Chương 14
14.
Lần này sóng gió hướng dương kéo đến, Lạc Yên cũng cảm thấy chưa từngcó khó chịu, từ khi bị A Chuẩn khiêng vào lều trại chính, nàng liền khôngcó đi ra nữa.
Bất cứ khi nào cô ấy muốn đứng dậy và rời đi với khuôn mặt nhợt nhạt, cô ấyluôn bị A Chuẩn bắt lấy, rồi bị anh ta miễn cưỡng nhét trở lại chăn.
Lạc Yên luôn cảm thấy không thoải mái, có thể là do cô ấy ở trên giường củamột người đàn ông, có thể là do cô ấy đã lấy nước hướng dương cho chồngmình trên danh nghĩa, hoặc có thể là ... A Chuẩn đã lấy đồ lót mới của côấy và yêu cầu cô ấy có kinh nguyệt mang đến.
Chiếc chăn da dày rất mềm mại và ấm áp, Lạc Yên nép mình trong đó khôngdám động đậy, A Chuẩn đối với cô cũng xa lạ, giống như đối xử với mộtđứa trẻ, muốn đút cho cô từng bữa, Lệ Ngôn rất xấu hổ, nhưng nghe thấyA Chuẩn nói rõ ràng: "Bây giờ là lúc em nên nghỉ ngơi thật tốt ."
Mặc dù nó không thoải mái, nhưng cũng không quá cường điệu.
Lạc Yên cuộn tròn trong bóng tròn buồn ngủ ngủ ở trên giường, cũng khôngbiết qua bao lâu, tay chân lại bắt đầu lạnh, Lạc Yên chậm rãi mở mắt ra, quảnhiên, nàng không thể xem.
Mấy ngày nay anh đều bám lấy cô, ngày nào cũng ôm cô ngủ, ngoài ra anhkhông làm gì khác, nhưng lúc nào cũng tủi thân, Lạc Yên từ chối cũng khôngđược, đây cũng là Lều của Chuẩn, Lạc Yên cũng bất lực với anh ta.
Cơ thể A Chuẩn rất ấm, khi Lạc Yên được anh ôm trong lòng, taychân cô ấm áp, bụng dưới cũng không có cảm giác căng phồng.
Lúc này, chiếc giường to lớn của Hồ thị đã trống không, Lạc Yên chỉ cáchchăn da ló ra một khuôn mặt, ngơ ngác nhìn cửa lều.
Ngày xửa ngày xưa trong hoàng cung Nam Đường, có một thị nữ lo liệu cuộcsống hàng ngày, đây là nơi xa nhất mà nàng từng đặt chân đến, cả đời chỉ cóthể nhìn thấy những ô vuông trên đó. bức tường cung điện.
Nhưng giờ đây, cô đến với A Chuẩn một cách tình cờ và cô vẫn đượcchăm sóc về mọi mặt.
Lạc Yên quấn mình chặt hơn một chút, trong lòng rối bời, rối như tơ vò.
Có tiếng bước chân của ai đó truyền đến, gió lạnh lùa vào khi vén rèm lên, Lạc Yên hoàn hồn, cô nhìn thấy A Chuẩn ống tay áo xắn lên, lộ ra haicánh tay đang nhìn cô khi đối diện với nhau. Một người khác nở nụ cười rạng rỡ,"Tỉnh rồi? Không sao chứ? Bụng còn đau không?"
Lạc Yên chậm rãi lắc đầu, mái tóc dài của cô có chút lộn xộn được bọc trongchiếc chăn da, nhìn A Chuẩn trông như một con thú bông, anh rất vui, mỗingày khi anh trở về lều, Lạc Yên đều ngoan ngoãn nép vào giường và đợianh.
Loại cảm giác này khiến anh không thể diễn đạt được, nhưng mỗi khi bước rakhỏi lều, trong đầu anh sẽ nghĩ đến Lạc yên , trái tim anh như bị trói buộcvào cô, khi mở cửa lều ra thì hưng phấn khác thường, anh có thể gặp lại cô ấy
"Khan... anh làm gì vậy? Tại sao tay anh lại ướt?" Lạc Yên nhìn thoáng qua lòngbàn tay của A Chuẩn, sau đó khi ánh mắt cô chuyển sang mặt anh, cô thấyanh lấy khăn tay lau đi một cách mất tự nhiên. Lại thấp giọng nói: "Ta đi giặtcho ngươi."
Trong đầu cô giống như pháo hoa nổ tung, Lạc Yên lần nữa vùi sâu vàotrong chăn da, nhiệt độ trên mặt kịch liệt tăng lên, cô cảm giác một giây saucăn lều cũng sắp bùng cháy.
A Thi Lặc Chuẩn đã giặt... đã giặt... đai kinh nguyệt....
