Chương 7: Tôi rất nhớ anh
Thật ra nếu Kỷ Vọng ngoan ngoãn thức thời một chút, hoặc là buông thả thêm một chút, anh hoàn toàn có thể ngủ một đêm cùng Kỳ Bạc Ngôn, ngày mai lại rạch ròi đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, chia tay xong coi nhau như người dưng.
Đáng tiếc Kỷ Vọng không làm được, chỉ có thể làm Kỳ Bạc Ngôn thất vọng.
Tuy rằng đúng như lời Kỳ Bạc Ngôn nói, anh có thể vài lần nhớ đến, nhưng không đến mức ngày đêm không dứt, ở thời điểm không hợp lý mà nhớ tới.
Mỗi lần uống rượu, mỗi lần tắm rửa, mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên ngón áp út.
Huống chi cho dù Kỷ Vọng muốn quên, anh cũng không thể quên được.
Bất kể bước chân đến nơi nào, đều là poster quảng cáo đủ loại của Kỳ Bạc Ngôn, Weibo, bạn bè, trên các mạng xã hội, đâu đâu cũng có thể thấy người đàn ông này, hắn tựa như tồn tại ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của anh.
Đến bây giờ, Kỳ Bạc Ngôn rốt cuộc xuất hiện ở trước mặt anh, chỉ cần giơ tay là có thể với tới.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Kỳ Bạc Ngôn dựa vào lòng bàn tay anh, ánh mắt lưu luyến mà nhìn anh, dáng vẻ nhuốm đầy dục vọng vô cùng gợi cảm, nếu trên thế giới có người nào đó có thể từ chối Kỳ Bạc Ngôn, chắc hẳn cũng chỉ có Kỷ Vọng, ai mà không muốn cùng ngủ với Kỳ Bạc Ngôn.
Kỷ Vọng trở tay nắm lấy cằm Kỳ Bạc Ngôn, dùng lực rất mạnh, Kỳ Bạc Ngôn vẫn như cũ mặt không đổi sắc, vẫn như cũ mà mà nhìn chằm chằm anh, như trông đợi nụ hôn từ Kỷ Vọng, sau đó là chìm trong bể tình nóng bỏng.
Cửa sổ của khách sạn sát đất, thủy tinh bóng loáng sáng ngời, phản chiếu bóng dáng của hai người. Kỷ Vọng chậm rãi cúi người xuống, ánh mắt của bọn họ hòa vào nhau, nhịp thở đều đã trở nên hỗn loạn.
Không khí căng thẳng, hai kẻ đứng ở hai đầu cán cân, chờ xem ai sẽ là người hoàn toàn đánh mất lý trí trước.
Hai đôi môi cách nhau trong gang tấc, Kỷ Vọng dừng lại, khoảng cách mà có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, Kỷ Vọng lạnh lùng nói: “Tôi bảo, cậu cút đi, kêu trợ lý của tôi trở lại.”
Câu nói này đem bầu không khí mờ ám phá hủy đến không còn một mảnh, Kỷ Vọng dùng sức đẩy mặt Kỳ Bạc Ngôn ra, không bao lâu sau, trên cằm Kỳ Bạc Ngôn đã hằn lên dấu tay.
Kỷ Vọng hất mái tóc ướt: “Tôi không có hứng thú với cậu.”
Kỳ Bạc Ngôn thuận theo lực đẩy của Kỷ Vọng, ngả lưng ra sô pha: “Nói dối.”
Kỷ Vọng cười lắc lắc đầu: “Tôi là Alpha, với tôi Omega mới là tốt nhất.”
Vẻ mặt Kỳ Bạc Ngôn trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, rất nhanh, hắn lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có, thậm chí là có phần nhàn nhã, tò mò hỏi: “Vậy sao? Sau khi chia tay với tôi, anh ngủ với Omega rồi?”
Kỷ Vọng cũng không muốn cùng Kỳ Bạc Ngôn thảo luận sinh hoạt cá nhân của mình, anh lấy điện thoại lên, định gọi điện cho Tiểu Húc. Tiểu Húc làm sao có thể nghe lời Kỳ Bạc Ngôn như vậy, Kỳ Bạc Ngôn bảo cậu đi là đi.
Chờ Tiểu Húc trở lại, Kỷ Vọng nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc đó một trận.
Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, Kỷ Vọng không tìm thấy số Tiểu Húc, cả bàn tay như bị đông cứng, điện thoại bị ném ra ngoài, rơi trên thảm dày dặn của khách sạn.
Kỳ Bạc Ngôn đứng lên, hắn so với Kỷ Vọng cao hơn một chút, vẫn là vẻ mặt tươi cười: “Sao thế, tên trợ lý kia của anh là Omega sao?”
Kỷ Vọng cứng họng, cảm thấy tình huống này thật hoang đường, anh lười đôi co với Kỳ Bạc Ngôn, khom lưng xuống muốn nhặt điện thoại lên xem nó có bị hỏng không. Kết quả điện thoại bị Kỳ Bạc Ngôn giơ chân đá một cái, yên vị ở một chỗ xa hơn.
“Cậu bị điên à?” Kỷ Vọng giận dữ.
Nụ cười trên mặt Kỳ Bạc Ngôn tan biến, không cảm xúc nói: “Lúc nói chuyện với tôi thì phải nhìn thẳng vào tôi.”
Kỷ Vọng khoanh tay trước ngực, châm chọc nói: “Mặt mũi của cậu, tôi nhìn ngán rồi.”
Kỳ Bạc Ngôn cũng không bởi vì lời nói của Kỷ Vọng mà tức giận, hắn đi bước một tới gần Kỷ Vọng, cho đến khi ép người kia tới cạnh bàn.
