CHƯƠNG 27 Sẽ chỉ có một người là Lạp tổng
--- Không chuẩn bị tìm người khác sao? Tôi cảm thấy Tố Nhu là một cô gái không tồi.
Lý Yên trầm mặc một lát, nhìn Lạp Lệ Sa: "Lạp tổng, tôi tạm thời chưa có ý định này".
Lạp Lệ Sa nghe xong gật đầu, cô nhìn Lý Yên, lại liếc sang A Luân, như suy tư gì: "Thời điểm tốt để mở lòng cho người mới vào".
Lý Yên:...
Tốt nhất vẫn là người độc thân đúng không?
Lạp Lệ Sa như vậy đừng nói là đối người khác, kể cả Lý Yên cũng cảm thấy xa lạ, Lạp tổng ngày thường khôn khéo sắc bén trên thương trường, nói đến tình cảm lại có chút ngây ngốc?
Thái Anh lại tương phản.
Lý Yên nhìn Thái Anh, trong công việc, có thể nói Thái Anh đã hết sức nỗ lực, với cô cũng có thể dùng mấy chữ "miễn cưỡng chấp nhận được" để hình dung. Nhưng trong tình cảm, cô ấy đúng là tên đạo tặc chuyên trộm tâm chốn đào nguyên, bé tí ở nhà trẻ đã bày đặt mở hậu cung, nếu không phải nhờ năng lực này, mới có thể khiến Lạp tổng bị trục xuất vài lần vẫn nhớ mãi không quên.
Tố Nhu định chờ đến lúc nghỉ trưa mới tới, Thái Anh thu xếp xong liền bắt đầu nghĩ xem nên ăn cái gì.
Rốt cuộc vẫn đang trong thời kỳ thắt lưng buộc bụng, thời điểm xem đồ ăn, Thái Anh không khỏi liếc mắt nhìn giá tiền, Lạp Lệ Sa thấy, hướng ánh mắt đến A Luân.
A Luân lập tức hiểu, chạy đến quầy bar tìm chủ quán bắt chuyện một phen, rồi cười tủm tỉm mang về một tấm thẻ.
"Bang" một tiếng, thẻ bị ném đến trước mặt Thái Anh, Thái Anh giật mình nhìn thoáng qua, "Đây là... " Cô càng nhìn kỹ càng kinh ngạc: "Thẻ kim cương?"
Ôi chao.
Vừa rồi cô đã xem điều kiện trở thành hội viên kim cương. Xem xong muốn thầm chửi rủa. Đây chỉ là một quán cà phê, có cần thiết phải kiêu ngạo như vậy không?
Lạp Lệ Sa cũng không nhìn sang, cô không có thói quen đối tốt với người khác, chỉ nghiêng đầu lạnh nhạt: "Cậu vì tôi mới bị thương, coi như là bồi thường đi".
Thái Anh tưởng mình nghe lầm: "Vì cậu mới bị thương?"
Lạp Lệ Sa đối diện với đôi mắt cô, khó được dịu dàng nhắc nhở: "Eo rồng".
*Long yêu 龙腰 = eo rồng = eo Long Vương.
Thái Anh nhe răng nhếch miệng, cảm thấy cơn đau dưới eo vừa mới giảm bớt một chút đã xuyên lên tim, cô nhìn chằm chằm tấm thẻ, rồi lại nhìn Lạp tổng, "Chúng ta về sau... đều tới đây dùng cái này đi".
Thái Anh quả thật biết dỗ dành. Một câu "chúng ta" liền nói mềm lòng Lạp tổng.
Lý Yên có thể thấy được Lạp tổng luôn lạnh băng đang tươi cười ấm áp, làm người như được tắm mình trong gió xuân. A Luân ngơ ngẩn nhìn, đôi mắt không muốn lùi lại. Đã rất nhiều năm rồi, cô chưa nhìn thấy Lạp Lệ Sa như vậy.
Tố Nhu khoan thai đến muộn, vốn cô có tính nôn nóng đĩnh đạc, vừa bước vào liền không khách khí cầm nước đá trong tay Thái Anh uống một hơi, lau mồ hôi trên trán: "Muốn ăn sao? Sao lại gọi ít đồ như vậy? Cho chim non ăn đấy à?"
Thái Anh xấu hổ cười, thẹn thùng vuốt lại tóc mái trên trán: "Người ta luôn ăn ít như vậy mà".
Bên cạnh vẫn còn Lạp tổng cùng hai bà chị, phải chú ý hình tượng.
