Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31- Tình Nhân Của Ba

Phi đang ngồi sau xe Long, chạy cạnh còn có cả Chiêu Dương và Minh nữa, bốn người vừa chạy xe vừa nói chuyện ( vi phạm luật an toàn giao thông), cậu rủ ba người đến nhà mình chơi. Trước khi về nhà Phi còn ghé mua nào là trà sữa, bánh tráng,... tùm lum đồ ăn vặt hết, cả ba dự định là sẽ ở nhà cậu đến chiều. Về đến nhà thấy trong nhà có khách, không chỉ có khách mà còn ông nội của Phi nữa, cậu bảo mọi người lên phòng mình trước đi, lát sẽ lên sau.

-Thưa mẹ, thưa ông nội con đi học mới về. Con chào cô.-Phi lễ phép chào người khách đang ngồi đối diện mẹ mình.

-Ờ Phi mới đi học về hả con, lại đây ông ôm cái coi.-ông nội của Phi nói.

-Phi nè, con lên phòng với mấy bạn đi, để cho người lớn nói chuyện.-bà Ngọc sắc mặt khó chịu.

-Dạ.-Phi đi lên lầu vẫn không quên ngoái lại nhìn vị khách của mẹ mình, cậu cảm thấy người rất quen.

Bốn người ngồi nói chuyện, đùa giỡn, vui vẻ, vô tư trong phòng Phi.

-Nè hai đứa bây đừng có tình tứ cái kiểu đó có được không! Tao với Quốc Minh là người chứ không phải là không khí đâu!-Chiêu Dương nói khi thấy những cử chỉ âu yếm của hai người.

-Nhiều người muốn mà đâu có được.-câu nói của Phi nhắm vào Chiêu Dương nhưng dường như đã nói trúng Minh.

-Ê, Minh mày làm gì mà im lặng nãy giờ vậy? Bộ câm rồi hả?-Long thấy Minh im lặng mới hỏi.

-Anh này, hỏi đàng hoàng chút không được hả?-Phi nhìn qua Quốc Minh.-Có gì hả anh Minh, sao hong nói gì hết vậy?

-Anh nghe hình như có tiếng gây gỗ.-căn phòng trở nên yên lặng để lắng nghe điều Minh nói.

Phi nghe được gì đó liền chạy xuống nhà thấy mẹ mình đang to tiếng với người khách lúc nãy, ông nội Phi đang cố giữ bình tĩnh cho mẹ mình.

-Cô làm ơn buông tha cho chồng tôi đi.

-Là chồng chị dụ dỗ tôi, cho nên tôi mới lỡ bước sa chân lầm người sở khanh, chuyện tác tệ ra sự thật ê chề, tôi đâu có thiếu người theo đuổi mà giờ này chị sỉ nhục tôi như vậy.

-Cô còn nói nữa, lập tức biến khỏi nhà này.

-Tôi ở đây chờ anh Khánh về.

-Cô lập tức cút khỏi nơi này.-Phi tiến lại.

-Phi con lên lầu để người lớn nói chuyện.-bà Ngọc nói.

-Để nó ở đây đi, ba nghĩ nó đủ lớn để biết chuyện này rồi.-ông nội Phi kéo cậu lại nói.-Phi đây là...

-Kim Yến, thư ký riêng của ba tôi sau khi ông được thăng chức và kim luôn tình nhân .-Phi nhìn người phụ nữ đối diện mình.-Cuộc nói chuyện mọi người lúc nãy đã đủ để con hiểu được phần nào câu chuyện.

-Hay lắm, cách nói chuyện không thua kém sự sắc sảo của mẹ cậu.

-Cô nói ba tôi dụ dỗ cô nhưng theo tôi nghĩ thì "trâu không uống nước thì ai mà đè được đầu trâu."-cả bà Ngọc và ông nội của Phi đều ngạc nhiên trước cách nói chuyện và hành xử của cậu.-ông nội, ông đỡ mẹ con vào phòng nghỉ đi ông.

-Không, mẹ muốn nói chuyện với con hồ ly tinh này.

-Mẹ, mẹ nghe lời con vào phòng nghỉ ngơi đi cái gì cũng có thể giải quyết mà.

Bà Ngọc được đỡ vào phòng nằm nghỉ, đám của Long thấy lâu quá Phi không trở lại, bèn lén đứng núp nghe cuộc nói chuyện của cậu.

-Để tôi nói cho cậu biết ba của cậu là một con cáo già, trước tôi còn có nhiều người nữa kìa, nhưng chỉ có mình tôi mới dám đến đây thôi.

