Chap 20
"Tôi sẽ ngủ ở đâu bây giờ?"
Lisa hất mặt về phía căn phòng quen thuộc của cô và Chaeyoung ngao ngán nói khi Kim Yeri đang ở bên trong. Cả buổi con bé Yeri cứ bám theo cô khiến cô ngay cả chút không gian tâm sự với nàng cũng không có, Lisa cảm thấy bắt đầu mệt mỏi trước cô em gái họ kì hoặc của Chaeyoung rồi.
"Người thương chị ngủ với em nè."
Cửa đột nhiên được mở, Yeri ló đầu ra bên ngoài hồn nhiên nói trước vẻ mặt đang xám xịt lại của cả hai cô gái kia. Em không đợi Lisa kịp đáp đã nắm lấy cổ tay cô khẩn trương lôi vào trong phòng, cũng may sau đó Park Chaeyoung nhanh tay chụp được cô lại bằng không thì kế hoạch của con bé Yeri đã thành công rồi. Tuy nhiên Lalisa Manoban cảm thấy không được vui vì chuyện này, hai tay đều bị lôi về hai phía khiến cô có chút đau.
"Lisa là con gái chị, Lisa phải ngủ với chị!"
Park Chaeyoung trợn mắt, bực tức gắt lên. Cái con bé này tự dưng xuất hiện chia cắt tình cảm của nàng và cô là sao đây? Bộ không thấy rằng họ chính là một đôi hay sao?
"Chị là mẹ ngủ với con gái lâu như vậy là đủ rồi. Em là người thương của chị ấy, chị ấy phải ngủ với em thì đúng hơn!"
Kim Yeri ra sức kéo tay cô về phía mình, ngẩng mặt cao ngạo nói.
"Nhưng Lisa đâu có thương em mà em dám gọi cô ấy là người thương!"
Đúng, Lalisa Manoban chỉ thương một mình Park Chaeyoung thôi, đừng mong cô sẽ có thể để mắt thêm ai nữa. Chaeyoung chắc chắn điều này, nàng kéo tay còn lại của cô về phía mình.
"Không thương thì ngủ cùng buổi tối nay xong sẽ thương thôi. Chị buông ra đi!"
"Đừng có mơ!"
Một trận giằng co kịch liệt khiến tay Lisa đau đến độ tưởng chừng như sắp đứt lìa ra. Cô nhăn mặt hất tay cả hai người kia ra rồi cao giọng nói.
"Đủ rồi, hai người ngủ chung với nhau đi, tôi sang phòng kế bên ngủ một mình!"
Nói đoạn liền bỏ sang phòng bên cạnh rồi tức giận đóng mạnh cửa.
"Tại chị cả đó!"
Kim Yeri bực mình bỏ vào phòng. Em còn nghĩ tối nay có thể ngủ cùng tên ngốc kia để trải nghiệm chút cảm giác mới mẻ ai ngờ lại bị bà mẹ ngang hông của cô phá ngang. Giờ thì hai rồi, tối nay em phải ngủ chung với Park Chaeyoung luôn, đúng là chán muốn chết.
"Không biết là tại ai nữa đây? Có người không mời lại tự nhiên đến rồi phá hoại hạnh phúc của người ta."
Chaeyoung lầm bầm mắng, nàng miễn cưỡng đi vào phòng, nhìn Yeri vừa mới đặt lưng lên chiếc giường quen thuộc của mình thì bụng càng sôi lên vì tức giận. Có ai có thể cho nàng biết khi nào thì cái bóng đèn này chịu rời đi hay không?
...
Giữa khuya, Park Chaeyoung ngồi dậy, nàng lặng lẽ ôm gối rời khỏi phòng rồi lẻn vào phòng Lisa. Đẩy nhẹ cửa phòng cô, bước vào thì thấy cô đã ngủ mất rồi, vẻ mặt lúc ngủ vẫn hệt như một thiên thần, Chaeyoung đóng cửa lại rồi đi đến leo nhanh lên giường.
