Chương 52: Huyết mạch Lưu gia
Trời lúc về tối, sau khi Lưu Trí Mẫn tan làm, phát hiện không thấy Kim Mẫn Đình ở đâu cả, tìm khắp nơi cũng không thấy người đâu, liền hỏi Tư Vũ Đồng một tiếng: "Có thấy Mẫn Đình đâu không?"
"Em ấy không phải về rồi sao?" Tư Vũ Đồng ngạc nhiên nói, "Em ấy không nói với chị sao?"
"Trở về lúc nào?" Lưu Trí Mẫn hỏi.
Tư Vũ Đồng trả lời: "Thì lúc vừa mới dùng xong buổi trà chiều a, em ấy nói ba em ấy muốn đi xem mắt, nên quyết định về nhà giúp đỡ."
Lưu Trí Mẫn: "..."
Cũng không biết đã nhớ tới điều gì, Lưu Trí Mẫn đột nhiên ý vị thâm trường mà cười cười.
Đây chỉ là cái cớ mà thôi.
----------------
Kim Mẫn Đình mới bước vào cửa nhà, liền căn dặn nói: "Má Vương, chú Trương, thím Lý, nhanh nhanh nhanh, nhanh tới giúp con dọn dẹp phòng một chút!"
"Chuyện gì a, gấp như vậy?" Má Vương ở một bên luyện Thái Cực Quyền, "Gặp chuyện không hoảng, là tôn chỉ phục vụ của chúng ta."
"Bạn gái của con sắp tới nhà chơi rồi." Kim Mẫn Đình vừa trả lời vừa chạy lên trên lầu.
"Không hoảng không hoảng....Cái gì? What the F***? Bạn gái sắp tới?!" Má Vương chấn động, thu hồi quyền cước liền rượt tới, "Bạn gái cô đẹp không?"
"Đẹp gần chết!" Kim Mẫn Đình vọt vào trong phòng quần áo, "Má không phải đã gặp qua rồi sao?"
"Má làm gì mà gặp qua chứ." Má Vương nhặt tất vớ rơi xuống đất, "Nghe nói là kẻ có tiền thì phải."
"Lần trước ở tiệm nét, cô gái đi cùng với con đấy, chính là bạn gái của con." Kim Mẫn Đình nhanh chóng nhặt lên mấy bộ quần áo khác, bắt đầu gấp lại.
"Để cho má, cô đâu biết làm." Má Vương thong dong đứng bên cạnh cô, sau đó vô cùng kinh ngạc hỏi: "Vị mỹ nữ ở trong tiệm net kia?!"
"Đúng vậy." Kim Mẫn Đình lại đi đến một góc khác nhặt lên một đống quần áo, đặt ở trước mặt bà, đôi tay chống lên mặt bà, "Chính là chị ấy."
"ĐM!" Má Vương hoảng sợ vô cùng, không để ý đến bàn tay, đem áo sơ mi trực tiếp xé thành hai mảnh, "Má không chỉ không thèm nhìn cô ấy, hình như còn hung dữ với cô ấy!"
"Không sao, chị ấy rất dễ tính, không có giận chút nào đâu." Kim Mẫn Đình cười ha hả, chợt gương mặt trở nên nghiêm túc, "Nhưng con sẽ tức giận, tại sao má không để ý tới chị ấy, còn hung dữ với chị ấy? Hả?"
Má Vương nơm nớp lo sợ mà xếp quần áo, nói lảng sang chuyện khác: "Cô nhìn cô đi, cả ngày chỉ mua mấy thứ quần áo rách nát này..."
Kim Mẫn Đình: "...."
Rốt cuộc là ai ở trước mặt con xé nát quần áo bảo bối của con hả! Má xé quần áo của con, chê bạn gái của con, con với má không đội trời chung!
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét thất thanh "Một hai một hai".
Kim Mẫn Đình nhanh chóng chạy ra hành lang nhìn xuống dưới lầu, thì thấy chú Trương cùng với mấy người giúp việc khiêng một bồn hoa đi vào, ngạc nhiên nói: "Mọi người đang khiêng gì thế?"
Chú Trương ngẩng đầu lên, cười ha hả nói: "Tặng hoa cho hai đứa, có thể đặt ở trong nhà, rất đẹp."
"Hao gì a?" Kim Mẫn Đình nheo mắt lại nhìn kỹ một chút.
Mấy người chú Trương đứng ở trong phòng khách, ông cất cao âm lượng mà trả lời: "Hoa bách hợp ở dưới quê nở rồi, đặc biệt đưa tới đây tặng cho con đấy."
