấn tượng về người đó tệ đến mức nào. Điều này làm cho cảnh vệ tiểu Lý nhịn không được nhìn cậu nhiều hơn, luôn cảm thấy Tạ Nghiễn Thanh hôm nay dường như rất tức giận.
Vì thái độ kỳ lạ của Lưu Tiêm Diễm và Trương Khâu Truyền đối với Dương Từ khi họ trở về Lưu gia hồi Tết, lại thêm sau đó Dương Quốc Hữu đã nhắc nhở bà ấy một lần nữa, để bà ấy trông chừng Dương Từ cách xa nhà dì út ra, cho nên Lưu Tiêm Mai vẫn luôn để ý đến một nhà em gái mình. Lúc này khi nghe được lời nói của Tạ Nghiễn Thanh và tiểu Lý, trong lòng Lưu Tiêm Mai lập tức rung lên hồi chuông cảnh báo, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng bà.
Hồi Tết Dương Quốc Hữu đã từng nhắc tới vụ án, kẻ sát nhân cuối cùng đã bị bắt vào một tháng trước, vì vậy vụ án cũng không còn là bí mật nữa. Lưu Tiêm Mai thường ở trong một nhóm phụ nữ, vì vậy bà ấy đã nghe rất nhiều tin tức về vụ án này. Nghe nói rằng một cậu bé lớn lên rất đẹp trai đã bị hãm hiếp và giết chết, kẻ sát nhân là một người đàn ông ngoài sáu mươi.
Lý do tại sao sự việc xảy ra lâu như vậy rồi, cảnh sát cuối cùng mới bắt được tên tội phạm này là vì gia đình của người đàn ông đã giúp hắn ta che giấu tội ác. Điều khiến gia đình nạn nhân sụp đổ là đến cuối cùng gia đình của người đàn ông kia vẫn cho rằng chính cậu bé đẹp trai là người chủ động dụ dỗ, thậm chí còn dùng nhiều lời lẽ xúc phạm, chửi bới gia đình nạn nhân.
Nhưng dù bọn họ có mắng chửi tục tĩu thế nào đi chăng nữa, họ cũng không thể che đậy sự thật rằng người đàn ông kia đã giết người. Những ngôn từ tục tĩu và hành vi che đậy của họ chỉ làm tăng tội thêm cho người đàn ông đó và cả bọn họ, cuối cùng đã đẩy một nửa người trong nhà xuống vực thẳm vô tận.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, Lưu Tiêm Mai mới nhận ra rằng những chàng trai đẹp trai cũng có nguy hiểm, không chỉ từ những người đàn ông xấu kỳ quái, một vài nơi cũng có người phụ nữ xấu thích những cậu bé.
Sau khi Lưu Tiêm Mai cám ơn hai người Tạ Nghiễn Thanh, nhìn xe của Tạ Nghiễn Thanh rời đi liền bước vào sân. Dương Gia Hữu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhịn không được đi theo Lưu Tiêm Mai với vẻ mặt kỳ lạ, kết quả đi được nữa đường liền bị Lưu Tiêm Mai đuổi đi đến đại đội dân quân.
"Đi, đi, con đi một chuyến tới đại đội dân quân trước đi, buổi trưa kêu anh hai con trở về ăn cơm, nói cho nó biết là ta có chuyện muốn tìm nó."
Dương Gia Hữu nghe vậy cũng không có hỏi gì nhiều, đẩy chiếc xe đạp ra rồi đi về phía đại đội dân quân. Thấy vậy, Lưu Tiêm Mai liền đi đến phòng của Dương Từ, thấy Dương Từ lúc này đang nhắm mắt ngủ, nghĩ rằng Dương Từ đã say rồi kêu tỉnh cũng không có tác dụng gì, bà mới đứng dậy đi về phía bếp.
