24. Hai tiểu oan gia
***Flashback***
Năm Lisa 16 tuổi, cậu cùng nhau tập bắn súng với Jennie. Nói đúng hơn là cậu chỉ dạy cho cô, vì trước đó Lisa đã được trải qua huấn luyện nghiêm khắc.
Mà nhắc mới nhớ, tính tình của Lisa hiện tại hiền hoà điềm đạm hơn trước rất nhiều. Hồi còn bé phải miêu tả cậu ta bằng bốn chữ: Mặt than di động.
Lúc nhỏ, kể từ khi hai người này mới quen biết nhau cho đến bây giờ, phải nói đúng là một đôi oan gia trời sinh.
Vừa nhìn thấy nhau đã sớm không vừa mắt đối phương, chị chị em em hẹn nhau ra bãi đồng hoang vắng, mỗi người cầm đầu 2 băng đảng trong trường đánh nhau đến khói lửa tung mây. Thầy cô ban giám hiệu cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đợi đánh đấm đến chán chê mê mỏi thì mới dịu dàng từ tốn mời hai em lên tầng 7 của trường cùng đàm đạo nói chuyện. Nói một lúc thì đành thả cho hai tiểu thư phá gia chi tử này ra ngoài sớm. Ai bảo bọn họ đều là thiên kim tiểu thư của hào môn thế gia có máu mặt đáng sợ chứ. Với lại thân làm thầy cô không phải nguyên tắc trước tiên là nên tìm biện pháp hòa giảng nhân ái, dùng lời nói ngọt ngào trìu mến từ từ động đến chân tâm của học sinh khiến các em thay đổi hay sao... 👨🏻🏫👩🏻🏫
Sau đó thì cả hai bất phân thắng bại. Không ai nhường ai. Lại còn trùng hợp học chung với nhau các lớp năng khiếu, từ vũ đạo, thanh nhạc, tranh luận đến diễn kịch. Cứ gặp là lại cãi nhau đến chí chóe. Bọn Jisoo Chaeyoung các nàng cũng chỉ đành đứng một bên xem trò vui, không có cản được bọn họ.
Sau này Jisoo hỏi ra thì mới biết là Jennie sớm đã ghét Lisa vì trước đó dám cả gan trêu chọc nàng. Jennie hậm hực "không lẽ chị lại bỏ qua cho cậu ta vụ hà hiếp chị ngay trong nhà với một thủ đoạn bỉ ổi nhân lúc bố mẹ cậu ta vắng nhà hay sao? Hừ, dám đụng đến Jisoo, em sẽ không bao giờ bỏ qua đâu."
Nàng cười trừ, "Jennie à, chị không hề để bụng con bé đâu, em cũng đừng nên gây hấn với Lisa nữa."
Sau đó thì bọn họ vẫn như cũ, cứ đụng mặt là lại có chuyện.
Chỉ có điều rất nhanh sau đó thì cả 4 người bọn họ nhanh chóng khăng khít với nhau từ lúc nào không hay, dần dần rồi thân thiết đến tận bây giờ. Riêng Jennie cùng Lisa thì không chỉ cãi nhau, bọn họ còn hay đánh lẻ cùng nhau ra ngoài làm chuyện thị phi. Hết đua xe lại đến đánh nhau, không thì la cà ở mấy quán casino hoặc thậm chí là còn rủ nhau đi tìm kho báu mất tích ở Michuri gì gì đó. Có vẻ rất vui.
Hai đứa đó quả thật là rất hợp cạ, từ sở thích đến tính cách. Biết bao nhiêu vụ nghịch dại chơi ngu rồi gặp phải nguy hiểm, nhưng cũng lại rất có dũng khí cùng nhau vào sinh ra tử a, nhờ vậy mà tình cảm của hai đứa trẻ này ngày một gắn kết hơn. Chỉ có điều thân nhau lắm thì cắn nhau đau. Ăn ý thì ăn ý, thân thì thân, hai người này hễ cứ mở mồm đối thoại với nhau thì chưa đến câu thứ 10 là sẽ có chửi lộn.