:vvvv
Lạc Yên cắn chặt môi dưới, suýt nữa xấu hổ muốn khóc, A Chuẩn lạixuyên qua chăn vỗ vỗ đầu cô, "Sao lại vùi đầu vào trong đó, em không phảicon thỏ sao, ngày nào cũng làm như vậy? công chúa nhỏ."
Một giọng nói mơ hồ từ trong chăn da truyền ra, Lạc Yên lại giống nhưđang khóc: "Anh... đừng làm như vậy... làm ơn..."
A Chuẩn kéo cô ra khỏi chăn da, thấy cô đỏ mặt vì xấu hổ, anh khôngđể ý đến sự xấu hổ của Lạc Yên, xoa xoa tay chân cho cô ấm lên, "Làmnhững việc này cho vợ mình, không phải rất bình thường sao?"
Lạc Yên thực sự muốn lao vào A Chuẩn và hỏi anh ta tại sao anh ta lại khiếncô ấy không nói nên lời mỗi khi anh ta nói, và làm sao anh ta có thể nhẹ nhàngnói ra một điều đáng xấu hổ như vậy.
Lòng bàn tay anh có vết chai, khiến lòng bàn chân cô ngứa ngáy, Lạc Yênkhông hài lòng khịt mũi vài tiếng, cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay anh, "Ngứaquá... anh đừng..."
Bàn chân của Lạc Yên cũng rất trắng, móng chân tròn trịa mềm mại , như được bôimột lớp kem, có ánh ngọc trai, da mỏng đến mức có thể nhìn thấy mạch máuhơi xanh.
A Chuẩn lại nhìn Lạc Yên, cô ấy mặc quần áo của chính mình, mái tóc dàiđen mượt, làn da trắng nõn trong veo, đôi môi hồng nhuận, đôi mắt luôn ướt át, như được làm bằng ánh trăng. một chiếc váy từ chợ biển Raksha .
Anh lại mất tập trung đứng dậy, cúi đầu hôn lên mu bàn chân Lạc Yên,khiến nàng khẽ kêu lên: "Không được !" Lạc Yên thu chân lại, tự hỏi anhcó thói quen quái đản gì, sâu sắc biết A Chuẩn thực sự thích một số tiếpxúc vật lý.
Người dân thảo nguyên có thực sự bạo dạn tự nhiên và phóng khoáng không?Dù sao cô cũng không chấp nhận được.
A Chuẩn không hề khó chịu vì sự từ chối của cô mà nhìn cô chậm rãi nói:"Ở thảo nguyên của chúng ta có một truyền thuyết kể rằng có những nữthần sống trong những ngọn núi phủ tuyết. Họ tồn tại giữa nước và bầutrời, và họ là những vị thần mà mọi người ngưỡng mộ. Nữ thần sẽ đếnđồng cỏ với tình yêu dưới ánh trăng, và có thể chữa lành mọi giọt nướcmắt và nỗi đau trên thế giới, đồng thời mang lại hòa bình và hy vọng."
Lạc Yên chăm chú lắng nghe, sắc mặt chậm rãi lộ ra nhiều hơn, "Sau đó?"
"Nàng là nữ thần của ta."
Trái tim Lạc Yên run lên, lúc đó cô quên mất suy nghĩ, nhìn A Chuẩn tiếnđến gần mình, ôm cô thật chặt, vừa thì thầm vừa dỗ cô ngủ: "Em là nữ thần của anh."
Khi kinh nguyệt kết thúc, Lạc Yên đã ngủ trong lều của A Chuẩn được năm ngày,A Chuẩn tình cờ có một số công việc phải giải quyết vào ban đêm, chiếntranh đã kết thúc và những người lính của bộ A Thi Lặc cũng đang chuẩn bịtrở về U châu. Nhiều việc cần được Khan thu xếp trong hoàng gia củathảo nguyên.
Lạc Yên vốn định thừa dịp đêm tối trở về lều trại nhỏ của mình, không ngờlại gặp phải binh lính Thanh Dương cách lều trại không xa đang tụ tập uốngrượu mừng trở về nhà.
A Tô Lặc nhìn thoáng qua nhìn thấy cô, những người lính khác tự nhiên cũng nhìnthấy cô, nhất thời trên mặt ai nấy đều đỏ bừng vui tươi, trong đám người cóngười bắt đầu xì xào bàn tán: "Này... Đây không phải là phụ việc bên cạnh Tô Nông sao ? Mới vài ngày trước... bị Khan vác trở về lều củamình..."
"Trời ạ... Chẳng lẽ là Hãn... Nếu Hãn thích nam nhân, tại sao không tìm MộCẩn..."
"Ha, nếu ngươi muốn tìm một người nào đó thú vị hơn! Hãy nhìn thằng bé nghiệnthuốc đó, cậu ta trông giống như một đứa trẻ ... Tôi đã nói Khan thực sự ... ha ha haaa ..."