Trong thời gian Tạ Nghiễn Thanh làm phẫu thuật, Dương Từ vì để học bài mà cứ luôn ngủ trễ dậy sớm, nhưng bây giờ để giả vờ say hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, anh liền một hơi ngủ từ trưa đến sáng hôm sau. Vốn dĩ anh muốn tỉnh dậy liền chạy đi tìm Tạ Nghiễn Thanh, nhưng sau đó lại phát hiện mình còn có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa hôm qua anh uống say phải giả vờ không biết Tạ Nghiễn Thanh đã quay về, nên sáng sớm thức dậy ăn cái gì đó liền chạy đi đến đại đội dân quân.
Vì vụ án bắt cóc lần trước rất lớn, để tuyên truyền bầu không khí tốt đẹp và năng lượng tích cực, gần đây công xã bắt đầu sơn tường và dán khẩu hiệu khắp nơi. Sau khi Dương Từ huấn luyện trong đại đội dân quân cả buổi sáng, khi anh trở lại liền thấy người dân trong công xã và những thanh niên trí thức đang cố gắng viết viết vẽ vẽ lên tường Tiết gia ở đầu thôn.
Dương Từ chỉ nhìn lướt qua đó, nhanh chóng bị thu hút bởi một tiếng động lớn. Anh chưa kịp thắc mắc tiếng động lớn đó là gì thì đã thấy Dương Mộng Liên ôm đồ đạc chạy về phía bên này. Đợi đến khi nhìn rõ hạt ngô được Dương Mộng Liên ôm trong vòng tay, Dương Từ mới biết tiếng động lớn vừa rồi là gì.
Dương Mộng Liên liếc nhìn Dương Từ và nói: "Nhanh, đi nổ bỏng ngô đi."
Bây giờ vẫn là năm 1976, mặc dù đã có những người bán hàng nhỏ lẻ ở nhiều nơi nhưng ngoài sáng vẫn không thể làm buôn bán được. Cho nên những người làm bỏng ngô như thế này cũng đều là đi dạo ở các công xã lân cận, phần thưởng của họ cũng không phải là tiền mà là dùng đồ ăn trong nhà để đổi lấy.
Ví dụ, nếu Dương Mộng Liên muốn nổ một phần bỏng ngô, cô ấy sẽ trả cho đối phương một nắm lương thực. Giống như là gặp được một số gia đình có hoàn cảnh khó khăn hơn một chút, có khi đến nửa nắm lương thực cũng không có, coi như là đi làm không công cho người ta rồi.
Dương Từ đáp lại một tiếng, đi theo Dương Mộng Liên về hướng phát ra âm thanh. Liền nhìn thấy dưới một gốc cây cổ thụ cách đó không xa, một đám trẻ con đang vây quanh một ông lão nhỏ bé, từng người một đang xếp hàng chờ nổ bỏng ngô. Dương Từ và Dương Mộng Liên đến sau nên chỉ có thể ở cuối hàng. Đúng lúc không đợi bao lâu Hứa Văn Lịch cũng chạy đến, Dương Mộng Liên liền giao nhiệm vụ bỏng ngô cho Dương Từ, cô ấy chạy ra phía trước dưới bóng cây nói chuyện với mấy chị em gái.
Kể từ khi khóa học ở trường cấp ba nhiều lên, Dương Mộng Liên đều đến trường ra về cùng Hứa Văn Lịch, đã rất ít khi có thể đi cùng với Dương Từ. Vì không có cách nào đi học tan học cùng nhau, Hứa Văn Lịch cũng lâu rồi chưa nói chuyện với Dương Từ, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, anh ấy và Dương Từ đã thì thầm trò chuyện với nhau.
Không đợi xếp hàng đến lượt Dương Từ và Hứa Văn Lịch nữa, Dương Mộng Liên ở đằng kia đột nhiên hét lên với Dương Từ: "Em trai, em qua đây một chút, lại đây giúp bọn ta hái mấy hoa dương hòe đi."
