Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 98

Chương 98

Dương Từ nghe vậy đang chuẩn bị giải thích với Dương Mộng Liên, cô gái nhỏ bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: "Cái đó... chị ấy, chị ấy đánh người là để cứu em, nếu chị ấy phạm pháp, em sẵn sàng gánh thay chị ấy."

Lúc cô bé nói ra lời này, bởi vì lúc trước quá sợ hãi, nên giọng nói của cô lúc này vẫn còn có chút run rẩy. Nhưng ngay cả khi giọng nói của cô ấy run rẩy, Dương Từ bọn họ vẫn có thể nghe thấy sự kiên quyết trong lời nói của cô ấy.

Dương Từ buồn cười nhìn cô bé đang nói chuyện, lời nói của đối phương tuy nghe rất ngây thơ, nhưng phải nói cô vẫn còn chút lương tâm, ít nhất cô đã không phụ lòng tốt mà Dương Mộng Liên cứu mình.

Dương Từ: "Sẽ không có chuyện gì đâu, hai người đừng lo lắng."

Ngay khi Dương Mộng Liên nghe những lời này của em trai, liền biết mình chắc chắn sẽ không có chuyện gì, vì vậy đầu tiên là cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với cô bé: "Không sao đâu, không sao đâu, em trai ta nói không sao thì thật sự không sao đâu. Được rồi, giờ nói chuyện của em đi, sao em về nhà muộn như vậy, còn bị một tên lưu manh như này nhắm trúng nữa?"

Cô gái nhỏ vốn rất kiên cường, thấy vẻ mặt Dương Mộng Liên ôn nhu an ủi cô, cô ấy không khỏi lập tức hai mắt đỏ lên: "Em...Em phải giúp mẹ chăm sóc bà ngoại, nhà bà ngoại cách nhà em khá xa, sau khi tan học em phải chăm sóc bà xong mới có thể trở về nhà, cho nên gần đây vẫn luôn rất trễ mới về tới nhà, không ngờ... Không ngờ lại bị người ta nhắm đến."

Cô gái nhỏ dừng một chút, sau đó nhìn Dương Mộng Liên với vẻ mặt áy náy: "Tất cả là lỗi của em, tất cả là lỗi của em, nếu không phải tại em bất cẩn, chị sẽ không phải vì cứu ta mà bị liên lụy đến. Thực xin lỗi, thực sự rất xin lỗi..."

Dương Mộng Liên nghe đến lời này lập tức cau mày: "Chị hỏi em sao trễ như vậy mới về nhà không phải là có ý muốn trách em. Mà người sai không phải là em, mà là tên côn đồ vô liêm sỉ đó, em không cần phải xin lỗi chị. Càng huống chi, cứu người là chị tự nguyện, cũng không phải em ép chị đi cứu em."

Cô gái nhỏ lúng túng kéo góc áo, trong mắt tràn đầy lo lắng nói: "Nhưng là... Nếu như không phải em. . . "

Dương Mộng Liên chịu không nổi nhất chính là người như vậy, rõ ràng không phải lỗi của cô ấy còn muốn ôm hết lên người mình, cho nên không đợi cô ấy nói xong liền không kiên nhẫn nói: "Ai da, không có chuyện gì mà nhưng này nhưng nọ cả, hôm nay căn bản không phải là em sai, em không cần phải tự mình nhận lấy mọi thứ. Ngọn nguồn của mọi chuyện đều là do tên lưu manh kia, nếu không có tên lưu manh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả."

Mà cho dù Dương Mộng Liên nói như vậy, một khi chuyện ngày hôm nay bị truyền ra ngoài rồi, người làm chuyện xấu vẫn sẽ bị xem nhẹ, người bị mọi người chê cười vẫn sẽ là cô bé ngây thơ này. Những người có suy nghĩ như Dương Mộng Liên là số ít hiếm thấy nhất.

Ngay khi hai người họ đang nói chuyện với nhau, trong lúc mọi người không chú ý đến tên lưu manh bị Dương Mộng Liên đánh gục kia đột nhiên muốn bỏ chạy. Mặc dù đôi mắt của Dương Từ không nhìn chằm chằm vào ông ta, nhưng khóe mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào ông ta. Cho nên ngay khi nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Dương Từ đã không nói lời nào sải bước dài theo sau ông ta.

Người đàn ông kia vốn đã bị thương nặng, Dương Từ lại trẻ hơn và khỏe hơn ông ta nên ông ta chạy không xa lắm đã bị Dương Từ từ phía sau đuổi kịp. Có lẽ là biết hậu quả của việc chạy trốn, cũng không biết ông ta lấy con dao ở đâu ra bất ngờ quay lại đâm Dương Từ.

