Phát tình (H)
Phát tình
-- cho nên, là thế nào phát triển trở thành như bây giờ?
Cam Vọng Tinh cắn cổ áo Lợi Lộ Tu nghẹn ngào, mơ mơ màng màng khao khát.
Khởi điểm là thân thể cậu rơi vào khát khô kéo dài --Omega chính là như thế, nhạy cảm, ẩm ướt, tùy tiện vân vê liền giống như quả chín mọng, bóp nhẹ một cái là nước văng khắp nơi – tập luyện cường độ cao cũng không thể đem hỏa diễm mãnh liệt dập tắt, ngược lại càng làm trầm trọng thêm, cậu càng tập mệt thì lửa đốt càng thêm thịnh vượng. Đại khái là ngày đêm điên đảo tập luyện cùng áp lực làm chu kỳ phát tình càng khó kiểm soát, cậu chưa kịp chuẩn bị thuốc ức chế, đầu sỏ gây nên chỉ có thể là Alpha mới vừa cùng cậu tứ chi quấn quít. Lợi Lộ Tu cười ôm cậu vào lòng, cánh tay rắn chắc khiến cậu không thể động đậy, bàn tay nóng bỏng tóm chặt lấy cổ tay cậu. Cách lớp áo mỏng ướt mồ hôi, vuốt vuốt lưng Cam Vọng Tinh. Alpha đến từ Nga kia lại ở bên tai cậu vô hại cười đến hài lòng, tin tức tố mát lạnh lặng yên không một tiếng động lượn quanh cậu, ôn nhu lại hung hăng mà đem Omega ở ranh giới dục vọng kéo vào lãnh địa của mình.
Cam Vọng Tinh biết Lợi Lộ Tu cũng chỉ là vô tình thôi. Alpha này vốn dĩ không thích hát nhảy, lúc tập luyện vô ý thả ra tin tức tố rất nồng, huống hồ mọi người nhao nhao đùa giỡn thành một đoàn. Thế nhưng, cậu quẫn bách mà cảm nhận được thân thể mình trở nên ẩm ướt, nước từ trong hậu huyệt chảy ra, làm ướt quần trong. May mà tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa, lại nhanh chóng vùi đầu vào tập luyện tiếp, quần áo cậu mặc cũng tối màu, mọi người sẽ không thấy được. Thế nhưng sớm muộn sẽ lộ tẩy – sau khi kết thúc, cậu vội vã tìm cớ chạy tới phòng thay quần áo, rúc ở trong góc thở dốc.
Tìm ai đến giúp đỡ đây? Mồ hôi chảy ròng ròng, thân thể khô nóng, Cam Vọng Tinh cắn cắn ngón tay, cảm thấy mê man luống cuống. Thông thường nhân viên công tác có chuẩn bị thuốc, thế nhưng ở nơi này nhiều người không tránh khỏi nhiều miệng, cậu cũng không muốn bởi vì phát tình mà lên hotsearch. Mấy người đồng đội Omega khả năng giúp được, thế nhưng tất cả mọi người tập hợp chuẩn bị trở về, cậu thực sự không có biện pháp mang theo một thân tin tức loạn chạy tới hỏi, nói không chừng còn có thể quấy nhiễu đến bọn họ. Trong phòng thay quần áo dùng chung còn sót lại đủ loại khí tức, mùi vị Alpha xa lạ làm cho cậu không tự chủ được sợ run, dục vọng lại vì vậy càng thêm mãnh liệt. Trong huyệt nước ồ ồ mà chảy xuống, làm quần dài màu đen ướt nhẹp. Cậu theo bản năng siết chặt hai chân, nhiệt độ tăng cao làm da thịt mẫn cảm. Cam Vọng Tinh nức nở, cậu giống như một con trai bị ném vào nồi nước sôi, bị nấu đến từ từ mở miệng, lộ ra phần thịt trai ngọt ngào, nhiệt ý ngày càng cuộn trào mãnh liệt, Cam Vọng Tinh nhũn ra mà trượt trên mặt đất. Ngoài cửa nhân viên công tác đại khái nghe được một chút âm thanh, hoặc là cảm thấy hơi thở dị thường, "Này? Bên trong có ai không? Phát sinh cái gì sao?" Ngoài cửa truyền đến thanh âm hỏi thăm cùng tiếng bước chân càng ngày càng gần. Cậu hoảng sợ trừng lớn hai mắt. Chờ đã, phải làm sao bây giờ?