Trẻ con hết sức. Lại còn được cả đôi bên. 💁🏻♀️
Đợt đánh lẻ chơi ngu gần nhất của hai đứa nó là cách đây 2 năm. Phóng xe bạt mạng thì thôi đi không nói làm gì, cậy cha cậy mẹ gây chuyện khắp nơi thì thôi các tiểu rich kid này cũng gọi là có thể cho là có quyền hống hách đi. Nhưng to gan đụng đến một băng đảng mafia Ý khét tiếng đang hoạt động lại Busan thì đúng là hết thuốc chữa.
Suýt chút nữa cả hai đã toi mạng, cũng may có các bậc phụ huynh ra tay cứu giúp kịp thời. Dù sao đều nhận được một bài học nhớ đời sau cuộc phiêu lưu của JenLice vào xứ sở thần tiên Mafia đó rồi. Nếu không còn không biết gây hoạ đến chừng nào.
Jennie bị bắn trúng hai phát đạn, do chạy trốn trong hoảng loạn mà thân thể bầm dập khắp nơi thương tích đầy người. Lisa lành bệnh nhanh hơn Jennie dù bị thương nặng hơn. Cả hai chạy theo hai hướng khác nhau nhưng Lisa do cố ý dụ bọn chúng nên bị tóm được, bị đập cho một trận nhừ tử, may sao mẹ cậu tới kịp lúc nếu không thì cũng về chầu ông bà rồi.
Jennie sau đó cảm thấy ân hận vì đã để Lisa bị thương nặng như vậy, chưa kể lần này còn phải nhờ ba mẹ cô ra mặt thì mọi chuyện mới êm đẹp. Mặc dù sau đó khỏe lại nhưng cơ thể vẫn còn yếu và suy nhược. Thể trạng của Jennie vốn không phải tốt lắm, dễ nhanh xuống sức. Jennie cũng chỉ biết mở miệng khi cơm được đưa đến, giơ chân giơ tay khi thay quần áo, mọi việc đều do Lisa phụ trách. Nộ khí trong đáy mắt cậu không biến mất mà ngày càng đậm đặc hơn. Do Lisa không thể hiện ra bên ngoài nên Jisoo và Bambam dù ở bên Lisa cả ngày cũng không phát hiện ra, chỉ có Jennie mới cảm nhận rõ ràng.
Đặc biệt là lúc bôi thuốc cho Jennie, sắc mặt Lisa càng khó coi khi thấy những dấu kim tiêm trên cánh tay cô, khiến Jennie đến lúc ăn cơm cũng giật mình thon thót. Cô thầm lo lắng, không biết vết thương nhanh khỏi tốt hơn hay khỏi chậm tốt hơn. Gương mặt than đen sì của cậu khiến cô không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu khắp bốn phương, lá cây rung rinh bởi làn gió nhè nhẹ, tiếng chim hót líu lo, thời tiết ấm áp, báo hiệu một ngày đẹp trời.
Đứng trong căn phòng tối, Jennie trừng mắt với Lisa. Tại sao cô bị đưa đến đây? Vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn cơ mà? Tại sao một ngày đẹp trời như vậy, cô không thể ra ngoài tắm nắng, chuyên tâm trị liệu mà bị đưa xuống một nơi trống không thế này?
Thấy vẻ oán trách của Jennie, Lisa nhún vai, cậu nhấc một cái hộp bằng da vừa mang đến và mở hộp: "Hôm nay em chỉ chị cách sử dụng súng".
"Súng?" Jennie nghi hoặc hỏi Lisa khi nhìn thấy báng súng đen nhánh trong hộp.
Lisa không còn vẻ mặt vô tư như thường ngày, cậu tỏ ra vô cùng nghiêm túc: "Chị nhìn động tác và trình tự em làm. Em chỉ dạy một lần thôi". Nói xong, cậu lấy các bộ phận trong hộp, bắt đầu lắp ráp khẩu súng lục.
Lisa lắp rất nhanh, loáng một cái đã thành khẩu súng lục hoàn chỉnh. Lisa không nhìn Jennie, nhanh chóng tháo dỡ khẩu súng và đặt về chỗ cũ. Sau đó, cậu mới quay sang Jennie, vẻ mặt vô cảm: "Chị làm đi".
Jennie hơi nhếch mép, vừa giơ tay cầm đồ vừa nhớ lại trình tự lắp ráp vừa rồi: "Tại sao lại dạy chị cách sử dụng súng? Đây là kiểu bắt nạt gì? Em tính trừng phạt chị vì tội lúc trước nằng nặc đòi đi theo em đến Busan phải không?".
