Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: Đó là trùng hợp?


-THPT SunLove-

Mông Tử Anh như âm hồn vất vưởng đón đầu Hinh Vũ và nó, Đít tiểu thư xông tới nhìn nó đầy oán hận:-Lăng Hinh Vũ! Anh giải thích rõ ràng cho em! Anh nói sáng nay có việc không đến đón em được mà sao lại chở cô ta?_con giấm của hắn chỉ thẳng mặt nó.

Tôn Bạch Lam điềm nhiên đưa mũ cho thằng bạn mình:-Dạy con giấm nhà mày lại cho đàng hoàng rồi mới nói chuyện với tao!_nó phán một câu xanh như bài 'cái cây xanh xanh thì lá cũng xanh' rồi đi lên lớp bỏ mặt Mông Tử Anh muốn chửi gì chửi muốn hét gì hét.

Hắn nhìn theo hầm hầm phẫn nộ:-Con chó! Tao tốt bụng giúp mày vượt qua 'khó khăn' vậy mà bây giờ mày phủi đít sạch sẽ bỏ đi như vậy à??

Nó không quay đầu đưa tay lên chào theo kiểu 'anh đi đây' vừa cool vừa kiêu ngạo. Mông Tử Anh trừng mắt chặn đường khi hắn chuẩn bị chuồn mất:-Em cần một lời giải thích!

-Đúng là anh bận việc thật, lúc giải quyết xong trên đường đến đây thì gặp Tiểu Lam nên cho đi nhờ thôi! Em đừng có nổi cơn ghen lên nữa!

-Anh bảo em đừng ghen á? Hai người là thanh mai trúc mã nếu em không đề phòng ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nét mặt Hinh Vũ chợt nghiêm túc lạ thường:-Nếu anh và Tiểu Lam yêu nhau thì không phải đợi đến bây giờ đâu!

Nghe hắn nói vậy thì Tử Anh cũng hiểu hắn đang thật sự khó chịu, tốt nhất là im lặng đừng khiến hắn phải nổi điên lên. Cô ta đi theo phía sau hắn chẳng dám nói thêm lời nào.

Chỉ có điều không một ai ngoài Lăng Hinh Vũ có thể hiểu được câu nói khi nãy, thật ra là 'Nếu Tiểu Lam để mắt đến anh thì đâu phải đợi đến bây giờ!' Chỉ có hắn thầm thích Tôn Bạch Lam thôi.

Thử hỏi tại sao lúc nào trong khi cô gặp khó khăn hoặc nguy hiểm thì luôn có hắn xuất hiện giúp đỡ? Chuyện đó bắt đầu từ năm lớp 10, từ lúc Tôn Bạch Lam chuyển ra sống tự lập, hắn càng lo lắng hơn nên mới lén cài phần mềm định vị vào điện thoại nó, chỉ cần nó đi đến những nơi lạ hoặc có tính nguy hiểm cao trong thời gian dài, hắn sẽ đến ngay.

Và chuyện sáng nay cũng không phải là trùng hợp. Tối hôm qua khi tín hiệu đỏ của nó di chuyển đến khu vực Lạc Gia hắn đã không ngừng lo lắng lấy xe chạy đến và đợi nó cả đêm bên ngoài tránh tầm nhìn của các vệ sĩ. Cho đến sáng hắn mới về nhà thay đồ đã thấy tín hiệu từ nó lại di chuyển thế là đi theo và bắt gặp được nó. Chỉ là trong lòng có nhiều chuyện muốn hỏi lắm nhưng hắn lại giả vờ như không biết.

Lớp 12C3

Tôn Bạch Lam như cưỡi gió chạy đến ôm lấy cánh tay nhỏ bạn cùng bàn khóc lóc ỉ ôi:-Hụ hụ, Tiểu Thanh ơi... tao chết chắc rồi!!!

Thanh Thanh ngơ ngác méo hiểu con này ăn trúng gì mà bệnh thần kinh lâu năm bây giờ lại tái phát liền chào mấy bạn đồng học rồi kéo nó chạy như điên đến chỗ ít người qua lại:-Mày có chuyện gì nói rõ tao nghe xem?

