Chương 3
Triệu Vân Lan đè nặng tức giận ra khỏi nhà, bước đi trên đường. Thẩm Nguy chuyện lớn như vậy một mực gạt anh, làm một ván cờ lớn như vậy đem tất cả mọi người lừa xoay quanh. Cậu sớm quyết định chủ ý bỏ lại một mình anh, Thẩm Nguy sao cũng không tin anh thực sự lập tức xuống dưới bồi cậu ? Triệu Vân Lan càng nghĩ càng tức giận không phát tiết được, nhưng tỉnh táo lại anh phát hiện mình không có cách nào với Thẩm Nguy
Còn không phải không nỡ nói một lời nặng với đối phương
Còn không phải ngày ngày tự đem máu tim đút tới bên miệng cậu
Còn không phải mong chờ thương thế của cậu, lo lắng muốn chết
Còn không phải cậu tỉnh lại, kích động thiếu chút nữa khóc lên
Còn không phải yêu cậu tới.... sâu như vậy
Triệu Vân Lan hồi thần lại phát hiện mình đã sắp đi tới cửa sở điều tra đặc biệt. Anh suy nghĩ một chút, nhấc chân đi vào
Thẩm Nguy mắt mở nhìn Triệu Vân Lan không để ý tới cậu gọi, đi thẳng ra khỏi cửa nhà. Theo tiếng đóng cửa cũng không ôn nhu của anh có thể cảm nhận được tức giận cực lực đè nén. Thẩm Nguy trong lúc nhất thời sững người trên giường, xung quanh như rơi vào hầm băng. Hoảng sợ và tuyệt vọng cuộn trào mãnh liệt từ đáy lòng tràn ra, sắc mặt vì phương thức mớm thuốc mà phiếm hồng lại trở nên tái nhợt
Triệu Vân Lan đi rồi
Triệu Vân Lan tức giận rồi
Triệu Vân Lan không để ý tới cậu nữa
Triệu Vân Lan có phải.... không muốn cậu nữa không ?
Thẩm Nguy giãy dụa muốn xuống giường đuổi theo, cậu không thể không có Triệu Vân Lan. Nhưng cậu khẽ động, thân thể thương nặng hôn mê mấy ngày liền đau tới như tan rã, không dùng được một chút khí lực. Thẩm Nguy dựa vào đầu giường thở dốc, cậu biết với tình trạng bây giờ của mình sợ rằng đi tới cửa cũng không thể. Cậu nhìn quần áo trên người, không phải là một bộ trước khi hôn mê, nhất định là Triệu Vân Lan thay cho cậu. Thẩm Nguy kinh ngạc phát hiện vết thương trên người mình đều đã khép lại, một chút dấu vết cũng không giữ lại, ngoại trừ vết thương ở tim còn cẩn thận băng bó. Cậu thử điều động năng lượng trong cơ thể, kết quả một chút cũng không còn. Trong lòng Thẩm Nguy hiểu rõ, vơ vét năng lượng cả người, băng trùy đâm tim thêm tự hủy thân thể đồng quy vu tận với Dạ Tôn, cũng không biết bao giờ có thể khôi phục, hay là, còn có thể khôi phục hay không. Vết thương ở tim co rút từng đợt đau đớn, nhưng những cái này Thẩm Nguy đều không quan tâm. Cậu còn sống, Triệu Vân Lan cũng còn sống, thế giới này khôi phục hòa bình, đây như vậy là đủ rồi. Nếu anh chán ghét mà vứt bỏ cậu, cậu đứng cách từ xa nhìn anh, tuyệt không quấy rầy. Nhưng cậu đã từng có ấm áp cùng ánh sáng, cậu sao có thể cam tâm cứ buông tay như vậy ?
Triệu Vân Lan đi vào sở điều tra đặc biệt liền thấy mọi người đều ở đại sảnh. Vừa thấy anh tiến vào, Sở Thứ Chi liền mở miệng, "Đại nhân thế nào rồi ?" "Tỉnh rồi." Triệu Vân Lan nhìn vào ánh mắt mong chờ của bọn họ nói. "Vậy chúng tôi...." Đại Khánh mắt thấy Triệu Vân Lan áp suất thấp cả người cũng không dám đem lời nói quá đầy đủ, bọn họ cũng đều biết Triệu Vân Lan đang tức giận cho nên không dám xông vào họng súng, lo lắng anh tính tình nổi lên là phát tiết một trận. "Đi, bây giờ đi." Triệu Vân Lan ngồi trên ghế sô pha vung tay lên. Mọi người muốn đi ra ngoài, lại bị anh gọi lại "A, chờ chút." Triệu Vân Lan nhìn đồng hồ, "Đi mua cơm tối cho Thẩm Nguy. Hoành thánh ở góc đường Quang Minh, xoài hai lớp sữa của Tào gia, gà dừa của Tỉnh ký, còn có há cảo thủy tinh của quán Phù Sinh, bánh bao kẹp Tây An của Bạch ký, mì khô nóng của Nhất Long Cư...."