Cả gian phòng chìm trong yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc trên tay cậu. "Còn 20 giây nữa". Lisa không nhìn đồng hồ, cất giọng lạnh lùng.
Jennie cau mày, đẩy nhanh thao tác trên tay. Đối với một người chỉ biết mỗi động tác bóp cò súng như Jennie, thời gian hai phút là quá ít, cô lắp mãi cũng không thành hình.
"Lần 2 nhé, nhưng giờ là 1 phút rưỡi"
Jennie biết Lisa sẽ không nể tình cô. Lisa nói xong liền tháo khẩu súng Jennie lắp dở để vào chỗ cũ rồi bắt đầu tính thời gian mà không hề hỏi Jennie đã chuẩn bị xong chưa. Jennie nghiến răng, cố chịu nỗi đau ở cánh tay bị thương và bắt đầu lắp súng.
Jennie thật sự rất thông minh lại có tư chất, Lisa chinh chiến cùng cô bao nhiêu phen rồi, không lẽ không biết rõ. Vừa rồi, Lisa lắp súng khá nhanh nhưng các động tác không lọt qua mắt cô. Jennie chỉ là phản kháng từ trong ý thức, không tập trung tinh thần nên mới không thành công. Bây giờ biết không thể làm theo ý mình, Jennie thầm rủa Lisa, đôi bàn tay bắt đầu lắp súng với tốc độ nhanh nhất.
"Một phút mười hai giây". Nhìn khẩu súng hoàn chỉnh trong tay Jennie, Lisa thông báo thời gian.
Lisa gật đầu với Jennie, cậu quay người đi sang chỗ huấn luyện ở bên cạnh. Jennie đảo mắt qua chỗ tập bắn rộng cả ngàn mét vuông. Lúc đầu cô còn nghĩ một gian phòng rộng như vậy không biết để làm gì. Hóa ra đây là nơi chuyên tập bắn súng. Khi đứng vào vị trí, Lisa nhận khẩu súng trong tay Jennie: "Khoảng cách từ đây đến bia tập bắn là 30 mét, vị trí giữa hồng tâm chỉ có một cm. Nhiệm vụ của unnie ngày hôm nay là phải bắn hai phát trúng tâm điểm. Nếu không, chị sẽ không được rời khỏi nơi này". Vừa nói cậu vừa bắn pằng pằng 5 phát mà không thèm ngắm.
Jennie thấy trên bia tập bắn có đúng một lỗ đạn, 5 viên đạn cùng bắn trúng vào một điểm trên hồng tâm. Jennie bất giác lườm Lisa, cô biết cậu bắn súng giỏi từ lâu, không cần cậu trổ tài.
Lisa quay đầu nhìn Jennie và tung khẩu súng cho cô: "Đến khi nào bắn trúng mới được phép ra ngoài". Nói xong, cậu sải bước đi tới cửa phòng.
Jennie còn chưa biết phải làm sao, Lisa đến cửa phòng đột nhiên quay đầu nói: "Em quên không báo cho unnie biết, quy định ở đây là không có nước uống, không có cơm ăn. Chị cứ tha hồ dây dưa lề mề đi". Nói xong Lisa lập tức biến mất. Chỉ nghe một tiếc cắc vọng đến, cánh cửa đã bị khóa chặt.
Jennie sa sầm mặt khi nghe Lisa nói không có nước uống và cơm ăn. Nhìn xuống khẩu súng trong tay và bia tập bắn ở phía đối diện, cô nghiến răng kèn kẹt: "Không cho tôi ăn cơm? Đừng mơ, Jennie tôi không phải đồ vô dụng". Nói xong Jennie bắt đầu tấn công bia tập bắn tới tấp.
Pằng pằng pằng, tiếng súng nổ trong không gian yên tĩnh khiến căn phòng tràn đầy sức sống.
"Đáng chết thật, rốt cuộc đây là trò gì?" Bắn cho đến khi cánh tay tê liệt, Jennie dừng lại trừng mắt nhìn bia tập bắn, không có một viên đạn nào trúng hồng tâm. Cô đã bắn không biết bao nhiêu lâu, nhả không biết bao nhiêu viên đạn mà không trúng. Nếu không phải Lisa thị phạm trước, chắc chắn Jennie sẽ cho rằng súng của cô có vấn đề.
