[ Gumayusi ] Kẻ Giữ Hồn (2)
Minhyung nhìn em, ánh mắt bỗng chốc trở nên nghiêm túc, như thể cậu vừa nhận ra một điều gì đó mà trước đây chưa bao giờ nghĩ tới. Câu hỏi của cậu vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm
"Nhưng... cô không định có bạn trai sao?"
Em nhìn xuống, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, ngón tay thon dài như có thể cảm nhận từng nhịp thở của cậu.
“Không phải là không muốn…”
em khẽ nói, giọng thấp thoảng một nỗi buồn không nói thành lời.
“Mà là không thể…”
Minhyung im lặng, đôi mắt không rời khỏi gương mặt em. Cậu nhận ra rằng có điều gì đó mà em chưa từng chia sẻ, một vết thương sâu thẳm trong lòng em mà dù có bao lâu, nó vẫn chưa lành.
Em thở dài, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng dịu dàng của buổi chiều tà đang hòa quyện với bóng tối.
“Ta đã từng yêu một người, một thời gian dài... nhưng có những tình cảm không bao giờ có thể trở thành hiện thực. Và ta, có lẽ, sẽ không bao giờ tìm lại được thứ cảm giác ấy.”
Minhyung khẽ nhíu mày, cảm nhận được nỗi đau trong lời nói của em, nhưng cậu không biết làm gì ngoài việc đứng im lặng, lắng nghe.
"người đó có quan trọng với cô không?"
Em không trả lời ngay lập tức. Một khoảng lặng dài, như những năm tháng xưa cũ quay lại trong ký ức.
“Rất quan trọng,”
em thừa nhận, giọng trầm xuống
“Nhưng ta là một phù thủy, và cuộc sống của ta không giống như những con người khác"
"Ta không thể giữ những thứ thuộc về tình yêu như họ... Nó chỉ mang đến sự đau khổ mà thôi.”
Minhyung nhìn em, đôi mắt ngời lên sự quyết tâm.
"Cháu biết rằng cô đã chịu đựng rất nhiều, nhưng nếu cô cần một người bên cạnh, cháu sẽ ở đây. Dù cô là ai, và dù cô có thế nào, cháu sẽ luôn ở đây."
Một sự tĩnh lặng khác bao phủ căn phòng, nhưng lần này, không phải là sự ngột ngạt mà là sự hiểu biết, sự gắn kết giữa hai người, mạnh mẽ và ấm áp.
Em nhìn Minhyung, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cậu, rồi chậm rãi cúi xuống, như thể những lời này đã dồn nén trong lòng em từ rất lâu.
"Vì ta là kẻ nắm giữ linh hồn,"
em nói, giọng trầm, buồn bã,
"nơi không có cảm xúc, nếu không muốn bị linh hồn mê hoặc."
Minhyung lặng lẽ nghe, cảm giác như một bóng tối mơ hồ bao phủ lấy không gian. Em, người đứng trước cậu, không phải là một con người bình thường. Cảm giác ấy không phải lần đầu tiên Minhyung nhận ra, nhưng giờ đây, cậu mới thực sự hiểu được phần nào sự nặng nề trong vai trò của em.
"Ta đã chứng kiến quá nhiều linh hồn, quá nhiều nỗi đau, quá nhiều sự chia ly,"
em tiếp tục, đôi mắt xa xăm như đang nhìn vào một khoảng không vô tận.
"Linh hồn mà ta nắm giữ không chỉ là những mảnh ký ức, mà là những cảm xúc vĩnh viễn không thể rời bỏ. Cảm xúc của tình yêu, của hận thù, của niềm vui và nỗi đau... tất cả đều lẩn quẩn quanh ta, nếu ta không cẩn thận."
Minhyung không thể hiểu hết được, nhưng cậu cảm nhận được sự cô đơn trong từng lời nói của em.
"Vậy... cô không thể yêu ai sao?" cậu hỏi, giọng lạc đi một chút.
"Yêu..."
Em mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy có chút chua xót.
"Có lẽ, ta không thể yêu một cách trọn vẹn như con người. Những linh hồn ấy sẽ không bao giờ buông tha ta, nếu ta để cảm xúc của mình lấn át. Và tình yêu... đôi khi, chỉ là một bóng ma ám ảnh, khiến ta không thể thoát ra."
