Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

"anh thích em sao?"

"anh không thích nói lại hai lần đâu"

"nhưng mà em..."

jihoon chẳng biết bản thân có gì tốt để người hoàn hảo như sanghyeok thích em, em chỉ là kẻ được diêm vương thương xót cho em cơ hội làm lại từ đầu, em làm sao xứng với hắn nhưng nếu hỏi jihoon có thích sanghyeok không thì câu trả lời của em là có, em đã bị hắn làm cho rung động mất rồi, rung động bởi sự quan tâm của hắn dành cho em, nhưng nếu hỏi jihoon có dám đáp lại sanghyeok không thì câu trả lời của em sẽ là không.

sanghyeok thấy jihoon cứ cúi đầu mãi không nói gì muốn gọi em thì chợt hắn giật mình khi nghe tiếng nấc nho nhỏ của em, sanghyeok vội nâng mặt em lên thì đã thấy hai hàng nước mắt long lanh đã chảy dài trên má em.

"trời ơi! sao thế này? anh đã nói gì không đúng sao? anh xin lỗi, em đừng khóc"

sanghyeok lúc này xoắn xuýt hơn cả khi hắn nhận ra mình là gay.

"anh làm gì sai sao? hay anh làm em buồn đúng không, nói anh nghe đi em đừng khóc anh xót"

sanghyeok càng dỗ jihoon khóc càng tởn hơn hắn chẳng còn biết làm gì chỉ có thể ôm lấy jihoon vào lòng nhằm xoa dịu em một chút.

"sao lại khóc thế này?"

jihoon nấc từng tiếng trong lòng sanghyeok tiếng có tiếng không.

"sao...anh lại hức...thích em chứ?...em đâu có gì tốt"

"em tốt mà, jihoon chỗ nào cũng tốt cả trước hết em đừng khóc nữa anh xót"

jihoon đưa tay lau lau nước mắt nhưng tiếng nấc thì vẫn còn sanghyeok cảm nhận người trong lòng đã bớt khóc mới kéo tay em đến ghế của hắn để em ngồi còn hắn lại nữa quỳ nữa ngồi, tay hắn nâng mặt jihoon nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho em.

"giờ thì nói anh nghe sao lại khóc hửm?"

jihoon hít hít lên vài tiếng xong mới khe khẽ nói.

"anh đừng thích em...em không tốt"

"sao lại nói bản thân mình như thế chứ?"

jihoon một mực lắc đầu em không muốn sanghyeok phải dính vào người như em.

"chỗ nào cũng không tốt, anh đừng thích em"

"nếu anh vẫn thích thì sao? đối với anh jihoon là tốt nhất rồi, anh biết có hơi đột ngột em có thể chưa chấp nhận được, có thể bây giờ em chưa thích anh nhưng mà anh chờ được mà"

jihoon lắc đầu, không phải vì em không thích sanghyeok mà do em cảm thấy bản thân mình không xứng với hắn chứ jihoon thích sanghyeok mà.

"sao lại lắc đầu? em ghét anh sao?"

jihoon vẫn lắc đầu điều này khiến sanghyeok cũng không biết phải làm sao, hắn là người thông minh tài giỏi, từ bé đã được theo bố để học kinh doanh hắn cũng học được từ ông nội cách để hiểu được đối phương đang nghĩ gì và thao túng họ nhưng ngay lúc này khi hắn đứng trước người hắn thích hắn lại chẳng thể dùng mấy trò ấy mà tìm hiểu xem rốt cuộc jihoon đang nghĩ gì.

"anh đừng thích em nữa...em không đáng để anh thích đâu"

"anh thích em vì em là em, anh không quan tâm gì cả anh chỉ muốn em biết anh thích em thôi, 3 năm rồi jihoon anh thích em 3 năm rồi"

jihoon chấn động nhìn sanghyeok rõ ràng em và hắn chỉ vừa quen biết nhau hồi năm ngoái mà.

"3 năm là sao?"

sanghyeok khẽ thờ dài cuối cùng hắn vẫn phải nói.

"cách đây 3 năm khi em còn học năm cuối sơ trung, năm đó anh cùng nhà trường đến trường em dự hội thảo khi hội thảo bắt đầu anh vì chán nên lén trốn ra ngoài đi lanh quanh thì khi đó anh vô tình bắt gặp một cậu bé đang ngồi vuốt ve 1 chú mèo, cậu bé ấy mặc đồng phục của trường sơ trung nên anh đoán là học sinh của trường, cậu bé ấy vuốt ve chú mèo một hồi thì lấy từ trong balo ra 1 cây xúc xích cần thận mở ra rồi đưa cho chú mèo, ban đầu chú mèo vẫn khá e dè với thứ mà cậu bé ấy đưa cho nhưng rồi nó cũng ăn khi cậu bé ấy thấy chú mèo chịu ăn cậu bé đã cười, nụ cười ấy rất đẹp anh đã bị thu hút bởi nụ cười ấy"

lúc này sanghyeok nắm lấy tay jihoon nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay em.