-Vậy cô đến đây để làm gì?

-Tôi muốn mẹ con cậu nhường ông Khánh lại cho tôi.

-Ha ha ha, cô nói mà không thấy tức cười à. Bồ nhí mà đi ghen ngược lại với vợ lớn.-Phi thấy vết bầm trên mặt Kim Yến.-Cô vừa bị đánh đánh phải không?

-Sao cậu biết?

-Do ba tôi gây ra?

-Phải.-Yến rờ lên vết bầm trên mặt.-Cũng không có gì quá đáng, tôi và anh Khánh coi như đó là chuyện thường, không có là ăn cơm không ngon.

-Hửm, tôi thắc mắc vì sao cô nói vậy?-Phi nhíu mày

-Chắc là cậu chưa nghe nói thương nhau lắm cắn nhau đau, với cái tuổi của cậu thì chưa được hưởng cái thú đau thương được cưng chiều nhau sau mỗi trận đòn.

-Hừ.-Phi cười nhếch mép.

-Tôi thấy sợ cậu hơn là mẹ cậu.

-Tại sao?

-Lúc nãy mẹ cậu hăm là sẽ tạt axit, rạch mặt đủ thứ đó là điều bình thường của một vợ nghe tin chồng mình có bồ nhí nên tôi cũng không làm lạ. Còn cậu với cái tuổi này, mà lại có thể nói ra được những câu như thế lại còn giữ một thái độ bình thản an nhiên đến lại thường, tôi không biết những điều cậu nói tiếp theo là gì nên tôi cảm thấy lo sợ. Con người ta thường sợ cái mà họ không biết rõ về nó và họ ghét cái điều mà họ thấy cao xa.

-Và họ muốn tiêu diệt cho khuất mắt cái mà họ ghét.

-Cậu thông minh hơn tôi tưởng, giờ đây thì tôi đã hiểu vì sao anh Khánh không thể rời bỏ căn nhà này, vì cậu và vì mẹ cậu.

-Vì tôi?

-Phải! Anh ấy nói người anh ấy yêu nhất trên đời là mẹ cậu, mẹ cậu là tình đầu, là mối tình đẹp nhất trong cuộc đời của anh ấy, anh Khánh đến với tôi chẳng qua chỉ là nhất thời. Còn người mà anh thương nhất là cậu, con trai anh ấy, anh ấy sẵn sàng rời bỏ tôi chỉ vì để đi mua một món quà lưu niệm cho cậu trong lúc hai chúng tôi đang hạnh phúc ở Hà Nội vào mấy tháng trước.-giờ thì Phi đã hiểu cái việc đi công tác của ba mình là gì.

-Cho tôi hỏi là từ trước đến nay cô có từng viết tiểu thuyết hay không?

-Ý cậu nói là tôi đang sốt cao đến độ bịa ra những chuyện đó à. Cái này thì cậu giống mẹ cậu rồi đó cái giọng nói của kẻ cả, trịch thượng khó ưa, muốn toàn quyền sở hữu người đàn ông.

-Toàn quyền sở hữu?

-Sở hữu tất cả từ tâm hồn đến thể xác, từ tinh thần lẫn vật chất của người mà họ gọi là chồng, là cha.-Phi cảm thấy điều Kim Yến nói là đúng bởi cậu cũng đã từng nói với Long là mình muốn sở hữu tất cả của anh, và tất nhiên đứng núp trong kia Long cũng đang có cái suy nghĩ tương tự như thế.

-Cô không thể đem một người chồng và một người cha ra so sánh được, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.

-Đúng, nhưng cậu có cách sở hữu riêng cậu và cậu cho rằng những thứ cậu đang sở hữu đã thỏa mãn được những gì cậu mong ước, mẹ cậu cũng thế. Cậu nên nhớ trong đầu mỗi người đàn ông đều có một vùng trời trời riêng, nó như chốn thâm cung mà vợ và con họ không bao giờ được tham dự. Sau này khi thành đàn ông rồi cậu sẽ hiểu.

-Vậy rốt cuộc cô muốn gì?

-Tôi muốn đợi anh Khánh về đây. Nói rõ mọi chuyện.

-Tôi yêu cầu cô về ngay đi đừng để tôi bất lịch sự.

-Tôi có về đi nữa thì ba cậu cũng sẽ tìm đến tôi thôi, vậy thì để ở đây luôn cho tiện, trước sau gì thì mẹ cậu cũng thua tôi thôi. Chưa chắc gì tôi chịu làm bé cho người ta đâu, cậu đừng tưởng ỷ vào cái thế là có gia đình bên nội thương yêu thì muốn làm gì thì làm, xin lỗi tôi cũng có thế nha cậu.