Tố Nhu hoài nghi nhìn cô, lại nhìn chằm chằm eo cô: "Cậu xác định bị lắc mông chứ không phải lắc đầu?"
Thái Anh:...
Lạp Lệ Sa cúi thấp đầu, tóc dài ngăn lại khuôn mặt, khóe môi giơ lên, A Luân cùng Lý Yên trực tiếp bò trên bàn.
Tố Nhu mất nửa ngày mới ngăn nhịp thở hổn hển ngừng lại, cô đánh giá Thái Anh, vẻ mặt nghi hoặc: "Cái tên này, bị thương sao còn khí sắc tốt như vậy? Đúng rồi, cậu cùng Lạp tổng thế nào rồi?"
Thái Anh vừa nghe đã kinh hãi, nhanh chóng nhét đùi gà vào miệng bạn tốt: "Ăn cơm, hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc".
"Quên đi quên đi". Tố Nhu phất phất tay, cho rằng Thái Anh xấu hổ, "Cậu không có việc gì là được, như thế nào còn làm eo bị thương?"
Thái Anh an ủi cô: "Tôi không sao, đã xếp lịch vật lý trị liệu, làm vài lần là tốt rồi".
Tố Nhu ăn một miếng mì Ý, "Thái Anh, cậu nhất định phải để ý, eo tuyệt đối phải dưỡng thật tốt".
Lời này nghe quen quen, hình như Lạp tổng cũng từng nói qua, Thái Anh theo bản năng hỏi: "Vì sao?"
Tố Nhu cười: "Vòng eo mềm mại sẽ quyết định tính hài hòa mỹ mãn cho sinh hoạt về sau, cậu nếu đến hông còn vặn không được, biết lăn lộn thế nào?"
Thái Anh đỏ mặt, hai con mắt trừng lên.
Gì cơ?
A Luân cùng Lý Yên đều ghé vào trên bàn run rẩy, Lạp Lệ Sa mặt không đổi sắc nhìn Thái Anh một cái, tâm tình rất tốt.
Vẫn là rất thích bộ dáng thẹn thùng đỏ mặt của cậu ấy.
"Aishh, đừng nói cậu, Thái Anh, tôi cùng Vương Luân chia tay rồi".
Ngữ khí của Tố Nhu trầm xuống, khuôn mặt trầm trọng nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ này khắc này, một viên bi thương trong tim, đại khái là đang yêu cầu bạn tốt đến che chở an ủi.
Thái Anh là ai, cô trực tiếp trợn trắng mắt, "Đừng tưởng tôi không nhìn ra cậu vui vẻ".
Rốt cuộc đã đi làm, số tuổi cũng đến rồi, Tố Nhu được đồng nghiệp cùng đơn vị giới thiệu một người con trai, ban đầu ở bên nhau còn ổn, tuy nói không có cảm giác tim đập rộn ràng gì nhưng cũng không phản cảm, nhưng càng về sau lại càng cảm thấy không đúng.
Tố Nhu duỗi tay bóp chặt mặt Phác Thái Anh: "Ây da mẹ ơi, vẫn là Thái Anh hiểu tôi, không sai, tôi rất vui, rất rất vui, cuối cùng cũng ném bay cái tên quấn quít kia rồi, ai da ai da, Thái Anh, tôi được khôi phục độc thân, chúng ta có thể quay lại thời gian trước kia ăn ăn uống uống cùng nhau chơi đùa!"
Thái Anh bị miết đến mặt đỏ bừng "Rốt cuộc vì sao chia tay?"
Tố Nhu hơi bực bội, "Quá chán, chúng tôi ở bên nhau hai tháng ăn mười mấy bữa lẩu cay, mấy hôm trước sinh nhật tôi... hắn vậy mà tặng tôi một đôi tất chân... quả thật hết chỗ nói, Thái Anh, tuy nói tôi không phải con nhà giàu gì, nhưng cũng vẫn dư dả đi?"
Thái Anh:...
Đúng là nên tách ra.
"Cậu không nói với hắn sao?" Thái Anh nhìn sắc mặt Tố Nhu hỏi, "Có lẽ hắn cũng vừa tốt nghiệp không có nhiều tiền?"
Tố Nhu phất tay: "Nói cái gì chứ, căn bản cũng không phải vì chuyện này, nếu thật sự yêu một người, đương nhiên sẵn sàng tốn tiền vì người đấy, cho dù chính mình có mười khối cũng cho đối phương được tám khối, không phải sao? Nếu tôi là đàn ông, tôi tìm cậu làm bạn gái". Cô cong môi xinh đẹp: "Hai chúng ta đến chỗ này ăn, tôi khẳng định làm cho cậu cái thẻ hội viên kim cương! Cho cậu ăn uống hưởng dụng bất tận".
