Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

phần 18. Ngày thứ hai của lễ hội thể thao(3)

--cảnh 1.--

—Error…

—Câm m. mày mồm vào, Berrory!!!

Berrory bám đuôi Error, cố gắng moi móc càng nhiều thông tin càng tốt. Anh hãn còn rất choáng váng trước việc hắn thú nhận sự thật, đặc biệt là về cảm giác hắn luôn luôn phủ nhận.

—Đi mà! Kể tớ nghe đi, có thật là cậu thích Ink—

Berrory bị bịt miệng, Error căng mắt lườm anh.

—Nói nhỏ thôi!

—I à(đi mà)?

—Không!-hắn hất tay ra, búng vào mũi Berrory.

—Cậu vừa chửi tớ vì tớ giấu giếm cậu xong, sao tự vả vậy trời?-Anh bĩu môi, mặt chán nản.

Error quay lưng, im lặng, hắn vô cùng hối hận. Rõ ràng hắn không nên vì phút vỡ lòng mà kể ra bí mật đáng nhục nhất của bản thân.

—Tại nhục.-Error lầm bầm, bước khỏi phòng hội trường. Vừa mở cửa, gió thổi vào tai hắn những cuộc trò chuyện, tiếng từ loa chói tai, náo nhiệt tới lạ. Hắn không thể làm rõ người ngoài kia đang trò chuyện gì, cũng như hắn không thể gỡ rối cảm xúc trong lòng.

Berrory tất nhiên nghe được, chạy theo hắn.

—Có gì mà nhục? Thích người khác có gì mà nhục?-Berrory nhướng mày, bắt kịp Error.

—Mi sẽ không hiểu đâu.-hắn thở hắt, đá chiếc lá trên sân, chính bản thân hắn còn không hiểu thì thôi.

—Tất nhiên! Nên cậu mới phải nói cho tớ biết, ngu!

—Mi chửi ai ngu!?

--cảnh 2. Sân trường.--

Ink đang coi chương trình từ xa, cũng có thể bắt được hai người kia cứ đá qua đá lại. Cậu chợt nhận ra ban nãy Berrory đi kiếm Error, người vì lí do nào đó sợ kem việt quất quá mà chạy mất. Ink nghĩ thứ trêu chọc hắn, thích thú tiến gần. Cuộc nói chuyện dần rõ hơn, họ đam mê tới độ không để ý một tên lùn ngay trước mặt.

—Cậu ngu hơn tớ tưởng nữa, trời đất! Hai cậu có gì đâu mà không hợp, có mà cậu cứng đầu ấy!-Berrory tranh luận.

—Tất nhiên không hợp rồi! Tao đỏ nó đen, tao đen nó trắng, rõ ràng là thế. Có yêu được thể nào chẳng chia tay!-Error làm nó giống cãi vã hơn.

—Yêu là bù trừ, là nhịn nhường, thông hiểu lẫn nhau cơ mà? Sao lại bỏ cuộc sớm như thế, ơ cái thằng này!

—Cục cứt, không thích nhường đấy!

Ink cố lấy sự chú ý hai người, nhưng họ vẫn mãi sôi nổi xuyên tiếng át náo nhiệt của lễ hội và giọng Blue.

—Không thử không biết, đừng tưởng tớ không thấy cách cậu đối xử với Ink! Cách cậu để ý từng bộ quần áo cậu ý mặc, rồi quan tâm khi mà người khác chẳng hề để ý, thậm chí còn chấp nhận tới nhà cậu ý chơi cơ mà!?

Ink chớp chớp mắt, bỗng chợt ngượng ngùng. Cậu đang có sự mâu thuẫn khó hiểu, vừa tò mò hai người đang nói cái gì, vừa chút hạnh phúc ngỡ ngàng. Ink vốn là kẻ khờ khạo với mọi thứ xung quanh, vì cậu sống thoải mái quá. Tất nhiên Ink không ngu tới nỗi không thấy cách Error phân biệt đối xử giữa "người hắn ghét" và "người hắn không ưa".

Ink không nghĩ là nó hiển nhiên tới thế, cách mà Error đối xử với cậu.

—Có lẽ nào cậu ấy coi mình là bạn thân rồi không…?!-Ink hớn hở tới nỗi bụng dạ sôi sùng sục, dịch dạ dày cùng một số chất sáng nay cậu ăn len lỏi lên cổ họng. Ink cố kìm nén, quay sang Berrory với Error, chưa hết cãi vã.