"Này." Tin tức lạnh thấu xương của Alpha bao bọc lấy cậu, thanh âm trầm thấp lộ ra đáng tin cùng ôn nhu. Sau đó là tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cộc cộc cộc. Mùi vị quen thuộc làm cho Cam Vọng Tinh khôi phục thần trí một chút. Thanh âm này... Cậu hồi tưởng lại những lần nói chuyện phiếm buổi tối, trong bóng đêm gương mặt cùng khí tức hắn đều là nhu hòa, ánh trăng rót xuống mái tóc vàng một lớp mật ong. "... Lợi Lộ Tu?" Cam Vọng Tinh nhỏ giọng hỏi. Người ngoài cửa nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"Mùi của em không đúng lắm." Hắn dừng lại một chút, cố gắng tìm từ. "Tôi đoán có thể là do tôi." Lợi Lộ Tu cũng không nói rõ ràng, nhưng Cam Vọng Tinh minh bạch ý tứ của hắn. Huống hồ, cách một cánh cửa, trong không khí đều là khí tức ngọt ngào, mặc dù là kẻ ngu si đều có thể đoán được tình cảnh bên trong. Bất quá Lợi Lộ Tu dĩ nhiên có thể đoán được nguyên nhân gây ra. Cam Vọng Tinh co rúc ở trên mặt đất, bởi vì mùi vị trấn an gần trong gang tấc mà không tự chủ mở ra hai chân. Lợi Lộ Tu tới tìm cậu. Lợi Lộ Tu biết tình trạng của cậu. Lợi Lộ Tu là một Alpha. Đầu óc miễn cưỡng nghĩ ra ba điều này, sau đó lần nữa bị sóng triều nóng bỏng nhấn chìm. Một Alpha cường kiện như vậy, Cam Vọng Tinh muốn. Thân thể cậu càng thêm ướt át, rơi vào trong cuồng triều điềm mỹ. Cậu cần dương vật cứng rắn, đâm sâu vào trong cậu, cần tinh dịch bắn vào nơi bí ẩn nhất trong khoang sinh sản, đánh dấu cậu, làm cho cậu mang hài tử của hắn -- không phải không phải không phải. Cam Vọng Tinh vì ý tưởng tình sắc của mình mà đổ mồ hôi lạnh. Cảm thấy thẹn cùng khó chịu, cậu cắn cắn ngón tay, đem khẩn cầu sinh động nuốt trở về trong bụng, nỗ lực tìm về lý trí. "Ưm, em, không có chuyện gì." Cậu vốn muốn nhờ Lợi Lộ Tu đi lấy thuốc ức chế giúp cậu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì hắn đã như đọc được suy nghĩ của cậu.
"... Em bây giờ, uống thuốc đại khái không hiệu quả gì." Giọng nói của hắn có chút không đồng tình. Cam Vọng Tinh nghe vậy, muốn đem đầu của mình đập vào tường. Ngược lại cũng không khó hiểu, một Alpha thành niên kinh nghiệm xã hội phong phú, làm sao có thể bị cậu qua loa lấy lệ lừa gạt như vậy. Chỉ là, vô luận như thế nào, cậu cũng không muốn phá vỡ tình bạn này.Trong lòng cậu chợt sinh ra một loại ủy khuất khó tả cùng tức giận.
Chỉ là bằng hữu, cậu muốn vậy, nhưng không giải thích được vì sao khó chịu như thế. Cậu cũng không phải không biết tình cảm cùng nguyện vọng của mình-- tại buổi tối ánh trăng tràn ngập đó, bọn họ cùng nhau chơi đùa sau giờ luyện tập, cùng hắn nói chuyện trên trời dưới đất, cậu đã rất ao ước Alpha ôn nhu này. Thế nhưng tương lai xa xôi không nên truy cầu niệm tưởng. Chẳng qua là hơn trăm ngày gặp gỡ, một cuộc hành trình có hạn định mà thôi. Vì vậy, không cần phải ... lộ ra cảm tình dư thừa, tăng thêm phiền nhiễu. Cam Vọng Tinh cười cười, không ngờ mình đang phát tình lại có thể suy nghĩ rõ ràng như vậy, thẳng thắn lại tàn nhẫn mà chặt đứt chút tình cảm không cần thiết. "Không có việc gì, em... " cậu nói, lời đến khóe miệng lại bị nam nhân ngoài cửa cắt đứt.
"Tôi có thể giúp em không?" Lợi Lộ Tu hỏi, lần nữa gõ cửa một cái. Trước ống kính hắn luôn biểu hiện chậm nửa nhịp, nhưng các đồng đội đều biết hắn rất có đầu óc, có thể quả quyết xử lý tốt các sự việc phát sinh. Alpha cùng Omega "giải quyết vấn đề " . Cam Vọng Tinh chú ý tới cái này, trong chốc lát không có trả lời.
