Chương 2: Lễ Cưới Lạnh
Âm thanh kèn trống, tiếng xì xào của khách mời, mùi hoa hồng trắng lan khắp hội trường khách sạn năm sao - tất cả tạo nên một bức tranh lộng lẫy nhưng lạnh lẽo. Sangwon đứng sau cánh gà, mặc bộ vest cưới trắng may theo số đo. Cậu hít một hơi thật sâu. Trong lồng ngực, pheromone hoa nhài của cậu - mùi hương vừa nhẹ nhàng vừa quyến rũ - khẽ lan ra theo từng nhịp tim. Cậu cố kiềm lại nhưng càng hồi hộp, mùi hương ấy càng phảng phất rõ hơn.
Ngoài kia, Lee Leo đang đứng cùng quan khách. Bộ tuxedo đen ôm trọn dáng người cao, cà vạt thắt gọn gàng. Anh bắt tay từng nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh, ánh mắt sắc lạnh như mọi khi. Quanh anh, mùi gỗ đàn hương - pheromone Alpha ấm áp, sâu lắng - tỏa ra rất mờ, vừa đủ để khẳng định lãnh thổ nhưng không làm ai khó chịu. Nó khiến những Alpha khác tự động giữ khoảng cách.
Quản gia tiến đến khẽ báo: "Cậu Sangwon chuẩn bị xong rồi."
Leo gật đầu, nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm. "Bắt đầu thôi."
---
Tiếng nhạc cưới vang lên. Cánh cửa lớn mở ra. Sangwon bước vào, từng bước chậm rãi. Ánh đèn flash chớp sáng liên tục, những lời xì xào của khách mời vọng lại: "Đẹp thật..." "Con trai nhà họ Lee¹ lạnh quá..." "Hôn nhân quyền lực đấy..."
Cậu nhìn thẳng về phía trước. Leo đứng đợi, đôi mắt đen như đá obsidian nhìn lại cậu. Không có nụ cười, không có niềm vui. Chỉ có một thỏa thuận ngầm. Pheromone gỗ đàn hương của Leo lúc này dày hơn một chút, như một tấm áo vô hình phủ lên không gian quanh anh, che chắn người bên cạnh khỏi những ánh nhìn tò mò. Sangwon nhận ra, tim đập nhanh. Mùi hương ấy ấm áp, mạnh mẽ, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng kia.
Hai người chạm tay trong nghi thức trao nhẫn. Ngón tay Leo to, ấm nhưng lạnh về cảm giác. Nhẫn cưới trượt qua khớp tay Sangwon như một dấu ấn. Sangwon cảm giác như cả người mình đang dần thuộc về người đối diện, một cách ép buộc. Trong khoảnh khắc, mùi hoa nhài của cậu trỗi dậy mạnh hơn, quấn lấy mùi gỗ đàn hương, khiến Leo nheo mắt khẽ. Bản năng Alpha trong anh phản ứng theo cách anh không ngờ: muốn kéo Omega này vào vòng tay mình, nhưng anh kìm lại.
Người chủ lễ đọc lời tuyên bố: "Xin chúc mừng hai người chính thức trở thành vợ chồng..."
Khách mời vỗ tay, tiếng pháo giấy nổ lách tách. Sangwon khẽ cúi đầu, môi mím chặt. Leo nghiêng người, đặt một nụ hôn tượng trưng lên trán Sangwon - một nụ hôn lạnh, nhẹ đến mức không cảm nhận được hơi thở. Nhưng cùng lúc, mùi gỗ đàn hương của Leo phả vào cậu, hòa với hoa nhài của cậu, tạo thành một thoáng ấm áp rất lạ. Tim Sangwon lỡ một nhịp.
---
Sau buổi lễ, họ chụp ảnh cùng gia đình, ký một số giấy tờ, rồi được đưa về biệt thự chung. Hôm nay, nó chính thức là "nhà" của cả hai.
Xe dừng trước cổng. Sangwon bước xuống, vẫn mặc nguyên bộ đồ cưới. Cậu nhìn ngôi biệt thự khổng lồ mà thở dài. Leo đi sau, ra hiệu cho người hầu mang hành lý. Anh mở cửa cho Sangwon vào trước.
Trong đại sảnh, hoa cưới đã được trang trí, nhưng không khí lạnh như sương. Người hầu đứng thành hàng cúi đầu, ánh mắt tò mò xen lẫn coi thường. Sangwon cảm nhận rõ rệt. Cậu vốn hiền, không quen phản kháng, chỉ khẽ gật đầu chào từng người. Pheromone hoa nhài của cậu thoáng lan ra mờ mịt như phản xạ phòng vệ.
Leo quan sát tất cả, đôi mắt thoáng tối. Anh phẩy tay: "Giải tán." Người hầu cúi đầu lùi đi. Trong tích tắc đó, mùi gỗ đàn hương của anh cũng lan ra rõ hơn, như một cảnh cáo thầm lặng, khiến không khí dịu xuống. Sangwon thoáng ngạc nhiên; lần đầu cậu cảm thấy pheromone của Leo không phải áp lực mà như một cái ô che mưa.