Ink cố gắng chen vào, đấy hai người ra. Error bị động liền giật nảy mình, nhảy bật ra. Berrory chớp chớp mắt, cúi đầu xuống bắt gặp cậu.

—Ô, Ink. Cậu không ra xem chương trình à?

—Lớp mình ngã chổng vó rồi.-Ink cười xuề, gãi đầu

Error không nói không rằng, mặt xị, Berrory liếc liền hất mặt sang bên khác.

—Hai cậu lại cãi nhau gì nữa?

—Không có!-Error cáu gắt.

—Ừ, đâu có đâu.-Berrory bĩu môi.

—Hả… thế thì hai cậu lại tranh luận gì nữa?-Ink có mù vẫn thấy bầu không khí này trái ngược với bầu không khí bao trùm.

—Đã bảo không có gì!-Error hậm hực bước về phía khu lớp mình, ngồi phịch xuống.

Hiện giờ trên sân khấu vô cùng căng thẳng, chỉ còn B7 và B9 so đấu. Tuy vậy, hắn chẳng thể quan tâm, đầu rối loạn, khó khăn chọn lựa những đề tài, vấn đề để nghĩ.

—Ai cũng biết trò chơi dây nổi tiếng từ Nobita trong Doraemon rồi đúng không? Thế, cho mình hỏi, trò chơi dây này có tên gốc là gì? Mọi người hãy im lặng một chút để thí sinh trả lời nhé!

—Ayatori chứ còn gì, dễ.-Error lầm bầm, chán nản nhìn hai thí sinh mân mê cầm cờ, cứ muốn trả lời rồi lại thôi. Sân trường ít nói hẳn, chỉ thì thầm.

—Cậu đã luôn mê trò này nhỉ?-Berrory từ đâu ngồi xuống bên cạnh. Error không thèm nhìn anh, nhấc ghế tránh xa ra một chút.

Berrory gãi tay, cười khổ, dỗ Error còn ghê hơn dỗ người yêu nữa, dù anh chưa có người yêu bao giờ. Hắn giận thì dai thôi rồi.

—Đúng, toàn ở lớp ngồi tập mà.-Ink cười lém lỉnh, ngồi sang bên còn lại của Error. Hắn gằn họng, chẳng thể đi đâu, đành ngồi yên. Berrory thấy thế bèn lợi dụng, lui tới hơn một chút.

—Kệ tôi!-Error khó chịu nhăn nhó.

Cuối cùng Alphys B7 cũng có dũng cảm giơ cờ trước, viết câu trả lời ra giấy đưa giám khảo. Giám khảo đọc xong, đối chiếu đáp án, ra thì thầm vào tai Blue.

—Vâng, sau hai chục phút căng thẳng giữa các thí sinh, chúng ta cuối cùng cũng có người chiến thắng, trả lời được câu hỏi cuối cùng khi người kia chưa trả lời được!

Đáp án là AYATORI! XIN CHÚC MỪNG B7 đã đạt giải thủ khoa chương trình đố vui!!!

—Ê, B7 hình như cũng nhiều giải ra trò phết nhỉ?-Error nói vu vơ, vẫn chưa thèm nhìn mặt Berrory.

—Ừm, hai giải nhất rồi. Nhưng mà không sao, lớp mình cũng có hai giải nhất mà! Kéo co và cướp cờ, to bự nhất luôn!-Berrory chợt phổng mũi, rồi nhận ra một điều đáng buồn khi thấy Ink vắt chân.

—Xin lỗi nhé Ink, vì cái vụ kéo co mà…

—Không sao, tớ suýt quên tớ bị thương đấy.-Ink như vừa nhảy xuống trái đất trở lại, mắt chấm liên tục.

—Phải quan tâm vào, tí nữa nhớ còn thay băng.-Error nhắc nhở với một tâm trạng khó coi.

—Nhưng mà nó cũng không tệ lắm mà.

—Mấy người…! Lời nói của tôi mất giá trị rồi đúng không??-Error bật dậy, cáu tới khó thở. Hắn như trút giận vào từng bước chân, tới gần bãi đỗ xe.

Ink khó hiểu, ngó sang Berrory tìm kiếm một lời giải thích, nhưng anh chỉ lắc đầu, thở dài.

—Error sao vậy? Cậu ấy cứ kiểu cáu kỉnh, dù bình thường cũng thế nhưng mà nay nó hiện rõ quá luôn.-Ink gãi đầu, mắt gắn tấm lưng gù đi nhanh, cho tới khi không thấy hắn đâu nữa, cậu vẫn chẳng thể dứt rời.