Hơn nữa, hắn ở trong đám người cười to: "Tiểu tử ! Vui quá! Ngươi trốntrong lều Hãn nhiều ngày như vậy, thân thể nhỏ bé của ngươi... có thểchịu được sao ! Ha ha ha ha ha. . . . . ."
Tiếng cười dồn dập nối tiếp nhau truyền đến, Lạc Yên biết những binh lính nàykhông có ác ý, nhưng nàng vẫn là không dám ngẩng đầu, chính là A Tô Lặc tứcgiận khiển trách vài người, mới làm dịu đi ồn ào nghị luận.
"Đừng sợ, ngươi đi với ta." A Tô Lặc đi bên cạnh Lạc Yên, che chở cho nàngcác loại ánh mắt dò xét, Lạc Yên nhẹ giọng đáp ứng, liền đi theo phía sauA Tô Lặc .
Ngồi trong một khu rừng hẻo lánh, A Tô Lặc thắp một ngọn lửa nhỏ cho Lạc Yên ,đêm mùa xuân ở phương bắc vẫn còn hơi lạnh, một nụ cười chân thành, "Cảmơn."
A Tô Lặc cũng cười đáp lại, hỏi nàng có khỏe không, Lạc Yên đỏ bừng mặt vìlửa, khẽ gật đầu, "Không sao, không sao."
"Lạc Yên, mấy ngày nay A Chuẩn đối xử với ngươi thế nào?" A Tô Lặc nghĩ nghĩ liềnhỏi nàng, mấy ngày không gặp nàng, hắn luôn luôn tự hỏi nàng đang làm cáigì, nàng cùng Chuẩn sẽ như thế nào? làm những gì?
Nhưng đây không phải là điều mà anh ấy nên nghĩ tới.
Lạc Yên ôm đầu gối, suy nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu, sau đó chậm rãi lắcđầu: "Em không biết... thật ra anh ấy đối với em rất tốt... nhưng em... em vẫnluôn như vậy, một cảm giác khó tả...
A Tô Lặc không biết ý của cô, liền chuyển đề tài nói: "Mấy ngày nữa, chúng tasẽ đi U Châu cùng Thanh Dương, còn ngươi thì sao? Đã có quyết định sao?"
Lạc Yên nghe anh nói, lòng càng rối bời, ngọn lửa màu cam nhảy múa trongmắt cô, thỉnh thoảng có tiếng gỗ nứt trong đêm tối, cô ngơ ngác nhìn ngọn lửa,vươn tay chạm vào nó. khoảng cách, và cảm nhận nó. Nhiệt độ bao quanhngón tay tôi, rồi thì thầm: "Ta đã từng khao khát tự do, được đi khắp núi sông,ngắm nhìn phồn hoa của thế giới, ngắm trăng và sao chìm, và để ngắm hoànghôn. Takhông còn bị ràng buộc bởi các quy tắc và quy định của cung điện. Ta không còn bị ràng buộc bởi danh tính của Công chúa Vĩnh an. Nhưng ta không thể làm gì được, đây là nhiệm vụ của công chúa, vì lợi ích của đấtnước và nhân dân, tôi phải kết hôn với một người chồng mà ta chưa từng gặpmặt và sống một cuộc đời không tên tuổi."
"Đó không phải là sự tự do mà ta muốn."
A Tô Lặc lặng lẽ lắng nghe mà không ngắt lời cô ấy
"Bây giờ... Ta dường như nhìn thấy sự tự do mà ta từng mong muốn, nhưng...ta lại do dự..." Lạc Yên cụp mắt xuống với một nụ cười gượng gạo
"Tô Nông bảy ngày liên tiếp mang dư dược đi trấn ngoại hải quan, phân phát nhữngdược thảo này cho người trong trấn, ngày mai là lần cuối cùng , lát nữa chúng tasẽ rời đi thảo nguyên, ngươi có thể trốn ở thảo mộc bên trong giỏ và đi rangoài , sẽ không ai biết đâu. " A Tô Lặc một hơi nói xong điều muốn nói, thấyLạc Yên ngẩng đầu, không thể tin nhìn hắn.
A Tô Lặc trấn định lại, nhẹ giọng nói với Lạc Yên: "Ta cũng rất muốn cùngngươi trở về thảo nguyên, nhưng là... Ta muốn ngươi càng vui vẻ. Nếu như đâykhông phải ngươi muốn tự do, vậy liền đi theo đi. Hãy sống cuộc sống mà ngươi muốn, Lạc Yên."
