Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Walking Corpse Syndrome

Tôi là Cao Đồ, đã chết được ba năm, tôi chết vì bị đâm liên tiếp 8 nhát dao vào bụng và chân

"Em dậy rồi sao?"

Tôi tỉnh dậy lúc sáu giờ sáng, nhìn quanh một vòng bằng ánh mắt kì lạ. Sao tôi lại ở trong một không gian ảo tưởng như này nhỉ? Tại sao tôi lại ở đây? Nó có phải là ánh sáng dụ dỗ tôi không?

Người bên cạnh tôi có khuôn mặt méo mó, nó cứ xoay vòng hình xoắn ốc đáng sợ. Tôi co rúm người vào một góc, những con sâu đang ăn bỏ nội tạng của tôi như có biến động mà nháo nhào loạn xạ trong bụng tôi. Tôi muốn lấy tay che mắt mình khỏi hình ảnh ghê rợn đó nhưng tay tôi đã không còn rồi

"Sáng nay anh làm cháo cà rốt vịt, để anh đi hâm lại cho"

Tôi đã chết rồi mà? Tôi đâu cần ăn, tôi không thấy đói một chút nào cả. Bụng tôi đều bị những con sâu ngọ nguậy đó gặm nhấm rồi, trống rỗng không thấy một chút nào gọi là đói

"Người em gầy trơ xương rồi, không ăn một chút nào là suy dinh dưỡng nặng đó"

"Há miệng ra đi"

Tôi càng rụt cổ về sâu hơn, nép mình vào góc giường khiến bản thân giống như một con kiến bé nhỏ hoảng sợ vật thể lạ kia

Người kia áp sát gần tôi, vỗ lưng tôi an ủi

"anh là ai?"

Đến chính tôi cũng phải ngạc nhiên, người chết như tôi rồi mà vẫn có thể thốt ra lời được

"Chồng em"

Đúng rồi nhỉ, trước khi tôi chết thì tôi từng có một người chồng, người đó rất đẹp nhưng tôi đã bỏ anh đi đến thế giới khác rồi, kiếp sau hứa gặp lại anh nhưng chưa đầu thai được

"Há miệng ra để anh đút cho, tiêu cực không đẹp với con người của em đâu"

Gì là tiêu cực? Anh nói một người chết suy nghĩ tiêu cực sao, tôi làm gì biết nghĩ tiêu cực là gì. Tôi đành miễn cưỡng mở miệng ra, mùi cháo ấm thơm được đưa vào miệng, mùi thịt vịt thơm nức hoà với cà rốt đã ninh mềm khiến tôi thư giãn được một chút

Dù đã chết nhưng vẫn có thể thưởng thức hương vị này thì cũng tốt, không cần phải đợi đầu thai thành người để nếm thử. Lúc tôi không để ý, anh ấy đã lén để mấy viên thuốc trầm cảm lên những thìa cháo đút cho cậu

"Em có tự vệ sinh cá nhân được không hay để anh?"

Tôi ngồi bất động ở đó, không nói gì, chỉ ngồi yên trên giường rồi suy nghĩ miên man. Tôi biết nó là thế giới giả tưởng, người chồng trước mặt cũng vậy, thiên đường đang chờ tôi vượt qua thử thách để trao cho tôi đôi cánh có thể dang rộng bay muôn nơi. Nhưng tôi không muốn thoát ra, muốn ở lại cùng hạnh phúc kiếp trước của mình

Ở lại cùng người chồng ảo tưởng này, thưởng thức sự quan tâm mà người đó đối với tôi. Muốn trao tình yêu đến từ con tim đã mất

"Nhẹ hơn trước rồi"

Anh ấy nhấc bổng tôi lên, giả bộ làm động tác tập tạ để xem cân nặng bằng cảm giác của anh. Anh đưa mắt nhìn cơ thể tôi, cánh tay gầy nhỏ đến mức như chỉ cần một chút lực cũng có thể gãy bất cứ lúc nào, xương sườn lộ rõ trên bề mặt da, áo bệnh nhân mới vừa vặn không lâu đã có cảm giác rộng thùng thình gấp hai ba lần người tôi

Anh đưa tôi đến phòng tắm, kêu tôi đi tắm để đi gặp bác sĩ

"Em đi tắm đi, không tắm được thì có cần anh tắm cho không thỏ nhỏ?"

Tôi không có cảm giác gì với những thứ trong người mình nhưng bây giờ thì rất lạ, cứ có cảm giác gương mặt không ra hình dạng của bản thân mình đang chuyển hồng. Con tim tưởng như đã mất giờ lại đang động đậy, một cách mất kiểm soát...

Tôi quay mặt đi như bản năng, giấu nhẹm gương mặt vốn không có cảm xúc giờ đang ngượng ngùng. Tôi từng bước đi vào phòng tắm, khoá trái cửa rồi nhìn bản thân mình trong gương, vẫn là một gương mặt kì lạ, giống kiểu bị lỗi và đang nhanh chóng có những con sâu nhỏ bé chui ra từ mặt

Mùi xác chết phân hủy từ nơi nào đó khiến tôi buồn nôn, nôn hết món cháo người ấy nấu cho cho đến khi chỉ còn nôn ra nước chua. Những con sâu trên mặt với mùi xác chết phân hủy khiến tôi sợ hãi, choáng váng lùi ra đằng sau, lưng đập vào cửa rồi ngất đi

Tỉnh dậy trên giường bệnh, mùi xác chết ban nãy vẫn còn lưu lại ở cánh mũi, buồn nôn khó tả nhưng thứ trào ngược lại khỏi dạ dày chỉ là nước chua. Giữa một tầng mùi kinh tởm đó thì có một mùi diên vĩ nhè nhẹ áp đi cái mùi thối rữa của xác chết, nó làm tôi cảm thấy thoải mái, cơn buồn nôn trước đó cũng dịu đi nhiều phần

"Lại là mùi xác chết phân hủy đúng không? Em thấy cái xác đó ở đâu?"

Tôi không trả lời, chỉ đưa tay chỉ về trước cửa phòng tắm, mùi hương bắt đầu từ nơi này. Cái mùi phân hủy đến mức buồn nôn ấy lại có thể xuất hiện ở một nơi như bệnh viên, còn cái xác chết thì tôi chưa biết nó ở đâu

"Được rồi, em có muốn đi dạo hít thở không?"

Tôi chỉ vào mũi của mình, tôi không thở được, ra ngoài cũng vô ích. Anh ấy nhìn thấy hành động của tôi thì bật cười khẽ

"Em vẫn còn thở đó, em chưa chết đâu"

Đột nhiên ngọn lửa tức giận trong tôi trỗi dậy, tôi cố với lấy những gì bản thân có được trong tầm mắt ném về phía anh. Anh không chống cự, chỉ đứng đó chịu trận mặc kệ nguy cơ có thể bị tôi đánh đến thương nặng

Tôi lao xuống giường, siết chặt cổ anh bằng hai tay, đôi mắt đầy tơ máu tức giận. Tôi như mất kiểm soát mà lực tay càng ngày càng lớn, đến khi một mùi diên vĩ toả ra bao trùm cả không gian thì đôi tay đang siết chặt hiện cả gân xanh cũng lỏng đi, hai cánh tay như không có lực mà buông thõng xuống

Nó khiến ngọn lửa đang bùng cháy của tôi tắt ngủm đi, nó nhẹ nhàng xoa dịu tâm lý đang bất ổn của tôi. Anh không trách mắng gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên xoa mái tóc hơi xù chưa chải chuốt của tôi

"Ngoan nào"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com