Nó ngồi bệch xuống kệ mình đang mặc váy và nền xi măng thì đầy bụi:-Tao bị ép lấy chồng mày à... tao không thiết sống nữa!

Thanh Thanh luống cuống nhìn xung quanh rồi dùng hết sức kéo nó đứng dậy:-Có gì từ từ nói mày cứ ăn vạ thế này tao cũng đâu giúp được gì, nghe tao, mọi người đang nhìn kìa.!

Nó vẫn không thôi cái tính con nít của mình mà vùng tay vẫy chân đành đạch:-Hụ hụ, Thanh Thanh... mày để tao chết đi!!!

Nhỏ thở dài bó tay đang không biết làm gì thì thấy nam nhân quen thuộc đang đi ngang qua thì với tay vẫy lại:-Hinh Vũ!!!! Lại xem con bạn thanh mai trúc mã của mày nè!!!!

Hắn đang vội lên phòng hội đồng nộp hồ sơ cho lớp (người ta được làm lớp trưởng đó, nhìn quậy quậy mà học giỏi thật). Nghe Thanh Thanh gọi thì quay hắn đầu nhìn lại, thấy cái bản mặt nó như vậy cũng đành dẹp chuyện công qua một bên.

-Gì vậy?_hắn đưa tay cho nó nắm đứng dậy.

Không hiểu sao nhưng nó lại khá biết nghe lời thằng bạn thân chí cốt này, ngoan ngoãn để cho hắn kéo dậy nhưng chỉ im lặng không trả lời.

Hắn đẩy xấp hồ sơ cho Từ Thanh Thanh đang đứng ngơ ngác bên cạnh:-Bà nộp giúp tui cái này! Tiểu Lam cứ để tui lo!

Nhỏ gật đầu lo lắng nhìn nó thở dài rồi chạy đi, tay hắn nắm lấy khuỷu tay nó kéo đi mặc kệ người khác nói ra nói vào.

Hai đứa ngồi đối diện nhau, trên bàn toàn là đồ ăn vặt mà nó đặc biệt thích nhưng còn làm bộ giả lơ:-Sao kéo tao tới đây?

-Nhìn mày giống như muốn ăn cái gì đó vậy! Tao thành toàn cho mày!_hắn trề môi đẩy đĩa cánh gà rán qua chỗ nó.

Tôn Bạch Lam cũng chả cần làm bộ làm tịch nữa mà ngốn thức ăn như máy nghiền, vừa ăn vừa ấm ức kể:-iểu ũ mày ông biết ao ạc ận đến cỡ ào âu!! Mới 18 uổi đã bị ả cho ột ông ú 30 tuổi, đã ậy òn bị ẹ ồng hành hạ, ao phải ống ao ây!!!? (Đến thánh còn muốn để 'ba chấm'. Tạm dịch là: Tiểu Vũ mày không biết tao bạc phận đến cỡ nào đâu!! Mới 18 tuổi đã bị gả cho một ông chú 30 tuổi, đã vậy còn bị mẹ chồng hành hạ, tao phải sống sao đây!!!?)

-Mày vừa nói cái gì cơ?_hắn nghe thật sự nửa được nửa mất vì vừa ăn nó vừa nói rất khó nghe.

Nó đánh đánh ngực vì bị nghẹn, hắn liền lấy ly nước tống thẳng vào miệng nó bực bội:-Mày nói cái gì nói rõ ra coi?? Đậu phộng cái con này!!!

Tôn Bạch Lam méo hiểu tại sao thằng điên này lại làm quá đến vậy mặt còn ngơ ngác vô thức nói:-Tao vừa lấy chồng tối qua!

-Đựu???_hắn vô cùng sốc!!! Một cú sốc cực mạnh.

-Sáng nay còn bị mẹ chồng bắt nạt!

-Tại sao lại lấy chồng?_hắn nén ngọn núi lửa sắp phun trào trong lòng lại để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.

-Lão Lục lừa tao, lấy dấu vân tay của tao... tao giống như bị bán đi vậy! Mặc dù làm vợ chính nhưng mà bị bắt về nhà chồng và cũng không có cái đám cưới nào cả!!_nó vừa kể vùea mếu máo như cái con bé bị bạn ăn hiếp đi mách với ba mẹ vậy.