Tay Kỷ Vọng đặt trên ngực Kỳ Bạc Ngôn, chán ghét đẩy ra: “Cách xa tôi một chút.”
Tay Kỳ Bạc Ngôn lướt qua eo Kỷ Vọng, dùng vòng tay và cạnh bàn, đem Kỷ Vọng giam trong lồng ngực mình: “Đừng nóng giận, tôi sẽ đền điện thoại cho anh.”
Kỷ Vọng cảm giác được tin tức tố trên người Kỳ Bạc Ngôn càng thêm nồng đậm, anh nhíu mày nói: “Cút ngay, động dục thì đi tìm người khác.”
Tống Cách không phải nói Kỳ Bạc Ngôn đang hẹn hò với Phương Thịnh Vân hay sao, lẽ ra Kỳ Bạc Ngôn phải đi tìm Phương Thịnh Vân, chứ không phải mặt dày mày dạn mà tới tìm anh nữa.
Lông mi Kỳ Bạc Ngôn cụp xuống, thoạt nhìn giống như đã bị tổn thương: “Kỷ Vọng, tôi rất nhớ anh.”
Trong nháy mắt kia, lực kháng cự trên tay Kỷ Vọng phút chốc nới lỏng, Kỳ Bạc Ngôn tựa như con sư tử phát hiện ra điểm yếu của con mồi, hung hăng mà nhào tới, không lưu tình mà cắn một phát trên cổ Kỷ Vọng.
Răng nanh của Alpha bén nhọn, dễ như cắn rách làn da. Tin tức tố mạnh mẽ theo miệng vết thương dung nhập vào cơ thể Kỷ Vọng, trước mắt anh chỉ còn một màu tối đen trong chớp mắt.
Đau, khắp nơi đều ẩn ẩn đau, mùi hương của Kỳ Bạc Ngôn ngang tàn như con người hắn, làm mọi ngóc ngách trong căn phòng đều có mùi hương của tin tức tố.
Trong lúc đầu váng mắt hoa, Kỷ Vọng bị Kỳ Bạc Ngôn lật người, đè ở trên bàn, áo choàng tắm bị thô bạo kéo ra, lộ ra vết sẹo.
Lấy tư thế của kẻ thắng, đánh dấu con mồi.
Nhìn thấy dấu vết chính mình để lại trên cái cổ thon dài, Kỳ Bạc Ngôn nheo mắt, thỏa mãn mà liếm máu dính trên răng nanh, lại lần nữa hé miệng, khom lưng.
Cách sáu năm, Kỷ Vọng lại một lần bị “đánh dấu” một cách hung hăng. Bởi vì anh ngu ngốc, chỉ là nghe một câu nhớ anh không biết có bao nhiêu phần sự thật, liền sơ sẩy bị phá tan phòng ngự.
Đến khi Kỳ Bạc Ngôn đem một lượng lớn tin tức tố của hắn mà rót đầy cơ thể anh, hắn mới buông lỏng, lấy chóp mũi cọ cọ trên cổ Kỷ Vọng, thì thào làm nũng, vòng tay cách lớp áo choàng tắm xộc xệch, ôm lấy Kỷ Vọng.
Alpha bị tin tức tố của một Alpha khác đánh dấu tạm thời, sẽ trở nên suy yếu cùng vô lực trong chốc lát.
Đầu óc Kỷ Vọng lúc này không mấy tỉnh táo, mặt mũi ửng hồng, xuất hiện hội chứng phát tình giả sau đánh dấu.
Kỳ Bạc Ngôn lại không nhân cơ hội nuốt luôn Kỷ Vọng vào bụng, mà giống như tìm được món đồ chơi thú vị, sờ soạng cơ thể Kỷ Vọng, xác nhận đối phương sau mấy năm không có thay đổi gì mấy.
Nửa giờ sau, Kỷ Vọng cuối cùng cũng thoát ra từ cơn say của tin tức tố, cánh tay anh dùng sức giãy về phía sau, muốn thoát ra khỏi vòng tay Kỳ Bạc Ngôn.
Sau đó anh xoay người, giận dữ cho Kỳ Bạc Ngôn một bạt tai.
Một tiếng chát vang lên, mặt Kỳ Bạc Ngôn bị Kỷ Vọng đánh lệch sang một bên.
Với tư cách là bên bị cưỡng ép, Kỷ Vọng so với Kỳ Bạc Ngôn càng thêm chật vật, làn da sau cổ bị cắn rách, máu chảy theo hõm cổ tới xương quai xanh, thấm đỏ trên áo choàng tắm màu trắng.
Toàn thân anh vì phẫn nộ mà run rẩy: “Tên khốn nạn!”
Kỳ Bạc Ngôn thong thả quay đầu lại, ngón cái cọ qua khóe môi, giọng nói có chút bối rối: “Kỷ Vọng, ngày mai còn phải quay phim, mặt không thể sưng được đâu.”
Câu này làm cho Kỷ Vọng đang tức giận đến mụ mị đầu óc trong nháy mắt tỉnh táo trở lại, lẽ ra anh theo tự nhiên đi tìm nước đá cho Kỳ Bạc Ngôn đắp mặt tiêu sưng, còn phải tự trách bản thân chỗ nào không đánh lại đánh trên mặt.
Nhưng mà Kỷ Vọng có điên mới đi tìm nước đá Kỳ Bạc Ngôn, anh còn chưa bị ấm đầu đến mức bị bán còn giúp người ta đếm tiền.
Kỷ Vọng kéo lại dây lưng áo, chỉnh sửa áo choàng lộn xộn, thắt dây lại đàng hoàng, khinh bỉ nhìn Kỳ Bạc Ngôn: “Đáng đời cậu lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com