Gió đêm vù vù thổi qua, thổi tung từng tầng gợn sóng trên mặt hồ , hương hoatrà từ trong núi tràn ngập màn đêm, ánh trăng ngưng tụ trên đầu ngón tay,Lạc Yên hô hấp có chút ngưng trệ, chỉ có thể cảm giác được nụ cười trênkhuôn mặt A Tô Lặc dường như luôn khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng.
Cuối cùng, Lạc Yên không trả lời vấn đề này mà chỉ nhẹ nhàng cảm ơn A Tô Lặc,bóng dáng cô để lại trong đêm tối gầy gò yếu ớt, nhưng thẳng tắp không hềcong vẹo, A Tô Lặc biết Lạc Yên đã có quyết định rồi.
Cô ấy sẽ đi.
Lạc Yên đi một mạch về lều của mình, trong đầu nghĩ đến những lời của A Tô Lặc,nhớ đến hình ảnh thân thiết với A Chuẩn, thực ra cô biết A Chuẩn làmột người tốt, mặc dù đôi khi anh không thể hiểu được cô. Nhưng có thể nói làrất tốt với bản thân cô rồi.
Nhưng tất cả thật vô lý, ngay từ đầu đã sai rồi, cô sẽ không phải là vợ anh,chồng cô sẽ không phải là anh. Những cuộc gặp gỡ của họ đều rất ngớ ngẩn,đó có thực sự là cuộc sống mà cô hằng mong ước khi quay trở lại thảo nguyên vớiA Chuẩn?
Lạc Yên không biết.
A Chuẩn sau khi giải quyết xong xuôi liền chạy đến lều chính thì khôngthấy Lạc Yên đâu, anh đoán cô đã tìm được lều của mình nên quay lại tìm nhưngcô không có ở đó.
Anh chán nản nhưng đến Tô Nông cũng không tìm thấy cô, sau khi đi mộtvòng anh trở về căn lều nhỏ này, doanh trại được canh phòng nghiêm ngặt, côkhông thể trốn thoát nên A Chuẩn chỉ việc ngồi đây chờ đợi .
Lạc Yên vừa mở rèm ra, liền nhìn thấy A Chuẩn sắc mặt u ám ngồi trênchiếc giường nhỏ của mình, sau khi nhìn thấy cô, chưa kịp hỏi, cô đã hai babước đi tới trước mặt cô, trầm giọng nói : "Ngươi đi nơi nào? Đã muộn như vậysao không ở trong lều chờ ta? Ngươi làm cái gì?"
Doanh trại toàn nam nhân, nàng lại là nữ nhân, tuy rằng hiện tại ăn mặc namnhân, nhưng đối với nàng vẫn luôn không an toàn, hơn nữa nàng đi rồi cũngkhông biết đường, nàng còn rất đau, cho nên nàng cứ chạy loanh quanh thế này, A Chuẩn làm sao có thể không lo lắng.
Lạc Yên yên lặng nhìn hắn, sau đó chậm rãi nhíu mày, "Ta không thể...muốn làm gì thì làm sao?"
Đây là lần đầu tiên cô ấy nói với chính mình với thái độ mạnh mẽ như vậy,A Chuẩn hơi sửng sốt, có chút bối rối muốn giải thích : "Không... ý ta khôngphải vậy... ý ta là... "
"Tôi hiểu rồi, tôi muốn nghỉ ngơi... anh đi ra ngoài đi... Hãn." Lạc Yênnhẹ giọng cắt ngang lời anh, từng bước một đi về phía giường của cô, tâmtrạng có chút sa sút.
A Chuẩn nhìn cô từ từ nằm xuống, bọc trong chăn bông, côkhông biết chuyện gì đã xảy ra với mình, tại sao cô lại đột ngột làm như vậy, ítnhất là nó chưa từng xảy ra trước đây
Giống như lần trước, anh đến gần cô, xuyên qua chăn ôm cô từ phía sau, nhưngLạc Yên không từ chối anh, mặc cho anh ôm cô ngoài ýmuốn một cách yên lặng ngoan ngoãn, không giãy giụa.
A Chuẩn vốn dĩ trong lòng rất vui vẻ, nhưng không biết qua bao lâu, Lạc Yên trầm thấp thanh âm truyền đến: "Cám ơn ngươi, ngươi đối với ta rất tốt,mấy ngày nay, ta vẫn luôn nợ ngươi một lời cảm tạ."
Nghe Lạc Yên nói như vậy, trong lòng hắn không hiểu xuất hiện một khehở, không biết hoảng sợ cuộn lên như sóng, "Ngươi làm sao vậy? Không vuisao? Tại sao? Đau bụng sao?"
Lạc Yên để A Chuẩn che bụng dưới, mũi cô hơi đau nhưng cô không baogiờ trả lời anh nữa.
Có lẽ, cô ấy có thể theo đuổi loại cuộc sống mà cô ấy muốn sống, nhưng loạicuộc sống này là như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com