Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

faker

"anh sẽ vào nam"

"bao giờ"

"sáng sớm mai"

em chẳng đáp lời. thu mình trên chiếc ghế sofa cũ kĩ, xoay lưng kiếm tìm từng đợt nắng vàng ươm qua khung cửa cũ kĩ được thiết kế tỉ mẩn theo kiến trúc kiểu pháp trong thư phòng nhỏ và hẹp của lý tương hách. những ngày hạ chí, từng đợt nắng cứ len lỏi trong từng ngõ ngách, nhuộm tất thảy thành thứ màu mật ong lóng lánh. từng tiếng ve râm ran theo từng đợt gió nóng phủ khắp thành thị xô bồ, nhộn nhịp. hà nội chìm trong nắng cháy đẹp như một giấc mộng. anh sắp xa hà nội rồi sao?

khi em bỏ quên một nửa hồn mình rong chơi trên vầng trời xanh thẳm không một gợn mây cùng nắng phủ khắp, em đã quên mất cái lòng anh như giông tố bủa vây, xao động cả một ánh mắt vốn dĩ tĩnh lặng như mặt hồ trời thu. nhìn em, cái nhìn khẩn thiết như van nài một bàn tay níu giữ, nhưng có lẽ em đã không.

màu nắng ngọt lịm nhuộm lên từng ngón tay, lên máy đánh chữ kiểu pháp cùng vài ba con chữ dở dang trên bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ của hách.

"____, anh vào nam em có nhớ anh không?"

giọng tương hách đặc quánh màu buồn. nét mặt anh vẫn điềm nhiên dẫu vậy cũng chẳng thể nào giấu được cõi lòng dậy sóng.

"nếu em nói có thì anh có ở lại hà nội không?"

"em biết đấy, anh không thể"

ngả mình tựa lưng trên ghế, để cho cả phần gương mặt chìm lại trong bóng tối lạnh căm. cái sắc buồn ở tận cùng tâm can như phủ kín cả con người anh. khoảng không cũng dường như bị nhuộm lên màu thê lương ảm đạm như một lát cắt cuộc đời qua cuộn film trong chiếc máy ảnh ngoại nhập. ánh dương âu yếm hôn lấy gò má, phủ lên đôi mắt nhắm nghiền của em. xinh đẹp đến đau lòng. phải chăng giây phút này ngưng đọng thành trăm năm, để rồi ngày mai sẽ chẳng đến. nhưng khát vọng cùng tận của một cá nhân sẽ chẳng bao giờ là đủ để chống lại cái xoay chuyển tàn khốc, quy luật bất biến của cõi nhân gian. anh không thể giữ em lại.

anh rỗng tuếch, lặng lẽ chôn cất trong đáy mắt rối bời phút giây có lẽ anh sẽ mất cả nửa đời còn lại để kiếm tìm một cơ hội để được đắm chìm vào khoảng không ấy, con người ấy thêm lần nữa. hách tiến lại gần bên em, nhẹ nâng một lọn tóc rồi hôn lấy. mái tóc em thoang thoảng hương hoa bưởi quấn quít bên đầu mũi, đâu đó cái hương nắng cháy vẫn len lỏi qua từng tế bào khứu giác.

rời bỏ ánh dương, em tìm về đáy mắt lý tương hách. nửa khuôn mặt anh vẫn đắm trong khoảng không lạnh lẽo, anh trầm buồn như mặt biển ngày giông tố, phảng phất một nỗi buồn khó tả. từng đợt sóng cuộn trào ra khỏi khóe mi cay rát. em vươn tay lau đi nỗi buồn vương vất trong ánh mắt anh.

"anh thương em nhiều"

"anh hách... em xin lỗi"

khoảng không tĩnh lặng chỉ vang lên tiếng gót chân em chạm sàn nhà lạnh lẽo. em để lại hách một mình rối bời trong bốn bức tường lạnh lẽo. có lẽ em chẳng biết lòng anh trống rỗng. tương hách ngả mình xuống chiếc ghế sofa, ngửa đầu đón từng đợt nắng cuối vuốt ve cùng khắp cơ thể. anh thở một hơi thật dài, mắt nhắm nghiền, nhưng tâm trí ngổn ngang. sự im lặng của em như hóa cõi lòng anh thành đêm tối. hách vẫn nhớ về dáng hình người con gái anh vẫn thương cùng nắng tháng bảy xinh đẹp như một một giấc mộng anh chẳng hề muốn tỉnh giấc. dẫu biết rằng chẳng thể nắm lấy đôi tay nhỏ bé mà giữ lại một vệt nắng cũ, tương hách đã mong một ánh mắt buồn từ em.

