Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Bàn tay Phương Trình rất lớn, tay Sở Quân bị hắn gắt gao mà nắm lấy, căn bản không thể tránh thoát.
Sở Quân không ngờ được nhiều năm không thấy, từ một đứa trẻ nhu nhu nhược nhược đã trở nên cường thế như vậy, mặc dù hiện giờ đang sinh bệnh.
Sở Quân đơn giản từ bỏ giãy giụa, không biết vì cái gì hắn lại theo bản năng nhéo nhéo tay Phương Trình……
Lúc còn ở Hàn Quốc, Phương Trình lúc nào cũng thích dính bên người Sở Quân, tuy rằng Sở Quân cảm thấy dắt tay một bé trai thực sự là không có tốt lắm. Nhưng Phương Trình lại thích, hắn lại coi Phương Trình là đệ đệ của chính mình, cho nên chưa bao giờ cảm thấy có cái gì lạ lạ.
Mỗi lần Phương Trình chạy lại cầm bàn tay hắn, Sở Quân đều sẽ xoa bóp hắn, sau đó nhéo nhéo hắn……
Phương Trình hiện giờ so với trước đây đã không còn giống nhau.
Hắn không còn là đứa trẻ, bây giờ hắn càng trở nên thành thục cường thế, quanh người tản ra mùi vị nam nhân.
Mà một khắc hắn chạm vào bàn tay Sở Quân kia, Sở Quân vẫn là không có thể nhịn xuống được.
Chính là cái động tác này làm Phương Trình trực tiếp sững sờ tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn hắn……
Nhìn thấy phản ứng không thích hợp, Quý Đồng vội vàng tiến lên bắt lấy cánh tay Sở Quân, đem hắn từ trong tay Phương Trình kéo ra.
Sau đó Quý Đồng cười hắc hắc, đối với Phương Trình dời đi đề tài: “Ta cùng Quân ca học tập, lúc vào đại học, trường học nếu có biểu diễn nghệ thuật chúng ta đều sẽ đi tham gia. Một cái động tác vũ đạo thực không có là cái gì.”
Phương Trình nhìn thoáng qua tay Quý Đồng đang gắt gao cầm cánh tay Sở Quân, trong lúc nhất thời có hơi chút ngây người. Phương Trình từ rất sớm liền biết chính mình thích nam nhân, tuy rằng từ khi sinh ra tới giờ chưa từng yêu đương với ai, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn nhớ đến Sở Quân.
Biểu hiện Quý Đồng đối đãi với Sở Quân lúc nãy vừa mãnh liệt vừa có dục vọng chiếm hữu.
Mà đồng  loại có thể cảm nhận được hương vị của nhau.
Phương Trình theo bản năng nhìn Quý Đồng liếc mắt một cái mà Quý Đồng cũng không cam lòng yếu thế nhìn lại Phương Trình. 
Thật ra Sở Quân cũng không quá quen sự đụng chạm của Quý Đồng, từ trong tay hắn từ từ rút ra tay mình.
Cuối cùng vẫn là Khổng Hách nhướng mày, tiến lên một bước, khách khí mà uyển chuyển mở miệng: “Bây giờ không còn sớm, ta phải đưa ngài trở về. Ngài bị bệnh, yêu cầu nên hảo hảo nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải tham gia tiết mục nữa.”
Phương Trình “Nga” một tiếng, hắn nhìn về phía Sở Quân, trong mắt tràn ngập ý muốn không tha.
Quý Đồng đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó hắn vội vàng đứng dậy, nhiệt tình mở miệng: “Thân thể Quân ca cũng không tốt, khó tránh khỏi thất lễ, các ngươi đừng trách móc ha, ta tiễn các ngươi.”
Quý Đồng đã nói đến mức này, Phương Trình không đi cũng không được. Hơn nữa lịch trình của hắn xác thật đang gấp, không thể trì hoãn thêm nữa.
