Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Cuộc trò chuyện trên Tháp Chuông

Lemon ngồi một mình trên đỉnh Tháp Chuông của trường học, mái tóc ngắn bay phấp phới trong gió, đôi chân buông thõng nhẹ nhàng đung đưa trên mép tháp. Mặt trăng xanh bạc khổng lồ mượn mặt trời chiếu xuống trần thế ánh sáng rực rỡ. Cô nở nụ cười mãn nguyện khi nhắm mắt lại và cảm nhận những cái vuốt ve nhẹ nhàng của cơn gió nửa đêm. Cô mở mắt, đôi mắt hổ phách của cô lấp lánh trong hạnh phúc. Cô thở dài, đột nhiên lạc mình vào suy nghĩ về Mash.

Một ánh mắt buồn bã, gần như thay thế cho ánh mắt thanh bình của cô gần như ngay lập tức. Lemon cau mày thật sâu khi mí mắt của cô rũ xuống một chút.

'Mash... mình phải làm gì đế cậu ít nhất cũng đề ý đến mình?' 

Những suy nghĩ về anh quẩn quanh cô. Kể từ khi gặp cậu, Lemon đã phải lòng cậu và điều đó đã dày vò nội tâm cô không ít. Nỗi đau trong tim nhắc nhở cô về cảm xúc của mình, như thể nó đang cố gắng hằn lên từng suy nghĩ cô rằng Mash sẽ không bao giờ đáp lại tình yêu cô dành cho cậu.

Cô có thể cảm thấy một tầng hơi nước mỏng làm cay mắt mình, cô cắn môi dưới và cúi đầu. Trong sự đau khổ, nước mắt cô chảy dài trên đôi má hồng, xuống cằm và rơi xuống váy cô như chuỗi ngọc trai đứt.

"Lemon?"

Mắt cô mở to ngạc nhiên khi ngẩng đầu lên để nhìn thấy vị thủ khoa với đôi mắt màu xanh kim loại lạnh lẽo.

"L-Lance...?" 

Anh cau mày mỏng, mặt trăng sáng ngời phía sau toả ra ánh sáng xanh bạc dịu nhẹ bao quanh cơ thể anh. Cô vội vàng lau nước mắt, cổ gắng tỏ ra bình tĩnh và như thể mọi thứ vẫn ổn.

"Cậu đang làm gì ở đây?"

"Tớ cũng có thể hỏi cậu điều tương tự." Anh trả lời bằng giọng đều đều.

Lemon thở hổn hển và tránh nhìn vào đôi mắt xanh đầy sức hút của anh. Có gì đó trong bụng cô quặn lại khi nghĩ đến anh. Cô liếc nhìn anh lần nữa, vừa kịp lúc thấy anh ngồi xuống cạnh cô. Cả hai người ngồi im lặng hoàn toàn khiến cô thấy khá ngượng ngùng. Cô hơi dịch ra chút và tâm trí cô đang gào thét điên cuồng để tìm ra điều gì đó để nói với anh.

"Cậu khóc sao...?"

"Ừ, vậy thì sao? Liên quan gì đến cậu?" Cô hơi ngả người ra sau với hai tay chống sau lưng, chống đỡ trọng lượng cơ thể. Cô thở dài và nhìn chằm chằm vào mặt trăng.

Lance vẫn im lặng. Sau đó hỏi một từ đơn giản "Tại sao?"

Anh không có vẻ tò mò chút nào, nhưng. . . khi mắt cả hai chạm nhau, cô thấy có gì đó lóe lên trong mắt anh.

Lo lắng? 

Lance? Lo lắng cho cô?

'Không bao giờ chuyện đó xảy ra!'

Cô cảm thấy căng thẳng dưới cái nhìn chăm chú của anh, như thể anh đang cố nhìn thấu cô và vào tận tâm hồn cô. Má cô nóng lên và cô ngay lập tức rời mắt đi. Những cảm xúc đột ngột này đang trỗi dậy trong cô là gì?

"Không có gì đâu. . . Thực sự. . . Không có gì to tát. . ."

"Ờm, phải có lý do gì để cậu khóc chứ?" Anh đáp trả.

Tại sao anh lại dai dẳng như vậy? Dù sao thì anh quan tâm đến điều gì chứ? Cô thở dài và đi đến kết luận rằng anh sẽ không để cô yên cho đến khi cô nói với anh.

"Tớ chỉ... chỉ nghĩ đến Mash thôi." 

Một lần nữa ánh mắt hai người chạm nhau, cô thấy ngạc nhiên khi cảm nhận được những cảm xúc khác chạy qua đôi mắt anh.

Giận dữ? Ghen tuông?

"Ồ," Lance đáp, giọng anh nghe có vẻ gay gắt hơn trước. Cô chớp mắt bối rối và không thể không nhận ra một chút oán giận trong giọng nói của anh.

Oán giận? Đối với Mash? Tại sao anh lại oán giận Mash? Lemon lắc đầu, tự nhủ rằng có lẽ cô điều đó chỉ là tưởng tượng của riêng mình.

