Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Hai ngày sau, Kat đang vô cùng hồi hộp chờ đợi cái nhấc máy của mẹ cô ở đầu dây bên kia để hỏi về ca phẫu thuật của Aimie.

"Alo. Con đấy à?"

"Aimie sao rồi ạ?", Kat lo lắng.

"Em vừa làm phẫu thuật xong sáng nay. Ca phẫu thuật vô cùng thành công, con à. Aimie sẽ có thể ra viện sau hai tuần nữa."

"Thật sao?! Tốt quá rồi!", Kat mừng rỡ nhảy lên làm các phạm nhân bênh cạnh nhìn cô như một con bạch tuộc đang cựa quậy khỏi lưới. Nhưng Kat không thấy xấu hổ chút nào vì với cô lúc này khi Aimie đã bình an vô sự thì một con bạch tuộc xấu xí có là gì.

"Con chưa nói chuyện với Aimie được ạ?"

"Chưa đâu con. Mai con hãy gọi lại."

"Được thôi. Cảm ơn mẹ nhiều lắm. Khi Aimie tỉnh dậy hãy nói với em ấy là con yêu em ấy rất nhiều."

"Chắc rồi."

"Cảm ơn mẹ. Tạm biệt."

"Tạm biệt con."

Kat hạnh phúc gác máy, thầm cảm tạ vì Aimie đã bình an. Bây giờ những gì cô cần lo chỉ là chịu án thật tốt để ra khỏi đây và đoàn tụ với Aimie. Nhưng có lẽ mọi chuyện không phải lúc nào cũng đơn giản. Khi Kat nhìn qua một góc nhỏ bên trái chỗ cô đang đứng, cô thấy có một phạm nhân đang nhìn chằm chằm vào cô. Kat quay lại phía sau nhìn để chắc rằng người kia có thật sự đang nhìn mình không và đúng là như vậy vì phía sau cô hiện giờ không còn ai cả. Kat lo lắng từ từ quay lại phía người kia và thấy cô ta đang tiến về phía mình.

"Atkinson?", một giọng nói vang lên.

"Vâng? Quản giáo Lynch?", Kat giật mình quay lại trả lời.

"Cô Lawrence gọi cô vào văn phòng cô ấy."

"À vâng. Tôi đi ngay đây. Cảm ơn anh", Kat cười với người quản giáo và quay lại nhìn người phạm nhân kia nhưng Kat vô cùng bối rối và lo lắng khi thấy cô ta đã biến mất.

Grace chào Kat bằng một nụ cười tươi khi thấy cô bước vào. Cô ra hiệu cho Kat ngồi xuống và dọn đống tài liệu cô đang làm trên bàn sang một bên.

"Chào cô Atkinson. Hôm nay cô thế nào?"

"Thật sự rất tốt, thưa cô Lawrence. Tôi hy vọng cô cũng vậy."

"Đương nhiên rồi. Ca phẫu thuật của Aimie tốt chứ?"

"Hoàn toàn suôn sẻ! Em ấy có thể ra viện trong vòng hai tuần nữa!", Kat vui mừng nói.

"Quả là một tin tốt. Chúc mừng cô!"

"Cảm ơn cô, cô Lawrence."

Grace bỗng nhiên im lặng. Cô nhìn Kat với một ánh mắt khó hiểu. Kat không biết phải làm gì để phá vỡ cái sự im lặng đáng sợ đó. Khi Kat chuẩn bị hỏi Grace về bất cứ việc gì cô có thể nghĩ ra, Grace đột nhiên nắm lấy tay Kat.

"Cô vui thì tôi cũng vui mà", Grace nhìn Kat bằng ánh mắt đượm buồn nhưng có cảm xúc rất lạ. Kat có thể thấy rõ ràng khi nhìn bằng mắt như thế này nhưng cô biết rằng có lẽ không phải vậy. Có lẽ là một điều gì đó khiến trái tim của Grace nặng trĩu.

Kat vẫn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra với Grace, tại sao cô ấy lại cư xử lạ lùng như thế này. Kat nhìn xuống bàn tay Grace đang nắm lấy tay mình và dùng tay còn lại đặt lên trên.

"Đêm đã muộn rồi

Chẳng thanh âm nào thèm trỗi dậy

Lẽ nào Mặt Trăng đã đánh mất ký ức?

Kìa nàng đang cười trong đơn độc."

Kat bỗng cất tiếng hát khiến Grace khá bất ngờ.

"Xem như là một đoạn cho cô nghe trước nhé?", Kat ngại ngùng nói, "Lời hứa của tôi ấy?"

"Đương nhiên rồi", Grace cười.

"Cảm ơn cô vì đã quan tâm đến Aimie. Tôi rất trân trọng việc đó."

Grace gật đầu.

"Tôi phải đi rồi. Gặp cô sau nhé, cô Lawrence? Tạm biệt!"