Lúc Phương Trình đi tới gần cửa liền cố ý dừng lại, hắn lấy ra di động, quay người lại chủ động đi tới bên người Sở Quân, thật cẩn thận hỏi: “Chúng ta, có thể thêm cái Wechat được không?”
Hành động này của Phương Trình làm Khổng Hách đang bên người hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được. Quý Đồng càng không cần phải nói, từ đầu vốn đang đắm chìm trong vui sướng khi được thấy đại minh tinh nhưng hiện tại nếu hắn không nhìn ra được Phương Trình có ý tứ đối với Sở Quân thì hắn chính là thèn ngu!
Sở Quân không có cự tuyệt, hắn lấy ra di động, chủ động quét mã QR của Phương Trình.
Sau khi hai người thêm bạn bè, Phương Trình mới lại nói câu: “Về sau thường xuyên liên hệ.”
Những lời này, vốn chỉ là một câu khách khí. Nhưng biểu tình trên mặt Phương Trình vô cùng nghiêm túc làm cho Sở Quân minh bạch, hắn tuyệt không phải nói lời khách khí.
Đến tận khi rời đi, Phương Trình cũng không có thể có được đáp án của Sở Quân. Sở Quân không muốn nói dối, cũng không muốn nói về cái chuyện động tác vũ đạo kia. Nên khi Quý Đồng giải thích Sở Quân cố tình cũng không có phản bác.
Sau đó Sở Quân còn cố ý lên Baidu tìm tòi một chút về Tưởng Duy Nhân.
Tin tức của Tưởng Duy Nhân đều là từ 8 năm trước. Hơn nữa phân hoá thành 2 cực đặc biệt nghiêm trọng, có người nói hắn chết ngoài ý muốn, còn có tin giấu mặt truyền ra nói năm đó Tưởng Duy Nhân cùng với thực tập sinh xảy ra chuyện kia có xích mích, chính là muốn cùng Tưởng Duy Nhân đồng quy vu tận. Bởi vì Tưởng Duy Nhân lén lút làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức.
Người chết vì nghĩa, nhưng đa số tin tức đều là tiếc hận cho Tưởng Duy Nhân, ca tụng thành tích của Tưởng Duy Nhân năm đó.
Mà thực tập sinh năm đó cùng chết với Tưởng Duy Nhân ở trong mắt truyền thông cái họ  tên cũng đều không có.
Quý Đồng sau khi tiễn Phương Trình trở về, liền nhìn thoáng qua di động của Sở Quân.
Thấy hắn đang xem tin tức thời trẻ, liền hỏi một câu: “Ngươi sao lại xem tin tức này lâu như vậy a, Tưởng Duy Nhân, người này không phải đã chết lâu rồi sao?”
Sở Quân ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Đồng: “Ngươi biết Tưởng Duy Nhân này?”
Quý Đồng đầu tiên là gật gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu: “Cũng không tính là biết rõ chẳng qua là do muội muội Tưởng Duy Nhân là Tưởng Duy Duy là khuê mật  của Chu tổng chúng ta. Lần trước, Chu tổng chúng ta có đưa đến cho Tưởng Duy Duy một cái tiểu thịt tươi, nghe nói Tưởng Duy Duy siêu cấp vừa lòng, lập tức liền an bài một cái nam hai cho tên đó”.
Sở Quân cười khổ một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Không hổ là huynh muội ruột thịt, tác phong hành sự đều xấu xa giống nhau!”
Quý Đồng nghi hoặc nói: “A? Ngươi sao lại biết được Tưởng Duy Nhân? Theo như ta được biết, hình như đã chết rất nhiều năm rồi. Nghe nói do Tưởng Duy Nhân khi dễ thực tập sinh nữ nên làm cho người theo đuổi thực tập sinh nữ đó giận dữ chạy tới cùng Tưởng Duy Nhân đồng quy vu tận. Giới giải trí Han Quốc vốn loạn lạc, so với giới giải trí quốc nội chúng ta đáng sợ hơn nhiều.”
Sở Quân nghe được những lời này của Quý Đồng liền có hơi suy tư, hắn thậm chí bất đắc dĩ mà nghĩ: “ Không ngờ sau khi hắn chết, nhân thế lại lưu truyền câu chuyện như vậy”.