"Đừng để ý họ." Giọng Leo trầm. "Họ chỉ làm việc theo bản năng."
Sangwon cúi đầu: "Vâng..."
---
Bữa tối đầu tiên sau lễ cưới. Phòng ăn vẫn dài, thức ăn bày ra tinh xảo. Lần này, Leo không ngồi quá xa, mà chọn chỗ gần Sangwon hơn một chút. Anh gắp một miếng thịt, ăn chậm rãi.
"Ngày hôm nay mệt không?" Anh hỏi, giọng không đổi.
Sangwon hơi bất ngờ, ngẩng lên. "Dạ... cũng bình thường." Pheromone hoa nhài của cậu lúc này đã ổn định lại, chỉ còn là một hương mờ dịu trong không khí.
Leo nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt như muốn xuyên thấu. "Em không cần phải giả vờ trước mặt tôi. Tôi biết chuyện này không dễ cho em."
Sangwon cắn môi. Cậu muốn nói "Vậy sao anh vẫn làm thế?" nhưng lời nghẹn lại trong cổ. Cuối cùng, cậu chỉ khẽ nói: "Em... hiểu đây là trách nhiệm."
Một khoảng im lặng dài. Mùi gỗ đàn hương của Leo thoáng trầm xuống như một tiếng thở dài. Anh đặt đũa xuống. "Tôi sẽ không ép em làm điều mà em không muốn."
Sangwon mở to mắt. "Anh..."
"Đêm nay," Leo nói chậm rãi, "em có thể ở phòng của mình. Tôi sẽ không vào. Khi nào em sẵn sàng... chúng ta mới tính chuyện đó."
Tim Sangwon đập mạnh. Cậu nhìn người đàn ông trước mặt - Alpha lạnh lùng mà người ta đồn thổi - nhưng lời nói lại khác. Cậu khẽ gật đầu. "Cảm ơn anh..."
Leo quay đi, giọng trở lại lạnh như cũ: "Ăn đi. Rồi nghỉ sớm."
---
Đêm xuống. Phòng Sangwon vẫn như trước - rộng, sang trọng, nhưng trống trải. Cậu ngồi bên cửa sổ, tháo từng chiếc khuy áo cưới, nhìn ra khu vườn tối. Cảm giác như vừa ký một bản hợp đồng bán mình, nhưng lại được người mua đối xử lịch sự. Mùi hoa nhài của cậu vẫn vương nhẹ quanh, gợi cho cậu chút an ủi lạ lùng.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ người bạn thân: "Cậu ổn chứ? Người đó có làm gì cậu không?"
Sangwon gõ lại: "Anh ấy không làm gì. Mọi thứ... ổn." Nhưng sau chữ "ổn" là một biển cảm xúc mơ hồ: nhẹ nhõm, lo sợ, lẫn lộn.
Ở phòng bên kia hành lang, Leo ngồi trên ghế sofa, tháo cà vạt. Anh mở laptop xem báo cáo công ty nhưng không tập trung. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh đôi mắt Sangwon lúc nhận nhẫn - buồn nhưng kiên định. Anh nhắm mắt, tự nhủ: "Đừng để bị lay động."
Anh hít sâu. Trên áo anh vẫn còn mùi hoa nhài của Omega ấy, hòa cùng gỗ đàn hương của chính mình. Mùi hương quấn lấy nhau, như một dấu hiệu mà anh không dám gọi tên.
Anh là Alpha. Anh có kế hoạch, có tham vọng. Hôn nhân này chỉ là nước cờ. Nhưng tại sao mỗi lần nhìn Sangwon, tim anh lại khẽ co lại?
Leo đứng dậy, đi ra ban công. Gió đêm thổi qua, mang theo mùi hoa hồng từ vườn. Anh nhìn lên bầu trời đêm, tự hỏi mình đang làm gì.
---
Trong phòng Sangwon, đồng hồ điểm mười hai giờ. Cậu vẫn chưa ngủ. Cậu ôm gối, mắt nhìn trần nhà. Ngày hôm nay đã trôi qua như một giấc mơ lạ: hôn lễ xa hoa, ánh mắt lạnh, lời hứa "tôi sẽ không ép em". Mùi gỗ đàn hương của Leo còn phảng phất trên tay áo cậu như một bóng hình vô hình.
Có thể nào sau lớp băng đó là một con người khác? Cậu không biết. Chỉ biết rằng từ giờ trở đi, mỗi ngày trong biệt thự này sẽ là một thử thách. Nhưng có một điều Sangwon tự nhủ: "Mình không thể mãi là kẻ bị động. Ít nhất, mình phải tìm cách sống sót, thậm chí là tìm hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này."
Ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt trải lên sàn nhà. Một khởi đầu lạnh lẽo, nhưng dưới lớp băng có thể ẩn một tia lửa - và mùi hoa nhài cùng gỗ đàn hương hòa vào đêm như một lời hẹn ngầm.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com