Thái Anh:...
Cạc cạc cạc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng quạ đen kêu.
Lý Yên cùng A Luân cười thành hai cái bánh quai chèo.
Lạp Lệ Sa lúc này không thèm xem Thái Anh, cô nhìn đàn quạ đen ngoài cửa sổ, như suy tư gì đó: "Rất thông minh".
Tố Nhu hoàn toàn đắm chìm trong mấy lời luyên thuyên của chính mình, không thèm nhìn đến biểu cảm của Thái Anh, cô tiếp tục nói: "Tôi coi như đã nhìn thấu, về sau tuyệt đối không thể dễ dàng yêu đương, lấy sắc đẹp này của tôi, hừ, quay đầu lại cũng tìm được một tên giám đốc bá đạo gì đó, chiều chuộng tôi yêu thương tôi che chở tôi, không cần biết là nam hay nữ, chân ái cùng Bác Mao là vô địch!"
Thái Anh thấy Tố Nhu uống nhiều rồi, cũng biết bạn mình tâm tình không tốt, chỉ có thể hùa theo: "Ừ ừ ừ, đúng đúng đúng, Tố Nhu nhà chúng ta tìm cái dạng gì mà không được, giám đốc bá đạo... " Cô nghĩ nghĩ, vuốt cằm: "Tôi đúng là có biết một người, dịu dàng đáng yêu có tiền có sắc".
A Luân cùng Lý Yên nghe được nhìn sang Lạp Lệ Sa,trong lòng nghĩ Thái Anh cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe.
Lạp Lệ Sa cũng ngồi thẳng thân mình, một bộ "không sai chính là bản cung".
Tố Nhu nhìn Thái Anh chờ mong hỏi: "Ai vậy?"
Thái Anh thoải mái: "Chính là chị Tô Anh, tôi có nhắc đến nhiều lần với cậu đấy".
A Luân:..
Lý Yên:...
Thôi xong rồi em tôi ơi.
Từ quán cà phê đi ra, rõ ràng mặt trời chói chang đang ngự trên bầu trời xanh, rõ ràng quạ đen đều không kêu, khuôn mặt Lạp tổng lại lạnh băng, cả người tản ra khí tràng muốn giết người.
Thái Anh cùng Tố Nhu phất tay chào nhau, nói có người sẽ đón mình, quay đầu sang Lạp tổng bên kia nhìn, tại sao không ai đến đẩy mình?
Không có biện pháp, Thái Anh tự mình xoay bánh xe, cô đi qua, vừa mở miệng gọi một câu: "Lạp tổng".
Lạp tổng hung tợn nhìn cô một cái, xoay người đi mất.
Thái Anh: ???
Đây là làm sao vậy?
Mãi cho đến lúc về văn phòng, Lạp Lệ Sa vẫn chưa nguôi giận, cô uống một ly cà phê đá, chất lỏng lạnh lẽo theo khoang miệng trượt xuống, không những không thể tiêu diệt ngọn lửa kia, ngược lại càng làm cô bực bội.
Kết quả là...
Bà chủ đi thị sát công ty.
Trên dưới Sa Phong khởi động một bậc phòng vệ, các bộ môn thấp thỏm bất an chuẩn bị ổn thỏa.
Lạp Lệ Sa chắp tay sau lưng đi đến trước mặt mấy vị phó tổng, mỗi bước cất lên đều thật lãnh đạm.
"Lễ tân bãi chính là cái gì, một đám gấu sao? Khách hàng đến phải phản ứng thế nào?"
"Dự án này là ai làm? Quản lý không xét duyệt sao?"
"Nhân viên phòng anh xảy ra chuyện gì? Giờ này vẫn còn ở kia ngủ? Đây là công ty hay là nhà nghỉ?"
"Con dấu! Con dấu của phòng các anh chị liền quản như vậy?"
...
Lý Yên cùng A Luân đi theo cũng không dám thở mạnh, Lạp tổng đi phía trước, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, phê bình tất cả các giám đốc bộ môn một lượt, tính tình lúc này mới giảm bớt một chút.
Trở lại văn phòng, cô ngồi trong chốc lát, trầm ổn nỗi lòng, mới nhấc điện thoại nội tuyến.
"Chị Yên, vào đây một chuyến".
......
Kẻ khởi xướng, bạn học Phác Thái Anh hoàn toàn không biết trên dưới Sa Phong ai mắng mình, không biết cùng mình có quan hệ gì.