Có lẽ đây là cách Error thể hiện sự quan tâm, Ink ngẫm, giữ một lòng tin bất ổn với những lời Berrory đã vạch trần. Trước giờ trừ gia đình, chưa ai quan tâm Ink kiểu này cả, hay là cậu quá khờ rồi? Vì thế nên Ink không biết phải ứng xử ra sao cho đúng.

—Sắp tháng mười hai rồi nên cậu ta thế, và do cả tớ nữa.-Berrory đẫn đờ, coi B7 lên nhận giải mừng tíu tít.

—Tháng mười hai? Thì sao? Error ghét cuối năm à?-Ink cau mày.

—Ừm, có thể nói thế. Tháng mười hai tức nghĩa là gần tháng một.

—Hả??

Berrory cứ úp úp mở mở, Ink không tài nào làm rõ mọi chuyện.

—Thế sao hai cậu cãi nhau?

—Chuyện nhỏ nhặt thôi, do … ừm. Error … ừm… thích…-Berrory toát mồ hôi, cố nghĩ.-thích một cái áo mà tớ lỡ mua cái cuối!

—À… hừm. Nhưng tháng một thì sao á?

—Cậu sẽ sớm biết thôi.-Berrory cười trừ, chuyển ghế sang đối mặt Ink.

—Ink này.

—Ừ?

—Cậu nghĩ gì về Error?

—Hừm… chắc là dễ cáu bẩn, cậu ấy thường nói những lời độc địa dù không có ý như vậy.-Ink xoa cằm, suy nghĩ sâu xa.

Có mà có ý ấy thật ấy, Berrory méo mặt, tuy thế giữ im lặng.

—Tớ thấy cậu ấy là người rất thú vị! Tràn đầy những bất ngờ và điều kì bí để tìm hiểu.-Ink thoả mãn với câu nói, liền gật đầu, nhoẻn miệng.

—Hừm…-Berrory khoanh tay, xem xét cơ hội của Error.-Cậu có thích nó không?

—Có chứ.-Ink nhe răng.-cậu ấy là người bạn lạ lùng nhất tớ từng có.

—Bạn à…-Berrory chẹp miệng.

—Sao thế?

—Không có gì. Tớ chắc chắn Error cũng thích cậu!

—Nghe điêu quá!-Ink bật cười, ẩy vai anh.

—Đừng tám nữa hai cái đứa này, đến giờ về rồi!-Salie chống tay, nhướng mày.

—Ối! Xin lỗi xin lỗi, he he. Để tớ giúp cậu dọn.-lớp phó B2 ngại ngùng đứng dậy, bắt đầu kê ghế.

—Tớ về trước nhé Berrory!-Ink sắp ghế của mình vào hàng, vẫy tay chào tạm biệt. Berrory gật đầu.

—Chiều gặp!

--cảnh 3. Nhà Error.--

Ngôi nhà vắng người, mẹ hắn đi làm rồi. Error thở dài, dù sao hắn cũng muốn ở một mình.

Error bước lên phòng, bỗng hắn nhớ về thời xưa. Vào phòng, mắt Error bị thu hút bởi tủ bàn nghìn năm đóng chặt kia. Hắn cứ đăm đăm lườm nó, như thể sẽ có bàn tay trồi ra từ ấy như xác chết sống dậy. Cơ mà, người chết thì chết rồi, sao sống lại được, Error lắc đầu, có chút phê phán nỗi sợ xác chết sống của nhiều người.

Hắn đi qua tấm lịch, để ý mình chưa gạch ngày hôm nay. Error lấy bút gạch đi.

Tại sao hắn lại khó chịu như vậy nhỉ? Error ngồi trên giường, ôm mặt. Hắn giận hờn vô cớ, chẳng phải giận Berrory, giận Ink. Hắn ước gì hắn biết hắn giận ai, để hận ai, để có điểm tựa dựa vào, không chơ vơ, lạc lõng như thế này. Hắn ghét Berrory vì sự bướng bỉnh kia, ghét Ink vì không thèm nghe lời hắn, cả hai vô cùng giống một người hắn biết.

Chiều Error quyết định nghỉ, hắn cần thời gian tự điều chỉnh bản thân.

Trong tủ kia có kim cương ăn cướp từ đâu chăng?

:) nếu thích thì các bạn hãy cmt / vote để mình có thêm động lực nhé!
24/1/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com