An
Gió mùa hạ thổi qua những cánh đồng, mang theo hơi ấm và ánh sáng le lói từ bầu trời cao. Trong căn phòng họp đơn giản của Trinh Sát Đoàn, âm thanh của những cuốn sách và tiếng cười nói vọng lại. Hange với đôi mắt sáng đầy nhiệt huyết, đang nghiên cứu một cuốn sách mới về Titan.
“Levi, cậu có biết rằng Titan có thể cảm nhận được cảm xúc của con người không?”
Hange hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự tò mò. Levi ngồi ở một góc phòng, lặng lẽ lắng nghe. Anh không mấy hứng thú với những nghiên cứu của Hange, nhưng anh vẫn không thể rời mắt khỏi cô.
Sự nhiệt huyết của Hange như một ánh sáng chói lọi trong thế giới u ám mà anh đã trải qua. Quá sáng, lóa mắt nhưng đầy ấm áp. Anh chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt nâu của anh vẫn lạnh lùng như mọi khi.
“Đừng phí thời gian với những điều vô nghĩa.”
“Nhưng cậu không thấy sao? Nếu chúng ta hiểu được cách Titan cảm nhận, có thể chúng ta sẽ tìm ra cách để giao tiếp thậm chí là lật ngược tình thế!”
Hange mỉm cười, không bị ảnh hưởng bởi sự lạnh nhạt của anh. Levi không nói gì, nhưng sâu thẳm trong lòng, những cảm xúc lẫn lộn đang xâm chiếm anh.
Anh đã quen với nỗi đau và sự cô đơn suốt nhiều năm và Hange như một cơn bão đến làm rung chuyển thế giới yên ả mà anh đã xây dựng cho riêng mình.
Mỗi tương tác giữa họ càng khiến Hange trở nên kiên trì hơn trong việc làm ấm lòng Levi. Cô muốn thay thế giới này tặng anh một chút dịu dàng mà anh xứng đáng có được.
Một buổi chiều, khi màn đêm buông xuống và ánh đèn bập bùng, Levi trở về sau một ngày dài luyện tập và huấn luyện lũ tân binh. Hange đang chờ anh, cầm trên tay một bát thức ăn nóng hổi.
“Cậu đói không?”
“Tớ đã nấu thử món này!”
Levi nhìn chằm chằm vào bát thức ăn. Một cảm xúc ấm áp đang len lỏi trong trái tim anh, nhưng anh cố gắng giữ vẻ ngoài lãnh đạm.
“Cảm ơn”
“Hãy ăn đi! Cậu cần sức mạnh để chiến đấu”
Hange khăng khăng, đảm bảo với anh về vị của món ăn. Cô ngồi xuống bên cạnh Levi, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của anh.
Trong khoảnh khắc đó, Levi cảm thấy một chút gì đó khác lạ. Anh đã quen với việc tự mình chịu đựng, nhưng có Hange bên cạnh, lòng anh trào dâng những cảm xúc mà trước đây anh đã chôn vùi.
“Cậu... luôn vui vẻ như vậy sao?”
“Vì tớ biết rằng cuộc sống này là quý giá!”
“Tớ muốn mọi người đều được hạnh phúc, kể cả cậu, Levi.”
Tim Levi đập lỗi nhịp. Anh chưa bao giờ hiểu được tại sao cô lại quan tâm đến anh thế, nhưng sự hiện diện của Hange đã dần dần làm anh cảm nhận được một phần của cuộc sống mà anh đã bỏ lỡ.
“Cảm ơn vì tất cả”
Cuối cùng Levi thốt lên, giọng anh nhẹ nhàng hơn thường lệ. Đó là lần đầu tiên anh thể hiện sự biết ơn chân thành như vậy.
“Tớ sẽ thay thế thế giới này tặng cậu một chút dịu dàng”
Hange thì thầm, hiểu rằng cô sẽ tiếp tục làm điều đó, dù là trong những khoảnh khắc nhỏ nhất. Và trong những đêm dài, khi bầu trời đầy sao, sự gần gũi của họ dần trở thành nguồn động viên lớn lao cho cả hai.
Levi không còn chỉ biết đến nỗi đau. Anh đã học cách mở lòng với sự ấm áp mà Hange mang lại, một chút dịu dàng trong thế giới đầy khắc nghiệt này.
Tình yêu họ dành cho nhau, dù bắt nguồn từ những chênh vênh của quá khứ, lại vẽ nên một bức tranh đầy màu sắc trong tương lai. Levi có thể chưa thể hoàn toàn thoát khỏi bóng tối, nhưng ít nhất anh đã có Hange bên cạnh, ánh sáng cho những bước đi tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com