Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Phương Trình nói chính mình đối với nơi này rất quen thuộc làm Sở Quân hơi hơi ngẩn người ra một chút.
Hắn rõ ràng nhớ Phương Trình là người Hồ Nam. Cho là ngày thường có đóng phim hoặc là hoạt động thương nghiệp thì cũng rất ít có nghệ sĩ tới nơi này.
Mà Sở Quân cũng xem qua Bách Khoa Baidu, Phương Trình từ sau khi ở Hàn Quốc trở về đều rất bận......
Sở Quân biết dựa theo thân phận hắn hiện tại, có vài lời nói thật sự là không nên hỏi quá nhiều, nhưng hắn vẫn là nhịn không được tò mò: "Ta xem qua Bách Khoa Baidu của ngươi, ngươi không phải là người Trường Sa sao? Sao lại đối với nơi này rất quen thuộc?"
Phương Trình ngước mắt nhìn Sở Quân liếc mắt một cái, giọng điệu chậm rãi: "Ta có một người bằng hữu, nơi này là quê hương của hắn".
Phương Trình không nói thêm gì nữa, hắn rũ mắt xuống trong chốc lát, thần sắc hơi có chút bi thương.
Tuy rằng đoán được bằng hữu kia hẳn chính là mình, nhưng nhìn biểu tình hiện tại của Phương Trình hắn cũng không đành lòng hỏi nhiều.
Thấy hắn cũng tính toán buông chiếc đũa xuống, Phương Trình ngẩng đầu hướng về phía hắn ôn hòa mở miệng: "Không có việc gì, ngươi từ từ ăn, ta không vội."
Phương Trình từ trong túi móc ra một viên kẹo bạc hà, ưu nhã mà xé giấy viên kẹo ra, sau đó mới lấy di động ra ngồi ở đối diện Sở Quân mà lướt web ......
Sở Quân thấy hắn như vậy, tựa hồ là thật sự không có sốt ruột cho nên lúc này mới chậm rì rì mà ăn.
Sở Quân khi ăn lẩu cay còn thích ăn thêm canh, hơn nữa ăn cũng chậm nên gần một tiếng đồng hồ Sở Quân mới ăn xong.
Sở Quân thật sự rất nhớ một ngụm này, lẩu cay Trường Xuân vẫn là giống như đời trước!
Ăn đồ ngon có thể làm cho tâm tình con người sung sướng, huống chi còn là hương vị quen thuộc! Sở Quân nghĩ đến đây liền bật cười thành tiếng.
Phương Trình lúc này mới ngước mắt nhìn hắn, mặt cũng đầy ý cười hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Sở Quân giương mắt lên: " Bởi vì cảm thấy bữa tiệc lớn này ăn rất ngon, một ngụm canh cũng không còn thừa a."
Phương Trình cũng cúi đầu nhìn thoáng qua cái chén ở trước mặt Sở Quân, khẽ cười một tiếng: "Đúng vậy, ăn rất ngon, ta từng có một bằng hữu mỗi lần nói đến lẩu cay Trường Xuân thì ta cảm giác như nước miếng của hắn giống như đều chảy hết ra ngoài."
Sở Quân biết hắn nói người đó chính là ai, hắn cơ hồ theo bản năng khen: "Vậy bằng hữu kia của ngươi rất biết thưởng thức đó."
Phương Trình ngước mắt nhìn nhìn hắn, không lên tiếng nữa.
Cơm nước xong xuôi, Phương Trình lái xe chở Sở Quân đi về khách sạn của Phương Trình nghỉ ngơi.
Nói thật, nếu không phải do Phương Trình mang hắn đến đây thì Sở Quân tính toán tùy tiện tìm một cái khách sạn nhỏ mà ngủ nghỉ.
Nhưng cho dù là Phương Trình mang hắn tới thì hắn cũng chậm chạp không chịu xuống xe.
Sở Quân kiểm tra qua tài khoản chính mình thấy chỉ còn có hơn năm vạn một chút, hơn nữa tiền thuê nhà ở Bắc Kinh cùng chi tiêu hằng ngày cũng tốn một khoản không ít.