Quý Đồng lại cầm 1 quả táo trên bàn, hự hự mà cắn lên, một bên ăn còn một bên lải nhải: “Ta nói ngươi cái này, Tưởng Duy Nhân là cái dạng gì ta không có hiểu biết, nhưng muội muội Tưởng Duy Duy cùng Chu tổng chính là giống nhau, đều là không phải người a. Ta nghe nói năm đó, sau khi Tưởng Duy Nhân chết, Tưởng Duy Duy giận dữ chạy đến nhà thực tập sinh chết kia đem người thân cũng làm cho tức chết”.
Đương nhiên, Chu tổng cũng không đam mê nam sắc, cũng không có nhiều quyền lực đến thế.” Quý Đồng tiếp tục lẩm bẩm, hoàn toàn không có nhìn đến thần sắc bi thương trên mặt Sở Quân.
Sở Quân nằm xuống, bàn tay nắm lại gắt gao, chờ đến khi Quý Đồng đi toilet Sở Quân mới trốn ở trong chăn khóc nức nở ra tiếng.
Hai ngày sau trạng thái của Sở Quân cũng đều không phải thực tốt. Thực ra hắn cũng không phải giả bệnh mà là do thân thể này đã bị tiêu hao quá mức, yêu cầu phải hảo hảo nghỉ ngơi.
Hơn nữa ngày đó sau khi nghe được những lời nói của Quý Đồng, trạng thái cả người hắn liền càng kém.
Cũng may, sau khi Quý Đồng phát hiện hắn không thích hợp, cũng không có tiếp tục ríu rít, chỉ đơn giản ở bên cạnh bồi Sở Quân cả ngày.
Sở Quân có chút ngượng ngùng, bảo hắn đi công tác đi, Quý Đồng liền ngẩng đầu hỏi lại một câu: “Ta nào còn có cái công tác gì? Vốn dĩ không có, hiện giờ bất chấp tất cả nên càng không có.”
Sở Quân đột nhiên cười, đúng vậy, bọn họ  còn có cái công tác sao?
Đến ngày Sở Quân xuất viện , lại đột nhiên nói với Quý Đồng một câu: “Thừa dịp không có công tác, nên ta muốn đi Đông Bắc một chuyến.”
Quý Đồng vừa nghe đến cái này, liền hứng thú: “Ngươi trở về quê Liêu Ninh sao? Chúng ta cùng nhau đi đi a,  cũng đã lâu ta chưa có về nhà rồi?”
Sở Quân hơi hơi nhíu mày, hắn suýt nữa đã quên quê quán hiện tại của hắn là ở Liêu Ninh.
“Không phải trở về Liêu Ninh, muốn đi Cát Lâm một chuyến ghé thăm một lão bằng hữu.”
Quý Đồng trố mắt một chút, hắn vốn định nói, ở Cát Lâm ngươi có ai là  lão bằng hữu đâu a.
Chính là lời nói vừa đến bên miệng, Quý Đồng lại nói: “ Dù sao ta cũng muốn đi cùng ngươi, vừa lúc ta cũng không có việc gì.”
Sở Quân cười lắc đầu: “Đừng đi, vé tàu cao tốc rất đắt. Vừa đi vừa trở về còn tốn không ít tiền, để ăn thịt bò bít tết không ngon hơn sao?”
Quý Đồng bật cười nhưng trong lòng lại khó nén mất mát.
Dù nghèo cũng không nghèo đến mức vé tàu cao tốc cũng mua không nổi. Sở Quân nói như vậy, rõ ràng là không muốn để hắn đi theo.
“Vậy định khi nào đi?” Quý Đồng hỏi.
Sở Quân ngửa đầu nhìn nhìn trời: “Sáng mai .”
Quý Đồng nhíu mày: “Vé đều mua rồi sao?.”
Sở Quân gật gật đầu: “Đúng vậy, đi sớm một chút rồi sớm trở về.”