Bắn súng nhìn bề ngoài không phải là trò tốn thể lực, nhưng khi thử qua mới biết khó khăn đến mức nào. Cánh tay Jennie lúc này vừa đau nhức vừa tê liệt, cô đứng tựa vào bờ tường điều hòa hơi thở.
Cơ thể Jennie vẫn chưa khỏi hẳn nên không có sức. Bây giờ cô lại phải đứng một thời gian dài, thực hiện cùng một động tác, gương mặt cô dần trở nên trắng bệch, từng giọt mồ hôi từ trán nhỏ xuống.
"Đói bụng quá. Lisa, em không phải là người tốt". Jennie nghiến răng, lại bắt đầu tập bắn. Bụng trống rỗng kêu ùng ục khiến cô vô cùng khó chịu. Jennie coi bia đạn ở phía đối diện là Lisa, phẫn nộ nhả đạn vào "người cậu".
Trừng phạt không nói làm gì, tại sao còn không cho cô ăn cơm, đây là điều cô ghét nhất. Chuyện gì cũng có thể thương lượng ngoài việc ăn uống, càng nghĩ Jennie càng tức giận. Cô chỉ biết trút giận vào bia đạn trước mặt.
Ở phòng trên cùng của tầng ngầm, Bambam lắc đầu khi chứng kiến cảnh tượng ở bên dưới qua màn hình giám sát: "Có phải mày quá đáng rồi không? Chị ấy vẫn chưa khỏi bệnh, lại chưa học bắn súng bao giờ".
Lisa ngồi ở bên cạnh nhún vai: "Tao đã chỉnh bia đạn ở khoảng cách ngắn nhất rồi, hơn nữa sáng nay cũng bắt chị ấy ăn nhiều rồi mới đưa chị ấy đi. Mà mày đừng quên, năm đó chúng ta cũng chưa từng học bắn súng, bị ông thầy quăng ở đó ba ngày ba đêm. Lúc đó chúng ta mới bao nhiêu tuổi, có 10 tuổi thôi". Sắc mặt Lisa trở nên u ám khi nhớ lại chuyện bị bỏ đói, phải bán sống bán chết bắn trúng đích mới được thả ra ngoài.
Trên màn hình hiển thị, Jennie một tay sờ bụng, một tay bắn súng, mồ hôi chảy ròng ròng xuống má cô. Bambam lên tiếng: "Dù sao thì Jennie cũng là con gái thôi, chân yếu tay mềm. Hơn nữa từ bé đã được sống trong nhung lụa, được cưng chiều quen. Mày nói xem làm sao chịu được loại khổ cực này?".
Lisa không rời mắt khỏi Jennie trên màn hình: "Jennie là loại người rất cứng đầu, chẳng mấy ai nói mà sẽ chịu nghe lời. Nếu sau này gặp phải tình cảnh hiểm nghèo như lúc trước, khả năng sống sót của chị ấy sẽ cao hơn, thậm chí không còn cần tao bên cạnh nữa."
Nghe Lisa nói vậy, Bambam bất giác nhíu mày. Có lẽ Lisa nói đúng, Jennie vốn là người thông minh giảo hoạt, cô ấy chắc hiểu được ý nghĩa của vụ xử phạt lần này. Về việc Jennie bắn mãi không trúng, có lẽ là xuất phát từ tư chất của cô.
Thật ra Bambam và Lisa không biết, Jennie một khi bụng đói là đầu óc mơ hồ lẫn lộn, cô làm sao có thể nghĩ sâu sa như vậy. Jennie chỉ muốn bắn trúng hai phát rồi đi ra ngoài giải quyết cái bụng mà thôi. Không thể không thừa nhận, ở những phương diện khác Jennie rất thông minh nhưng về mặt này, cô tương đối chậm hiểu.
Pằng pằng pằng, tiếng súng vẫn liên tục vang vọng khắp tầng ngầm. Ban đầu là những loạt đạn không ngừng nghỉ, sau đó từng viên từng viên một được bắn ra, cuối cùng mãi mới thấy một tiếng súng nổ, lúc này đã một ngày trôi qua.