Nếu là Sở Quân trước đây khẳng định sẽ không cùng Phương Trình khách khí.
Nhưng hôm nay hắn tính là cái gì?
Bằng hữu sao? Đó chẳng qua là khách khí của Phương Trình thôi!
Phương Trình cũng không có nhìn ra Sở Quân quẫn bách, sau khi đến nơi, thấy Sở Quân vẫn còn chậm chạp bất động, liền tự mình tháo đai an toàn cho hắn, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Sao không xuống xe? Có phải hay không không thích nơi này? Nếu không ta hủy đặt phòng, đổi cho ngươi một khách sạn khác?"
Sở Quân vỗ trán bất đắc dĩ mà nói: "Không, ngươi không cần đổi......"
Phương Trình hơi hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng hỏi có chuyện gì thì hắn đột nhiên phản ứng lại......
Sau đó Phương Trình cười cười, cho Sở Quân một ánh mắt an tâm: "Ta là đại sứ nhãn hiệu của khách sạn này, có quay quảng cáo cho khách sạn này nên ta ở tại nơi này đều không cần tiêu tiền, đem bằng hữu tới tự nhiên cũng không cần tiêu tiền."
"Ta chỉ là cảm thấy phiền toái cho ngươi quá rồi." Sở Quân nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra lời này.
Hắn không có dũng khí thẳng thắng cùng với Phương Trình nói hắn cùng Sở Quân trong trí nhớ của Phương Trình là cùng một người.
Hơn nữa, hắn cũng cảm thấy, Phương Trình chưa chắc sẽ tin. Bởi vì Sở Quân kia rõ ràng đã chết.
Huống chi đoạn thời gian trước kia cũng thật sự không quá tốt đẹp, hắn hẳn là cũng muốn cắt bỏ đi.
Nếu muốn cắt bỏ thì không nên cùng Phương Trình tiếp xúc gần gũi như vậy. Hơn nữa, Phương Trình hiện giờ luôn mang đến cho Sở Quân một loại cảm giác áp bách.
Rõ ràng Phương Trình rất có lễ phép, lúc nói chuyện với hắn cũng thực ôn hòa. Bao gồm lúc đưa hắn đến khách sạn cũng thực chiếu cố để ý đến cảm xúc của Sở Quân.
Chính là không biết vì cái gì khi Phương Trình thân cận quá liền khiến cho Sở Quân cảm thấy khẩn trương.
Phương Trình hoàn toàn không biết suy nghĩ thực sự của Sở Quân, từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Quân, cho đến khi gặp lại nhau ở nghĩa trang, còn có vừa nãy mới ăn cơm Phương Trình vẫn luôn thất thần.
Ngay cả lúc làm bộ xem di động, hắn cũng sẽ dùng khóe mắt trộm ngắm Sở Quân.
Người trước mặt này, dù là tên, tính cách, hay giọng điệu nói chuyện thậm chí bao gồm cả tư thế lấy đũa ăn cơm đều cùng Sở Quân giống nhau như đúc.
Phương Trình không tin trên thế giới này có nhiều trùng hợp như vậy, tuy rằng hắn cũng cảm thấy ý nghĩ của chính mình là điên rồ, nhưng hắn tin tưởng vững chắc trực giác chính mình là đúng.
Nếu là đúng, hắn liền không thể buông người trước mặt này ra.
"Sở ca......" Phương Trình đột nhiên gọi một tiếng.
Nghe một tiếng đó, da đầu Sở Quân đều tê dại hết cả lên.
Trước đây, Phương Trình cũng là cái giọng điệu này ở bên người hắn kêu Sở ca.
