Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tự thay hoa.

-"Nói tao nghe coi, phụ nữ gì mà không biết vo gạo!!!" Bà nấu bếp.

Dứt lời, bả thấy Lạp Lệ Sa đưa bàn tay lên, bự chảng, thẹo chưa lành miệng, máu còn trong rãnh, nhìn kinh lắm.

Bà nấu bếp thấy Lệ Sa không cần làm nữa. Nhưng vẫn chửi rủa cho bỏ ghét. Vì Lạp Lệ Sa có cái tội hay chọc bà chửi, hiềm khích trong nhà vốn dĩ sâu đậm.

-"Thì sao ? Mày kình tao không ? Tay tao như chân voi ấy. Tay mày bị chai xíu là mày không biết vo hả ? Hả, dòng cái thứ âm binh." Bà nấu bếp.

-"Thím để tui mần, thím sớ rớ là tui làm dữ lắm đó." Bà nấu bếp.

Phác Thái Anh không muốn phiền muộn mà rửa tay, vừa ngồi dậy thì bả ngồi xuống. Thay vì đùng đẩy trách nhiệm, thì bả buộc trách nhiệm lên đầu.

Bả là một người miền Nam bị lính Pháp bắt ra đài Sài Gòn để bắn, nhưng được cậu Nghĩa cứu vì nấu ăn rất vừa ý, rất ngon miệng. Tướng tá có phần béo ú, nói chuyện cọc cằn hay cáu, nhưng cũng chỉ mang tính vui vẻ, hòa đồng.

Thím đã vo nửa phần, bà cũng ít nhọc.

Phác Thái Anh vào nêm thịt kho, Lạp Lệ Sa vẫn còn tâm trạng lẽo đẽo đi theo sau.

-"Bị mắng, buồn à ?" Thái Anh.

-"Uầy, hôm nay nói năng dịu dàng thế kia ?" Lạp Lệ Sa nhe răng cười.

Phác Thái Anh thở dài trong thầm lặng.

-"Chả phải hôm nay đi chơi với ông hội Lãnh, nên thím mới như thế ?" Lệ Sa.

Phác Thái Anh nêm nếm, mở hủ đường thốt nốt, cho vào nửa vá.

Thái Anh khẽ gật đầu, thay cho lời nói đúng.

Lệ Sa tắt liệm nụ cười.

Tưởng chừng như, trêu chọc, bông đùa, nhưng Phác Thái Anh rất nghiêm túc đưa ra kết quả không thỏa đáng.

Phác Thái Anh từ tốn xoay mặt sang nhìn :

-"Theo không ?"

Lạp Lệ Sa một hồi, mới nói :

-"Bảo thằng Dũng ấy."

Phác Thái Anh : -"Nó yếu đuối lắm, chả phải mày đã biết tao là phụ nữ, tay chân mềm yếu."

-"Kẻo...."

-'Lão gạ tao, đòi tao, thì phải làm sao ?' Phác Thái Anh chuyển giọng nhỏ nhẹ.

Đối với thím đó là một điều vô cùng đương nhiên ở lão trong mỗi lần gặp gỡ.

Chân mày khi nói cũng đã trổng lên đầy mỉa mai họ hàng biến thái của Lạp Lệ Sa.

Quả thật đã làm 'con sửu' nhà thím nóng trong mình, thở ra rất mạnh. Rồi bỏ đi.

Thím đã biết điểm yếu của Lạp Lệ Sa. Điểm yếu chính là, sợ thím với một người đàn ông khác.

Phác Thái Anh nhìn theo một chút, liền quay lại nồi cá kho tộ bay ngút khói, đường thốt nốt làm nước đặc kẹo, khi cá vàng nâu, rắc ít tiêu, lấy nước dụi lửa.

Thím mang nón quai thao ra vườn cau, để mang trầu về têm, nhai buổi trưa cho hạ quả ngày kinh nguyệt.
_____

-"Nè."

Cốp- bà nấu bếp bế lên bàn thố đất đựng cá kho tộ, thơm lẫy lừng.

Lạp Lệ Sa ngồi vào bàn, lau đũa như mọi khi. Bụng đói cồn cào rát đau.

-"Hôm nay bà thật giàu và thương tôi ư ?. Đi mua cả cá. Hay là một ai khác, tốt bụng như thế này... " Lạp Lệ Sa kéo cổ áo lau mồ hôi, không khỏi vui lòng.

Bà nấu bếp nhìn cô xót ruột. Chu môi nói :

-"Thím mua. Thím...cũng là người nêm. Mày ăn nhiều vào. Thím thấy...mày bị giang hồ chém tứ phía, nên mua cho mày ăn, để mày khỏe trong mình đó."

Lạp Lệ Sa gật đầu.

Bà nấu bếp kê vá và một thằng gia nhân kéo chén, chờ Lạp Lệ Sa ăn hết chục bát, sẽ cào thêm chục bát.