Dương Từ nghe vậy nhìn về bên đó, chỉ đành phải đưa cái bát trong tay cho Hứa Văn Lịch cầm giúp, sau đó mới bước từng bước dài tới chỗ đám con gái. Hiện đang là thời điểm cây dương hòe ra hoa, nghe nói loại hoa dương hòe này có thể hái về nấu ăn được. Dương Từ cũng không biết loại thức ăn này có gì ngon nữa, nhưng anh vẫn xoa tay ngoan ngoãn trèo lên cây.
Dương Từ tìm thấy một mảnh cành hoa dương hòe đang nở rộ, một tay cố định người, tay kia hái hoa, mấy người Dương Mộng Liên bọn họ đang chỉ đạo từ bên dưới. Bởi vì là giúp mấy cô gái hái, nên mỗi khi Dương Từ bẻ một cành nhỏ, anh sẽ trực tiếp ném nó ngay dưới gốc cây. Rồi mấy cô gái mới ríu rít bắt đầu giật lấy, ai giành được trước thì sẽ là của người đó. Sẽ không vì Dương Từ là em trai của Dương Mộng Liên mà tất cả những bông dương hòe được hái đều thuộc về Dương Mộng Liên.
Dương Từ đã hái gần xong một cây nên đi xuống thay cây mới tiếp tục hái, thực ra mỗi cây anh hái không được bao nhiêu, dù sao anh cũng phải đảm bảo cây đó không bị anh lật tới lật lui tới chết. Ban đầu chỉ có một vài cô gái đến để giành hoa, quan hệ giữa các cô cũng rất hòa hợp. Sau đó, một số trẻ em và phụ nữ khác cũng đến, dưới tình huống có nhiều người hơn và ít hoa hơn, chắc chắn sẽ khó tránh được nảy sinh mâu thuẫn.
Dương Từ nhìn thấy người lớn giành giật với trẻ con, suýt chút nữa khiến đứa trẻ phải khóc thét lên, nhất thời xoa cổ tay bị đau rồi nhảy xuống. Dương Từ trực tiếp từ một nơi rất cao nhảy xuống, lập tức dẫn đến một đám người dưới tàng cây kinh ngạc nhịn không được kêu lên. Chỉ là không đợi bọn họ tiếp tục kinh ngạc trước sự lợi hại của Dương Từ, họ đã thấy Dương Từ vỗ vỗ tay và có vẻ như sắp rời đi.
Thấy vậy, một cô gái trẻ lập tức bất mãn nói: "Dương tiểu tứ này, ngươi đây là không đến nơi đến chốn rồi, sao bọn ta đến rồi ngươi lại không hái nữa chứ?"
Những người khác nghe thấy vậy vừa định phụ họa thêm, không đợi Dương Từ trả lời, Dương Mộng Liên đã cười nói: "Bây giờ đã trưa trời trưa trật rồi, bọn ta phải trở về ăn cơm rồi, nếu các ngươi còn muốn hái nữa, vẫn là tìm người của mình trèo lên đi."
Những người khác thấy vậy cũng không biết nói gì, dù sao thì Dương Từ cũng không có quan hệ gì với họ, họ vốn là tự mình đến đây cướp đồ. Nếu bọn họ thực sự cãi nhau, đến lúc đó ầm ỉ to lên mọi người đều sẽ rất khó coi.
Đợi đến khi đám người Dương Từ đi xa rồi, một bà lão không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên không khỏi cảm khán nói: "Nói đến... Dương tiểu tứ cũng không còn nhỏ nữa rồi, nam nhân Dương gia lớn lên đều rất đẹp trai, Dương tiểu tứ lại là người được yêu thương nhất trong nhà, đến khi xem mắt có lẽ sẽ náo nhiệt đây."