Minhyung nhìn em, không nói gì, nhưng trái tim cậu không ngừng đau nhói. Cậu biết rằng em đã phải chịu đựng rất nhiều, quá nhiều, để trở thành người như bây giờ. Nhưng có một điều mà cậu không thể chối bỏ – đó là dù thế nào, cậu vẫn muốn đứng bên cạnh em, dù em có phải là kẻ giữ linh hồn không cảm xúc.
Minhyung bước tới gần em, ánh mắt đầy kiên quyết và chân thành. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt em, đôi mắt mà bao năm qua đã chứng kiến không biết bao nhiêu nỗi đau và cô đơn. Nhưng giờ đây, trước mặt cậu, là người mà cậu đã nguyện ở bên, không chỉ là người bảo vệ cậu, mà còn là người mà cậu muốn giúp đỡ.
"Vậy hãy để con,"
Minhyung nói, giọng đầy quyết tâm
"Con sẽ giúp cô."
Cậu áp sát em, đôi tay nắm chặt lấy tay em như muốn trao đi một phần sức mạnh, một phần trái tim của mình
"Cô không phải gánh tất cả một mình. Con ở đây, sẽ không để cô cô đơn nữa."
Em nhìn cậu, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Nhưng trong ánh mắt em vẫn lấp lánh một nỗi buồn không thể dễ dàng xóa bỏ
"Minhyung, con không hiểu đâu."
Minhyung khẽ cười, nụ cười nhẹ nhưng đầy sự ấm áp
"Chắc chắn con không thể hiểu hết, nhưng con biết rằng dù cô có là ai, con vẫn muốn ở bên"
"Điều quan trọng nhất là những gì con cảm nhận được ngay lúc này, là việc con có thể đứng đây và nói cho cô biết: con sẽ ở bên cô"
Cậu bước lùi lại một bước, nhưng đôi mắt vẫn nhìn em đầy dịu dàng
"Dù cô có là gì đi nữa, dù cô có giữ linh hồn hay bất cứ điều gì, con sẽ là người đầu tiên đứng bên cạnh cô, giúp cô vượt qua tất cả."
Lời nói của Minhyung khiến không gian như lắng lại, dường như thời gian ngừng trôi. Em có thể cảm nhận được sự chân thành, tình cảm ấm áp mà cậu dành cho mình. Những lời ấy không chỉ là lời hứa, mà còn là sự khẳng định rằng trong thế giới này, sẽ luôn có một người bên cạnh em, bất chấp tất cả những khó khăn mà em phải đối mặt.
Em giật mình khi cảm nhận được sự ấm áp đột ngột bao trùm lấy cơ thể mình. Vòng tay của Minhyung siết chặt, giữ em lại trong vòng tay cậu, và không cho em đi. Một cảm giác ngọt ngào lạ lùng lan tỏa trong không khí, khi cậu giữ em gần hơn, như thể không muốn để em thoát ra khỏi vòng tay ấy, dù chỉ là một chút.
“Cô không thể đi được đâu,”
Minhyung thì thầm, giọng cậu nghẹn lại một chút, như thể những lời này không chỉ là một câu nói, mà là một cảm xúc sâu sắc mà cậu muốn chia sẻ.
Em ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đầy kiên định của cậu. Lần đầu tiên, cậu không chỉ là một đứa trẻ cần được bảo vệ, mà là một người đàn ông, người có thể đứng vững và bảo vệ lại em. Trong ánh mắt ấy, em nhận ra một điều mà trước đây mình chưa từng nghĩ tới
Minhyung đã lớn lên không chỉ về hình dáng, mà còn về tâm hồn, và cậu đã sẵn sàng để chia sẻ mọi thứ cùng em.
“Minhyung…”
em nói, nhưng giọng nói của mình dường như đã mất đi chút sức mạnh, vì sự ấm áp trong vòng tay ấy
“Con không cần phải làm vậy…”
“Cô không cần phải làm gì hết,”
Minhyung ngắt lời, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy sự thuyết phục.
“Cô chỉ cần ở đây thôi, và con sẽ ở bên cô. Không để cô phải một mình nữa. Con sẽ giúp cô, từng chút một.”