Cô ở nhà vui vẻ lười biếng. Eo hỏng không phải làm việc, chỉ cần xem TV, uống đồ uống, ăn quà vặt. Thái Anh mấy khi được thả lỏng như vậy, cô đắm chìm trong đồ ăn vặt, thật muốn cả đời cứ trải qua thế này.
Thời điểm buổi tối, Thái Anh phát huy tinh thần "bất khuất, tự mình cố gắng", ngồi xe lăn nấu một bát mì cho Lạp Lệ Sa, vừa mới làm xong, ở huyền quan truyền đến tiếng bấm mật mã.
Thái Anh vui vẻ ngẩng đầu nhìn, kinh hỉ hỏi: "Chị Yên, sao chị cũng đến?"
Lý Yên nhìn cô cười, trong tay xách theo hai túi tôm hùm đất xào cay.
Trời ơi! Đây là món bình thường cô thích ăn nhất.
Thái Anh tưởng tượng xe lăn biến thành Phong Hỏa Luân*, dường như quên hết cơn đau, Lý Yên nhìn cô cười xấu hổ: "Thái Anh, Lạp tổng nói em không thể ăn".
*Phong Hỏa Luân là bánh xe lửa dưới chân Na Tra.
Thái Anh giật mình: "Tại sao?"
Lý Yên: "Em phải uống thuốc, không được ăn đồ cay cùng hải sản".
Thái Anh đau đớn muốn chết vươn một bàn tay: "Vậy... vì sao phải tàn nhẫn để em thấy xong không cho ăn?"
Lý Yên:...
Vì trừng phạt em đấy.
Bữa tối này, Thái Anh một mình ăn cháo trắng, Lý Yên cùng A Luân ngồi một bên ăn tôm hùm đất, ăn miếng nào khen thơm ngọt miếng đấy, Lạp tổng bình thản uống cà phê nhìn mọi người.
Cuối cùng Thái Anh khẩn cầu Lạp Lệ Sa có thể cho cô ăn một con được không, một con thôi là được, bị cự tuyệt, cô bi phẫn về phòng, rớt nước mắt.
Bữa tối kết thúc.
A Luân ra ngoài làm việc, Lý Yên gõ cửa, vào phòng Thái Anh.
Thái Anh nhìn thấy cô ngẩn người: "Chị, có chuyện gì sao?"
Lý Yên cầm một phần tài liệu trên tay, nghiêm túc nói: "Lạp tổng sợ em ở nhà dưỡng bệnh một mình sẽ nhàm chán, nói muốn thời gian này phổ cập cho em một chút văn hóa cùng lịch sử của xí nghiệp Sa Phong".
Thái Anh mang vẻ mặt không tin nổi nhìn Lý Yên, "Gì cơ? Văn hóa lịch sử của xí nghiệp..."
Lý Yên gật đầu, cô mở tài liệu bắt đầu giảng giải: "Sa Phong được thành lập năm 1932, trải qua gần một trăm năm mấy thế hệ người phấn đấu, quy mô so với tập đoàn Tô thị lớn gấp 8 lần, nhân viên so với Tô thị nhiều gấp 20 lần, không chỉ ở Bắc Kinh, Thiên Tân Thượng Hải Thẩm Quyến đều có công ty con, tùy tiện chọn ra một chi nhánh bất kỳ đều có thể ngược tập đoàn Tô thị, đặt trước Sa Phong, Tô thị đều không sánh bằng..."
Thái Anh tuy rằng không ăn tôm, nhưng cảm giác răng mình đau lên, nhịn không được hỏi: "Chị, đây là ai viết?"
Lý Yên cũng mang bộ dạng đau răng: "Lạp tổng của chúng ta tự tay viết. Cô ấy nói muốn huấn luyện tuần tự, để tôi mỗi ngày dạy em học một tiếng, cần phải để em có hiểu biết sâu sắc về Sa Phong.
Thái Anh nhận ra, giờ khắc này, vẻ mặt cô nghiêm túc thành khẩn nhìn Lý Yên: "Chị, chị không cần dạy gì hết, nói với Lạp tổng, em hiểu được, Thái Anh hiểu rõ rồi". Cô vỗ vỗ ngực mình, "Từ nay về sau, trong thế giới của Phác Thái Anh em, giám đốc bá đạo dịu dàng đáng yêu có tiền có sắc sẽ chỉ có một người là Lạp tổng".
Lý Yên:...
Em gái cuối cùng cũng thông minh ra rồi.
--------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com