Trước đây Dương Từ trông giống Dương Lăng Húc hơn, thuộc kiểu đẹp trai và thanh tú hơn. Càng về sau người ốm đi và cao hơn, các đường nét trên khuôn mặt ngày càng sắc sảo, ngược lại càng ngày càng giống Dương Quốc Hữu. Có lẽ anh em bọn họ tương đối thân thiết, cho nên không biết từ khi nào họ ngày càng trở nên giống nhau.
Mọi người đều nhớ đến chuyện hôn nhân của Dương Quốc Hữu năm đó, cô con dâu hai của Dương gia đúng thật là không đếm xỉa đến gì cả, cô ấy mới nổi bật nhất trong đám đông phụ nữ. Đứa con ba của Dương gia cũng là Vu Hân Tuyết chủ động, đợi đến đứa thứ tư này còn không biết sẽ ồn ào như thế nào nữa đây.
Điền Kiều Kiều khá chủ động hơn Dương Quốc Hữu, nguyên nhân chính là do Dương Quốc Hữu đã cứu cô ấy, Điền Kiều Kiều đã yêu Dương Quốc Hữu trước. Đối với Dương Gia Hữu và Vu Hân Tuyết thì khác, họ đã phải lòng nhau ngay từ đầu. Nếu không phải tính cách của Dương Gia Hữu quá muộn tao, Vu Hân Tuyết một thanh niên trí thức cũng sẽ rất xấu hổ để chủ động xuất kích.
"Mặc dù trước đây Dương tiểu tứ là một tên côn đồ, nhưng gần đây nó đã thay đổi tốt hơn rồi. Ta nghe nói nó không chỉ tập luyện với dân quân mà thành tích ở trường cấp hai của nó cũng rất tốt. Nếu nhà ta có một cô con gái phù hợp, ta nhất định sẽ tranh giành người con rể này."
Người phụ nữ trẻ nói chuyện với Dương Từ trước đó, nghe thấy điều này cũng quên mất sự khó chịu trước đó, đột nhiên chạy đến bên mẹ chồng và nói nhỏ vài lời, nghe thấy mẹ chồng vẫy tay liên tục và nói: "Không được, không được, con bé không được, Lưu Tiêm Mai coi Dương tiểu tứ như con ngươi vậy, vợ của nó sau này nhất định sẽ chọn người tốt nhất."
Cô gái trẻ trợn tròn mắt: "Một tên chân lắm tay bùn ở nông thôn, chọn tới chọn lui có thể chọn ra gì chứ, dù sao cũng không thể lựa chọn con gái trong huyện thành đi?"
Một cô gái có khuôn mặt em bé nói: "Có gì mà không thể chứ? Ngươi nhìn xem ba đứa con khác của Dương gia, có đứa nào không phải là vợ trong huyện thành chứ? Hơn nữa đứa này so với đứa kia còn đẹp hơn, còn đều là dính ngược lại đấy."
Mọi người nghe thấy vậy đều bật cười. Trần Mật Quyên người đi ngang qua, nghe vậy không khỏi nhướn mày, nghe thấy mấy lời lúc sau của một vài người càng lúc càng khó nghe hơn, cô ấy nhất thời nhịn không được mà nói: "Bây giờ là xã hội mới rồi, nam có thể chủ động theo đuổi nữ, nữ cũng giống vậy cũng có thể theo đuổi nam."
Trần Mật Quyên thấy mọi người lần lượt nhìn cô, cô ấy không những không sợ hãi mà còn nói tiếp: "Mưu cầu hạnh phúc là quyền của mỗi người, cũng không phải là việc đáng xấu hổ gì, chỉ cần người mà bọn họ theo đuổi chưa có bạn đời, chưa có kết hôn, bọn họ cũng không có phá hoại tình cảm và hôn nhân của người khác, vậy thì hành động của bọn họ chẳng có gì sai cả."
Một cô gái trẻ không nhịn được hỏi: "Nhưng mà... dính người ngược lại mất mặt lắm đấy? Lỡ như bị cự tuyệt rồi, còn không phải bị cười nhạo sao?"