Kim Mẫn Đình: "..."Con thật sự cảm ơn chú!
Toàn bộ người giúp việc ở trong nhà đều được huy động, đến tối Kim Thiên Túng trở về nhà, phát hiện mọi người trong nhà đều đang rất bận rộn, ngạc nhiên nói: "Mấy người chuẩn bị ăn Tết sao?"
Kim Mẫn Đình đầu đội nón, mang tạp đề, cầm cây lau nhà múa may ở trong nhà từ trong phòng đi ra: "Ba."
"Bảo bối, con về rồi sao! Ba nhớ con sắp chết rồi!" Kim Thiên Túng hai ba bước chạy vọt lên lầu, phía sau còn có một bé Corgi chạy theo, bờ mông tròn to cân xứng lắc phải lắc trái, nửa ngày cũng bò không lên được mấy cái bậc thang, miệng ư ư kêu cứu.
Kim Thiên Túng lại quay trở lại ôm Bé Yêu, một lớn một nhỏ chạy vọt đến trước mặt Kim Mẫn Đình: "Sao không nói tiếng nào thì trở về rồi, hại ba không kịp chuẩn bị được chút nào cả."
"Ba không kịp chuẩn bị...?" Kim Mẫn Đình cười ha hả: "Đống đồ ăn vặt được tàng trữ ở trong phòng ba chính là chưa kịp chuẩn bị quăng đi à."
Kim Thiên Túng ngẩng đầu nhìn trời, vuốt vuốt đầu Bé Yêu, Bé Yêu lập tức âu âu mà kêu lên, hai con mắt đáng thương vô tội của cún yêu cứ chớp lên chớp xuống, chớp đến con tim của Kim Mẫn Đình đều mềm nhũn đi.
"Ai yo, nhanh để mẹ ôm một cái nào." Kim Mẫn Đình duỗi tay ôm cún yêu vào trong ngực, "Có nhớ mẹ hay không?"
Lão Trương đi đến, nhìn một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, cất tiếng thở dài lấy tay gạt lệ nơi khóe mắt: "Xem gia đình nhà người ta kìa?"
--------------------
Lúc ăn cơm xong, Kim Mẫn Đình mới rảnh hỏi hỏi: "Ba, sao ba không nói cho con biết trước một tiếng gì cả, mà đã mời Trí Mẫn đến vào Tết Nguyên Đán rồi?"
Kim Thiên Túng ngẩn ra: "Ba mời? Rõ ràng là con bé nói muốn tới bái phỏng (viếng thăm) mà."
Kim Mẫn Đình: "?"
Kim Thiên Túng nói tiếp: "Ngày đó tụi ba có cuộc họp, sau khi tan họp, con bé dùng biểu cảm vô cùng đáng thương mà nhìn ba, nói Tết Nguyên Đán không có chỗ để đi, muốn đến nhà chúng ta làm khách, lại sợ ba sẽ cự tuyệt. Đã thế ba có thể làm thế nào được bây giờ, đương nhiên là đồng ý với con bé rồi!"
Kim Mẫn Đình: "..."
Sau một lúc lâu, Kim Mẫn Đình đột nhiên cười thành tiếng: "Con mặc kệ thế nào, ngày mai ba nhất định phải biểu hiện tốt một chút, không thể để cho nhà của lão Kim chúng ta phải mất mặt đấy."
"Con còn không tin lão ba con sao?" Kim Thiên Túng tinh thần phấn chấn, "Yên tâm đi, ba nhất định sẽ trưng ra một bộ dáng của người ba vợ ưu tú nhất."
"Được vậy thì tốt." Nhưng Kim Mẫn Đình đối với lão ba của mình kỳ thật không có nửa điểm tin nổi, liền lặng lẽ căn dặn chú Trương, "Chú Trương, lão ba ngày mai nếu có biểu hiện khác thường, chú nhớ kỹ phải ra tay ngăn cản kịp thời."
"Không thành vấn đề, cứ để chú lo." Lão Trương mài dao soàn soạt.
--------------------
Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Mẫn Đình thức thật sớm để rời giường trang điểm sửa soạn, mặt lên bộ quần áo đơn giản nhưng không kém phần thời thường, trang điểm nhẹ nhàng, nhất định là khiến cho người khác trông thấy là yêu thích ngay.
Kim Thiên Túng lúc đi ngang qua phòng của nàng, cười nói: "Bảo bối, đang trang điểm à?"
"Vâng, đẹp không ba?" Kim Mẫn Đình tự tin mà quay đầu lại, nháy nháy đôi mắt một cái quyến rũ về phía ông.