-Giật chồng người rồi mà còn lớn tiếng! Có thế gì?

-Tôi không có quyền là gì tôi không được gia đình và xã hội thừa nhận nhưng mà tôi có thế là tôi đã ở ăn được vài tháng này nay, với anh Khánh tôi đã mang thai tôi có thai hai tháng, nó là máu huyết của anh Khánh là em của cậu đó.-Phi hốt hoảng.

-Lập tức biến khỏi nhà tôi.-Phi đập bàn nói.

-Tôi không đi thì cậu làm gì được tôi. Nè tôi đang có thai đó, đừng có hòng mà định đánh tôi.

-Hai anh còn lấp ló ở đó làm gì nữa, không xuống đuổi người đàn bà này ra khỏi nhà em thì đừng có mà nhìn mặt em nữa.-Long với Minh biết mình đã bị phát hiện, liền nghe theo lời của Phi bước đến gần định kéo Kim Yến ra khỏi nhà.-Không được kéo, mỗi người một bên khiêng cô ta ra.

-Ê, ê, hai cậu làm gì đó, buông tôi ra.

-Cô không đi nữa là có chuyện đó.-Phi đóng cửa đi vào để cho Kim Yến la lối bên ngoài.

Cậu vào phòng mẹ mình, thấy bà Ngọc đang khóc lóc nức nở. Cậu bước đến cạnh mẹ, ôm bà vào lòng bây giờ bà Ngọc chỉ còn mình Phi là chỗ dựa duy nhất, vì vậy cậu cần phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Ông nội Phi kéo mọi người ra ngoài để cho cậu và bà Ngọc không gian yên tĩnh.

-Ông không ngờ mọi chuyện lại tác tệ đến thế này.-ông ngồi xuống ghế mặt mày đăm chiêu.-ông không nghĩ thằng Phi nó lại có thể nói ra những câu đáp trả với người đàn bà đó mà ngay cả ông cũng chưa nghĩ ra.

-Cháu cũng không nghĩ là Phi lại bình tĩnh như vậy, lúc nãy chúng cháu không nghĩ người nói chuyện với Kim Yến là Phi mà tụi cháu biết.-Chiêu Dương nói.

-Thiệt ngại quá, để mấy cháu biết chuyện không hay của gia đình.

-Có gì đâu ông tụi cháu là bạn thân của Phi mà.-Long lên tiếng.

-Mấy cháu lên phòng Phi chơi, để ông vào xem mẹ nó sao rồi!-ông đứng dậy đi vào phòng bà Ngọc, nói Phi ra với mấy bạn đi.

Phi đi ra thấy ông Khánh vừa về, mặt mày hầm hầm, tay cầm roi mây kéo Phi xuống phòng khách, đánh không ngừng, ra sức đánh, miệng mắng chửi. Phi nghiến răng, cắn môi đến chảy máu, nước mắt chảy không ngừng mà không chịu mở miệng nói câu nào, mặc cho ba mình đánh không ngừng.-

-Mày còn câm họng không chịu nói xin lỗi phải không! Tao dạy mày kiểu đó hả, thằng mất dạy.

-Thằng kia mày dừng lại cho tao.-ông nội Phi với mọi người nghe ồn ào liền bước ra.

-Ba! Ba mới lên chơi.

-Mày làm gì đó, mới về là đánh thằng nhỏ, nó làm gì mà mày đánh nó.-Minh với Long bước đến đỡ Phi lên.

-Nó mất dạy, hỗn hào với người lớn, nói chuyện mất dạy với khách của con, con không đánh sao được.

-Mày còn dám nói, cái đứa đáng bị đánh là mày kìa, mày bỏ bê vợ con còn vợ lớn vợ bé mà về còn đánh thằng nhỏ.

-Ông còn về đây làm gì nữa, cuốn đồ mà đi với con hồ ly tinh đó đi.-bà Ngọc nói.

-Bà dạy con cái kiểu đó đó hả, mới bây lớn mà mất dạy kiểu đó.

-Anh Khánh ơi hồi nãy con anh nó chửi vô mặt em đó, nó nói em là đồ giật chồng người khác coi chừng sảy thai đó.-Kim Yến đứng kế bên ông Khánh nói.

-Thằng mất dạy, dám ăn nói kiểu đó đó hả, dù gì thì nó cũng là em mày đó.-ông Khánh định đánh Phi thì bị ông nội cản lại.

