chap 3: Nhập Học
thời gian nghỉ hè sống ở busan , nó đã quen 2 nhỏ bạn. hai nhỏ rất dễ thương và dễ gần. đó 이종아 và 박종원 . 이종아 rất chăm học, cô giỏ đánh đàn piano, để mái tóc dài ngàn lưng dài soăn bồng bềnh , nghà sát sệt nhà nó chỉ cách mỗi cái bờ dào... 박종원 thì lại ngược lại cô rất lười học, đặc biệt rất đanh đá. nhưng luôn dịu hiền với nó và 이종 아....
Hôm nay nó và hai con bạn thân sẽ chuyển qua trường mới, trường Busan -ngôi trường nơi các con nhà quí tộc trở lên mới được vào học nhưng cũng phảithuộc hàng giỏi trở lên- nó vào được đây là nhờ vào xuất học bổng duy nhất củatrường mà nó giựt được, còn hai con bạn của nó gò mk học để chuyển theo...
Tít....tít....tít
Tiếng chuông bào thức vang lên in ỏi. Nó ngái ngủ đưa tay tìm ra nơi phát ra âmthanh đáng gét phá rối giấc ngủ ngàn vàng của nó.
-Áaaaa....6h50 rồi sao, 7h là vào học rồi, kiểu này chắc chết quá!!!!
Nó vọt ra khỏi chiếc giường yêu quí của mình(dù không muốn tí nào) chạy đi làmVSCN, mặc quần áo trong vòng 3"(quá pro) rồi phóng ra khỏi nhà. Không nghĩ nhiều nữa, nó cắm đầu chạy như bay tời trường, cũng may là trường nógần nên không đến nỗi chạy đứt hơi mà chết(con này nói quá!)Mải lo cắm đầu chạy mà nó không để ý thấy nguyên cục đá bự khủng bố( thiệt rabằng có cái bàn tay à ^^!) nằm ngay trước mặt.
chuyện gì tới rồi cũng tới. Nó nhắm tịt mắt lại chuẩn bị cho cái thân tàn tạmật cú tiếp đất miệng hét to
- Chúa ơi!!! Cứu Con!!! T-T Như nghe được lời nó, trong lúc quờ quạng cành cây từ đâu chìa ra, nó nắm cànhcây và thoát chết
-Phù phù, tạ ơn chúa, con yêu người lắm lắm!!
Thở phào nhẹ nhõm, nó tiếp tục cái công việc cắm đầu chạy. chạy được một quãngthì...
-Áaaaaa.... Cái cặp đầu mất rồi!!!!
Vừa chạy ngược lại nó vừa suy nghĩ, lục lọi cái đầu óc xem quăng đâu mất rồi
nó chợt nhớ ra, lúc nãy, trong lúc nguy cấp nó đã quăng cái cặp và theo sau đólà một tiếng "Á", lúc đó nó cứ tưởng là tiếng của nó ~_~
Chạy đến nơi thì nó thấy một tên con trai đang nằm "sải lai" dưới đất, kế bên là cái cặp của nó.
" Thôi chết rồi, có khi nào cái cặp của mình làm bể đầu hắn không ta( cái cặp mà làm như cục đá ), không được, như vậy thì mình phạm tội giết người rồi.Ôi không, mình còn trẻ quá mà, người tài năng, xinh đẹp như mình(lúc này còn nổđược mà) mà đi tù sao, không được, không được, phải trốn thôi"
Nghĩ rồi nó rón rén lại gần rồi lấy cái cặp bỏ chạy. Nhưng..... sao cái chânhoạt động hết công suất mà cái người không di chuyển vầy nè.
-Áaaaa.... m....m....maaaa....!!!!- vừa hét nó vừa đưa tay đánh hắn túi bụi.
-Nè, cô làm cái gì vậy hả????
-Tôi xin lỗi mà, tôi không cố ý đâu, đừng có về ám tôi mà, huhu.
-Cô lảm nhảm cái quái gì vậy hả?
Lúc này nó mới ngước lên "người đâu mà cao thấy gớm". Oa! mặt anh ta trông như thiên sứ vậy. Đôi mắt màu đen nhưng sao cảm thấy buồn và lạnh lẽo quá. Cái mũi cao nằm ngay giữa khuôn mặt (không nằm giữa khuôn mặt chứ nằm đâu hả trời), làn da trắng không tì vết "trắng hơn mình cơ O.O" không thể tin được là trên đời này có người đẹp như vậy. Nó ngơ ngác nhìn .... 30s sau,tỉnh mộng.
-Ủa, anh chưa chết hả? may quá, may quá, tạ ơn chúa, tạ ơn thánh ala, các vị thần linh và....- mải mê tạ ơn mà nó không để ý là hắn đang nhìn nó với cặp mắt nảy lửa
-YA, CÔ CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG VẬY HẢ!!!!!
