Chương 5: Ngươi có tin ta cho ngươi một cước không?
Năm YYYY thế kỷ 20
-Đại tiểu thư, người có thể dậy được rồi. Người không cần giả vờ ngất nữa.[ chú Hoàng quá đỗi quen thuộc với chiêu này của cô tiểu thư tinh nghịch này nên ông dùng giọng thản nhiên, không một chút lo lắng nghiêng người nói với cô gái đang nằm ăn vạ ở dưới đất]
Hình như có người đang gọi ta? Mà không, là gọi ai đó mới đúng, không phải gọi ta. Cái tiếng gọi này, từ đâu nhỉ??? Cái bông hoa ngớ ngẩn kia toả ra hương thơm ngớ ngẩn khiến ta bị áo giác rồi. Ối dời, lại còn nhìn thấy toàn màu lam nữa chứ! Ớ, có ánh sáng ở đằng trước kìa.!!! Chạyyyyy!!!!!
-Đại tiểu thư. Tôi biết cô nghe thấy những gì tôi nói![lại cái giọng điềm đạm của chú Hoàng]
Lông mi khẽ động, đôi mắt pha lê đang dần dần mở ra.
-ồn chết được! Không thấy bổn công chúa đang nằm ở đây à?(gọi thì đi ra chỗ khác gọi chứ!!!)
Vừa nói, vừa dần dần mở mắt và đứng dậy. Lúc này công chúa Cung Thượng Lam mới nhận ra có gì đó không đúng. (Sao cái vườn thượng uyển này khác khác vậy???)
-Tiểu thư, nếu người đã tỉnh rồi thì người có nên đi vào thay quần áo không ạ. [ngàn năm vẫn một giọng nói. Không hề có một chút biểu cảm nào!!!]
Nhìn trước nhìn sau, chả có một cô gái nào ngoài mình. Công chúa đang tràn ngập thắc mắc!( những người ăn mặc kỳ quái này, nhìn mặt mũi có vẻ sáng sủa mà mắt lại có vấn đề hết rồi sao? Haizzzz đúng là ông trời không cho ai cái gì!)
Cái vườn thượng uyển này sao toàn hoa hồng đỏ thế này, chói chết được! Ớ, bông hoa hồng lam! Cúi xuống và nhặt bông hoa lên, rồi tung tăng đi về phía trước, mặc dù trong đầu cô không hề định hình được mình đang đi đâu. Thôi kệ, bản công chúa thấy trong người khá vui, kiếm chỗ nào luyện công thôi!
-Cẩm nhi, dẹp cái thỉnh an lão phật gia đi, chúng ta đi luyện công thôi!!![không thèm nhìn xung quanh, cứ tự nhiên tung tăng bước về phía trước]
Chú Hoàng thu toàn bộ biểu hiện của tiểu thư vào mắt. Quả là thông minh, đến lúc này rồi tiểu thư còn dùng chiêu giả vời ngốc để lừa mọi người. Tiểu thư à, cô cứ tiếp tục diễn trò đi, có diễn hơn nữa thì vẫn phải lên phòng thay đồ tham gia bữa tiệc mà thôi!
Đi được vài bước, công chúa lúc này vẫn không nghe thấy bước chân nhẹ nhàng của Cẩm nhi phía sau lưng mình. Cô dừng lại, bất giác nhíu mày. (Cẩm nhi, em giỏi lắm, giờ còn dám không đi theo ta!!!!)
Quay phắt lưng lại, cơ mặt biểu thị rõ sự bực bội:
-Cẩm nhi!!! Em sao lại....ớ!!!(Cẩm nhi đâu rồi? Mà hình như từ nãy tới giờ không thấy em ấy thì phải)
Mấy người vệ sĩ mặc áo vest ngơ ngác nhìn nhau. Đại tiểu thư gọi ai vậy nhỉ?
Có một con người vẫn không có gì ngạc nhiên, điềm đạm, điềm đạm, điềm đạm bước đến gần cô gái đang giả ngốc kia...
-Đại tiểu thư, cô không cần phải giả ngốc nữa. Đã đến giờ rồi, cô nên nhanh chóng ngoan ngoãn lên phòng thay đồ đi! [chú Hoàng vẫn giữ vững tác phong từ tốn đến thái quá đó!]