Triệu Vân Lan nói một chuỗi dài tên món ăn, mọi người oán thầm một trận : Đây còn gọi là tức giận ? Lại là Đại Khánh thêm một câu, "Vậy chúng tôi đi. Lão Triệu, anh không cùng đi sao ?" Triệu Vân Lan trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng không nói một chữ. Anh vẫn lo lắng cho Thẩm Nguy, hận không thể bất cứ giây phút này đem cậu đặt ở bên cạnh, đặt ở trước mắt, anh cũng biết anh cứ đi như vậy, Thẩm Nguy nhất định sẽ suy nghĩ miên man. Anh không nỡ Thẩm Nguy có một chút đau lòng, khổ sở, càng không chịu nổi cậu vì anh có một chút đau lòng, khổ sở
Thẩm Nguy đang suy nghĩ miên man, một mèo đen từ cửa sổ chui vào, một đường chạy chậm tới bên giường, sau đó nhảy lên tủ đầu giường. "Đại Khánh, cậu tới rồi." Thẩm Nguy vừa nói vừa vươn tay xoa lông mượt của mèo. Đại Khánh thuận theo meo một tiếng, cậu ngước mắt nhìn Thẩm Nguy. Sắc mặt Thẩm Nguy vẫn rất tái nhợt, hơi thở cũng suy yếu. Ngón tay cậu rất lạnh, làm Đại Khánh muốn run một cái nhưng cực lực nhịn xuống ủ ấm tay cho Thẩm Nguy. Thẩm Nguy mặc dù đang vuốt lông cho cậu, nhưng ánh mắt một mực lướt tới cửa. Đại Khánh biết cậu đang đợi ai, nhưng người cậu chờ tối nay đại khái sẽ không tới
Cửa phòng mở, Đại Khánh thấy trong mắt Thẩm Nguy thấp thoáng mong chờ. Người sở điều tra đặc biệt mang theo hoa tươi, hoa quả, đồ ăn, túi lớn túi nhỏ nối đuôi mà vào, cửa đóng lại phía sau bọn họ. Thẩm Nguy cúi đầu, Đại Khánh vẫn thấy ánh sáng trong mắt cậu dập tắt. Chờ lúc cậu ngẩng đầu lên lại là bộ dạng ôn hòa của Thẩm giáo sư trước kia. Người sở điều tra đặc biệt hỏi han ân cần Thẩm Nguy, lo lắng nói liên tục, bọn họ nói về công đức trên người Thẩm Nguy đốt đèn Trấn Hồn, cứu thế giới này thế nào, cậu vơ vét năng lượng lại cứu mình. Cũng may bọn họ không quên chuyện đồng ý với Triệu Vân Lan, không nói cho cậu biết Triệu Vân Lna lấy thân tế đèn và khôi phục thần lực của Côn Luân. Mấy người nói một phen thực ra nói sai chồng chất không ăn khớp, nếu đổi lại bình thường sớm bị chí tôn địa tinh kiêm giáo sư đại học nghe ra vấn đề, nhưng bây giờ Thẩm Nguy chỉ nghĩ tới Triệu Vân Lan, không rảnh suy nghĩ cẩn thận, cũng cứ như vậy lừa gạt qua ải
Lúc Thẩm Nguy thấy bọn họ đem đồ ăn mua được bày một bàn có thể so với bàn tiệc, hơn nữa đều là đồ ăn cậu từng khen ngon, cậu liền biết là ý tứ của ai. Thẩm Nguy trong lòng ngũ vị tạp trần như một bàn đồ ăn này, anh rõ ràng lo lắng, nhớ nhung cậu, vì sao không chịu xuất hiện ? Cậu càng nghĩ càng ủy khuất, viền mắt có chút phiếm hồng, có chút ẩm ướt còn phải cực lực khắc chế. Thẩm Nguy không chịu nổi ánh mắt thân thiết của mọi người và lời "Bị thương ăn nhiều bồi bổ một chút" của mọi người, mỗi loại đều ăn một chút. Người sở điều tra nhìn thấy nhiệm vụ cơm tối hoàn thành liền dặn Thẩm Nguy dưỡng thương thật tốt, rời khỏi nhà Triệu Vân Lan, ra khỏi cửa liền báo cáo tình huống cho lãnh đạo
Triệu Vân Lan xem xong tin tức của bọn họ, thoáng yên tâm chút. Triệu Vân Lan ra khỏi phòng vệ sinh, anh nhìn mình trong gương. Ria mép mấy ngày không xử lý, hơi dài có chút loạn, mất máu và ít ngủ không ngừng khiến anh thoạt nhìn sắc mặt không tốt rất rõ ràng. Dựa vào bộ dạng bây giờ này quay về, không bị Thẩm Nguy nhìn ra vấn đề mới là lạ. Trước khi Thẩm Nguy dưỡng thương tốt, anh không muốn nói với Thẩm Nguy chân tướng về đại chiến, về đèn Trấn Hồn, về thần lực của Côn Luân, càng không thể bị cậu biết trong bát thuốc mỗi ngày rốt cuộc bỏ thêm cái gì. Nếu như cậu biết đây là cách duy nhất có thể chữa thương cho cậu là phải Triệu Vân Lan khoét tim lấy máu, Thẩm Nguy nhất định nói cái gì cũng không đồng ý. Suy nghĩ cái này, Triệu Vân Lan nhớ tới lúc đó việc làm của Thẩm Nguy muốn chữa tốt cho ánh mắt của anh