"Thầy có biết thầy đang nói cái gì không, Lợi Lộ Tu?" Cam Vọng Tinh đè nén thanh âm thở dốc, bởi vì lưỡng lự cùng do dự mà nhẹ nhàng run run. Đại khái là mình cả nghĩ quá rồi sao!? Lời vừa ra khỏi miệng cậu liền cảm thấy hối hận, vì câu hỏi ám chỉ vô cùng rõ ràng. Nhưng cậu còn không kịp sửa lời, Alpha ngoài cửa liền đáp lại. "Tôi biết." Lợi Lộ Tu nói, "Thế nhưng tùy em quyết định."
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên chốt cửa. Mùi tin tức tố của Cam Vọng Tinh càng ngày càng nồng, ngửi giống như kẹo đường được nung trên lửa. Omega ngọt ngào, ôn nhu, xinh đẹp. Lợi Lộ Tu nhớ tới người mấy giờ trước bị hắn ôm vào trong ngực, Cam Vọng Tinh để lộ gáy, tuyến thể ở dưới ánh mặt trời đỏ lên, hương vị ngọt ngào như ẩn như hiện. Hắn trở nên hoảng hốt, sau đó ý thức được động tác của mình quá ám muội và thân mật. Vì vậy hắn buông cậu ra, lúc sau lại không thấy cậu đâu, hắn hỏi nhân viên công tác, nhận được một chút đầu mối, liền xoay người hướng phòng thay quần áo đi tới. Vốn chỉ là xuất phát từ lo lắng, hắn quả thực đối với Cam Vọng Tinh có ý tưởng khác, nhưng mà cũng không định dậu đổ bìm leo.
"Tôi có thể đi liên hệ nhân viên y tế. " Hắn nói, "Hoặc là... em có thể mở cửa."
Hắn nói đến đó thì ngừng. Lợi Lộ Tu cắn cắn môi dưới, nói xong trong nháy mắt chợt sinh ra mờ mịt cùng cảm giác khẩn trương. Lần gần đây nhất hắn có loại tâm tình này là lúc nào? Hắn nhớ, là sáng sớm sau lễ Giáng Sinh, ôm tâm tình bất định lại kỳ vọng mở mắt, đi thăm dò lễ vật nhận được.
Mà lần này hắn đã đạt được điều mình ước muốn.
Cạch. Sau một lúc lâu, một tiếng vang nhỏ, cánh cửa ngăn cách hai người lặng yên mở ra. Ngón tay cậu chen ở khe cửa run rẩy. Lợi Lộ Tu nhãn thần chợt thâm trầm, hít sâu một hơi hương vị ngọt ngào nóng rực, đẩy cửa mà vào.
"Ô, ô ân!" Tiếng rên nho nhỏ vang lên trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở của Alpha trộn lẫn với tiếng rên rỉ của Omega. Lợi Lộ Tu cúi đầu hôn tuyến thể sưng lên sau cổ Cam Vọng Tinh, dùng tin tức tố trấn an cậu, tay với xuống thắt lưng, cởi ra chiếc quần ướt đẫm, dọc theo khe mông mò đến miệng huyệt bí ẩn, dùng động tác mềm nhẹ tựa như một chiếc lông vũ vỗ về chơi đùa. Thịt mềm run run rẩy rẩy, bao trùm lấy đầu ngón tay hắn, chất lỏng trong suốt chảy ra. "Nơi này thật ẩm ướt... " Lợi Lộ Tu nhẹ giọng nói, cẩn thận đụng vào, hai ngón tay vuốt phẳng các nếp gấp, hắn thử thăm dò thêm một ngón tay nữa vào huyệt động. Góc độ này làm hắn thấy rõ ràng nơi đang bị mình vỗ về chơi đùa, đóa hoa ẩm ướt ửng đỏ lấp ló dưới vạt áo, bắp đùi dính đầy chất lỏng. Mà Cam Vọng Tinh bị lời của hắn làm cho lỗ tai đỏ bừng, cắn cổ áo nhẹ giọng nghẹn ngào. "Đừng nói nữa, a, đừng mà!" Thanh âm của cậu bởi vì Lợi Lộ Tu bất ngờ ấn vào tuyến tiền liệt mà kinh hãi cất cao, giống như chú chim nhỏ vướng vào lưới. "Trực tiếp, trực tiếp vào đi..." Đầu óc cậu hỗn độn một mảnh, theo bản năng kẹp chặt thắt lưng Lợi Lộ Tu, thúc giục mời gọi.
