Chương 25: Trên Kiếm Sơn
Phượng Hi chạy mãi, đến bên cạnh một gốc cây mới đỡ eo thở hổn hển.
Chỉ còn có 30% sức mạnh, chạy thoát thôi cũng tốn chút sức. Nhưng nếu ở lại thì nhãi con kia sẽ ăn tươi nuốt sống y mất.
Cũng may trong tay còn vài cái pháp bảo phòng thân đề phòng nếu phát sinh chuyện gì bất thường thì còn có thể phản ứng nhanh chóng. Nhưng dùng nhiều rồi cũng hết.
Phượng Hi rục rà rục rịch nghĩ đến việc đi tích thêm đồ cho tay nải nhỏ. Trong đầu nhớ đến hai người thiếu nam thiếu nữ vừa đến coi bói hôm nay.
Phương Hi cong cong khóe môi, trong lòng nghĩ ra vài cái chủ ý cực kỳ, cực kỳ mất nết.
Càng nghĩ càng vui.
Hi hi hi.
Ha ha.
Á há há.
Khụ.
Sau đó Phượng Hi vừa cười vừa ho khục khục vừa lôi trong tay nải nhỏ ra một cái lồng vàng. Đưa tay chọc cục lông đen trong lồng khiến nó kêu lên chiêm chiếp bất mãn, lông mi khoan thai rủ xuống: "Chuẩn bị đi, sắp có mối làm ăn rồi."
Cục lông đen trong lồng chiêm chiếp đầy phẫn nộ, dùng cặp sừng trên đầu đụng đụng vào lồng vàng.
Ma tôn: "AAA! Chíp chíp!"
Tên kia! Ngươi lại định làm trò quỷ quái gì?
Năm đó ma tôn cũng là một trong những vật Phượng Hi giữ lại được đút túi mang đi. Một người một cục lông lưu lạc đầu đường xó chợ làm đủ cách kiếm sống. Ma tôn cao cao tại thượng không biết đã bị ép làm qua bao nhiêu trò mua vui cho người qua đường. Tôn nghiêm bị giẫm đạp thảm thiết. Vô cùng đáng thương.
Phượng Hi vỗ một cái lên thứ đang nhảy nhót điên cuồng trong lồng vàng. Khoé môi nhếch lên càng ngày càng cao.
Ma tôn: "..." Không ổn... Có cái gì đấy cực kỳ không ổn.
Sợ quá đi mất!
Ai đó cứu với! Oa oa!
_
Ngày qua tháng lại, băng tuyết bên ngoài đã chậm rãi tan đi. Một mùa xuân nữa lại tới, nắng ấm dịu dàng trải lên mặt đất, hoa rơi đầy trời.
Kiếm Sơn là chính đạo tu tiên môn phái lớn nhất hiện giờ. Tông môn khổng lồ sơn son thiếp vàng lộng lẫy, ngự trên một hòn đảo lơ lửng giữa không trung. Xung quanh có thác nước chảy liên tục từ trên cao xuống. Mây mù che phủ, trông qua cực kỳ có tiên khí.
Thân ảnh mảnh khảnh khoác áo bào trắng đứng dưới mặt đất nhìn lên kiến trúc đồ sộ trên cao, khen ngợi: "Bổn phái quả nhiên danh bất hư truyền. Nhìn từ bên ngoài thôi cũng thật phi phàm."
Một con hạc lớn từ trên không trung hiện ra, hạ xuống dưới đất. Tư thế phủ phục như đợi người bước lên.
Dương Dương dắt theo sói con, đôi mắt lại đầy kiêu ngạo, cười đến không khép nổi miệng: "Tiền bối quá khen. Mời."
Hạc tiên vỗ cánh vút bay, vượt qua vô số tầng mây tiếp cận Kiếm Sơn. Phượng Hi cùng thiếu niên cất bước nói cười đi về hướng sảnh điện. Vừa đi vừa thuận mồm tán thưởng đôi ba câu về cảnh đẹp xung quanh.
Điện chính dựng mái vòm cao vút, ánh mặt trời xán lạn chiếu vào từ ngoài cửa sổ. Trên bàn bày biện đủ kiểu lễ vật quý giá độc đáo, xung quanh là các vị lão nhân có địa vị tương đối cao trong môn phái.
Mị Nương địa vị đặc thù, đám lão nhân này ra mặt là cực kỳ nể trọng nàng cũng như chưởng môn.