"và cậu bé ấy có cái tên rất đẹp là jeong jihoon. jihoon anh đã thích em từ khi đó, nên làm ơn đừng bắt anh ngừng thích em anh không làm được, năm trước khi em đột nhiên biến mất anh đã rất lo, anh sợ em xảy ra chuyện gì thì anh sẽ hối hận chết mất rồi khi biết tin em cùng bố sang Trung anh mới yên tâm được phần nào"

jihoon tay nắm lấy gốc áo sơ mi khiến nó nhăn nheo cả đi.

"em cứ từ từ suy nghĩ nhưng mà hãy cho anh cơ hội theo đuổi em có được không, anh sẽ đợi đến khi em mở lòng nhé"

jihoon lúc này mới gật đầu.

"ngoan, đêm qua em cũng học khuya đúng không? "

jihoon muốn chối nhưng sanghyeok không cho em làm thế.

"đừng có nói dối anh mắt em thâm quầng kìa"

jihoon biết không thể chối được nên mới gật đầu.

"có mệt không? ở đây nghỉ ngơi nhé"

"không được, sắp thi rồi"

"anh sẽ dạy lại cho em dù sao thầy park dạy em cũng đâu hiểu, ngoan nghỉ ngơi đi còn lại để anh lo cho nhé"

phòng hội trưởng hội học sinh đầy đủ tiện nghi dù chắc chắn sẽ không thể được như ở nhà nhưng nếu ngủ trên ghế sofa còn đỡ hơn gục đầu trên chiếc bàn gỗ cứng ngắc ở lớp học.

chắc có lẽ đêm qua jihoon đã thức quá khuya nên khi vừa nằm một chút thì em đã ngủ mất, sanghyeok hôm nay đáng ra hắn có tiết học nhưng vì công việc gần thi cử quá bận nên hắn được đặc cách không phải học mà giải quyết công việc nhưng mà chắc thầy cô không ngờ sanghyeok lại dùng đặc cách của mình để cho người hắn thích cúp học cùng hắn.

khi jihoon tỉnh giấc thì đã là giờ nghỉ trưa rồi khi em quay sang thì đã thấy sanghyeok đang chăm chú làm giấy tờ nên jihoon cũng không nỡ làm phiền hắn.

"dậy rồi sao?"

đột nhiên bị hỏi khiến jihoon giật bắn mình.

"v-vâng"

"sắp đến giờ trưa rồi em ngồi thêm một lát giờ nghỉ trưa rồi ra ngoài luôn, em xuống nhà ăn trước nhé anh giải quyết thêm chút sổ sách rồi sẽ xuống ngay"

"vâng"

jihoon ngồi nhìn quanh quẩn thêm một chút thì chuông báo giờ nghỉ trưa đã reo.

"em đi trước"

jihoon giờ bất ngờ lại tự nhiên đến lạ nhưng sanghyeok đang bận nên hắn cũng không để ý.

jihoon vừa bước ra ngoài thì từ đâu có 1 nữ sinh chạy đến trước mặt em.

"jihoon hội trưởng không mắng anh chứ? anh có sao không?"

"cô là ai?"

"em là kang mina học năm 2"

"à, không có gì hội trưởng chỉ nói một chút thôi"

"vậy anh có thể cùng em ăn trưa không?"

"xin lỗi tôi bận rồi"

"vậy mai ạ?"

"bận"

"khi nào anh rảnh ạ?"

"không biết"

"khi nào anh rảnh hãy gọi cho em nhé"

nói xong kang mina dúi vào tay jihoon mẫu giấy chứa thông tin liên lạc của mình trước khi đi cũng không quên làm động tác khêu gợi em, jihoon nhìn mẫu giấy rồi vò nát vứt đi, đời trước kang mina cũng thích em nhưng em không đáp lại cô ta vì thế mà cấu kết với anh trai hại em....

"kang mina, kang donghyeon hai người cứ đợi đi"

Còn tiếp

Hình như yên bình quá phải không? Để vài chap nữa tui thêm gia vị cuộc sống vào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com