Quý Đồng không hỏi nhiều, Sở Quân cũng không nói thêm gì nữa. Quý Đồng biết, hai người quan hệ khá tốt, chính là không tốt đến mức hắn có thể can thiệp vào hành động của Sở Quân.
Sở Quân là thẳng nam, từ sớm hắn đã rõ ràng. Trước đây cũng từng có qua lại với vài người bạn gái xinh đẹp. Cho nên tâm tư của Quý Đồng từ trước đến nay cũng không dám nói cho hắn biết.
Hai người cùng nhau ăn bữa tối, sau đó Quý Đồng đưa Sở Quân về nhà rồi hắn mới rời đi.
Sở Quân thuê một cái chung cư, một phòng một hiên, dụng cụ đầy đủ hết, so với tưởng tượng của Sở Quân còn tốt hơn nhiều.
Sở Quân rất nhanh liền có thể tiếp thu thân phận mới này.
Màn đêm buông xuống, thành thị vào ban đêm, đèn đuốc sáng trưng.
Sở Quân không có bật đèn, chỉ là đứng ở cửa sổ sát đất chụp một tấm ảnh, sau đó mở Weibo ra, up lên.
Đi kèm với ảnh chụp vừa rồi cũng chỉ có một chữ, đêm!

Rất nhanh di động Phương Trình có âm thanh nhắc nhở.
Hắn dùng nick clone follow tài khoản của Sở Quân,  cho nên, nếu Sở Quân phát Weibo, hắn đều có thể nhìn đến.
Bài post weibo này làm cho Phương Trình có cảm giác thật quen thuộc. Hắn nhớ rõ, Sở Quân không thích nói nhiều, lúc bọn họ còn chơi ins cùng QQ. Ngẫu nhiên, Sở Quân sẽ ở trong dòng thời gian phát một hai chữ, chẳng hạn như mệt hay thống khoái!
Trong 8 năm này, từng nội dung mà Sở Quân post lên các tài khoản xã hội lúc trước, Phương Trình đã nhìn vô số lần. Mỗi một chữ, đều nhớ kỹ trong lòng.
Phương Trình lại nhìn chằm chằm weibo Sở Quân ở phía trước,  cảm giác tràn đầy một loại áp lực hơi thở.
Giữa những hàng chữ toát ra, cũng chỉ có một chữ duy nhất !
Không chỉ có Phương Trình phát hiện, Sở Quân cũng phát hiện có điểm không đúng, hắn nhìn đến những nội dung của nguyên chủ  Sở Quân trước đây trong lòng liền phát hoảng.
Sở Quân nghĩ đời trước của hắn chết như vậy cũng là thấy thảm rồi nhưng cũng chưa thảm đến loại trình độ này. Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Quân ngồi ở phía trước cửa sổ, đem những nội dung trước đây của nguyên chủ chậm rãi xóa bớt , chỉ để lại một ít bài có nội dung không đau khổ.
Chi tiết nhỏ này rất mau liền bị Phương Trình bên kia đang nhìn trộm phát hiện.
Không biết vì sao Phương Trình luôn có một loại  cảm giác mãnh liệt hắn chính là Sở Quân!
Sở Quân quen thuộc kia, giống như lại đã trở về.
Lúc đó, Phương Trình đang ở Thẩm Dương thu một cái tống nghệ, dự định ngày mai là bay về Thượng Hải.
Phương Trình nhìn chằm chằm bài post mới nhất của Sở Quân một hồi lâu, sau đó hắn đột nhiên làm một cái quyết định.
Hắn gọi cho Khổng Hách: “Khổng Hách, ngươi đem vé máy bay đi Thượng Hải ngày mai đổi lại cho ta, ta muốn một vé tàu cao tốc đi Trường Xuân, ta muốn đi xem Sở ca.” Sở Quân trong lòng Phương Trình chính là như thế , nhiều năm như vậy, vẫn luôn như thế. Hắn muốn đi xem mộ Sở Quân, Khổng Hách không dám phản bác, đành phải đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com