"Cậu đã từng yêu ai đó đến mức đau đớn chưa, Lance?" Lemon hỏi một cách vô thức, giọng nói và ánh mắt của cô nghe có vẻ xa xăm. "Ý tớ là, cậu thực sự thực sự thích một người nhưng cậu biết họ sẽ không bao giờ có cảm giác giống mình ấy."

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô và dừng lại ở đôi mắt hổ phách vui vẻ thường ngày của cô. Anh rời mắt khỏi cô và im lặng, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu anh, 'Giá như tớ biết. . .'

Đôi khi, anh không thể tự hỏi cô đã thấy gì ở Mash và tại sao cô lại liên tục theo đuổi cậu, khi thay vào đó, cô có thể chỉ cần quay lại và tìm 1 người khác - một người sẽ đáp lại tình cảm của cô, một người thực sự yêu cô...

Lemon cắn môi dưới, tiếp tục nói, ". . .và cậu không thể không mong muốn ngày này qua ngày khác rằng một ngày nào đó người ấy sẽ bước đến bên mình và nói rằng họ cũng yêu mình như vậy?" Nhận ra rằng mình gần như đang trút hết nỗi lòng với anh vào lúc này, cô cố gắng cười, "Tại sao mình lại nói với cậu điều này chứ? Có lẽ cậu thậm chí còn chằng quan tâm..."

"Tớ quan tâm," Lance thì thầm, cô gần như không nghe thấy được lời nói của anh. Anh quay đầu sang một bên để cô chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh.

"Cậu nói gì vậy?" Lemon hỏi trong sự bối rối. Anh nói nhỏ đến nỗi cô gần như không biết anh nói gì.

"Tớ đã nói..." anh bắt đầu thở loạn nhịp khi nhìn xuống khuôn viên trường vắng lặng. "Tớ đã nói... tớ quan tâm."

Cô rõ ràng vô cùng ngạc nhiên về điều đó, nhưng cô cảm thấy ấm áp và hạnh phúc khi anh quan tâm. Anh chưa bao giờ là người thể hiện rõ ra cảm xúc của mình, chứ đừng nói đến việc anh sẽ nói với bất kỳ ai rằng anh quan tâm một cái gì đó - trừ mọi thứ về em gái anh, Anna.

"Lance?"

"Cậu tin hay không thì tùy, nhưng tớ biết cậu cảm thấy thế nào. Ai có thể tin rằng một người như tớ lại có tình cảm chứ?"

Biếu cảm của Lemon dịu lại, cô đặt tay lên má anh và nhẹ nhàng buộc anh nhìn cô. Cô ôm chặt khuôn mặt anh giữa hai lòng bàn tay, đôi mắt cô lấp lánh và nhìn thắng vào mắt anh. "Mình tin cậu, Lance. Mình biết cậu có tình cảm, không phải ai cũng dễ dàng thể hiện chúng."

Anh nhìn cô và chớp mắt, vẻ mặt vô cảm vẫn vậy. Anh không biết phải nói gì và làm gì khi bây giờ mặt cả hai gần đến nỗi chỉ cách nhau vài xăng ti mét. Anh cố gắng giữ bình tĩnh và điềm tĩnh, nhưng cô lại khiến anh muốn buông bò rào cản băng giá và ôm chặt cô. Nhưng rồi, anh lại nghĩ khác vì anh biết cô sẽ không bao giờ yêu anh như anh yêu cô. Cô yêu Mash! Và điều đó làm anh thấy ghen tỵ.

"Không phải ai cũng có thể đến gần một người và nói rằng họ quan tâm, hoặc nói rằng họ yêu bạn," cô nói tiếp bằng giọng nhẹ nhàng, giọng cô hởi run rẩy. "Không phải ai cũng có thể kiểm soát cảm xúc của mình. . . không phải ai cũng. . ."

Lance đặt tay lên cổ tay cô và ngắt lời cô. "Tớ hiểu mà, Lemon. Không cần phải giải thích đâu."

Đôi mắt cô lại một lần nữa ngấn lệ, cô vùi mặt vào ngực anh và vòng tay ôm lấy eo anh, cô bật khóc. Mắt anh mở to vì ngạc nhiên, anh ngượng ngùng vòng tay qua vai cô và kéo cô lại gần mình hơn, như thể thầm nói với cô rằng anh sẽ ở đầy vì cô bất cứ khi nào cô cần anh.

"Mình thực sự yêu Mash, Lance à. . ." Lemon lẩm bẩm giữa những tiếng nấc nghẹn ngào.

Anh xoa lưng cô trước khi nhẹ nhàng kéo cô ra.

"Cậu có thực sự yêu cậu ấy không, Lemon?"

"Tất nhiên là mình yêu. . ." Cô nhẹ nhàng đáp lại.

"Cậu có yêu Mash. . . đủ để buông tay cậu ấy không?"

Cô không trả lời ngay lập tức mà cắn môi dưới để ngăn nó run rẩy, khẽ nói ". . . Có."

"Vậy thì buông cậu ấy ra," Lance nhẹ nhàng thúc giục. "Ngoài kia còn rất nhiều người khác. Nếu Mash không thể yêu cậu như cậu yêu Mash ấy thì điều đó có nghĩa là cậu ta không xứng đáng với cậu."