Kim Thiên Túng nói: "Ba lại nhìn không ra, ba cảm thấy bảo bối của ba không trang điểm mới là đẹp nhất."
Kim Mẫn Đình: "Dẹp."
Kim Thiên Túng: T^T
Lúc này lão Trương vừa đi tới, đứng ở trước cửa phòng mà khen tràng giang đại hải: "Làn da của Mẫn Đình hôm nay có sắc thái thật tốt, sắc mặt hồn nhuận có thần, quần áo phối hợp vừa khéo léo lại không mất đi phong cách, lại trông cách trang điểm hoàn mỹ kìa, quả thực là tiên nữ hóa thành a."
Kim Thiên Túng: "?" Lời nói giả dối phù hoa như vậy, có người tin ông mới là quỷ đấy!
"Chú Trương, biết ăn nói thì nói nhiều một chút ạ." Kim Mẫn Đình cười tủm tỉm nói, sau đó lại trợn trắng mắt với Kim Thiên Túng, "Không biết ăn nói thì đi hốt phân của Bé Yêu ạ."
Kim Thiên Túng: "..."
Con gái, sao con có thể bị tra nam như lão Trương này lừa dối như vậy chứ! À không đúng, con thích con gái, được rồi, không sao cả.
-----------------------
Sau khi cả nhà ăn bữa sáng xong, Kim Thiên Túng liền tới đình viện đổ hạt và dọn phân cho Bé Yêu, đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai, dọa ông giật mình, tay thiếu chút nữa cũng dính phân.
Ông quay đầu nhìn lại, thì thấy Kim Mẫn Đình ở trong phòng khách xông ra, giống như đang vui mừng thấy mẹ vậy, chạy thẳng ra ngoài cổng lớn, chờ một lát, một chiếc xe Maserati màu đỏ sậm ngừng lại.
Chiếc xe này, không phải là ông tặng cho Mẫn Đình sao!
Nhóc con giỏi lắm, thế mà bảo bối lại đem cái xe nói yêu nhất nhường cho nhóc. Kim Mẫn Đình, ông già này kính con là một đứa ngốc.
Từ ở chỗ cửa truyền đến giọng nói hai người con gái đang lặng lẽ nói chuyện với nhau, Kim Thiên Túng lập tức trở lại bộ dáng lão tổng, đôi tay chấp ở sau lưng.
Lão Trương cũng không biết từ lúc nào đã bay lại đây, nhỏ giọng nhắc nhở: "Trước khi chơi ngầu thì xin hãy bỏ dụng cụ xúc phân trong tay ông xuống trước."
Khóe miệng Kim Thiên Túng giật giật, thấy hai người kia đi từ chính diện đi tới, mặt không cảm xúc mà đem dụng cụ ném qua một bên, kết quả góc độ quá chuẩn xác, trực tiếp đáp xuống trên đầu của Bé Yêu.
Bé Yêu: "Âu ấu âu."
Kim Thiên Túng tâm sinh ra yêu thương, nhưng mắt thấy Lưu Trí Mẫn đang đi tới trước mặt, chỉ có thể thâm trầm gật đầu với Bé Yêu.
"Chú Kim, năm mới vui vẻ." Lưu Trí Mẫn ôn nhu cười.
"Ừ, tới rồi à, đi vào trong ngồi đi." Mặt của Kim Thiên Túng không có cảm xúc nói.
"Đi, chúng ta vào nhà chơi thôi." Kim Mẫn Đình cười thấy răng không thấy mắt, kéo Lưu Trí Mẫn đi vào phòng khách, giới thiệu từng góc cạnh của căn nhà, chỉ vào người phụ nữ trung niên đứng ở cạnh cửa nói, "Đây chính là má Vương, hai người đã từng gặp qua."
"Chị Vương, xin chào." Lưu Trí Mẫn cười nói, "Chị Vương bảo dưỡng thật tốt, nhìn còn rất trẻ."
Má Vương tức khắc tâm hoa nộ phóng, cười đến giống như đứa con nít. "Thật vậy sao há há há há, cô mới thật là xinh đẹp đấy!"
Kim Mẫn Đình lại chỉ vào chú Trương ở bên cạnh: "Đây là chú Trương, đầu bếp nhà chúng em, kỳ thật chú ấy đã âm thầm cướp quyền trở thành đại tổng quản rồi."
Lưu Trí Mẫn theo tầm mắt nhìn qua, thấy tinh thần cùng diện mạo của chú Trương đều vô cùng khỏe, vẫn là một lão nhân đẹp trai, nhoẻn miệng cười: "Chú Trương, xin chào, con là Lưu Trí Mẫn."