Trần Mật Quyên liếc nhìn đối phương: "Ta không nghĩ việc theo đuổi người mình thích, vì hạnh phúc của mình mà cố gắng là một chuyện mất mặt như thế nào cả. Bây giờ phụ nữ có thể chống đỡ cả nửa bầu trời, đừng tự trói buộc mình quá nhiều xiềng xích nữa, chỉ cần không phạm pháp và không phá hoại tình cảm của người khác, cho dù cuối cùng bị từ chối, chỉ cần không để lại bất kỳ hối tiếc nào cũng là rất tốt rồi. Hơn nữa ngươi cảm thấy bây giờ bọn họ sống như thế nào? Khi các người cười nhạo họ, thực ra trong lòng đều là ghen tị với hạnh phúc của họ, đúng không? "
Trần Mật Quyên và Vu Hân Tuyết là bạn tốt, thành thật mà nói đến cả cô ấy nhìn thấy cuộc sống của đối phương còn nhịn không được mà ghen tị trong lòng không thôi, càng huống chi những người này có quan hệ không tốt. Cũng không biết câu nói nào của Trần Mật Quyên bất ngờ đánh trúng trái tim cô gái trẻ, đối phương như bừng tỉnh, bất ngờ ném bông dương hòe trên tay rồi chạy ra khỏi thôn.
Cô ấy có một người mà cô ấy rất thích, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người có chút lớn, lại thêm cô là người lo trước lo sau, lại bị xiềng xích bao trùm toàn thân, cho nên dù rất thích cô cũng không dám nói ra. Chưa từng có ai nói với cô ấy rằng thích một ai đó thì phải dũng cảm chủ động theo đuổi. Hầu hết mọi người đều nói rằng con gái nên dè dặt chút, đừng mãi kè kè sau lưng con trai, những cô gái như vậy đều là học không tốt mà thôi.
Nhưng sau khi nghe những lời của Trần Mật Quyên, cô ấy muốn dũng cảm thử một lần, không muốn cuối cùng để lại hối tiếc cả đời. Đối phương tốt bụng như vậy dịu dàng như vậy, cho dù cô bị từ chối rồi, đối phương nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật. Hơn nữa nghe nói đối phương sắp phải xem mắt rồi, nếu bây giờ không đi, sau này sẽ không có cơ hội rồi. Bởi vì đợi đến sau khi đối phương có đối tượng rồi, lại muốn đi tỏ tình cũng là tiểu tam chen chân vào, vậy mới đúng thật sự là mất mặt.
...
Khi Dương Từ và Dương Mộng Liên từ bên ngoài trở về, mùi thức ăn đã phảng phất trong sân Dương gia. Khi Lưu Tiêm Mai và Vu Hân Tuyết từ nhà bếp đi ra, họ nhìn thấy hai anh em họ với những chiếc túi lớn túi nhỏ, Lưu Tiêm Mai vừa lau tay vừa hỏi: "Chà, các ngươi đi hái bông dương hòe sao? Chiều nay mẹ sẽ lặt (rau) cho mấy đứa, buổi tối trộn với trứng gà chiên lên ăn."
Dương Mộng Liên nghe vậy vui mừng khôn xiết, không khỏi bắt đầu gọi món: "Con còn muốn ăn bánh rán đường, dầu trái cây, mẹ, mẹ cùng làm sao? "
Lưu Tiêm Mai nghe vậy ậm ừ một tiếng, nhịn không được bắt đầu nhắc Dương Mộng Liên: "Ăn, ăn, ăn, con suốt ngày chỉ biết ăn. Con xem xem con béo như thế nào rồi, sau này còn muốn gả đi hay không đây?"