Thấy sắc mặt Sở Quân thay đổi, Phương Trình cười cười, kề sát vào hắn một chút, thanh âm nhu hòa nói: "Tha thứ cho ta đã kêu ngươi như vậy, ta biết ngươi so với ta lớn tuổi hơn, từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta liền muốn cùng ngươi làm bạn bè. Ta đây là thực lòng, cho nên cũng hy vọng ngươi có thể đem ta trở thành bạn tốt nhất của ngươi. Nếu là bạn bè thì ngươi không cần cảm thấy sẽ đem phiền toái đến cho ta."
" Ta muốn nói với ngươi rằng ta một chút đều không cảm thấy phiền toái! Ngày thường ta có nhiều lịch trình cho nên không có nhiều bạn bè thiệt sự. Ngươi có thể cùng ta ăn cơm, cùng ta trò chuyện nên ta rất cao hứng. Sở ca, ta cảm thấy ngươi là một người rất đặc biệt, có nhân cách mị lực hơn người, từ lần đầu tiên gặp ngươi ta đã nghĩ như vậy".
Lời này của Phương Trình có thể nói là vô cùng chân thành.
Dựa theo sự hiểu biết của Sở Quân đối với hắn trước đây, đứa nhỏ này thật sự không thích nói nhiều. Phần lớn toàn bộ thời gian đều là Sở Quân nói còn Phương Trình yên lặng nghe, ngẫu nhiên sẽ hướng về phía hắn ngây ngốc cười cười.
Duyên phận thật là vô cùng kỳ diệu, sống hai đời, hắn đều có thể cùng Phương Trình kết giao làm bạn bè.
Sở Quân nghĩ nghĩ như vậy, sau đó cười cười: " Vậy ta hẳn là ngươi bạn ít nổi tiếng nhất trong vòng bạn bè của người đi ?"
Phương Trình thấy hắn cười, cũng cười theo: "Ngươi có mị lực tiềm ẩn, bộ dạng của ngươi như vậy về sau nhất định sẽ bạo lớn."
Sở Quân đối với giá trị nhan sắc của chính mình hiện tại cũng tương đối vừa lòng.
Nghe được lời này của Phương Trình, hắn cũng cười theo: " Bạo lớn không cần lắm chỉ cần kiếm đủ tiền ăn cơm là được!"
--
Thời điểm Sở Quân ở phía trước quầy đăng ký thông tin cá nhân, Phương Trình còn cố ý nhìn thoáng qua chứng minh nhân dân của hắn..
Ảnh chụp trên chứng minh hẳn là từ rất nhiều năm về trước, thoạt nhìn thập phần non nớt. Đương nhiên, Phương Trình còn cố ý nhìn thoáng qua ngày sinh nhật thấy được Sở Quân sinh vào 24/6/1993.
Phòng Sở Quân ở cách vách Phương Trình , lúc hai người cùng nhau vào thang máy lên lầu, Phương Trình còn cười cười: "Ta thấy sinh nhật ngươi là 24/6, sau ta chỉ có bốn ngày."
Sở Quân giật mình cười nói: "Cũng coi như sinh nhật dương lịch của chúng ta giống nhau đi nhưng mỗi năm sinh nhật ta đều trải qua vào ngày âm lịch bởi vì ta sinh ra vào Tết Đoan Ngọ. Khi còn nhỏ, nhà của chúng ta vừa một bên ăn tết một bên tổ chức sinh nhật cho ta."
Điểm này, nguyên chủ Sở Quân cùng Sở Quân thật ra giống nhau. Sở Quân đời trước cũng sinh ra vào Tết Đoan Ngọ , chẳng qua hai cái Sở Quân hơn kém nhau hai tuổi.
Đời trước, Sở Quân sinh vào lúc mặt trời mọc ngày 16/6/1991 vừa y là Tết Đoan Ngọ.
Phương Trình nhướng mày, thẳng đến khi thang máy "Đinh" một tiếng, hắn tươi cười tràn đầy mà nhìn Sở Quân: "Thật trùng hợp, ta cũng sinh ra vào Tết Đoan Ngọ. Xuất đạo nhiều năm như vậy, fans chỉ nhớ mỗi ngày 28/6 mà công ty cũng dựa vào ngày này tổ chức cho ta cho nên ta đã quên ta cũng được sinh ra vào Tết Đoan Ngọ a, ha ha."