Ax, tiếng hét của hắn làm giật cả mình. Tức quá định quật lại cho hắn một trận nhưng nghĩ lại tại nó sai nên đánh ngậm bồ hòn làm ngọt, làm gương mặt bi thương nhất có thể
-Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, chỉ tại cục đá đó đó, anh muốn gì thì tính sổ với nó đi.
Nói rồi nó định bụng giật cặp bỏ chạy, nhưng hắn mạnh quá nó không tài nào giật ra được.
-Cô nghĩ xin lỗi là xong à? kêu tôi tính sổ với cục đá là sao? không lẽ lại cầmlên đập vào đầu cô cho sưng lên giống như cái đầu của tôi sao?
Nghe hắn nói nó mới ngước lên nhìn "ôi, sưng lên một cục to quá, cặp mình nặng như vậy sao? nhìn mắc cười quá, haha" nó suy nghĩ mà cố ngăn lại vì cười trong tình thế này là "nguy hiểm"
-Tôi không cố ý thật đó, hay bây giờ anh để tôi đi, tôi đang gấp lắm, có gì saunày tôi mời anh uống ngước tạ lỗi được không?
-Không được, tạ lỗi ngay bây giờ đi
"Thiệt là bực mình quá, sắp trễ giờ tới nơi rồi còn gặp tên âm binh đáng gét này, vậy mà hồi nãy mình còn nghĩ hắn là thiên sứ"
Nghĩ rồi nó quyết định không năn nỉ ỉ ôi nữa
-Nè, anh vừa phải thôi nghe chưa, đừng có thấy tôi hiền(hiền quá ~_~) rồi làm tới, tôi đã xin lỗi anh rồi còn gì. Tại sao cứ kiếm chuyện với đứa con gái dễ thương, ngây thơ, đáng yêu(nước này mà còn tự tin được) như tôi chứ, có buông ra không hay là anh muốn tôi đập vô đầu anh thêm phát nữa HẢ!!!!!!
"Phục mình quá, không ngờ lại nói trôi chảy mà xúc tích như vậy ^^"
Nghe nó nói xong, anh ta trợn tròn mắt lên nhìn nó (chắc là do sốc)
-Tôi không buông, mau đền đi!!!
"Ax, bực mình quáaaaa"
-Buông ra
-Không buông
-Buông ra
-KHông buông
-Tôi hỏi lần cuối có buông ra không?
-K.H.Ô.N.G ... không là không- hắn đánh vần từng chữ rồi nói chắc nịch
-Được thôi, là tại anh đó nhé, đừng trách tôi
Nói rồi nó nhắm vô chân anh ta và đạp thật mạnh. Đau quá nên anh ta liền ôm lấy chân
-YA, CÔ ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!!!! >.
-Lêu lêu, ở lại chơi zui zẻ nha, ĐỒ ĐẦU HEO, háhá...
Nó vừa chạy vào trong trường là cổng vừa đóng.
-Ôi may quá, cứ tưởng là bị nhốt ở ngoài luôn rồi chứ
(Trường này có đặc điểm là trễ giờ thì không được vào trường, coi như được nghĩvvà có lí do "chính đáng" về giải thích với mẹ ^^)
nhiệm vụ tiếp theo là nó phải tìm lớp , mới đến hàn dc 2 tháng thôi lên chưa đi thăm quan hết giờ giộng lớn thênh thang mk nó đi. đang đi bỗng có tiếng " bốp''
nó lu vào một cậu con trai, dáng cao lớn , khuôn mặt rất đẹp trai.
- em có sao không : anh ta cúi xuống nhặn cặp cho nó. nó đỏ mặt ấp úng ...
- dạ em không sao...: rồi anh ta đi. ''ôi má ơi người gì đâu mà ẹp zai thế không biết. hì nhưng anh ta học lớp 12 thì phải...'' không suy nghĩ thêm nó đi tìm lớp của mk...
- a cuối cùng cũng tới....: vào lớp ai cũng nhìn nó , chắc là chông nó k giống người hàn lên thấy lạ
- chào mọi người mk là 김 해리 rất vui dc lm quen với mọi người... cả lớp ngơ ngác chả ns j, khiến nó thấy ngại cũng may cô giáo vào...
- em là hk sinh mới lộp hồ sơ đúng k.
- dạ vâng
- em xuống bàn cuối ngồi đi. cô biết em rồi... : nó chả hiểu gì cả liền xuống bàn cuối ngồi. ngồi ở đây thầy cô chả để ý. nó bỏ iphone ra nghe nhạc... rồi ngủ luôn. 2 con bạn nó hk lớp 10b. nó hk lớp 10a lên không dc hk chung nó đã thấy buồn...
đang ngủ ngon bỗng ồn ào khiến nó bật tỉnh...
- 전정국 sao em đi học muộn vậy.
- em bị tay nạn...
- ừ về chỗ ngồi đi, lần sau đừng đi hk muộn nữa nhá!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com