Trên người đối phương vẫn luôn có một con dao, nhưng lúc đầu ông ta không dùng nó với cô gái nhỏ, bởi vì ông ta không cần nó để đối phó với cô gái nhỏ. Sau đó, khi đối mặt với Dương Mộng Liên, ông đã bị vẻ đẹp mê hoặc trước, khi biết Dương Mộng Liên rất nguy hiểm, một tay của ông ta đã bị Dương Mộng Liên bẻ gãy. Khi đó, ông ta bị trấn áp đánh đập, căn bản không có cơ hội lục túi lấy con dao. Đợi đến lúc này khó lắm ông ta mới thoát ra được cũng chính lúc này mới lục ra con dao.

Nếu vào lúc này là người khác, ở khoảng cách gần và tốc độ nhanh như vậy, người bị đâm nhất định sẽ không kịp phản ứng. Nhưng Dương Từ đã được huấn luyện, anh là người từng đối mặt với đặc vụ nên phản ứng nhanh và giật con dao đi.

Dương Từ thành công cướp con dao của đối phương, đối phương liền trở thành một con hổ giấy trước mặt anh, không tốn nhiều sức liền hạ gục ông ta. Để ngăn ông ta gây rắc rối lần nữa, Dương Từ đã kéo thắt lưng của đối phương và trói ông ta lại.

Không có sự buộc chặt của thắt lưng, quần của người đàn ông liền rơi xuống. Dương Từ nhìn người đàn ông cả người nhếch nhác, cũng không quan tâm đến lòng tự tôn của người đàn ông. Đối phương có ý đồ xấu với chị gái của mình, bây giờ anh không có theo đó mà đánh đối phương, đã là Dương Từ phát lòng từ bi rồi, được không?

Người đàn ông thấy rằng mình chạy không thoát được rồi, cũng không dám tiếp tục cứng rắn với Dương Từ. Ông ta nhìn thấy Dương Từ bọn họ đều là học sinh, đảo mắt một cái liền nghĩ ra một ý. Vì vậy, người đàn ông lập tức thay đổi dáng vẻ vừa rồi, quỳ trên mặt đất với vẻ mặt đáng thương: "Tiểu đồng chí, tiểu đồng chí ngươi đừng kích động, ta biết sai rồi, ta biết sai rồi."

Cùng lúc đó, đám người Dương Mộng Liên cũng đuổi theo kịp. Người đàn ông vừa nhìn thấy cô gái và Dương Mộng Liên, liền quỳ xuống đất van xin: "Hai cô gái, hai vị nữ hiệp, ta biết ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, sau này tuyệt đối không dám nữa. Xin các ngươi hãy tha cho ta đi, trong nhà ta còn mẹ già phải chăm sóc, là ta nhất thời ma xui quỷ ám, cầu xin các ngươi... đây là lần đầu tiên ta phạm tội xin các ngươi bỏ qua cho ta lần này đi!"

Cho dù đó là Dương Mộng Liên, thiếu niên kia hay là cô bé đó, đều là người chưa bước vào xã hội, vẫn là một học sinh có tính cách đơn thuần. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải loại chuyện này, nhìn người đàn ông giàn giụa nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, bọn họ nhất thời có chút ngây người.

Người đàn ông nhìn thấy cảnh này trong lòng cười lạnh, sau đó tiếp tục đáng thương cầu xin: "Ta thực sự biết lần này là mình sai rồi, xin các ngươi hãy bỏ qua cho ta đi. Ta đời này này còn chưa có cưới vợ, nếu vì chuyện này mà ta bị bắt, mẹ già của ta không ai chăm sóc, một mình bà ấy sẽ chết đói mất, chỉ cần các ngươi bằng lòng thả ta ra, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ dám tiếp tục làm chuyện xấu, vết thương của ta không liên quan gì đến các ngươi, thậm chí có thể cho các ngươi một đống tiền, miễn là các ngươi có thể để ta đi."

Cô gái nghe những lời này có chút cảm động, bởi vì cô ấy cũng có một người bà sức khỏe không tốt nên cô ấy khá hiểu lời mà đối phương nói. Nhưng chuyện hôm nay cũng khó nói, mà chân chính bắt được kẻ xấu cũng không phải cô ấy, cô ấy không có quyền thả ông ta đi.

Không đợi cô gái suy nghĩ gì nhiều đã nghe thấy Dương Từ châm chọc nói: "Sao lúc ông làm chuyện xấu lại không nhớ đến, còn có một người mẹ cần ông chăm sóc, sao cứ phải là vào lúc này liền đột nhiên nhớ đến chứ, ai biết ông có phải là đang kiếm cớ hay không? Hơn nữa ông cũng không còn nhỏ nữa rồi, người lớn như vậy cũng không phải đứa nhỏ gì, ông phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình mới được."