"Là chị sao?"
Lisa bị giật mình bởi tiếng động trên giường, cô mắt nhắm mắt mở hỏi người đang nằm đối diện.
"Ơ xin lỗi, mẹ không biết sẽ đánh thức con."
Chaeyoung cắn môi, áy náy nói.
"Không sao. Không ngủ được hả?"
Ánh mắt Lalisa Manoban trước giờ dành cho nàng đều dịu dàng và ấm áp như thế, Park Chaeyoung cảm nhận cơn nghèn nghẹn đang dâng lên trong lòng mình. Nàng đỏ hoe mắt vùi vào lòng cô, Lisa vẫn theo thói quen mở rộng vòng tay ôm lấy nàng, cô nhẹ nhàng đưa tay xoa lưng nàng giúp Chaeyoung dễ chịu hơn.
"Ừm, con bé Yeri ngủ xấu quá, mẹ không ngủ cùng nó được."
Lisa mỉm cười, cô biết thế nào cũng sẽ như vậy, Park Chaeyoung là người rất khó ngủ, nếu người ngủ cùng có thói quen xấu nhất định sẽ hại nàng thức trắng. Con bé Yeri khi thức đã quậy phá không ngờ lúc ngủ cũng chẳng thể ngoan ngoãn được. Nhưng Lisa cũng không nghĩ rằng nàng nửa đêm sẽ lén bỏ sang đây tìm cô. Mà kệ đi, cô thích cái cảm giác này quá, cô nhớ hơi ấm và tiếng thở của Chaeyoung phả vào cổ mình lúc nàng ngủ, hiện tại được chân thực ôm nàng như thế khiến Lisa không khỏi xúc động. Thế mới biết thời gian và khoảng cách chẳng thể giết chết được con tim luôn khao khát yêu thương này.
"Vậy ngủ đi, tôi dỗ chị ngủ."
"Thôi không cần đâu, mẹ đâu phải là trẻ con đâu mà cần dỗ ngủ."
Park Chaeyoung muốn cho Lisa biết nàng đã trưởng thành, nàng không còn trẻ con đòi dỗ dành như trước nữa, nhưng cô trước lời từ chối của nàng lại trở nên buồn lòng. Lisa cho rằng Chaeyoung đã thay đổi, nàng đã không còn cần cô nữa. Ánh mắt cô gái trẻ phút chốc đầy ưu tư, cô nới lỏng vòng tay, gượng gạo đáp lại nàng.
"Vậy...chị ngủ đi, cũng khuya rồi."
"Vẫn chưa buồn ngủ, mẹ nói chuyện với con một chút được không?"
Chaeyoung có cảm giác nàng đã khiến Lisa trầm xuống, nàng tách khỏi cái ôm đưa mắt nhìn cô, nhưng Lisa đã tài tình che giấu đi nỗi buồn trong ánh mắt, cô mỉm cười gật đầu với nàng.
"Được, chị cứ nói đi."
"Mẹ...mẹ muốn biết một năm ở Thái Lan con đã yêu được ai chưa?"
Chắc chắn là không có. Park Chaeyoung đã rõ ràng vị trí của nàng trong lòng cô nhưng vẫn cố hỏi. Nàng thấy một chút khổ sở ẩn trong nét mặt của cô, Lisa trầm ngâm một chút. Trong lòng cô gái trẻ lại bị dày vò khi có ai đó chạm vào trái tim đã mang quá nhiều thương tổn của cô. Rõ ràng là Park Chaeyoung biết cô yêu nàng thế nào mà? Rõ ràng là cô đã bày tỏ hết lòng mình với nàng từ một năm trước rồi? Nàng biết mọi thứ nhưng vẫn cố hỏi lại để làm gì nhỉ? Dường như nàng không biết câu hỏi ấy mang đến tổn thương và sự áy náy tới cho cô ngay lúc này. Lisa nhìn nàng không chớp mắt, nở một nụ cười tự an ủi chính bản thân mình. Thôi thì cứ cho rằng Park Chaeyoung vì yêu thương đứa con gái như cô nên mới quan tâm hỏi han như vậy đi.