-Mày đánh tao nè, đừng có đánh cháu tao.

-Con không có thứ em kiểu đó.

-Mất dạy.-ông Khánh tán cậu một bạt tay.-Ba thấy không, nó muốn giết cháu nội ba đó.

-Tao không có thứ cháu kiểu đó, tao chỉ có mình thằng Phi là cháu nội thôi.

-Ba cưng nó quá rồi nó làm lừng đó ba thấy không, nó leo lên đầu con ngồi rồi kìa.

-Tao còn bắt thang cho nó leo lên nữa kìa.

-Ba thương nó quá vậy thì ba ở đây với nó đi, tôi đi.-ông Khánh kéo Kim Yến ra khỏi nhà. Bỏ lại gia đình trong không khí đầy hắc ám.

Tối đó, sau khi ba người về nhà, cậu ngủ cùng bà Ngọc, đến nửa đêm Phi nhẹ nhàng đi xuống bếp tìm đồ ăn lót dạ, sau khi xảy ra chuyện đó cả nhà không ai ăn gì. Phi nhấc từng bước chân một cách khó khăn, vì từng vết roi lúc chiều khiến cho cậu đau nhói, cậu lục khắp tủ lạnh chỉ còn một hộp sữa, đối với cậu đây chẳng đáng vào đâu, hộp sữa này chẳng khiến bụng cậu ngừng kêu réo.

-Alo, tối rồi sao anh hong ngủ đi còn gọi em chi vậy?-Phi đi lên phòng mình mở đèn lên chuẩn bị tập vở cho ngày mai, chiều giờ cậu chỉ ở bên cạnh mẹ mình chứ chả làm được gì. Vừa mở đèn thì Long gọi đến.

-Anh đang trên sân thượng thấy phòng em sáng đèn nên anh gọi thử. Sao em chưa ngủ?-Phi ra ban công nhìn về phía nhà anh.

-Em ngủ không được! Đầu óc em nhiều thứ để suy nghĩ quá, đầu em sắp nổ rồi. Anh hát cho em được hong?

-Anh có biết hát bài gì đâu!

-Bài gì cũng được ! Em muốn nghe giọng hát của anh.

-Cũng được để anh suy nghĩ đã.-Phi im lặng chờ nghe anh hát.

"Ngọt lắm những lúc em nắm đôi tay

 Và hứa sẽ mãi yêu chỉ anh đây

 Từ khi em qua nơi này

 Lòng anh thấy vui biết mấy

 Rồi nắng sớm mới ấm vẫn chưa vơi

 Con tim vang tiếng ca vui cười

 Vì em mang niềm vui tới nơi anh

 Như người may mắn nhất trên đời

 Nào đâu chẳng được mấy lâu

 Lại phải xa cách nhau

 Cố nén nỗi đau khi cơn mưa ngâu vụn vỡ 

 Đêm về lại mơ 

 Sớm dậy lại bơ vơ còn xa em là nhớ

 Chỉ là đôi môi 

 Chỉ là vài câu yêu thương thôi mà 

 Em đã khiến anh yêu em không thể phai phôi 

 Anh mong em đừng thay đổi 

 Vì anh đã quá yêu em mất rồi 

 Vì yêu em, xa em quanh anh chỉ còn bóng tối

 Chờ đợi ngày mai, chờ 

 Chờ một ngày tương lai, chờ 

 Ngày ta được sánh đôi vai cùng bên nhau mãi mãi 

 Dẫu anh có làm gì sai 

 Cũng sẽ không một ai có thể chia 2 ta chung bước mãi 

 Trên một con đường dài 

 Con đường dài lắm, con đường dài lắm"

-Sao còn khúc rap nữa mà anh không hát?-Phi nghe Long hát mà cười tủm tỉm.

-Em biết bài này?

-"Đếm ngày xa em" chứ gì! Anh tưởng em không biết sao.

-Anh tưởng em chỉ coi cải lương thôi chứ.

-Em cũng biết cập nhật nhạc trẻ vậy! Mà sao anh lại hát bài này? Sao lại "Đếm ngày xa em"?

-Anh thấy tuy bài hát nó tên như vậy nhưng nội dung cũng hay lắm chứ. Thôi em đi ngủ đi, sáng mai anh qua chở em đi học.

-Chúc anh ngủ ngon.

-Chúc vợ ngủ ngon.

Phi cúp máy, tắt đèn, xuống phòng bà Ngọc nằm lại, từ từ đi vào giấc ngủ. Long thấy cậu tắt đèn rồi mới an tâm về phòng mình, nằm trăn trở. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #dammy#glbt