em với hách là gì? đơn giản chỉ là con gái ruột của chủ trọ ngày đầu đặt chân tới đất hà nội. thời gian đã thổi bùng một thứ tình cảm nhen nhóm trong tận sâu cõi lòng anh. hách chẳng nhận ra bản thân mình đã vô tình phải lòng nắng hạ trong đôi mắt em để rồi thương yêu em đến chẳng cất thành lời, chỉ mang những xúc cảm nóng ấm ấy hóa thành con chữ rải rác trên xấp giấy cũ kĩ. em là nàng thơ của hách.

hách nhớ về một ngày tháng ba khi em gật đầu trước lời yêu vội vã của anh. ngày hôm ấy là một ngày xuân có nắng vàng óng và có nụ cười như mật ngọt rót vào tim anh một cái vui khôn xiết. tưởng chừng giây phút ấy, anh đã là người may mắn nhất trên đời. và từ giây phút ấy, từng con chữ lý tương hách tỉ mẩn khắc tạo đều là cho em. hách viết về em, rất nhiều, về người con gái anh yêu.

nhưng vốn dĩ định mệnh chẳng an bài cho em về bên hách. anh cho dù thế nào cũng chỉ là một tên nhà văn quèn, dường như công việc viết lách chẳng đủ để anh cáng đáng mọi sự trong gia đình nhỏ ở quê đồng thời duy trì một phí sống đắt đỏ ở nơi như hà thành. trong những giây phút cùng quẫn, tưởng chừng đôi vai của anh đã đổ sụp, một tia hi vọng cuối cùng cũng đã đến. một nhà xuất bản trong nam hứng thú với tài năng của hách, họ muốn anh vào sài gòn để làm việc. hà nội vốn từ lâu đã chiếm một vị trí quan trọng trong tim hách, chỉ nghĩ đến việc xa cái nắng chốn thủ đô, hách đã chẳng tưởng tượng nổi. nhưng công việc ấy lại dư dả khiến anh bớt phần nào gánh nặng trên đôi vai chàng trai trẻ. hách đã quyết sẽ rời đi. dẫu vậy, anh vẫn muốn một cái níu giữ từ nàng thơ để anh tìm được cái cớ đẹp đẽ để chẳng phải bỏ lại sau lưng kỉ niệm về chốn yên bình in bóng hình người con gái hách thương. hà nội trong cõi lòng lý tương hách là em.

"anh hách, ăn cơm"

tương hách mải mê vắt tay lên trán nghĩ ngợi về vài thứ kỉ niệm xa xăm mà chợt nhận ra từng tàn dư nắng đỏ đã tắt ngấm từ lâu. trăng đã lên cao, đèn cũng chưa được thắp. lẽo đẽo theo từng bước chân em tới bàn ăn. xuyên suốt bữa cơm, em chẳng nói gì. chẳng có một cơ hội nào cho tương hách được đắm mình trong ánh mắt của người con gái ấy. sự im lặng của em là một gáo nước lạnh đến thấu xương vào khát vọng níu giữ khoảng trời đất bắc, nếu em chẳng đoái hoài, lí do gì cho lý tương hách nặng lòng ôm mãi màu nắng kỉ niệm nơi đây cơ chứ. em có biết không? lòng anh nhuốm màu u buồn, một cơn bão âm ỉ làm xáo động mặt biển hiền hòa, nó khát khao dù chỉ là một tia ánh sáng yếu ớt cũng đã đủ trấn tĩnh một vùng trời đặc quánh mây đen. em ơi, lòng em liệu có nặng trĩu?

khi ánh trăng đã mang cả màu buồn trong mắt tương hách phủ lên vạn vật cái ảm đạm, hiu quạnh của một đêm cuối để nhớ. hách tìm đến rượu. nhưng dường như cái đắng chát nơi đầu lưỡi chẳng thể làm anh quên đi khoảng trời bất tận trong đôi mắt em. khi khối óc nhắc về hình bóng nhỏ bé chẳng thể níu lấy, anh lại càng đau lòng. uống rượu để ép mình phải say, nhưng vốn dĩ hách đã say mãi trong màu mắt ấy, chìm đắm vào dáng hình, vào người con gái ấy bấy lâu nay. thương yêu cùng tận nhưng lại chẳng vươn tay níu lại hình bóng đang dần khuất xa, chẳng còn một tương lai nào cho em và hách. cổ họng hách đắng nghẹn. từng đợt sóng cuộn trào khỏi khóe mắt, sống mũi cay xè, từng giọt lệ nóng chảy dài trên gò má hách. ánh trăng lạnh lẽo rủ xuống phần nửa khuôn mặt, ánh mắt anh long lánh như pha lê. càng uống lại càng tỉnh.