Gió đêm thổi nhè nhẹ mang mùi hương thảo mộc, cả thành phố Seoul được thắp sáng bởi ánh đèn điện đủ loại màu sắc.
Ở dưới tầng hầm, Jennie không nhấc nổi cánh tay. Mặt cô trắng bệch, một tay ôm bụng ngồi bệt xuống đất. Mệt quá, mệt đến mức toàn thân cô không còn chút sức lực, cánh tay bắn súng cứng đờ như không phải tay của cô. Jennie rõ ràng đã tập trung hết sức lực và tinh thần, tại sao cô vẫn không bắn trúng dù chỉ một phát đạn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô sẽ bị chết đói ở nơi này.
Jennie muốn đứng dậy, nhưng cơ thể mất hết sức lực của cô không nhúc nhích nổi.
Tất cả là do cơ thể cô bây giờ dường như không bằng trước kia. Thời gian gần đây Jennie bị thương, tiêu hao nhiều thể lực. Hơn nữa vết thương trên người cô chưa lành hẳn, khiến cô không chịu nổi cường độ huấn luyện không nặng cũng không nhẹ như thế này.
Cánh tay trượt xuống, cơ thể không chống đỡ nổi khiến Jennie ngã xuống đất. Cô bất giác cười gượng, bị gục ngã bởi đói khát và đau đớn, thật mất mặt quá đi.
Jennie còn chưa lấy lại hơi thở bình thường, một bóng hình xuất hiện trên đầu cô. Jennie ngước nhìn, đập vào mắt cô là bộ dạng cao gầy của Lisa. Jennie mỉm cười: "Lisa, chị cố hết sức rồi". Không phải cô thỏa hiệp mà cô thật sự không gắng gượng nổi.
Lisa đứng nhìn Jennie một lúc rồi đưa tay ôm Jennie đứng dậy: "Chị vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ".
Jennie tựa người vào lòng Lisa, cô gật nhẹ đầu. Jennie biết lời Lisa nói ra như bát nước đổ đi không lấy lại được. Cô cũng không muốn như vậy. Kim Jennie cô là người có cá tính không chịu thua, đối mặt với khó khăn thử thách, cô càng không bỏ cuộc. Chỉ là bây giờ, sức lực của cô không cho phép, cô biết phải làm sao.
Jennie còn đang không biết mở miệng như thế nào, tay cô đột nhiên bị nhấc lên, Jennie quay sang nhìn, thấy Lisa nắm cổ tay cô giơ về phía trước. Cậu đỡ người cô đứng thẳng: "Nhằm thẳng, nhớ tĩnh tâm".
Thấy Lisa chịu giúp cô, Jennie liền gật đầu, cùng Lisa đứng vào vị trí. Tựa vào người cậu, không hiểu tại sao Jennie đột nhiên cảm thấy rất tự tin, lòng cô dần dần bình tĩnh lại.
Trong đầu không còn tạp niệm, tất cả mọi phiền muộn, bất mãn, tự cao tự đại đều biến mất. Lúc này, Jennie hoàn toàn tĩnh tâm, trong mắt cô chỉ còn lại duy nhất tâm điểm trên bia tập bắn.
Pằng...tiếng súng đanh thép vang lên. Viên đạn bay trúng hồng tâm, miệng Jennie cong lên thành nụ cười.
"Cười gì, bắn một phát nữa". Giọng nói của Lisa vang bên tai khiến Jennie lập tức ngậm miệng.
Cô còn một phát súng nữa, vẫn là tiếng súng đanh thép, phát này Jennie cũng bắn trúng hồng tâm.
"Tại sao tự mình làm lại bắn không trúng?" Lisa vừa hỏi vừa thả tay Jennie xuống.
Jennie nở nụ cười rạng rỡ, nói khẽ: "Bởi vì tâm không đủ tĩnh".
Ở trong lòng Lisa, Jennie nở nụ cười yếu ớt lên tiếng: "Chị rõ rồi, được chưa? Giờ chị đói quá..."
Lisa gật đầu. Cậu cúi người bế Jennie đi ra ngoài.
Trên đời này làm bất cứ việc gì cũng cần phải tĩnh tâm. Sở dĩ Lisa đi cứu cô là vì cậu biết không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu cậu không đến, Jennie sẽ mất mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com