Hắn nghiến răng:-Thằng đó là thằng nào?

-Lạc Dĩ Phong! Một ông chú 30 tuổi, người nắm giữ tập đoàn KJ!_nó lắc đầu thở dài:-Số tao sao mà khổ quá, gặp toàn ông to bà bự không sao mà trốn được!

Thấy hắn vẫn im lặng không trả lời nó mới nói tiếp:-Sao mày suy tư thế? Mày là bạn thân tao nên tao nói cho biết thôi chứ mày cũng không thể giúp gì được, ngay cả Thanh Thanh cũng không có cách!

-Bộ Từ Thanh Thanh là thánh sống hả? Sao mày đem so sánh với tao?_hắn nhíu mày.

Nó nhìn vào mắt hắn vài giây theo kiểu ma mị:-Mày....

Hắn thoáng đỏ mặt, nuốt nước bọt:-Tao?

Nó nghiêm túc vẫn chăm chú nhìn:-Mày....

Vẫn trong tư thế đó:-Tao?

-Mày.....

-Đéo! Mày định nói thế này đến khi vào học luôn à?_hắn chửi thẳng vào mặt nó.

Nó bật cười:-Từ tối hôm qua đến giờ tao mới lấy lại được nụ cười đó!!!

Lăng Hinh Vũ im lặng không đáp vì đang bận suy tính kế sách giúp nó thoát khỏi cái nhà Lạc Gia đó, bởi vì người con gái này... là người hắn yêu thương, nhất quyết không để cho người khác cướp lấy.

-Mày không yêu ông chú đó, ông chú đó cũng không yêu mày, thử về thương lượng với ổng kế sách hôn nhân hợp đồng thử xem! Giống như trên mấy cái phim ngôn tình đó!

Nó chớp chớp mắt nhìn hắn rồi vỗ đùi đứng dậy:-Hay! Giờ tao về nhà nói!

-Mày không học à?_hắn nắm cổ áo nó kéo cho nó ngồi xuống.

-Ờ quên!_chị ta cười tươi rối như cây vừa được tưới phân vậy đó.

_______________________

-Tập đoàn KJ-

-RẦM- cánh cửa phòng chủ tịch bị đóng vào thật mạnh bạo. Kẻ vừa bước vào kia cũng thật ngang tàng:-Tại sao vậy?

Lạc Dĩ Phong vẫn vô tư ngồi đọc sách không mấy bận tâm đáp:-Tại sao gì?

-Không phải hôm đó mày nói là nhường Tôn Bạch Lam cho tao sao? Tối qua... tại sao mày lại cưới cô ấy???_Chung Hựu Sang tức giận chống tay trên bàn trước mặt anh.

-Lời người say nói không tính! Không phải hôm đó chính mày cũng nói vậy sao??

Hựu Sang vừa bị cướp tay trên vừa bị lừa trong lòng không khỏi ấm ức nhào đến hất quyển sách qua một bên:-Người khác thì tao có thể không bận tâm, nhưng Tôn Bạch Lam thì tao nhất định phải để ý!

Anh thong thả ngước lên nhìn thằng bạn đang hung dữ của mình khẽ nhếch môi:-Mày là đang khiêu chiến với tao? Muốn cướp phu nhân của bổn gia?

Chung Hựu Sang mém xíu bật ngửa:-May cho mày tao là thằng bạn đáng tin tưởng.! 'Tạm thời' tao sẽ không so đo chuyện này nữa. Chăm sóc cô ấy cho tốt! Đó là cô gái lần đầu tiên làm tao không thể quên!_nói rồi Chung Hựu Sang quay người đi ra.

Lạc Dĩ Phong trong một phút đó đã bật cười:-Tôn Bạch Lam... ai cho cô dám bỏ bùa bạn của tôi thế?

Lần thứ ba một vị tổng tài cao lãnh như anh không bị đả động bởi thứ gì lại vô thức cười đến ba lần vì cô vợ trẻ con mới cưới về.

_______________________

Khổ thân ghê.... cho tớ một bình chọn nhé ❤🍀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com