"anh hách..."

tiếng em vang bên tai như mật ngọt chảy vào con tim nát tan của hách. giọng em nhẹ như lông hồng, tưởng chừng một đợt gió lớn sẽ cuốn mà bay đi mãi, chẳng thể nào quay về. em nhẹ bước bên cạnh hách, vươn tay lau đi giọt buồn trên hàng mi anh. chỉ ba giây chạm mắt, em thấy cả một khoảng trời bão tố trong đáy mắt, từng ánh nhìn buồn bã, đây nào có phải tương hách mà em thương cơ chứ. em vươn mình ôm lấy hách, để anh khóc trên bờ vai gầy của em, một lần cuối cùng.

em nghe lòng anh vụn nát. tiếng khóc của hách xé tan cả khoảng không tĩnh lặng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc, có lẽ em sẽ nhớ lắm.

"anh ơi, em hạnh phúc khi mình đã là một phần đời của nhau. dẫu phải chia xa, nhưng em vẫn muốn anh nhớ rằng em vẫn luôn yêu anh."

em ôm chặt vòng tay, mắt cũng đã hoe đỏ.

tương hách mang màu buồn phủ lên đôi mắt, em thấy dáng hình mình phản chiếu trong đôi đồng tử lóng lánh. một nỗi buồn khó tả. em nhẹ hôn lên đuôi mắt đẫm lệ.

"hứa với em nhé, đừng quên em"

tương hách ôm chặt em trong vòng tay, như thể buông tay rằng sẽ lạc mất nhau muôn đời trọn kiếp. em nằm trong cái ôm của anh êm đềm hệt như những ngày bình dị, chẳng còn quan tâm ngày mai ra sao. đêm dài cứ trôi qua như thế, khi anh đã dành trọn nỗi nhớ, thương yêu cùng tận của một cõi lòng vụn nát treo trên một mảnh trăng non. những ngày xa vắng, những hiu hắt màu bạc sẽ thay anh hôn em cùng khắp trong những đêm lạnh. anh đi nhưng lòng anh bỏ lại.

"anh sẽ nhớ em trọn kiếp."

-

khi từng đợt nắng non nhẹ âu yếm nửa phần khuôn mặt. em choàng tỉnh giấc, nhận ra bản thân em đã yên vị trên chăn ấm nệm êm từ khi nào, và vòng tay hách cũng chẳng còn nơi đây. em vội vã kiếm tìm hình bóng anh trong mọi ngõ ngách với hàng vạn ý nghĩ bủa vây đặc quánh trong khối óc. thư phòng, đồ đạc đã trắng trơn, chỉ còn sót lại đâu đây mùi hương cuối cùng còn sót lại trên vài ba cuốn sách. em sững sờ nhìn không gian tràn ngập màu nắng sớm, nhưng hôm nay nắng có lẽ chẳng còn ngọt ngào nữa rồi. em nghe tiếng lòng mình vỡ tan.

"mẹ, anh hách đâu rồi-"

"cậu hách đi từ sớm rồi, cậu chẳng báo với ai, cứ thầm lặng mà đi thôi. thôi thì chúc cậu thượng lộ bình an."

lòng em rối bời. em mất anh thật rồi. nặng nề mở cánh cửa thư phòng đã từng là của hách. mùi gỗ mộc xen tràn vào buồng phổi em, không khí khoáng đãng. chẳng còn gì nữa, tất thảy những thứ ở lại đều chỉ là hồi ức của những ngày có nhau.

trên bàn gỗ, hách đã ngay ngắn để lại một bức thư gửi cho em. có lẽ lòng em sẽ chẳng đau đến thế nếu từng câu từng chữ mà anh viết ra lại thương yêu đến khó tả.

"....anh sẽ nhớ em trọn kiếp."

em cầm lá thư lòng đau quặn thắt, bần thần ngồi sụp xuống, sống mũi truyền đến cảm giác cay đắng, cuống họng không phát thành lời. cảm giác mất một người sao mà đớn đau đến vậy. từng đợt nước mắt chảy dài ướt đẫm cả mảnh giấy cũ.

trời hà nội cứ nắng mãi, em lại vô thức nhớ về một bầu trời giông tố đáy mắt người con trai ấy trước thời khắc cõi lòng mình nát tan.


còn tiếp

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟

chap này mình viết có thể sẽ có rất nhiều điểm sai sót, mong mọi người ủng hộ, góp ý nhẹ tay. mong mọi người thích nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com