Lance thực sự làm cô kinh ngạc. Cô bắt đầu phân biệt được con người thực sự của anh. Lemon cảm thấy như thể mình đang nói chuyện với một người hoàn toàn khác, một "Lance" đang dần bước ra khỏi bóng tối. Và. . . cô muốn ở lại trong vòng tay anh, cô muốn anh ôm chặt cô và không bao giờ buông tay. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh. Cô thở dài, miễn cưỡng đẩy tay anh và lau nước mắt. Nhìn lại anh, đôi môi của cô cong lên thành một nụ cười.

"Cậu nói đúng, Lance. Mình cần phải buông tay cậu ấy. Mash không yêu mình và mình biết cậu ấy sẽ không bao giờ yêu mình. Và nếu mình thực sự yêu cậu ấy, mình đoán điều đúng đắn duy nhất nên làm là buông tay cậu ấy, phải không?"

"Ừ." Anh gật đầu đáp lại.

Lemon cười toe toét với anh một cách biết ơn. "Cảm ơn cậu, Lance."

Anh gật đầu lần nữa và tiếp tục vẻ mặt lạnh lùng của mình. Thấy vậy, Lemon hơi chu môi và trêu chọc anh bằng cách chọc vào xương sườn.

"Cậu biết đấy, Lance, cậu thực sự nên thoải mái hơn một chút..."

Anh không trả lời và cũng không cố gắng trả lời khi anh nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ và tránh xa cô. Nhưng điều đó chỉ khiến cô xích lại gần anh hơn.

"Thật đấy! Cậu nên thử cười một lần đi!"

"Có lẽ tớ không muốn. . ." anh nói một cách thằng thừng.

"Nhưng cậu nên thử đi!!" Lemon vẫn tiếp tục kiên trì. "Cậu không bao giờ biết được, cậu có thể cườ- Ash!" Chân cô bị kẹt vào nếp váy. Mắt cô mở to vì ngạc nhiên khi thấy mình vấp phải quần áo của chính mình và nghiêng người qua mép Tháp Chuông. Điều tiếp theo cô nhận thức được là mình đang rơi xuống với tốc độ rất nhanh.

Lance thở dài và lắc đầu. Anh đứng dậy, nhảy và lao đầu xuống đất, ánh mắt anh đối diện với đôi mắt mở to đầy sợ hãi của cô. Anh ôm chặt cô ngay khi anh rút đũa phép và niệm thần chú triệu hồi chổi bay đến đưa cả hai trở lại đỉnh Tháp Chuông. Cô bám chặt vào anh hơn nữa như thể sẽ không có ngày mai nếu cô không làm vậy.

"Không sao đâu. Bây giờ cậu có thể mở mắt ra." 

Cô hé mí mắt, chớp mắt nhanh khi tâm trí cô từ từ nhận ra mình đang ở đâu. Lemon đỏ mặt vì xấu hổ, vì một lần nữa thấy mình trong vòng tay an toàn của Lance.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt họ khóa chặt vào nhau. Trái tim cô đập mạnh hơn khi phát hiện anh từ từ tiến lại gần cô hơn. Cô có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt mình khi môi cả hai chỉ cách nhau vài xăng ti mét.

Tâm trí Lemon rối bời, cảm xúc lẫn lộn cứ thế dâng trào trong cô. Đây có phải là điều cô muốn không? Cô muốn hôn Lance. Nhưng đồng thời cô lại không muốn. Cô thậm chí còn không yêu anh. Hay cô có yêu anh?

Trước khi cô kịp sắp xếp lại suy nghĩ của mình, đôi môi anh đã chiếm lấy môi cô trong một nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng. Đôi mắt cô mở to vì sốc và một cảm giác ngứa ran dâng lên trong bụng cô. Anh định rút tay ra và xin lỗi thì cô vòng tay qua cổ anh và hôn sâu hơn thay cho đáp án của lòng mình. Đôi tay anh quấn quanh vòng eo thon và anh kéo cô lại gần mình hơn. Anh cũng yêu cô, đó là điều anh rõ, chỉ là người con gái kia không nhận ra. Anh biết, thời gian là đáp án của mọi câu hỏi, và chỉ có thời gian mới có thể đưa cô đến với anh.

Lance, vẫn luôn là người luôn ở trước mặt cô, là người sẵn sàng chờ đợi cô. Phải. Ai mà ngờ được rằng từ đầu đến cuối anh vẫn luôn ở ngay trước mặt cô, rằng người thực sự yêu cô đang ở ngay đó. Thật đáng tiếc khi cô quá mù quáng để nhìn thấy. Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Không. Tất cả những gì quan trọng là cô có anh và cô biết cô yêu anh. Tình yêu của cô, sẽ luôn ở đó vì cô. Rút khỏi nụ hôn, cô nhìn lên anh và nở một nụ cười yêu thương.

Anh ôm cô vào lòng và đưa môi đến gần tai cô.

"Cảm ơn cậu, tình yêu của tớ."
















10/9/24

Fanfic viết trong 4 ngày mất điện do bão Yagi của tui:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com