Becky bất ngờ đến mức suýt đánh rơi cả quyển sách "Olivia" của Kat mà cô đã vô tình lấy về khi họ gặp nhau vài lần trước vì nếu cô không lầm thì trước mặt là một Danielle đang đi thẳng về phía buồng giam của cô nhưng cô ấy lại trông bình thản đến lạ.

"Cô định cho tôi vào biệt giam nữa sao?", Becky hỏi.

"Nếu cô muốn."

"Cái gì cơ?", Becky giật mình.

"Cảm ơn cô", Danielle bỗng đổi thái độ và cười với Becky.

"Cuốn sách này có phép thuật gì à?", Becky lẩm bẩm.

"Sao cơ?", Danielle hỏi lại.

"Vì điều gì? Cô cảm ơn tôi vì điều gì? Vì không nói cho Kat biết cô có tình cảm với cô ấy sao? Tôi nói hết rồi."

"Tôi biết mà và điều đó chẳng sao cả."

"Cô có điều gì để hăm dọa tôi sao?"

"Cảm ơn cô, vì đã ở bên cạnh Kat khi tôi vắng mặt. Tôi cũng xin lỗi vì trước đó đã có thái độ không tốt."

"Cũng do tôi mà", Becky cười, "Nhưng Kat là một người mạnh mẽ. Không có tôi cô ấy vẫn sống tốt thôi nên cô không cần phải cảm ơn làm gì."

"Sao lại không?"

"Tôi cũng xin lỗi. Lúc trước tôi chỉ muốn khẳng định một vài việc mà tôi đã uy hiếp cô. Sau cùng thì tôi cũng đã nhảy xuống vách đá."

"Vách đá?", Danielle bối rối.

"Không có gì", Becky cười sau đó đưa tay ra trước Danielle. Danielle hiểu ý cô và nắm tay Becky – một dấu hiệu cho sự giảng hòa giữa cả hai.

Ngày hôm sau, Becky lại ngồi cạnh Kat tại chiếc ghế đá ở sân sau nhà tù. Kat thoáng giật mình khi Becky chạm vào vai cô từ phía sau.

"Hôm qua bà chủ gọi 'cục cưng' vào có việc gì sao?", Becky hớn hở.

"Cục cưng gì chứ? Cô Lawrence gọi tôi vào để hỏi thăm về Aimie", Kat có phần hơi bực.

"Quả là một người chu đáo", Becky trầm trồ trước khi cô nhận ra một việc gì đó, "Mà cô đã kể cho cô ấy nghe về ca phẫu thuật của Aimie sao?"

"Tôi... hình như tôi đã không... Aimie! Đúng rồi, tôi phải gọi cho em ấy. Gặp cô sau nhé!", Kat có phần thắc mắc nhưng Aimie đã nhanh chóng lấp đầy trí óc cô khiến cô quyết định chạy ngay đến nơi gọi điện để nói chuyện với em.

Kat nhanh chóng gọi cho mẹ cô sau khi chờ một phạm nhân vừa hoàn thành cuộc gọi của họ.

"Aimie vẫn ổn chứ ạ? Con nói chuyện với em được không?", Kat hấp tấp hỏi khi mẹ cô vừa bắt máy.

"Tất nhiên là ổn rồi nhưng mà..."

"Sao ạ?"

"Aimie đang ngủ mất rồi."

"Vậy à. Không sao đâu ạ, con sẽ gọi lại. Mẹ giữ sức khỏe nhé."

"Được rồi. Con cũng vậy nhé, tạm biệt."

Kat gác máy, cô có hơi buồn vì vẫn chưa được nói chuyện với Aimie nhưng khi Aimie vẫn ổn thì cô cũng nhẹ lòng và sẵn sàng chờ đợi. Nhận ra mình đang đứng tại vị trí đã thấy người phụ nữ kỳ lạ kia vào hôm trước, Kat quay sang nhìn vào góc tối đó nhưng cô lại không thấy ai. Thầm nghĩ có lẽ chỉ là chuyện vu vơ, Kat thở dài quay lại bước đi và bỗng thấy chính người phụ nữ đó đang đứng ngay cạnh cô. Bên cạnh cô ta xuất hiện thêm một người nữa và họ đều nhìn chằm chằm vào cô. Người hôm trước Kat thấy tiến lên phía trước đối diện với Kat.

"Đi với bọn tôi nào. Nếu không thì...", ả nhếch mép, "Aimie của cô sẽ rơi vào tình trạng ai-biết-được-sẽ-xảy-ra-chuyện-gì chứ?"

Kat im lặng không nóitiếng nào. Cô ghét cái vẻ tự cao của những ả kia nhưng cô không thể làm gì được.Cô bắt đầu bước đi theo họ vì cô biết đây là việc mình phải làm. Và hơn nữa, côbiết rõ ai là người đứng sau tất cả chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com