Người đàn ông nghe vậy sắc mặt âm trầm, ông ta biết ý mà Dương Từ nói là gì, có nghĩa là anh không có ý định cứ như vậy mà bỏ qua cho ông ta. Sau đó, vẻ mặt của người đàn ông thay đổi, từ đáng thương lại trở nên dữ tợn. Dương Mộng Liên bọn họ đã rất ngạc nhiên trước sự lật mặt như lật sách của người đàn ông, nhưng Dương Từ không phản ứng gì.

Người đàn ông hung ác nhìn bọn họ chằm chằm: "Bọn bây có biết tao là người thế nào không? Bọn bây cho rằng bắt được tao rồi liền không có ai tìm bọn bây làm phiền sao? Tao nói cho bọn bây biết, mọi chuyện không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu, nếu như ta thực sự bị phán tội rồi, người thân của ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu."

Người đàn ông nói, ánh mắt nhìn về phía cô gái nhỏ, mang theo ánh mắt muốn xé nát cô: "Đặc biệt là mày, trong nhà mày không có người thân gì cả, lại đều là đàn bà, cứ đợi người thân ta báo thù đi. Đến lúc đó ta lôi nữ nhân nhà các ngươi ra ngoài để người ta □□, kéo các ngươi cùng nhau chết!"

Lần đầu tiên gặp phải người ác độc như vậy, cô gái bị lời nói của đối phương dọa sợ. Ngay khi người đàn ông định tiếp tục đe dọa, Dương Từ đã đá mạnh vào mặt ông ta, lời nói trên miệng người đàn ông lập tức im bặt lại.

Dương Từ: "Những lời đe dọa này rất tốt đấy, không bằng chút nữa gặp cảnh sát ông cũng nói như vậy đi, bọn họ nhất định sẽ thích lắm đó. Còn có mấy người thân của ông, chỉ cần họ dám phạm luật, ta có thể đưa tất cả họ vào trong đó, đến lúc đó các ngươi có thể đoàn tụ rồi."

Có lẽ ông ta không ngờ rằng sẽ có người so với ông ta càng phách lối hơn, vẻ mặt người đàn ông nhất thời cứng đờ. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Dương Từ đang trên cao nhìn xuống một lúc lâu, mới chỉ vào Dương Từ nói một cách giận dữ: "Mày... Mày đừng có mà quá đáng, không sợ gia đình tao đến trường bọn mày gây chuyện sao?"

Dương Từ rũ mi xuống, ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng đến mức đáng sợ: "Được, chỉ cần bọn họ dám, bọn họ có thể đến đây. Ta ngược lại muốn xem thử xem gia đình có thể nuôi ra một tên lưu manh rốt cuộc là loại rác rưởi như thế nào."

Sau đó, Dương Từ cũng không nói lời vô nghĩa với ông ta, kéo ông ta thẳng đến cục cảnh sát gần đó. Mỗi ngày anh đều có rất nhiều việc phải bận rộn, không có thời gian để lãng phí ở đây đâu.

Vì vậy, cả đám đã đến cục cảnh sát, vẫn luôn ghi chép cho đến 11 giờ khuya, mới được người của cục cảnh sát đưa về. Bởi vì tội lưu manh ở thời đại này rất nghiêm trọng, hơn nữa bọn họ là nhân chứng lúc đó nên mấy ngày sau bọn họ lại liên tiếp đến đó mấy lần liền.

Trong lúc đó cũng đã gặp được những người thân trong miệng của người đàn ông, đám người đó thực sự đều rất khó đụng tới. Nhưng bởi vì người đàn ông phạm phải là tội lưu manh, hiện nay tội lưu manh là một việc rất đáng xấu hổ, rất dễ làm tổn hại đến thanh danh của mấy bé trai trong nhà, cho nên rất ít người nguyện ý tới đây, chỉ sợ bị đối phương liên lụy không lấy được vợ.

Người duy nhất có thể nhảy dựng lên chính là người mẹ không được khỏe mạnh trong miệng người đàn ông. Đối phương cũng là một người mềm nắn rắn buông, thấy người nhà Dương Từ lần lượt kéo đến rất nhiều, người nhà của người thiếu niên cũng không dễ bắt nạt nên đặc biệt chọn cô gái nhỏ để bắt nạt.

Lần đầu tiên gặp cô gái nhỏ, bà ta vẫn chỉ là mắng đối phương là một hồ ly tinh, đồ đ* không biết xấu hổ đi quyến rũ người khác. Sau này khi biết cô gái nhỏ không có ai chống lưng, khi gặp lại cô gái nhỏ, lại càng hung hăng hơn, thậm chí còn muốn đè cô gái nhỏ xuống đất mà đánh cô ấy.