Phượng Hi vừa bước qua ngưỡng cửa, mọi người bên trong đều nhìn về phía y.
Nam nhân mặt mày tinh xảo như tranh vẽ, khí chất cao quý. Ánh mắt vừa kiên định vừa bình tĩnh, khiến người ta không thể làm ngơ.
Cách đó không xa, là Mị Nương cùng một thiếu niên tóc nâu sáng mặc phục sức dị tộc, tóc tết thành nhiều bím. Thấy Phượng Hi cũng không quá thay đổi biểu tình, vẻ mặt nhàn nhã, thản nhiên ngáp một cái. Dương Dương chủ động giới thiệu từng nhân vật trong sảnh với Phượng Hi, đến thiếu niên tóc tết thì hơi dừng một chút.
Bạch Lân - một trong các đệ tử nổi tiếng của Kiếm Sơn. Là do một trong các loại thượng cổ thần thú ngàn năm ngủ đông tỉnh dậy hoá hình mà thành. Vì vậy thái độ có hơi cuồng vọng, đối với ai cũng là mắt cao hơi đầu.
Phượng Hi cũng không quá để ý, chỉ khiêm tốn chào hỏi như thường.
Giọng Bạch Lân mang theo mùi vị trào phúng cổ quái: "Hiện tại một tán tu nho nhỏ cũng đủ tư cách được mời đến làm khách ở Kiếm Sơn rồi?"
Mị Nương trừng mắt nhìn hắn một cái. Phượng Hi cũng không thèm để lời này vào tai, đổi thành vẻ mặt khéo léo, đi qua chỗ khác nói vài ba câu với các vị lão nhân.
Người mới đến kiến thức sâu rộng, am hiểu mọi vấn đề. Lời lẽ có học thức uyên bác, tính tình lại cực kỳ tốt. Dỗ cho đám lão nhân của Kiếm Sơn không ngớt lời khen, cười đến híp hai mắt lại. Chẳng khách khí và câu nệ như ban đầu nữa.
Bầu không khí dần trở nên vui vẻ hơn. Cho đến khi tên nhóc Bạch Lân lại lần nữa nhắc đến một chủ đề.
Liên quan đến các nữ để tử mất tích gần đây trong Kiếm Sơn. Cũng chính là lý do Phượng Hi được mời tới nhờ vả.
: "Cứ sau tầm một tháng, sẽ có người ngẫu nhiên tìm thấy đệ tử mất tích kia ở một nơi bất kỳ. Chân tay bị chặt đứt, mắt cùng lưỡi bị lấy đi. Thức hải bị tàn phá nghiêm trọng, có dấu hiệu bị cưỡng bức. Tất cả đều chỉ giãy giụa sống thêm được một lát, không kịp cứu chữa mà chết đi."
Vị chưởng lão kể chuyện hết sức nghiêm túc, khẽ mím môi tạo thành một đường thẳng tắp.
Im lặng.
Im lặng khiến người ta nghẹt thở.
Vấn đề này đã dằn vặt và đe doạ đến an nguy trong Kiếm Sơn gần sáu tháng nay. Chưởng môn đã ra lệnh điều tra, lập tức thảo luận phương pháp giải quyết, nhưng có thế nào cũng không tra ra được manh mối. Cứ mỗi tháng lại có người mất tích, xuất hiện trong tình trạng tàn tạ rồi chết đi, quả thực muốn điên.
Phượng Hi đan bàn tay vào nhau, hờ hững bặm môi: "Kẻ kia dường như chỉ nhằm vào nữ. Nếu không tập trung tất cả các nữ đệ tử lại, đưa và cùng một chỗ lập kết giới bảo vệ liên tục."
: "Cũng đã có người nghĩ đến cách này. Nhưng dù có lập kết giới dày bao nhiêu. Sử dụng pháp bảo cấp cao đến mức nào. Vẫn có người nửa đêm đột ngột mất tích." Lão nhân xoắn xuýt một lúc lâu mới nói.
Bạch Lân hơi nhếch một bên lông mày, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn: "Chưa kể số lượng đệ tử quá nhiều. Quản không thể hết được."
: "Thậm chí không có chút dấu hiệu của ma khí hay quỷ khí. Thật sự rất khó khăn." Dương Dương cực kỳ nghiêm túc nói, cảm giác vấn đề rất khó để giải thích.