Lời nói ấy như một lời hứa, và cũng là sự cam kết không lời. Em có thể cảm nhận được trái tim của Minhyung đang đập mạnh mẽ, như muốn nói rằng, bất kể thế nào, cậu sẽ không bao giờ buông tay.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, giữa bóng tối và ánh sáng mờ ảo của khu rừng, giữa một người phù thủy mạnh mẽ và một chàng trai trưởng thành, tất cả những lo lắng và cô đơn dường như tan biến. Và trong vòng tay ấy, em biết, mọi thứ sẽ ổn.
Minhyung nhìn em với đôi mắt đầy quyết tâm, nhưng sự ngượng ngùng lại hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Cậu cảm nhận được mình đang nói ra những lời có phần táo bạo, nhưng không thể dừng lại, vì cảm xúc trong lòng cậu đã đủ lớn, đủ mạnh mẽ để khiến cậu không còn lo sợ nữa.
"Hãy để con phá vỡ lời nguyền ấy,"
Minhyung thì thầm, giọng cậu nhẹ nhưng đầy sự chân thành. Mặt cậu ửng đỏ, đôi tay hơi run lên khi nắm chặt lấy tay em, như thể muốn truyền cho em một phần sức mạnh của mình.
Em nhìn vào mắt cậu, trong lòng cảm thấy bối rối. Cậu bé mà em từng che chở giờ đây không còn là cậu bé yếu đuối của ngày xưa nữa. Minhyung đã lớn lên, trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, đầy đủ sự kiên cường và tình yêu thương. Và dù em có muốn từ chối hay lảng tránh, trái tim em cũng không thể không cảm nhận được tình cảm chân thành mà cậu dành cho mình.
"Minhyung,"
em cất tiếng gọi, giọng em có chút run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào cậu với sự ấm áp
"Con không hiểu đâu, lời nguyền này không dễ phá vỡ như con nghĩ. Nó không chỉ là một mối dây ràng buộc đơn giản... mà là cả một phần của cuộc sống, một phần của ta."
Minhyung không rời mắt khỏi em, đôi tay cậu nắm chặt tay em hơn nữa
"Con hiểu. Nhưng con không thể để cô mãi phải chịu đựng như vậy. Con tin rằng nếu chúng ta cùng nhau, chúng ta có thể phá vỡ tất cả. Lời nguyền chỉ là một thứ vô hình, nó không thể ngăn cản tình cảm của con dành cho cô."
Lời nói của Minhyung, dù có chút vụng về, nhưng lại mang theo một sự kiên định mà em không thể chối từ. Cậu đã sẵn sàng, và em biết, dù cuộc hành trình có khó khăn đến đâu, có người bên cạnh vẫn là điều quan trọng nhất.
Em khẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt đã ngấn lệ.
"Cảm ơn con, Minhyung. Nhưng điều quan trọng nhất là, con đã ở đây, bên cạnh cô, và cô sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa."
Không gian trở nên tĩnh lặng, nhưng trong lòng em, cảm giác ấm áp như một ngọn lửa bùng lên, xua tan đi bóng tối của những năm tháng cô đơn.
Minhyung bỗng nhiên nhẹ nhàng bế em lên, cử chỉ bất ngờ nhưng đầy sự kiên quyết. Cơ thể em bất giác căng thẳng một chút, nhưng ngay lập tức, cảm giác ấm áp từ vòng tay của cậu khiến em thư giãn. Cậu giữ em thật chắc, đôi mắt cậu không rời khỏi em, đầy sự bảo vệ và yêu thương.
Một tay của Minhyung mở cửa nhà, bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ. Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt ấy – ánh mắt đầy quyết tâm – đã nói lên tất cả. Dường như cậu không muốn để em phải đối mặt với những nỗi đau hay khó khăn một mình nữa. Cậu muốn đưa em đi, không phải chỉ để bảo vệ, mà còn để cùng nhau vượt qua mọi rào cản, mọi thử thách.
Em ngước lên nhìn cậu, sự ngạc nhiên lẫn trong lòng, nhưng cũng có một cảm giác ấm áp dâng trào.
"Minhyung... con đang làm gì vậy?"
em hỏi, giọng có chút ngập ngừng nhưng không thể che giấu nụ cười nhẹ.
Minhyung mỉm cười, nụ cười ấy không chỉ đơn giản là một cử chỉ mà là lời khẳng định rằng cậu đã sẵn sàng.
"Cô không thể cứ mãi ở lại trong cái bóng của quá khứ,"
Minhyung đáp, giọng đầy dịu dàng nhưng chắc chắn.