Kết quả bà ta quên mất đây là cục cảnh sát, cũng không phải ở nông thôn có thể tùy tiện đánh người. Sau hai lần bị cảnh sát cảnh cáo mà không có kết quả, đối phương cũng bị cảnh sát nhốt mấy ngày, lập tức mất đi khí thế phách lối trước kia.

Một nữ đồng chí cảnh sát đưa đối phương ra khỏi cục cảnh sát, còn không quên cau mày cảnh cáo đối phương: "Lần sau nếu bà còn tiếp tục động tay đánh người, không chỉ là nhốt mấy ngày thôi đâu."

Nghe vậy sắc mặt của bà ta không dễ nhìn lắm, nhưng trải qua mấy ngày phổ cập kiến thức ở cục cảnh sát, bà ta cũng biết mình tùy tiện đánh người sẽ phải chịu trách nhiệm, cho dù bây giờ bà ta đã lớn tuổi rồi, pháp luật cũng sẽ không cho phép bà ta tùy tiện đánh người.

Hơn nữa, chuyện của con trai bà ta là ván đã đóng thuyền, cho dù bà ta có đánh người ta bị thương, đem chính mình vào ngục cũng không có cách nào để xóa tội cho con trai bà ta. Hơn nữa, trong mấy ngày bị giam giữ, bà ta quả thực bị người của cục cảnh sát dọa sợ, cho nên sau khi ra ngoài bà ta cũng không dám làm ầm ĩ.

Tuy nhiên, vì nạn nhân là một bé gái, mẹ của cô gái lại muốn việc lớn hóa việc nhỏ, lại thêm cô gái không bị tổn hại gì bên ngoài nên cuối cùng bản án dành cho người đàn ông cũng không quá nghiêm trọng. May mà vào đêm đó người đàn ông đã dùng dao đâm Dương Từ, thêm tội cố ý gây thương tích ông ta bị kết án 5 năm cải tạo lao động.

Trải qua sự việc lần này, cô gái và mẹ đã đưa bà ngoại đến. Như vậy cô gái không phải mạo hiểm đi bộ vào ban đêm, còn có thể chăm sóc bà ngoại cùng mẹ ở nhà.

Đợi đến khi một nhà họ sắp xếp xong cho bà ngoại, họ đã mang quà đến nhà của Dương Từ để cảm ơn. Tình cờ là mấy ngày nay Dương Mộng Liên làm đề đến phát điên, vì vậy cô ấy đã nhân cơ hội này đi chơi với cô gái nhỏ cả buổi chiều.

Dương Từ không hài lòng với điều này, tình cờ là gần đây anh cũng rất chăm chỉ làm việc, liền nhân lúc Dương Mộng Liên không có ở nhà, anh đã đóng cửa ngủ ngon lành cả buổi chiều.

Ngay khi Dương Từ đang nửa mê nửa tỉnh, anh mơ hồ nghe thấy tiếng động trong đại viện. Lúc đầu tiếng ồn không đặc biệt lớn, nhưng càng ngày càng lớn, thậm chí còn có xu hướng tiếp tục tiến đến gần nhà họ.

Không đợi Dương Từ vò tóc mở mắt ra, liền nghe thấy một tiếng hét đặc biệt đinh tai nhức óc, tất cả cơn buồn ngủ của anh ngay lập tức bị xua tan, dọa Dương Từ kinh ngạc ngồi dậy.

"Quá đáng, quá đáng, đây là người như thế nào vậy chứ, thật là vô lương tâm!"

Dương Từ vừa đi tới cửa, đúng lúc nghe thấy một bà lão nói lời này, lập tức kinh ngạc đi ra ngoài, chỉ là không đợi anh nghiêng người tới xem, đã bị một bác gái túm lấy kéo lại.

"Này này, con còn chưa trưởng thành đâu, trẻ con chưa lớn không được xem thứ này đâu."

Những người vốn còn đang bàn tán xôn xao nhìn thấy Dương Từ đi tới, lập tức đuổi anh về, điều này khiến Dương Từ nhìn bất lực. Không có cách nào mà, ai bảo cơ thể bây giờ của anh thay đổi rồi, anh vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên. Ngay cả khi mọi người trong đại viện đều biết rằng anh rất thông minh rất lợi hại rất can đảm, nhưng nhiều người vẫn coi anh như một đứa trẻ.

Nhưng ngay cả khi Dương Từ không đi ngang qua, khi Dương Mộng Liên trở lại vào buổi tối, anh vẫn biết chuyện gì đã xảy ra trong đại viện. Nghe nói có người ném một con mèo chết đã lột da trước cổng nhà Văn gia, khiến con dâu Văn gia sợ đến ngất đi.

Loại chuyện này tương đối đáng sợ, cho dù Dương Từ và Dương Mộng Liên không nhìn thấy, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy khá là tàn nhẫn. Không biết Văn gia đắc tội với ai, lại để cho đối phương làm ra chuyện như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com