Nghĩ đến cảnh tượng những thiếu nữ không rõ tại sao chết đi, Mị Nương đột nhiên nghẹn ngào một câu: "Quân khốn nạn."
Dương Dương ở bên cạnh nhất thời tay chân luống cuống đi lên vô vai an ủi nàng.
Phượng Hi cau mày nhìn người này rồi lại ngó người kia một chút, bắt đầu hỏi thêm các thông tin khác. Đám lão nhân nhiệt tình trả lời y, tả lại sinh động như thật.
Lại trôi qua nửa nén hương, Bạch Lân nhìn nam nhân mới đến, hơi hất cằm, ý tứ rất rõ ràng: "Vậy vị tiền bối này có nghĩ ra cách gì chưa?"
Phượng Hi khẽ xoa cằm, tìm một tư thế thoải mái. Hai chân thon dài vắt chéo: "Có thể dự đoán được bị bắt đi đa phần là các thiếu nữ xinh đẹp."
Đám chưởng lão nghe xong thì gật gù đồng tình. Mâu sắc đen như mực, lặng tựa nước hồ, nam nhân ngoẹo đầu lạnh nhạt nói tiếp: "Vậy để ta giả nữ dụ hổ rời hang."
Mọi người giật mình. Bạch Lân chắp tay sau lưng, giọng nói pha thêm chút tức giận: "Hoang đường. Ngươi nghĩ tên hung thủ đó sẽ ngu đến thế ư."
Phượng Hi cũng không có so đo, chậm rãi nói: "Ta khá tự tin vào vẻ đẹp của bản thân."
Bạch Lân nhìn y chằm chằm, hơi mất tự nhiên quay đầu đi. Vành tai cũng ửng đỏ: "Làm sao ngươi chắc chắn tên đó sẽ trúng kế chứ?"
: "Nếu dựa theo các thông tin về những nạn nhân trước. Có thể khoanh vùng này ở nội môn là nơi chủ yếu xảy ra vụ việc." Nam nhân thấp giọng nhắc nhở, khoanh một dấu lên trên tấm bản đồ lão nhân đưa cho: "Vị trí khá gần chủ phong."
Phân tích của y rõ ràng mạch lạc. Bạch Lâm cũng hơi hạ thấp giọng, nói chuyện cũng ngập ngừng: "Không biết được tên kia thực lực sâu bao nhiêu. Vẫn là để ta đi theo giả làm thủ vệ bảo vệ ngươi đi. Miễn cho có gì bất trắc."
Phượng Hi hơi nhíu mi giống như đang suy ngẫm gì đó: "Cũng được."
Nói rồi quay sang Mị Nương, muốn nhờ nàng dẫn đi mượn một ít y phục nữ. Dương Dương cũng nhanh chân chạy theo.
Đám lão nhân lẳng lặng quan sát bóng lưng y rời đi, ánh mắt hàm súc khó nói thành lời. Những vị cao nhân mời từ bên ngoài tới đều đã bó tay bỏ cuộc. Mặc dù rất nể mặt, nhưng ai nấy không hẹn mà vẫn cùng nhận định, chờ xem tán tu này trở thành người thất bại tiếp theo.
_
* Thông báo từ tác giả đáng yêu của các người:
- Chương 24 trên các web reup khác hiện tại đều là văn đại cương. Cái kết giả do tui chém gió. Muốn đọc bản chính thì mời vào wattpad đọc trang chính chủ dùm ạ.
- Link đây các bé yêu: https://www.wattpad.com/story/216109729-l%C3%A0m-sao-%C4%91%E1%BB%83-khi%E1%BA%BFn-%C4%91%E1%BB%93-%C4%91%E1%BB%87-c%E1%BB%A7a-ta-h%E1%BA%AFc-h%C3%B3a
- Về đọc trang chính chủ đi các bạn. Tui biết là web lậu nó dễ đọc hơn, nhưng wattpad cũng đâu bắt buộc cần lập nick để đọc đâu. Vào web trên gg là được mà??? GG cũng không tính phí :D
- Có thế thôi, nếu các bạn đọc trên web lậu thì coi như chương 24 lần trước là cái kết giả cho quyển này luôn, coi như cảm ơn đã ủng hộ. Còn không thì vào link rồi xem diễn biến tiếp theo nhé.
- Yêu mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com