"Hãy để con đưa cô ra ngoài, nơi không có những lời nguyền, nơi chỉ có chúng ta."
Cậu bước ra ngoài, mang theo em như thể không gì có thể ngăn cản. Không gian xung quanh dường như lắng lại, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể cả thế giới này đang dõi theo bước đi của hai người. Em cảm nhận được sức mạnh từ cậu, nhưng cũng hiểu rằng tình yêu và sự kiên cường của Minhyung sẽ là chìa khóa giúp cả hai vượt qua tất cả.
"Minhyung..."
em khẽ gọi tên cậu, không phải để ngăn cản, mà là để cảm nhận từng khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà cả hai người có thể cùng nhau đối mặt với mọi thử thách.
Minhyung nhẹ nhàng đặt em xuống giường, nhưng cậu không rời mắt khỏi em, ánh nhìn trở nên sâu thẳm và đầy khao khát. Cậu như thể vừa uống phải một tấn xuân dược, toàn thân tỏa ra một sức hút khó cưỡng, ánh mắt mê hoặc và đầy sự chiếm lĩnh.
Cảm giác ấy khiến em hơi lúng túng, tim đập mạnh một chút, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng có một sự cuốn hút lạ lùng từ cậu, một cảm giác mới mẻ và mạnh mẽ mà em chưa bao giờ trải qua. Minhyung đứng đó, gần em hơn bao giờ hết, từng hơi thở của cậu gần như hòa quyện với không gian xung quanh.
"Minhyung..."
Em gọi tên cậu, giọng nói có chút run rẩy, nhưng lại không thể giấu đi sự bất an đang dâng lên trong lòng.
Minhyung cúi người xuống gần em hơn, đôi tay của cậu chạm nhẹ lên mặt em, như muốn khẳng định sự hiện diện của mình, muốn cảm nhận từng khoảnh khắc bên em.
"Cô đừng lo... Con sẽ không để cô phải chịu đựng một mình nữa. Con sẽ ở đây, mãi mãi."
Lời nói ấy, nhẹ nhàng mà đầy sự cam kết, khiến em không thể không cảm nhận được tình cảm chân thành trong từng chữ. Nhưng trong sâu thẳm, em vẫn cảm thấy một chút bối rối, khi khoảng cách giữa hai người dần trở nên mờ nhạt, như thể tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, chỉ còn lại cảm xúc và những khoảnh khắc này, không thể quay lại.
Em nhìn vào mắt cậu, đôi mắt đầy sự say mê, và cũng là sự kiên quyết. Mọi thứ giữa hai người dường như đã thay đổi, không còn là sự bảo vệ hay những lời hứa, mà là những cảm xúc dần dâng lên, mạnh mẽ và không thể chối bỏ.
Khoảng cách giữa hai người dần tan biến trong khoảnh khắc đó. Cảm giác ấm áp và mạnh mẽ giữa em và Minhyung như thấm vào từng sợi dây thần kinh, khiến mọi thứ xung quanh bỗng chốc mờ nhạt. Cả hai nhìn vào nhau, không cần nói gì, chỉ cần một ánh mắt là đủ để hiểu được cảm xúc ngập tràn trong lòng mỗi người.
Minhyung hơi cúi người xuống, tay cậu nhẹ nhàng chạm vào mặt em, một cử chỉ đầy sự dịu dàng, nhưng cũng có chút quyết đoán. Và rồi, không một lời nói, cả hai trao nhau nụ hôn sâu, như một sự kết nối vượt qua mọi rào cản, mọi nỗi đau và quá khứ. Cảm giác đó ngọt ngào, mạnh mẽ, nhưng cũng đầy sự sợ hãi, như thể không biết khi nào tất cả sẽ tan biến.
Nụ hôn ấy không chỉ là sự giao hòa giữa hai người, mà còn là lời hứa ngầm, rằng dù thế nào đi nữa, cả hai sẽ không bao giờ buông tay. Mọi thứ khác không còn quan trọng nữa, chỉ còn lại sự hiện diện của nhau, như một phần không thể thiếu trong cuộc đời của mỗi người.
Khi cả hai rời nhau ra, không khí xung quanh vẫn còn vương lại dư âm của nụ hôn, và ánh mắt của Minhyung nhìn em với tất cả sự dịu dàng và khát khao, như muốn nói rằng cậu sẽ luôn ở đây, bên em, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com