-Ngươi đang nói chuyện với ta?(cái tên điêu dân này, dám dùng cái giọng điệu giống Vương tổng quản nói chuyện với ta!!! Có tin ta đá ngươi một cước ngươi bay lên mặt trăng luôn không!!!)
-Tiểu thư, mời người lên phòng thay đồ[coi như không nghe thấy, hơi khom lưng duỗi thẳng tay chỉ về hướng biệt thự phía trước]
Cái gì vậy? Cái tên điêu dân này giám ngó lơ lời bổn công chúa!!!
-người đâu!!! Đem tên này ta đánh nát mông cho ta.( giám hỗn với bổn công chúa à, bực bội!!!)
Vừa nói tay vừa chắp vào hông, oai phong. Có một cái khí chất anh hùng toát ra từ trên người cô gái nhỏ nhắn kia.
(Đại tiểu thư sao vậy? Có gì đó khang khác!)
(Đại tiểu thư lại có chiêu mới rồi, chú Hoàng, chú lại đau đầu rồi)
-ớ...(không có ai nghe thấy ta nói gì à? Người đâu hết rồi!!)
Sau 2 giây ngớ người, bây giờ công chúa mới thấy tay mình cảm giác không đúng. Y phục của cô trước giờ luôn làm từ tơ tằm hảo hạn vô cùng mềm mại, sao hôm nay bộ y phục này thô vậy nhỉ? Theo phản xa đưa mắt xuống nhìn bộ y phục của mình.
(Cái quái gì thế này!!!! Sao y phục của ta giống cái bao bố vậy!!!! Cái gì đây!!!!)
-Ai???? Ai là người dám trộm y phục của ta???? Aiiii???? Tên khốn nào???? [cô công chúa đang ngùn ngụt lửa giận quát thẳng vào mặt mấy tên ăn mặc kỳ cục một cây đen sì như thích khách trước mặt]
-tiểu thư, trang phục này là cô mặc từ nãy tới giờ, có ai động chạm đến đâu ạ[một trong đám người kia nhỏ giọng nói]
-Im ngay, còn giám giảo ngoạt. Có tin ta cho ngươi một cước không?[lửa giận càng ngày càng lan rộng. Bùng cháy!!!!]
-Tiểu thư, cô đã tốn mất 10 phút để quậy rồi. Thời gian là vàng. Xin cô hãy nhanh chóng vào phòng thay đồ[tiếng nói ngàn năm không đổi sắc của chú Hoàng vang lên như một cơn mưa làm dập tắt lửa giận của ai đó!]
10 phút? 10 phút là gì nhỉ? Còn nữa, sao đám người này cứ gọi mình là tiểu thư này tiểu thư nọ vậy?
-Gọi ta là công chúa[ dùng giọng ra lệnh, cô công chúa của chúng ta nhìn thẳng vào đám người kỳ quái kia nói]
Lúc nhìn đám người này, cô thấy lạ lẫm, không giống với kiểu đám người có vấn đề về đầu óc, nhìn kỹ mới thấy, hình như mấy người này cũng học võ, hơi thở và dáng đứng rất vững vàng. Nhất là người đàn ông có giọng nói điềm đạm kia, trên ngươif toát ra khí chất của người học võ.
-Tiểu thư, mời. Nếu không tôi buộc phải dùng biện pháp mạnh.[không thể cứ trần chừ mãi được, chú Hoàng lên tiếng thúc giục nhưng vẫn mang sắc thái ảm đạm kia]
Không được, tuy ta biết võ công nhưng chỉ có một người, đám người kia đông như vậy, ta lại không biết rõ thực lực của chúng. Giờ mà đánh thì khó phán đoán được thành hay bại. Hoãn binh là thượng sách. Hừ!!! Đám điêu dân to gan! Đợi bản công chúa ta gặp được phụ hoàng, ta sẽ bảo phụ hoàng đè các ngươi ra đánh cho tới khi nào mông nở hoa thì thôi! Hừ!!! Cứ đắc ý đi!!!
-Được rồi, ta đi là được chứ gì!( quân tử trả thù 10 năm không muộn, các ngươi cứ đợi đấy!!!)
Và công chúa ngoan ngoãn đi theo chỉ dẫn của người đàn ông kia mặc dù trong đầu cô hoàn toàn không biết cô đang đi đâu, đám người này là ai.
Cô vẫn chưa biết mình đang rơi vào hoàn cảnh quái quỷ nào cho đến đi bước đến 'ngôi nhà nhỏ' kia......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com