Sở Quân nhớ rõ chuyện này, đời trước hắn cùng Phương Trình cùng nhau trải qua một cái Tết Đoan Ngọ.
Ngày đó Phương Trình cũng nói lời không sai biệt lắm giống như hôm nay.
Hiện giờ, hai cái Phương Trình một lớn một nhỏ ở trong trí nhớ của hắn hiện lên, làm Sở Quân hoảng hốt một hồi lâu.
Phương Trình khóe miệng khẽ nhếch, trong nháy mắt Sở Quân hoảng hốt kia, Phương Trình không buông tha bất cứ cái biểu tình nào trên mặt của hắn.
Lúc hai người sóng vai đi với nhau, Phương Trình còn cảm khái một chút: "Ai, Tết Đoan Ngọ năm nay đã qua, thật đáng tiếc. Sở ca, Tết Đoan Ngọ năm sau chúng ta cùng nhau ăn sinh nhật đi?"
Sở Quân hơi hơi rũ mắt: "Được a, nhưng cứ chờ đến sang năm đã không nên nói vội như vậy......"
Phương Trình thấy hắn đáp ứng rồi, giọng điệu liền càng thêm sung sướng: "Đương nhiên không vội, ta đem hết công việc đẩy sang ngày khác cũng sẽ chừa ngày này ra."
Tám năm trôi qua, Sở Quân một lần nữa thấy được khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Phương Trình.
Phương Trình cười rộ lên, vẫn giống y đứa bé năm đó......
Thần thái sáng ngời làm tâm tình người nhìn liền rất tốt.
Sau khi Sở Quân vào phòng liền ngã đầu xuống ngủ.
Một giấc ngủ này, hắn ngủ đến không an ổn, hắn vẫn luôn đang nằm mơ, lúc mơ thấy Tưởng Duy Nhân nổi điên, lúc lại mơ thấy hắn cùng Phương Trình bị người vây đánh, hắn định gọi điện thoại cầu cứu nhưng làm thế nào cũng đều không được.
Nếu không phải nhờ Phương Trình đập cửa đem hắn từ trong mộng kéo trở về, chỉ sợ hắn vẫn sẽ còn ở trong mộng đang vật lộn với cái điện thoại.
Phương Trình đang đứng ở ngoài cửa, trong tay hắn xách theo một túi thịt nướng BBQ cùng với bia.
Phương Trình nhìn bộ dạng này của Sở Quân cũng hoảng sợ, hắn vẻ mặt lo sợ, áo thun màu trắng cũng bị mồ hôi tẩm ướt.
"Ngủ không ngon sao?"
Sờ Quân né qua một bên để cho Phương Trình tiến vào, ngay sau đó bất đắc dĩ mở miệng: "Chỉ là gặp ác mộng thôi, không phải bị người đánh thì chính là không gọi điện thoại cầu cứu được, hoặc là bị người người khác điên cuồng đuổi giết, thiếu chút nữa làm ta mệt chết."
Phương Trình hơi hơi nhíu mày: "Sở ca, ngươi thường xuyên gặp ác mộng sao?"
Sở Quân lắc đầu: "Không có, có lẽ do tư thế ngủ hôm nay không đúng".
Phương Trình lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó hướng về phía hắn nói: "Vậy ngươi đi tắm rửa một chút đi, sau đó lại đây ăn bữa khuya."
Sở Quân đang muốn đáp ứng, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng tắm pha lê trong suốt kia, rối rắm hướng về phía Phương Trình hỏi: "Vậy còn ngươi thì sao?"
Phương Trình đang sửa sang lại thức ăn, nghe được lời này, hắn cũng nhíu mày nhìn về phía Sở Quân: "Ta? Ngươi muốn chúng ta cùng nhau tắm sao?"
‐-‐-----------------------------------
Bắt đầu từ chương sau mình sẽ thay đổi cách xưng hô lại thành em-anh nha♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com