Đồ ăn năm nay của Dương Mộng Liên rất ngon, đi theo Dương Từ ăn rất nhiều đồ ăn ngon, cả người liền giống như một quả bóng bay vậy, đã lớn hơn trước hai cỡ. Lúc đầu khi Dương Từ mới xuyên không đến đây, Dương Mộng Liên chỉ là một cô bé gầy như que diêm và có mái tóc vàng. Sau đó sau khi được Dương Từ bổ sung nhiều chất dinh dưỡng, cô gái nhỏ cuối cùng cũng có một chút đường nét nữ tính, nhưng đáng tiếc là khuôn mặt và vòng eo của cô cũng trở nên tròn trịa hơn.
May là Dương Mộng Liên vẫn chưa có tự ngộ ra, lại thêm mỗi ngày Dương Từ đều truyền cho cô ấy quan điểm rằng cô ấy rất xinh đẹp, Dương Mộng Liên cũng không cảm thấy bây giờ mình béo, ngược lại mỗi ngày cô ấy đều tự luyến nhìn vào gương làm dáng, hoàn toàn không cảm thấy rằng khuôn mặt to của cô ấy có vấn đề là gì.
Nói đến đây cũng phải cảm ơn gen ưu tú của Dương gia, dù bây giờ béo nhưng Dương Mộng Liên vẫn rất ưa nhìn, rất có hương vị của những nữ minh tinh cổ điển những năm 1980. Các ngôi sao nữ thời nay khác với các thế hệ sau, đặc biệt là những mỹ nhân cổ trang lớn đó, đều là kiểu có khuôn mặt hơi to béo, giống như kiểu mỹ nhân cổ đại Dương Ngọc Hoàn. (hay còn gọi là Dương Quý phi)
Mặc dù Lưu Tiêm Mai luôn chê Dương Mộng Liên mập mạp, lúc ăn cơm vẫn còn đang nhắc Dương Mộng Liên chỉ biết ăn, nhưng vào buổi chiều vẫn là làm hết mấy món cô muốn. Cho dù bà ấy vừa làm vừa đau lòng dầu nhiều, nhưng vẫn là càm ràm làm ra rất nhiều món ngon. Trước đây mỗi khi Dương gia làm đồ ăn ngon, khi biết tin Dương Tụng Quốc sẽ đến để cọ ăn cọ uống. Nhưng bây giờ Dương Tụng Quốc đã bị gia đình đưa đi vào bộ đội rồi, cũng không có ai mặt dày tranh giành miếng ăn với Dương Từ nữa.
Vào buổi chiều, Lưu Tiêm Mai chiên bánh quẩy, bánh đường và khoai lang chiên. Buổi tối sau khi rửa sạch những bông dương hòe kia, một nửa trong số chúng được chiên với trứng để làm bánh bột ngô. Một nửa thêm muối để ở phía trên cho vào nồi hấp chín, sau khi hấp có thể ăn trực tiếp, hoặc có thể cho thêm tỏi băm, ớt dầu các loại để ăn. Vị hấp ăn trực tiếp tương đối nhạt, khi ăn có mùi thơm thoang thoảng. Nhưng hương vị sẽ thay đổi khi trộn với gia vị, càng phù hợp hơn với những người có khẩu vị nặng hơn.
Mỗi lại Dương Từ đều nếm thử, anh không ngờ rằng loại hoa này lại ăn ngon như vậy. Vì vậy anh đã gói một ít vào hộp cơm trưa của mình, định sau khi ăn tối xong sẽ mang nó cho Tạ Nghiễn Thanh. Sau khi xếp bông dương hòe xong lại không quên đặt vào hai cái bánh rán đường và khoai lang chiên vẫn còn tỏa hương thơm.
Những thực phẩm chiên này là mặt hàng xa xỉ trong thời đại này. Cho dù gia cảnh của Dương gia không tệ nhưng cũng không thường ăn. Nếu không phải hai đứa nhỏ vừa mới thi xong, Lưu Tiêm Mai cũng không nỡ một hơi chiên nhiều như vậy.