"Em sẽ bị thương." Lợi Lộ Tu không đồng ý, cắn vành tai cậu một cái. Trong huyệt trào ra càng nhiều nước trong suốt, bị hắn nhìn mà xấu hổ co rút lại, dương vật được che khuất dưới vạt áo sơ mi, bởi động tác ra vào của ngón tay Lợi Lộ Tu mà chảy ra một ít tinh dịch. Hắn rút ngón tay ra, liếm liếm môi, cúi xuống mút mát hậu huyệt trong ánh mắt kinh ngạc của Cam Vọng Tinh.
Hô hấp của cậu bị đình trệ, trong không gian chỉ còn tiếng mút liếm, chiếc lưỡi gai góc không ngừng cọ vào thành trong, làm cho cánh hoa bởi vì hưng phấn trở nên càng thêm mềm mại. Ngón tay Cam Vọng Tinh luồn vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn, thân thể căng thẳng tựa như một chiếc cung bị kéo căng, khàn giọng kêu to. "Đừng, đừng như vậy... " cậu cầu hắn, lại sợ thanh âm quá lớn làm người bên ngoài nghe được, chỉ có thể tóm lấy mái tóc rối bời của Lợi Lộ Tu xin khoan dung, hai chân lại nghe theo bản năng vui vẻ kẹp chặt đầu hắn. "Nơi này và cổ của em mùi vị không giống nhau." Đôi mắt hắn đỏ ngầu ngậm chặt miệng huyệt dùng đầu lưỡi chơi đùa, vươn bàn tay bắt lấy tính khí của Cam Vọng Tinh xoa nắn. Cậu bình thường tự an ủi như thế nào? Lúc phát tình cũng là ướt nhẹp giống như bây giờ sao? Trước đây đã từng có ai... giúp cậu thế này chưa?. Hắn theo bản năng càng dùng lực, giây tiếp theo tiếng kinh hô không áp chế của cậu vang lên, tính khí cũng lập tức bắn ra dịch thể trắng đục, làm ướt mặt cùng tóc hắn.
"Ha, ha a... " Cam Vọng Tinh kiệt sức ngã vào trên người hắn. Hai người đều triệt triệt để để ướt đẫm, quần áo bị đủ loại dịch thể bừa bộn làm bẩn. Cậu chôn ở cần cổ hắn khóc thút thít, bởi vẫn còn ngậm áo mà phát sinh tiếng nghẹn ngào mơ mơ hồ hồ, cậu ngượng ngùng cùng sợ hãi, nhưng vẫn còn nhớ rõ không được nháo ra động tĩnh quá lớn. Lợi Lộ Tu ôm chặt lấy hông Cam Vọng Tinh, cảm thụ cậu run rẩy. Hắn rất ít khi nhìn thấy cậu chật vật như vậy, ngày thường Cam Vọng Tinh luôn là tươi cười rực rỡ, không ngờ ngâm trong dục vọng lại mất khống chế đến như thế. Dục vọng chiếm đoạt trời sinh của hắn mơ hồ được thỏa mãn, Lợi Lộ Tu hôn mút bả vai cùng gáy Cam Vọng Tinh, lưu lại vài dấu răng đỏ tươi, nhưng vẫn còn nhớ rõ không đụng vào tuyến thể của cậu. Trước khi được đồng ý, không nên quá phận đụng vào địa phương có ý nghĩa khắc sâu kia. Thế nhưng hắn thật là muốn, muốn giảo phá da thịt nơi cổ, đem mùi của chính mình cùng dịch thể lưu lại bên trong, ngang nhiên mà tuyên cáo quyền sở hữu. Đôi mắt hắn ngày càng âm trầm, chỉ có thanh âm nhân viên công tác từ ngoài cửa mơ hồ truyền tới làm cho hắn nỗ lực duy trì lý trí. Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, hắn là đến giúp đỡ, nơi này là nơi công cộng. "Tôi có thể vào không? " hắn hỏi, nỗ lực thuyết phục bản thân là đang giúp Omega giải quyết nhu cầu, mà không phải do ước muốn cùng dục vọng của chính hắn.
"A, ưm, được" Cam Vọng Tinh nói năng lộn xộn mà bằng lòng, lúc nói chuyện còn phả hơi thở ướt át lên cổ hắn, làm cổ hắn thật nhột.