"Vẫn chưa."
Kì lạ, Lalisa Manoban nhìn thấy nàng thở phào như trút được gánh nặng sau câu trả lời của cô. Ánh mắt nàng sáng hẳn, nàng chui lại vào lòng cô khúc khích cười.
"Vậy thì tốt quá."
"Tốt sao?"
Lisa khó hiểu hỏi lại. Cô vẫn chưa có người yêu mà tốt sao? Park Chaeyoung rốt cuộc bị gì vậy?
"Ừ tốt, mẹ không muốn con yêu ai khác đâu."
Đèn xanh Cheyoung bật sáng quá rồi cơ mà cái kẻ ngốc nghếch kia vẫn không nhận ra tín hiệu. Cô mặt mày ngơ ngác không ngừng hỏi lại nàng.
"Sao chị lại không muốn tôi yêu ai khác chứ?"
Gò má Chaeyoung đỏ ửng, nàng căng thẳng vì lo sợ Lisa nghe thấy tiếng tim nàng đang điên loạn đập trong lồng ngực. Những nhịp đập ấy đã đồng điệu với nhịp tim của cô rồi. Làm sao đây? Nàng không biết phải nói gì tiếp theo nữa?
"Bởi vì chị họ muốn gả Lisa cho em nên không muốn chị yêu người khác. Đúng không chị họ?"
Giọng nói của người thứ ba khiến cả hai con người trên giường giật mình ngồi bật dậy. Trời ơi, Kim Yeri là người gì mà vào phòng không có bất kỳ tiếng động nào hết vậy? Chaeyoung nhìn cô gái nãy giờ đã ngồi dưới sàn dựa lưng vào giường nghe hết câu chuyện của họ, bực mình gắt lên.
"Ai cho em vào đây hả?"
Yeri đứng dậy, bình thản nhún vai đáp lại Chaeyoung.
"Chị lén lút vào đây được thì em cũng có thể lén lút vào như chị mà."
Em nói rồi tự nhiên vô cùng trèo lên giường, chen vào giữa Lisa và Chaeyoung mà nằm xuống. Yeri mỉm cười, kéo Lisa nằm xuống cạnh mình rồi ôm lấy cánh tay của cô, nói một cách đáng yêu.
"Người thương à, tuy là có thêm một người thứ ba nữa xen vào giấc ngủ của chúng ta nhưng mà em cũng không ngại đâu."
Thiên hạ đệ nhất mặt dày chính thức được Park Chaeyoung trao cho Kim Yeri, nàng nhìn em bằng một ánh mắt rực lửa, nghiến răng nói.
"Em mới chính là người thứ ba đó!"
Lisa thở dài. Cô dám cam đoan rằng hôm nay mình không thể ngủ yên trước hai người này đâu. Cô tự hỏi lúc sang đây bộ quên coi ngày bay hay sao lại xui xẻo vướng phải Kim Yeri thế này?
"Đừng có đụng vào tôi, tôi khó ngủ lắm."
Cô gỡ tay em ra rồi kéo chăn phủ kín người.
"Vậy em sẽ ngoan ngoãn nằm cạnh chị mà ngủ thôi."
Yeri mỉm cười đáp rồi nhanh chóng nhắm mắt.
"Tùy em."
Rốt cuộc văn hóa phương tây đã dạy gì cho Kim Yeri thế này? Ôi trời ơi sao em có thể trắng trợn như thế, trên mặt viết luôn cả câu em muốn Lisa rồi kìa. Park Chaeyoung quay mặt đối diện bức tường, tự mình phát cơn bực tức mà vò đầu bứt tóc.
"Sao trên đời lại có người mặt dày như em ấy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com