Chỉ một điểm này, bọn họ thực sự giống nhau. Rõ ràng biết hành động của mình là đang đâm dao vào ngực đối phương, nhưng vẫn không quay đầu lại. Vì bọn họ trên thực tế cũng không có lựa chọn. Đợi tới ngày nào đó chân tướng rõ ràng, muốn đau đớn thì cùng đau đớn, vướng mắc giãy dụa nhau, vừa muốn rời xa lại vừa muốn lại gần. Máu và linh hồn cuối cùng giao hòa một thể, cùng tiến lên đỉnh hoặc cùng nhau trầm luân, ai cũng đừng muốn tránh ra, cho dù chết cũng quyết không buông tay
Nhưng bọn họ chung quy không giống, Triệu Vân Lan không phải Thẩm Nguy, anh sẽ không rời đi một mình
Sau khi người của sở điều tra đặc biệt rời đi, Thẩm Nguy ngồi ở đầu giường. Cậu vẫn đang chờ, chờ Triệu Vân Lan, chờ anh quay về. Thẩm Nguy nhìn bầu trời ngoài cửa sổ từ ánh nắng chiều tới màn đêm, đèn đường chiếu ra ánh sáng mờ nhạt, trong hành lang vẫn yên tĩnh không có tiếng bước chân quen thuộc. Thẩm Nguy thở dài, nằm xuống rúc vào trong chăn. Từ sau khi cậu bị băng trùy đâm bị thương, bất kể hôn mê hay tỉnh táo, cậu luôn cảm thấy trên người rất lạnh. Hôm nay phủ kín chăn cũng lại cảm giác thiếu ấm áp, cậu nhớ Triệu Vân Lan từng đụng vào cậu, nhớ lại nụ hôn lúc hôn mê tỉnh lại kia, nhớ nhiệt độ trong lòng Triệu Vân Lan, cậu lại cảm thấy chua xót, khổ sở trong lòng, ủy khuất nổi lên càng muốn rơi nước mắt. Thẩm Nguy nhắm mắt lại nhịn nước mắt, thân thể thương nặng không chịu nổi cậu phí tâm phiền phức suy nghĩ quá độ như vậy, cậu cứ như thế dần dần thiếp đi
Lúc Triệu Vân Lan về nhà đã quá muộn, Thẩm Nguy ngủ rất sâu. Trên thực tế anh đoán chắc Thẩm Nguy ngủ mới quay về. Anh thực sự không yên tâm Thẩm Nguy, phải tận mắt nhìn thấy cậu. Triệu Vân Lan ngồi ở bên giường, cẩn thận nhìn Thẩm Nguy lúc ngủ. Sắc mặt cậu tốt hơn một chút so với lúc buổi trưa vừa tỉnh lại, đoán chừng là vì ăn cơm. Triệu Vân Lan xuất thần nhìn chằm chằm cậu, phát hiện khóe mắt cậu có vệt nước mắt khô. Tim Triệu Vân Lan nhất thời đau đớn như dao cắt, anh vẫn khiến cậu khó chịu, ủy khuất. Anh không kìm lòng được cúi người, hôn lên đôi mắt kia. Thẩm Nguy co rụt ở trong chăn, chống đỡ hàn lạnh quanh người truyền tới. Cậu ngủ nhíu mày, run rẩy, sắc mặt lại trắng vài phần. Triệu Vân Lan thấy thế, bỏ đi áo ngoài, thay áo ngủ, sau đó vén chăn trên giường đem Thẩm Nguy kéo vào trong lòng mình. Thẩm Nguy nhận thấy nguồn nhiệt, dán thật chặt tới. Triệu Vân Lan ôm cậu, dùng thân thể mình sưởi ấm tay chân lạnh lẽo của Thẩm Nguy, vỗ lưng. Thẩm Nguy dần bình phục lại, ngủ yên trong lòng Triệu Vân Lan
Tối nay, bọn họ ôm nhau ngủ
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Nguy một mình tỉnh lại trên giường. Cậu ngủ cảm giác có người ôm lấy cậu, truyền ấm áp cho cậu, cậu giơ tay sờ bên cạnh, chăn đệm còn lưu lại nhiệt độ nhàn nhạt, khí tức quen thuộc và vết đè trên gối bên cạnh cũng chứng minh tối qua Triệu Vân Lan không chỉ quay về, còn ôm cậu ngủ một đêm. Thẩm Nguy nở nụ cười, nhưng lúc cậu nhìn khắp bốn phía, cậu lại ủy khuất
Trong nhà trống rỗng, chỉ có bữa sáng trên bàn bốc hơi nóng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com