Hắn hơi dừng lại một chút, đưa tay đẩy ra miệng huyệt ẩm ướt run rẩy, thấp giọng lầm bầm cái gì đó, Cam Vọng Tinh cố gắng lắng nghe. Thanh âm Lợi Lộ Tu mang theo dỗ dành.
"... Cố chịu một chút", hắn nói. Giây tiếp theo, dương vật to lớn cứng rắn xông vào thân thể ấm nóng.
"A -- a a!"
Thân thể cậu trong nháy mắt căng thẳng. Vật kia đâm thật sâu vào huyệt mềm, dịch thể lấp tức ồ ồ chảy ra, như một dòng suối ngọt ngào bao bọc lấy dương vật. Lợi Lộ Tu cúi xuống hôn lên đôi mắt ngập nước của Cam Vọng Tinh, vuốt ve lồng ngực phập phồng cùng bụng dưới của cậu, dứt khoát đem tính khí đưa đẩy thật sâu, dường như muốn tiến vào hoa viên bí ẩn nhất của cậu. "Chậm, chậm một chút, ô a... !" Cam Vọng Tinh cắn mu bàn tay xin khoan dung. Cậu bị Lợi Lộ Tu đỉnh đến hoa mắt váng đầu, mỗi cú thúc đều sâu đến cực hạn. Tuyến tiền liệt sâu trong huyệt đạo bị nghiền ép, Cam Vọng Tinh che lấy miệng của mình nỗ lực không phát ra thanh âm quá lớn. Hàm răng ở trên mu bàn tay lưu lại vết cắn, bị Lợi Lộ Tu đẩy ra, đem ngón tay của hắn nhét vào trong miệng cậu. Cam Vọng Tinh ô ô mà hàm chứa ngón tay người kia, mấy lần không tự chủ được liền cắn hắn. "Lão Lợi, Lão Lợi" cậu hàm hồ nỉ non. "Có ổn không?" hắn hỏi, ánh mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm đôi môi thủy nhuận của cậu. Môi hé mở, phun ra ngọt ngào rên rỉ cùng thở dốc, giống như mời gọi. Tâm hắn đại động. Nhưng chưa đợi hắn hôn xuống cậu đã nghiêng đầu tới, ngón tay run run luồn vào tóc hắn, đem môi dâng lên.
Rất ngọt. Cam Vọng Tinh hôn hắn, đầu lưỡi cạy khớp hàm hắn, cố sức mút vào. Hắn nếm được hương vị thơm ngon như bánh nướng rưới đầy mứt quả, như lớp kem mịn màng phủ lên bánh gato. Hắn bản năng đáp lại nụ hôn này, trên dưới cùng nhau dùng sức, đem cậu ép lên cao trào. Cam Vọng Tinh co quắp giãy dụa, cánh tay ôm chặt bả vai Lợi Lộ Tu, run run rẩy rẩy. "Lợi Lộ Tu, Lợi lão sư, ô ân... !" Cậu lộn xộn mà kêu lên, giống như thuyền nhỏ trong mưa gió tìm kiếm cứu mạng. Lợi Lộ Tu lại càng thô bạo mà hôn cậu, kịch liệt như muốn đem cậu ăn vào bụng, đem Omega kéo vào tình triều triền miên.
Lúc này đã không rảnh chú ý những chuyện khác. Trong không khí tin tức tố nồng đậm đến gần như hóa thành thực thể, khí tức làm cho hai người đều từng bước đến cực hạn. Lợi Lộ Tu không dám tiến vào khoang sinh sản của cậu, chỉ ra sức nghiền ép tuyến tiền liệt. Hắn xoa gò má Cam Vọng Tinh, cúi đầu mút đầu lưỡi đối phương, với một lần va chạm cuối cùng hắn bắn tất cả trọc dịch vào trong cậu. Cùng lúc đó hàm răng cắn nát tuyến thể yếu ớt, tạm thời đánh dấu cậu.
"... Em có ổn không?" hắn hỏi, ánh mắt không rời khuôn mặt Cam Vọng Tinh. Cậu còn mơ mơ màng màng run rẩy. Lợi Lộ Tu thở hổn hển nhắm mắt lại, rút dương vật ra khỏi huyệt động làm mình mê đắm, hỗn hợp trọng dịch cũng theo đó chảy đầy hai chân cậu.
"... Ừm." Sau một lúc lâu Cam Vọng Tinh mới trả lời. Cậu giơ lên cánh tay mệt mỏi ôm lấy Alpha phía trên mình. Lợi Lộ Tu cũng chậm rãi nhếch miệng. Sau đó, bọn họ hôn môi. "Lần sau, tôi muốn đánh dấu vĩnh viễn em."
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com