Lão Trương thân sĩ nho nhã gật đầu, sau đó ở trước mặt cô mà búng tay một cái, một tay khác nắm lại, một lát sau, liền hô biến ra một nhánh hoa hồng, cười một cách chuyên nghiệp: "Mỗi một loài hoa riêng biệt, đều phải tặng cho mỗi một mỹ nhân riêng biệt."
Lưu Trí Mẫn hết sức vui vẻ, cười nhận lấy: "Cám ơn."
"Lão già không đứng đắn." Kim Thiên Túng theo kịp, thấy một màn như thế, ghét bỏ mà hứ một tiếng.
Nghe vậy, lão Trương ở trước mặt ông búng tay một một cái, làm y như sách.
"Tôi không cần hoa hồng!" Kim Thiên Túng cả giận nói.
"Ông cũng đâu có xứng với hao hồng a." Lão Trương cười ha hả, biến ra một cọng cỏ đuôi chó, ở trong gió đọng đưa, "Nè, cái này xứng với ông nhất."
Kim Thiên Túng khó thở: "Bé Yêu, cắn ông ta!"
Bé Yêu yếu ớt kêu: "Ầu ấu."
Lưu Trí Mẫn đứng ở một bên, cố nén cười lại, nhỏ giọng nói với Kim Mẫn Đình: "Nhà của em thật là thú vị mà."
Kim Mẫn Đình cười khổ.
Ngay lúc ở trong phòng khách ồn ào nhốn nháo, ngoài cửa lớn lại có một chiếc xe đang đậu, vài người tụm lại đi vào.
"Lão Kim, giữa trưa làm nhiều món một chút a."
Mọi người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy hai vợ chồng Lưu Nguyên Dã dẫn theo hai vợ chồng Lưu Thâm Tinh đi tới.
Lưu Trí Mẫn cả kinh: "Ba, sao ba lại đến đây?"
"Chúng ta đến gặp cháu ngoại a, không thể để lão Kim chơi một mình được, Phi, ông ấy chỉ có một mình làm sao mà chăm sóc tốt cháu ngoan của ba chứ." Lưu Nguyên Dã nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Kim Thiên Túng vừa nghe tới "cướp con", liền khó thở: "Bé Yêu, cắn ông ta!"
Bé Yêu chạy ton ton như bay lại, mà mông thì lắc trái lắc phải, ôm lấy chân Lưu Nguyên Dã.
Trương Tình Không cười ôn nhu, bế Bé Yêu lên, hỏi: "Đây là do lão Kim ông nuôi sao?"
Kim Thiên Túng nói: "Đây là Bé Yêu, cháu ngoan bảo bối của tôi."
Trương Tình Không: "?"
Lưu Nguyên Dã: "?"
Con cún này, chính là, cháu ngoan trắng trẻo mập mạp mà bọn họ nói đến?
"Âu âu âu." Bé Yêu lúc lắc mà hôn lên mặt Trương Tình Không, đầu dụi dụi vào mặt của bà.
Trương Tình Không với trái tim thiếu nữ thuần khiếu mà bị hòa tan: "Hu hu hu bé ngoan, con quả nhiên là chảy huyết mạch Lưu gia của bà."
Lưu Nguyên Dã: "?" Hình như bị xúc phạm rồi.
"Kim Mẫn Đình đâu rồi?" Lưu Thâm Tinh nắm tay bạn trai, nhìn khắp nơi một vòng, cũng chưa nhìn thấy được thân ảnh của Kim Mẫn Đình, "Mau ra đây tiếp khách coi!"
Lưu Nguyên Dã và Trương Tình Không lúc này mới nhớ tới chủ đề chính hôm nay, chính là muốn nhìn con dâu một lần, sao lại không thấy ai thế này?
"Nó đang ở trong phòng đấy." Kim Thiên Túng nói.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phòng.
Thì thấy Lưu Trí Mẫn đứng ở cửa, mím môi nén cười, mà ở trong phòng khách có một bóng người, cúi người vội vàng chạy lên lầu.
Lưu Nguyên Dã híp mắt lại, bóng dáng này thật quen thuộc.
"Bạn nhỏ, con có từng bò qua lần nào chưa."
"Không có, con không có bò!" Kim Mẫn Đình không quay đầu lại mà trả lời.
Trương Tình Không cả kinh: "Giọng nói này! Bạn nhỏ, con có phải đã từng làm người giúp việc Philippine không?"
Kim Mẫn Đình: Hu hu hu hu hu.
Trời muốn diệt tôi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com