-"..." Lạp Lệ Sa ăn thử ruột cá, ngậy cả mõm, liền sáng con mắt.

Khi ăn xong, mới sang hỏi Thắm để nhờ ngược.

-"Ôi, không có chị ơi. Ông Lãnh rủ thím nhiều lần như vậy thôi, chứ thím chả đi đâu ạ." Thắm.

Chuyện là ông Lãnh rủ thím sang thăm giỗ, mặc dù chả phải hàng họ họ hàng thân thích nhau gì cả.

Thím ra ngoài cũng sẽ có Thắm theo cùng. Vì lẽ đó, nên Lạp Lệ Sa đề nghị, khi thím đồng ý tham dự tiệc tân gia nhà lão Lãnh, thì hãy cho phép Lạp Lệ Sa đi thay Thắm.

Nhưng Thắm thì cho rằng, thằng lính ông Lãnh khi sáng sớm đã sang báo tin mời mọc thím, thì cũng mời khá thường xuyên chứ chẳng phải lần duy nhất này.

Nhưng Phác Thái Anh thím duy nhất đi tiệc của đơn vị ngoài chiến khu cũ, chẳng đi tiệc tùng, nhiều lời với những hào phú trong vùng.

Thắm biết ý. Cũng giấu trong bụng. Cái thói giấu trong bụng cũng là thím lây lan.

Nhưng điều thiết yếu để làm mấu chốt cho sự việc rằng Lạp Lệ Sa có phải đang tơ rưng thầm thím hay không. Thắm phải hỏi :

-"Nhưng chị nói thế là sao ? giả sử như nếu thím có đi, thì...-" Thắm.

-"Vì chị...sợ ông Lãnh cư xử 'méo mó', nên mới muốn đi cùng ?"

Lạp Lệ Sa cười, sửa cái khứa cá kho đội lệch :

-"Phải..."

Nói xong, lại ôm rôm đi ra đồng. Thắm rất hay hỏi tới, hỏi liên tục.

____

Thắm cả ngày tung tăng, bên thím rửa chân, thì lại kể ra mọi sự tình.

Phác Thái Anh nghe, đôi mắt có vẻ mềm dạ. 'Con sửu' ấy chỉ biết làm hài. Tại sao thím phải đi giỗ cụ cố của một lão già biến thái mưu mẹo.

Lạp Lệ Sa là một con trâu hiền, cần cù, còn là một con trâu dễ bị lừa.

____

Tối về, như mọi ngày.

Lạp Lệ Sa lại cầm hoa, chờ thím tàn kinh.

Nhưng hôm nay, ngày tháng ô uế của phụ nữ, nên Phác Thái Anh cũng chẳng cúng bái.

Lạp Lệ Sa vừa ngồi lên gạch trước cửa phòng gia tiên, thì cánh cửa từ xa lại mở, cánh cửa đó là buồng của nàng.

Phác Thái Anh biết được tấm lòng của Lạp Lệ Sa nên sớm đến nhận hoa.

Cái tấm lòng gỡ gạc hôm nay, ngày mai lại tiếp. Chọc hôm nay dỗi, tặng hoa, chọc ngày mai dỗi, tặng hoa. Cứ trôi và sở dĩ, chẳng có ngày mai nào dừng lại cả.

Cánh cửa nào cũng âm u. Sở dĩ cánh cửa nào cũng là nơi của Phác Thái Anh trú ngụ.

Lạp Lệ Sa chợt nhớ, Phác Thái Anh hôm nay têm trầu để nhai, vì Lạp Lệ Sa chọc răng thím đỏ lè như khỉ, vừa khi chiều thôi cơ, nên nhớ như in.

Thím vẫn điềm tĩnh nhai trầu, không điều gì làm tâm thím náo loạn, Lạp Lệ Sa công việc chưa tan, đã đứng cạnh thím, nhìn thím, trêu thím.

Trêu nhiều, nên Lạp Lệ Sa bẻ rất nhiều hoa.

Vậy thì hôm nay đã đến ngày kinh nguyệt. Cứ nghĩ thím sẽ dữ tợn hơn, nhưng thím như hiền ra như con hùm bị thu phục ấy.

-"Xin lỗi thím."

Lệ Sa cười, đưa hoa cho nàng, đưa dầu thoa bụng cho nàng, đưa cả ánh mắt hiền và nắm lấy đôi bàn tay nàng, nói xin lỗi, rồi bỏ đi như thế đấy.

Phác Thái Anh vô vị ngày ngày hay chính Lạp Lệ Sa là vô vị ngày ngày ?

Con trâu gì mà chả ngày nào không bị dỗi.

Phác Thái Anh quay vào buồng. Hôm nay tự tay thím sẽ thay hoa vào lọ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com