Điền Kiều Kiều nằm trên cửa phòng bếp nhìn anh chằm chằm, khi thấy anh đựng nhiều đồ như vậy cô khẽ bĩu môi: "Người biết thì biết em là mang cho thầy giáo, người không biết thì... Hừ hừ, còn tưởng rằng em đang mang cho đối tượng của mình đấy. Một hơi nhét nhiều đồ như vậy, cũng không sợ thầy của em ăn no chướng sao."
Dương Từ bị giọng nói của cô ấy làm cho giật mình, không khỏi bất mãn trừng mắt nhìn lại cô ấy: "Em không có đựng quá nhiều đồ, em cũng không động đến canh của chị mà. Chị tốt nhất đừng có trêu chọc em đấy, nếu không... Không cẩn thận lại đem canh của chị uống cạn đấy."
Khi Điền Kiều Kiều vừa nghe thấy vậy liền tức rồi, tính khí bây giờ của cô ấy là như thế đấy, giống như thuốc nổ vậy đụng một cái là nổ. Đặc biệt là sau khi bụng cô ấy ngày càng lớn, tính tình của cô ấy cũng không dễ chọc như bụng của cô ấy vậy. Dương Từ vừa thấy cô mở miệng liền biết không ổn rồi, vội vàng ôm hộp cơm nhanh chóng chạy ra khỏi bếp.
Vốn cho rằng vấn đề này cứ như vậy mà kết thúc, nhưng Điền Kiều Kiều một người hay khiếu nại này, khi ăn cơm tối đã mách lẻo với Dương Quốc Hữu. Dương Quốc Hữu lạnh lùng nhìn Dương Từ, Dương Từ biết rằng buổi huấn luyện ngày mai lại phải tăng gấp đôi rồi, lập tức nhìn chằm chằm vào Điền Kiều Kiều và nghiến răng nghiến lợi.
Cứ đợi đi, đợi đến sau khi cô ấy thành công "dỡ hàng" rồi, đợi đến khi cô ấy không thể dựa vào bụng mà ức hiếp người khác được nữa, anh nhất định sẽ tìm cô báo thù.
Sau khi ăn cơm tối xong, Dương Từ phóng vút đi ra ngoài, tốc độ đó của anh có thể sánh ngang với The Flash vậy. Khi Lưu Tiêm Mai ngâm chân xong đi ra, bà đứng trong sân gọi Dương Từ một lúc lâu, không gọi con trai út ra mà gọi được con dâu hai ra.
Điền Kiều Kiều đỡ eo nói với Lưu Tiêm Mai: "Mẹ, mẹ đừng gọi nữa, nó đã đến nhà giáo viên của nó rồi. Còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon đấy, giống như đang gặp đối tượng vậy."
Năm đó khi Điền Kiều Kiều theo đuổi Dương Quốc Hữu, mỗi lần đến gặp Dương Quốc Hữu đều mang theo túi lớn túi nhỏ, luôn cảm thấy Dương Quốc Hữu ăn không đủ no mặc không đủ ấm chỉ hận không thể gói cả nhà mang qua. Nghĩ đến dáng vẻ lẻn ra ngoài vừa rồi của Dương Từ, Điền Kiều Kiều cảm thấy Dương Từ rất giống cô ấy trước đây.
Lưu Tiêm Mai nghe cô ấy nói như vậy, không khỏi lẩm bẩm: "Con bé ngốc này, con đang nói gì đấy? Người ta là người đến từ thủ đô đấy, là người có văn hóa, con ở nhà nói thì không sao, nhưng đừng có ở trước mặt người ta nói bậy đấy."
Điền Kiều Kiều: "Con biết rồi, con biết rồi, con lại không phải ngu ngốc. Con cũng chưa từng nói chuyện với đối phương, tuyệt đối sẽ không bao giờ để anh ta biết đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com